Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 24: Cuộc hẹn vô cùng lúng của bốn người


Đọc truyện Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi – Chương 24: Cuộc hẹn vô cùng lúng của bốn người

Đúng lúc Doanh Ngọc có bốn vé VIP của khu nghĩ dưỡng bên bãi biển, cô ta gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên. “Tiêu Nhiên này, tôi và Dĩ Nặc muốn đi nghỉ ở bờ biển, cô và bạn trai cô có thời gian không, chúng ta cùng đi được không?”

Thật ra thì Tiêu Nhiên không có hảo cảm cũng không chán ghét Doanh Ngọc, khách khí với cô ta là vì nể mặt Dĩ Nặc thôi. Trường hợp này, để cô phải nhìn bọn họ thân thiết ngọt ngào, mặc dù cô cũng đã có bạn trai nhưng trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì.

Nhưng khi cô muốn từ chối thì Doanh Ngọc lại hoàn toàn không cho cô cơ hội để nói, “Vé này rất khó có được, hơn nữa nghe Dĩ Nặc nói hai người gần đây cũng không quá bận rộn, anh ấy muốn để cô đi cùng, đương nhiên tôi cũng vậy.”

Thật sự lười dây dưa, Tiêu Nhiên không thể làm gì khác hơn là mang Nhược Hạo ra làm lá chắn, “Vậy để tôi hỏi bạn trai tôi xem cuối tuần này anh có thời gian hay không.”

“Anh ấy và Dĩ Nặc là đồng nghiệp, Dĩ Nặc nói hạng mục lớn của bọn họ vừa mới hoàn thành, đương nhiên có thời gian. Cứ quyết định như vậy đi!”

Đây cũng không phải lần đầu tiên vị tiểu thư này có thái độ ép buộc người khác như vậy, Tiêu Nhiên chỉ có thể lại bó tay, “Nếu vậy thì cũng được, nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh ấy trước đã.”

Tối hôm đó, Nhược Hạo và Tiêu Nhiên ăn cơm chung.

Lúc Tiêu Nhiên nói chuyện này với anh, Nhược Hạo hỏi cô: “Em muốn đi sao?”

“À, cũng thích……. Em rất thích bơi lội, nhưng mà bốn người cùng đi, thấy có chút kỳ quái ~” Tiêu Nhiên lúng túng che giấu sự không thoải mái của mình……


Nhược Hạo cũng có thể đoán ra cô nghĩ như thế nào, “Vậy thì chúng ta đi chơi riêng, đi như vậy cũng không phải ngại, có anh đây……”

Anh đã biết dáng vẻ của Doanh Ngọc, cũng biết Tiêu Nhiên không cam lòng, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Anh nắm tay cô, lúc mới bắt đầu, cô có chút né tránh nhưng mà vẫn không rút tay ra.

Nhược Hạo cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bước đầu tiên coi như đã thành công.

Hết giờ làm ngày thứ sáu, bọn họ hẹn nhau tại Quảng trường trung tâm. Trước đó, Nhược Hạo đã chạy đi đón Tiêu Nhiên, mà Doanh Ngọc thì tự mình đón xe đến đây.

Nên lúc bốn người gặp nhau, dĩ nhiên là một đôi nhìn thấy một cặp.

Tự nhiên nhất chính là Doanh Ngọc, chào hỏi với Tiêu Nhiên: “Tiêu Nhiên, chúng ta sẽ ở chỗ này này, nếu như chạy nhanh thì hơn tám giờ thì chúng ta có thể đến làng du lịch.”

Lên xe buyt đi đến làng du lịch, Tiêu Nhiên có chút mệt mỏi uể oải, Doanh Ngọc và Dĩ Nặc ngồi phía trước. Xe chạy ra khỏi nội thành, Dĩ Nặc quay đầu lại nhìn cô, nói với Nhược Hạo: “Vừa bước lên xe là cô ấy sẽ mệt rã rời, anh xem cô ấy có ổn không”

Trịnh Nhược Hạo nhìn anh một cái, mỉm cười nói, “Cảm ơn.”

Nhẹ nhàng hỏi Tiêu Nhiên, “Mệt sao?” Tiêu Nhiên đã sắp mở mắt không lên, “Ừ.” Anh để cô dựa vào vai mình, “Vậy ngủ đi.”


Doanh Ngọc không có phản ứng gì với câu nói vừa rồi của Dĩ Nặc, tiếp tục xem phim với Dĩ Nặc, bộ dáng vui vẻ.

Đến làng du lịch, Tiêu Nhiên đã ngủ đến không biết trời đất, Nhược Hạo phải tốn nhiều sức mới lay tỉnh được cô. Nhìn ánh mắt mơ màng lại khẽ mở miệng của cô, quả thật càng nhìn càng thấy đáng yêu. Nhược Hạo ôm cô, cẩn thận sợ cô đụng vào đâu đó.

Xuống xe, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái vây lấy bọn họ, nhờ vậy mà Tiêu Nhiên tỉnh táo đôi chút. Chỉ là cô vẫn cảm thấy người rã rời, gần như dựa cả người vào Nhược Hạo. Động tác này rơi vào mắt người khác đều có thể giải thích thành tình yêu cuồng nhiệt, ngọt ngào……

Đến khách sạn đăng ký phòng, Doanh Ngọc vào Dĩ Nặc một phòng, Tiêu Nhiên và Nhược Hạo một phòng.

Đây quả thật là rắc rối làm cho Tiêu Nhiên phải đỏ mặt, mà ánh mắt của Dĩ Nặc vẫn cứ thỉnh thoảng nhìn hai người bọn họ, còn có chút không được thoải mái.

Phòng của bọn họ ở cách vách, Nhược Hạo mang hành lý vào. Chính giữa phòng là chiếc giuờng king size. Thật sự Tiêu Nhiên cười không nổi, mặc dù từ lâu Dĩ Nặc đã không còn là xử nam, cũng đã hái hoa vô số lần, nhưng cô lại chỉ biết trên lý thuyết thôi, thực tế lại vô cùng ngây thơ.

Làm sao Nhược Hạo không biết cô đang lúng túng, vì vậy anh xoay người lại nói với cô, “Anh ngủ trên ghế salon, em ngủ trên giường.”

“Chúng ta vẫn nên thuê thêm một phòng……” Mặc dù đàn ông chăm sóc phụ nữ là thiên kinh địa nghĩa, nhưng cô vẫn cảm thấy ngại ngùng.


Đang thu xếp đồ đạc của mình, Nhược Hạo quay đầu lại, “Vừa rồi anh có hỏi, hiện tại đã hết phòng rồi, nếu như còn, đương nhiên anh sẽ đăng ký thêm một phòng nữa.”

Tiêu Nhiên gật đầu, cũng bắt đầu thu xếp đồ đạc cảu mình, Nhược Hạo hỏi cô: “Bây giờ cơ thể có dễ chịu hơn chút nào chưa?”

Cô hơi xấu hổ nói, “Chỉ cần lên xe một lát, em sẽ ngủ ngay. Mới vừa rồi vẫn còn chưa tỉnh hẳn……”

“Ừm, lần sau nếu có đi đường dài, anh sẽ chuẩn bị cho em một cái gối nhỏ, để em thoải mái hơn một chút.” Nhược Hạo cưng chìu nhìn cô.

Cô nở nụ cười vui vẻ, trên mặt xuất hiện má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

“Lúc trên xe, Dĩ Nặc nhắc nhở anh, đây là thói quen của em.” Nhược Hạo thu dọn xong, mở cửa sổ sát đất, gió biển thổi vào, làm rèm cửa sổ bay phấp phới.

Tiêu Nhiên dừng tay lại, cắn môi một cái, nơi này thật là lúng túng mà. Đây là lúc Dĩ Nặc không nên khoe khoang cô và cậu ấy thân thiết đến mức nào.

“Đó là vì bọn em quen biết đã lâu, anh cũng biết, quan hệ hai nhà rất tốt, giống như là người một nhà vậy.” Tiêu Nhiên hơi áy náy quay đầu lại nhìn Nhược Hạo, cô còn muốn giải thích nữa, nhưng Nhược Hạo đã cắt lời cô. Anh dịu dàng mỉm cười, “Anh biết rõ, sau này anh sẽ từ từ nhớ kỹ.” dCô biết anh không muốn tạo cho cô quá nhiều áp lực. “Ừ, cảm ơn anh ~”

Trong căn phòng cách vách, hai người thu dọn đồ đạc xong, Doanh Ngọc ăn mặc mát mẻ lượn qua lượn lại trước mặt Dĩ Nặc.

Dĩ Nặc không được yên tâm, thỉnh thoảng lại muốn nghe xem phòng bên cạnh có truyền qua âm thanh gì không ~ anh ngẩng đầu nhìn Doanh Ngọc. Cô đã bày xong tư thế, liếc mắt đưa tình với anh. “Chúng ta không đi ăn cơm có được không?”


Thật là phiền, anh không muốn trong đầu mình luôn để ý đến chuyện của phòng bên cạnh, vì vậy, ôm lấy Doanh Ngọc. “Đương nhiên là được ~”

Vốn dĩ đã hẹn đi ăn cơm chung với nhau, nhưng sát vách thoáng truyền đến tiếng động làm Tiêu Nhiên và Nhược Hạo hai người nhìn nhau, rồi sau đó cùng bật cười thật lớn, Nhược Hạo duỗi tay về phía cô, “Vừa đúng lúc, chúng ta đi hưởng thụ bữa tiệc cuối tuần thôi ~”

Cô lôi kéo tay anh, hai người đi xuống nhà hàng ở dưới lầu để ăn cơm.

Thoải mái hưởng thụ hải sản phong phú, Tiêu Nhiên ăn xong mấy con cua, cô xin lỗi Nhược Hạo. “Em không muốn giả vờ thục nữ, mấy con cua thật sự rất hấp dẫn ~”

Nhược Hạo vui vẻ nhìn cô, “Em đã quên, em từng nói với anh em là Thao Thiết (người tham ăn) sao…… Hơn nữa, em thật gầy, nhất định phải ăn nhiều một chút ~”

Ừm, quả nhiên Nhược Hạo là người tốt. Nếu là Dĩ Nặc, nhất định lại nói mình là con heo. Nghĩ tới đây, gương mặt vốn đang tươi cười của Tiêu Nhiên cương cứng lại một chút, rồi sau đó cô lại cười cười, tiếp tục hưởng thụ.

Ăn cơm xong, hai người nắm tay nhau đi dạo trên bờ cát một chút. Ánh trăng chiếu lên mặt biển, ánh sáng bạc lấp lánh trông rất đẹp mắt. Bờ biển lãng mạn, bãi cát mềm mại, nơi xa xa văng vẳng tiếng nhạc du dương, còn có…… những con muỗi thích hút máu.

Vừa khéo Tiêu Nhiên lại là loại người dễ dàng dẫn dụ mấy con muỗi, chỉ trong chốc lát, trên người đã loang lỗ vết muỗi đốt. Nhược Hạo cởi áo sơ mi của mình ra, khoác lên người cô, dẫn cô chạy về khách sạn.

Chạy trên bãi cát mềm mại, đến cửa khách sạn, hai người thở hồng hộc, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của đối phương, không hẹn mà cùng ngã xuống bãi cát. Nhược Hạo nói: “Sau này anh sẽ nhớ mang theo thuốc chống muỗi cho em.”

Tiêu Nhiên xoay đầu qua, nhìn Nhược Hạo, anh kéo tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.