Đọc truyện Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu – Chương 3.3
Đây là lần đầu tiên Thần Tinh bước vào biệt thự nhà họ Thần. Biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển, theo năm tháng trông đã rêu phong và có phần cổ kính.
Hiện khắp biệt thự giăng đầy màu trắng tang thương, người làm mặc toàn đồ đen, đi lại tất bật.
Tuy rằng, xác Thần Hy đặt tại nhà tang lễ, mọi nghi thức phát tang cũng sẽ tiến hành tại đó, nhưng ở đây vẫn tràn ngập không khí bi thương, buồn bã.
Thần Tinh vừa bước xuống xe liền nhìn thấy bóng dáng gầy guộc của mẹ.
Ba ngày không gặp, thần sắc mẹ trông thật tiều tụy. Đúng vậy, mới có ba ngày không gặp.
Hôm tổ chức hôn lễ, Thần Đỉnh lấy lý do mẹ cô không khỏe, không để bà tham dự. Có lẽ, thân phận của bà chỉ được thừa nhận trong căn biệt thự nhà họ Thần mà thôi. Còn bên ngoài, Thần Đỉnh vẫn không hề cho mẹ cô xuất hiện.
Thế nhưng, dù mẹ chỉ được thừa nhận như vậy, cô cũng bằng lòng trao đổi với Thần Đỉnh.
Giờ, nhìn sắc mặt mẹ cô tiều tụy, có thể thấy rõ Thần Đỉnh mải lo chuyện hậu sự của con gái, bỏ mặc sức khỏe của mẹ. Thế nên cô càng phải gắng hết sức dành cho mẹ những thứ bà từng muốn có, nhưng lại không dám mơ.
“Tinh Tinh.” Quý Yên bước tới, nhìn con gái trong ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng.
Quý Yên rất hiểu cuộc hôn nhân này thực chất là gì, càng hiểu con gái làm vậy vì mình. Khi biết Tinh Tinh giao dịch với Thần Đỉnh, bà thậm chí chẳng có cơ hội để mà ngăn cản.
“Mẹ.” Thần Tinh muốn nói gì đó, nhưng cổ họng không khỏi nghẹn ngào.
“Chào mẹ, buổi sáng tốt lành.” Giọng Lăng Điền vang lên bên tai Thần Tinh, giọng điệu còn thân thiết và thuận miệng hơn cả cô.
Trong lòng Thần Tinh thầm nghĩ, dù sau lưng, anh đối xử với cô thế nào, cô cũng chẳng buồn tủi. Thế nhưng trước mặt mọi người, anh hành xử đúng mực, khiến mẹ cô mừng rỡ, vậy nên dù biết anh có mục đích khác, cô cũng chẳng quan tâm.
“Tinh Tinh, Tiểu Điền, hai con đã về rồi hả?” Thần Đỉnh bước từ bên trong nhà ra, giọng nói lạc hẳn đi “Hôm nay là ngày hai đứa lại mặt, chỉ tiếc lại gặp đúng chuyện buồn của chị con, hầy!”
Tuy ngoài miệng nói vậy, thế nhưng mọi chuyện không phải do một tay Thần Đỉnh thao túng, nhất quyết biến tang sự thành hỷ sự hay sao?
Đương nhiên, mục đích của Thần Đỉnh quá rõ! Sau khi Lăng Điền cùng Thần Tinh dâng trà theo đúng tập tục, Thần Tinh liền cùng mẹ xuống bếp chuẩn bị bữa trưa, còn Thần Đỉnh đã nhanh chóng kéo Lăng Điền vào thư phòng của mình.
Trong biệt thự họ Thần có rất nhiều người giúp việc, nhưng mẹ cô vẫn kiên quyết tận tay nấu nướng. Thần Tinh biết đó đều là vì trước kia Thần Đỉnh mê mẩn tài nấu ăn của mẹ đến mức không dứt ra được.
Thế nhưng, từ nhỏ đến lớn, mẹ không hề dạy cô nấu nướng. Có lẽ bà không hy vọng cô đi theo vết xe đổ của mình, nắm được cái dạ dày của đàn ông nhưng chẳng chiếm nổi trái tim của họ.
Thế nên giờ Thần Tinh chỉ có thể làm phụ bếp cho mẹ, lặng lẽ nhìn mẹ tận tâm làm từng món ăn, tuy rằng sắc mặt tiều tụy thế nhưng lại tràn đầy hạnh phúc, hân hoan. Khóe môi Thần Tinh nở một nụ cười mãn nguyện.
“Nhị phu nhân, bây giờ vẫn còn chưa qua bảy ngày giỗ đầu của đại tiểu thư, lão gia dặn chúng ta không được ăn đồ mặn.” Quản gia Phùng thấy Quý Yên chuẩn bị đổ tương thịt heo đã làm từ trước ra đĩa, lạnh lùng buông một tiếng. Sau đó, cũng chẳng đợi Quý Yên kịp đáp lời, bà ta đoạt lấy đĩa tương thịt heo trong tay Quý Yên đổ thẳng vào thùng rác.
Một người làm thuê lại dám to gan làm chuyện bất kính với chủ nhân thực khiến Thần Tinh giận tím mặt, vậy mà mẹ cô chỉ thoáng lặng người, sau đó nhẹ cười nói “Là do tôi quên mất, phần còn lại để tôi vứt đi cho, má Phùng, bà cứ ra ngoài lo liệu đi.”
“Mẹ…” Thần Tinh nắm chặt bàn tay mẹ “Số còn lại đừng vứt đi, để con mang về nhé!”
“Ây dô, nhị tiểu thư đã lấy Lăng tổng rồi mà vẫn còn muốn mang mấy món này về sao?” Má Phùng nghe vậy đưa lời chế giễu.
“Dù thế nào thì cũng đỡ lãng phí hơn là đem vứt đi.”
Hơn nữa đó đâu chỉ là lãng phí bình thường? Những món ăn này đều do mẹ cô tận tâm chuẩn bị, bên trong chứa đựng biết bao tình cảm của bà.
Thần Tinh quay lại hỏi đầu bếp hộp đựng đồ, cho nết mấy món vào rồi gói lại gọn gàng, lại nghe má Phùng đứng phía sau châm chọc “Nhị tiểu thư lần đầu tiên về nhà lại mặt đã vừa được ăn vừa được gói mang về. Nhị phu nhân cũng thật là, đây vốn là đồ ăn dùng cho lễ Nguyên Tiêu, sao bà lại quên lời dặn của lão gia, mà lấy ra dùng trước. Đây mới thực sự là lãng phí!”
“Sau này tôi sẽ nhớ rõ. Lần này thực sự là quên mất.” Quý Yên cung kính đáp lại.
Mẹ cô, hơn hai mươi năm nay đều sống một cách khiêm nhường và cung kính như vậy, chỉ là hiện nay Thần Tinh không muốn phải tiếp tục chịu đựng sự gây gổ vô lý của người làm như vậy “Những đồ này tổng cộng hết bao nhiêu tiền, má Phùng, bà tính ra xem, tôi sẽ trả tiền cho bà, coi như mẹ làm thức ăn cho tôi đi.”
“Nhị tiểu thư quả nhiên lấy chồng giầu có khác, khẩu khí cũng khác trước rất nhiều.” Má Phùng dường như không có ý định buông tha.
Thần Tinh chìm trong im lặng, cũng không để mẹ lên tiếng, cùng bà nhanh chóng gói nốt số thức ăn còn lại vào hộp. Má Phùng thấy thế bắt đầu lên tiếng “Tuy rằng số thức ăn này đều rẻ tiền thế nhưng những đồ phụ liệu mà nhị phu nhân dùng đều là Đông trùng hạ thảo, còn cả…”
“Tính tổng tiền luôn đi.” Thần Tinh cắt ngang lời má Phùng.
“Tất cả khoảng mười ngàn.” Má Phùng mở miệng đọc luôn.
Cho dù giá đưa ra cao ngất trời, thế nhưng Thần Tinh không tiếp tục để bà ta lấn tới.
“Được, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền sang.”
Thần Tinh bất giác đưa tay sờ cái túi nhỏ mình mang theo, trong thẻ ngân hàng của cô chỉ có sáu ngàn đồng.
Má Phùng vừa hay nhìn được động tác này của Thần Tinh, cười khẩy nói “Không cần vội, nhị tiểu thư giờ đã là Lăng phu nhân rồi, số tiền nhỏ như vậy lúc nào đưa sang mà chẳng được.”
Quý Yên đang mải xào nấu liền dừng tay, bệnh tim của bà ngày một nặng, chẳng thể ra ngoài tìm việc làm, cho nên vài năm nay, một mình Thần Tinh phải bươn chải lo liệu cuộc sống, không chỉ kiếm tiền học phí cho bản thân mà còn phải lo cả tiền sinh hoạt, thuốc thang của bà nữa.
Cho dù năm ngoái Thần Tinh đã tốt nghiệp và tìm được công việc ổn định, cô vẫn ra ngoài làm thêm, cuộc sống của hai mẹ con xem như mới khá khẩm hơn chút. Thế nhưng cũng chỉ gọi là đủ ăn, huống hồ tháng này là tháng tết, công việc làm thêm không còn hiệu quả.
Có điều bà hiểu tính cách của con gái mình, nó nhất định sẽ không ngửa tay xin Lăng Điền số tiền này đâu.
“Má Phùng…”
Quý Yên ngại ngùng lên tiếng, thế nhưng Thần Tinh đã nhanh chóng tiếp lời “Mẹ, dắp đến trưa rồi, chúng ta phải chuẩn bị thật nhanh mới được.”
Trình bày hoàn cảnh chờ người ta thương hại chi bằng tự mình khắc phục còn hơn.
Chút xích mích diễn ra trong bếp không hề ảnh hưởng tới bữa trưa, tuy rằng không khí vẫn ngập tràn bi thương vì đám tang của Thần Hy.
“Tiểu Điền, công trình mà chúng ta hợp tác lần này, bố thực sự không còn thời gian mà lo liệu, con phải một mình trù bị mọi việc ban đầu, thực khiến con phải vất vả rồi!” Thần Đỉnh tiễn Lăng Điền và Thần Tinh ra cửa, khẽ khàng lên tiếng.
Quả nhiên hôn nhân này chính là cuộc liên hôn đôi bên cùng có lợi.
“Con nên làm vậy mà.” Lăng Điền nhếch môi nở nụ cười quyến rũ, sau đó lại nói với Thần Tinh “Chốc nữa anh ra thẳng sân bay, Tinh Tinh, em không cần phải tiễn đâu, cứ quay về nghỉ sớm đi.” Anh dịu dàng nói, lại đặt đôi bàn tay ấm ápra sau lưng Thần Tinh. Hành động thân mật này khiến Quý Yên cảm thấy được an ủi phần nào. Thần Tinh nhẹ quay sang Lăng Điền, vốn dĩ trước nay cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ là nhìn cảnh này, bất luận là mẹ hay Thần Đỉnh đều không hiểu rõ nội tình bên trong.
“Ừm, anh đi đường cẩn thận, thời tiết ở thành phố S hơi lạnh, nhớ mặc thêm áo.”
“Ha ha, Tinh Tinh, còn chưa đến sân bay, con đã bắt đầu lưu luyến rồi à?” Thần Đỉnh bật cười khiến bầu không khí bớt phần ngượng ngập.
“Đâu ạ.” Thần Tinh lúng túng cúi đầu đáp nhẹ một câu. Vào lúc Lăng Điền tình cảm mở cửa xe ra, cô quay mặt sang mẹ nói “Mẹ, con phải về đây, mẹ phải nhớ chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”
Cô biết giờ muốn gặp mẹ, chỉ có thể gặp vào ngày phát tang của Thần Hy, tuy rằng chỉ một ngày nữa thôi, nhưng không hiểu sao trong lòng Thần Tinh cảm giác bất an nhẹ nhàng xâm chiếm. Nhìn người làm trong nhà ra vẻ hống hách, mẹ vốn là người xưa nay hay nhún nhường cho qua chuyện, Thần Tinh không biết bà sẽ chịu đựng bao nhiêu lời xách mé nữa.
Cho dù Thần Đỉnh đã cho mẹ cô một danh phận, thế nhưng có nhiều thứ, ví như sự tôn trọng, ông lại chẳng thể nào đảm bảo.
Có điều, ít nhất, mẹ đã có được niềm hạnh phúc mà bà luôn mong muốn, người đàn ông bà yêu đã chịu lấy bà.
Nghĩ như vậy, Thần Tinh cũng cảm thấy vơi đi phần nào sự buồn bã, cô ngồi lên xe, trong tay cầm mấy hộp thức ăn mẹ làm. Mẹ cô mỉm cười gật đầu rồi lặng lẽ dõi mắt tiễn con gái ra về.
Cho dù đã che mấy hộp đựng thức ăn dưới chiếc áo khoác, thế nhưng khi ngồi lên xe, cô chợt cảm thấy vô cùng ngại ngùng, may mà Lăng Điền cũng im lặng suốt, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc laptop của mình.
Trong lặng lẽ, Thần Tinh nắm chặt túi đựng thức ăn trong tay ăn, chiếc xe không đi thẳng về biệt thự nhà họ Lăng mà dừng lại trước một tòa nhà lớn. Sau đó, Lăng Điền lẳng lặng xuống xe.
Thần Tinh định mở miệng nói gì đó, nhưng cánh cửa xe đã đóng lại. Cô đành lặng lẽ nhìn anh bước vào tòa nhà. Sau đó, ô tô nhanh chóng phi về biệt thự họ Lăng.
Đơn côi chiếc bóng đối với người khác sẽ vô cùng đau khổ, nhưng đối với Thần Tinh thì chỉ đồng nghĩa với việc tập làm quen. Như mọi khi, cô một mình dùng bữa tối, sau đó lên phòng đọc báo. Báo tối có đăng bài biết Lăng Thị, Thần Thị hỷ sự liên tiếp, sau hôn lễ, hai tập đoàn kết hợp đầu tư, phát triển một khu resort nghỉ mát quy mô lớn. Quan tin tức, Thần Tinh biết, trong nửa tháng nữa Lăng Điền chắc không trở về.
Nửa tháng này chính là thời gian rảnh rỗi của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong tiếng chó sủa vang, Thần Tinh tỉnh dậy. Lúc xuống nhà, dì Tường đã dắt Harry đi dạo về.
“Dì Tường, dì không cần chuẩn bị bữa trưa cho tôi đâu, tôi phải ra ngoài có việc.”
Không dám nhìn con Harry đang nhìn mình chằm chằm, Thần Tinh cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, nói với dì Tường.
“Phu nhân, cô muốn đi đâu thế? Tôi sẽ bảo lái xe Trương đưa cô đi.”
“Tôi muốn ra ngoài gặp bạn bè một lát.”
“Phu nhân, cho dù ông chủ không ở thành phố H, tốt nhất cô đừng ra ngoài nhiều quá để tránh xuất hiện trên trang nhất báo ngày mai, ảnh hưởng tới danh tiếng của Lăng Thị.”
“Tôi chỉ ra ngoài gặp bạn bè bình thường thôi, sẽ không đi dạo lung tung. Hơn nữa, cũng không cần lão Trương phải đưa tôi đi, tôi sẽ đi tày điện ngầm, chắc chắn sẽ không thu hút sự chú ý của báo đài.” Thần Tinh liếc đồng hồ, nhanh chóng đáp lời rồi đeo ba lô định đi ra khỏi biệt thự nhà họ Lăng.
“Phu nhân, quanh đây không có trạm tàu điện ngầm nào đâu, để lão Trương đưa cô ra bến xe nhé!” Dì Tường vội lên tiếng, nơi này là vùng núi, lại tập trung toàn các gia đình giàu có, lấy đâu ra trạm điện ngầm chứ?
Thần Tinh cau chặt đôi mày, tối qua cô đã chuẩn bị mọi thứ, thậm chí còn lên mạng tra bản đồ, thấy trạm tàu điện cách nơi này rất gần, chỉ là không ngờ thực tế hoàn toàn khác biệt.
Lão Trương nhanh chóng lấy xe từ gara ra. Đúng là phải mất nửa tiếng đồng hồ mới đưa cô tới được trạm tàu điện ngầm gần nhất. Sau khi hẹn lão Trương sáu giờ tối sẽ về, Thần Tinh đi thẳng tới khu mới.
Khu mới là nơi cô và mẹ từng nương tựa bên nhau, ở đó, có rất nhiều ký ức tuổi thơ của cô, đồng thời còn có một nơi mà cô muốn tới… Đó là cửa hàng bánh ga tô cách trạm tàu điện ngầm không xa.
Trước khi cô từng là thợ làm bánh cho cửa hàng này, nếu như Thần Đỉnh không bất ngờ xuất hiện, mùng năm tháng giêng, cô sẽ quay lại nơi này, tiếp tục công việc làm thêm của mình. Công việc này hiện nay cũng là công việc kiếm được tiền duy nhất của cô, còn công việc chính, dù thế nào cũng không thể tiếp tục được. Bởi nơi cô làm chính là tập đoàn Thái Hưng, đối thủ cạnh tranh của Lăng Thị. Trước hôm cưới Thần Đỉnh đã nói rõ cho cô biết, lại yêu cầu cô gửi đơn từ chức qua thư điện tử.
Tối qua khi liên lạc với ông chủ cửa hàng bánh, ông ta rất hòa nhã, thậm chí còn đồng ý phát trước một tháng lương cho cô. Đặc biệt còn trả lương gấp đôi nếu cô đồng ý làm việc trong dịp nghỉ lễ.
Thế nhưng ông chủ ấy cũng hoàn toàn không biết việc cô đã lấy Lăng Điền, cũng may bức ảnh đăng trên báo chụp khi cô trùm mạng che mặt, ngoài ra không có một tấm ảnh chân dung nào hết. Đương nhiên chuyện này là điều mà Thần Đỉnh mong muốn.
Thần Đỉnh vốn dĩ không muốn quá nhiều người đã từng sống quanh cô biết được, cô chính là con gái của ông ta, bởi vì điều Thần Đỉnh ghét nhất chính là những người ở tầng lớp nghèo khổ. Ông ta sợ rằng những người như vậy tiếp cận mình là có ý đồ.
Có lẽ vào đời sớm nên Thần Tinh có thể nhìn thấu rất nhiều loại người và sự việc, thế nhưng, nhiều lúc, cô chỉ mong mình hãy thật ngu ngơ.
Trong cửa hàng bánh này chỉ có Điềm Điềm, những thợ làm bánh khác thấy cô đề nghị làm thay đều vui vẻ nghỉ ngơi ở nhà. Thần Tinh thay trang phục rồi nhanh chóng bước vào phòng làm bánh, bắt đầu công việc theo đơn đặt hàng.
Tiệm bánh khá nổi tiếng ở khu mới này, và điểm thu hút nhất chính là những phá cách độc đáo của họ, hơn nữa đại đa số những ý tưởng phá cách này đều do Thần Tinh đề xuất.
Cô hiểu rõ tại sao mẹ không muốn cô học nấu ăn. Thế nhưng cô lại cực kỳ thích nấu nướng, đặc biệt là làm bánh kem. Khi vừa làm xong một chiếc bánh kem nữa, tiếng chuông cửa vang lên, có khách vào tiệm.
Người bước vào khiến Điềm Điềm không khỏi vô cùng ngạc nhiên.
Người ấy thực sự quá đẹp, cho dù Điềm Điềm là con gái cũng không thể cưỡng lại sức hút của cô. Trước câu hỏi của mỹ nữ tuyệt sắc, Điềm Điềm lắp ba lắp bắp, mồm miệng không được lanh lợi như mọi ki.
Cô nàng nhanh chóng chạy vào trong phòng làm bánh, gọi Thần Tinh ra ngoài “Tinh Tinh, có một vị tiểu thư muốn đặt bánh sinh nhật. Cậu mau ra ngoài xem có kiểu bánh nào mới lạ thì giới thiệu cho cô ấy, mau lên.”
“Khách hàng muốn đặt kiểu bánh mới nhất?” Thần Tinh đặt dụng cụ làm bánh xuống, nhẹ hỏi.
“Đúng thế, cô ấy muốn đặt loại đặc biệt, câu mau ra ngoài xem đi.”