Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 54: Từ hận đến yêu là một sự chuyển biến dằn vặt nhất


Đọc truyện Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu? – Chương 54: Từ hận đến yêu là một sự chuyển biến dằn vặt nhất

Tô Mộc Cầm cảm thấy câu nói “ghét chuyện gì thì chuyện đó sẽ đến” có lẽ rất đúng trong hoàn cảnh này. Ánh mắt cô không tử chủ được rơi trên người của Mễ Nhĩ, sau mấy năm gặp lại, bây giờ cô không biết nên dùng thái độ nào để nói chuyện với cô ta đây?

Hình như Mễ Nhĩ cũng bị bất ngờ trước sự hiện diện của Tô Mộc Cầm, đầu tiên là cô ta sững người, sau đó thì khuôn mặt có vẻ rất mất tự nhiên, đôi môi đỏ ửng hơi mấp máy, sau đó chần chừ nói, “Tô Mộc Cầm, cô về nước khi nào vậy?”

Cô hơi nhếch môi, ánh mắt bình thản nhìn gương mặt trang điểm xinh đẹp của Mễ Nhĩ, thiếu điều chưa bật lên tiếng cười châm biếm, “Tôi về nước cũng được gần ba tháng rồi!”

“Vậy… vậy sao? Không ngờ lại gặp cô ở đây!” Mễ Nhĩ nhếch môi cười giả lả, khóe mắt liếc thấy Thẩm Tư Thanh cũng đang ngồi ở đó, cô ta liền tiến lên, sau đó ngồi bên cạnh người hắn, nũng nĩu nói, “Tư Thanh, hôm qua trong bửa tiệc tại sao anh lại về sớm như vậy? Làm em rất buồn đấy!”

Tô Mộc Cầm không ngẩng đầu lên. Cô biết cô ta chẳng thể nào tự nói chuyện một mình. Cái giọng ngọt ngào đó chắc chắn là nói với Thẩm Tư Thanh.

Thẩm Tư Thanh liếc thấy gương mặt lạnh nhạt của Tô Mộc Cầm, sợ cô sẽ hiểu lầm, hắn dịch người cách xa Mễ Nhĩ một chút, sau đó mới hơi nhếch môi nói, “Mễ Nhi, cô đừng ngồi gần tôi như vậy có được không? Vợ tôi sẽ ghen!”

Câu cuối của hắn rất nhấn mạnh, ánh mắt không tự chủ lại liếc nhìn gương mặt Tô Mộc Cầm lần nữa, sợ rằng nếu như cô không vừa ý, chuyện lúc tối chắc chắn sẽ còn xảy ra lần nữa.

Mễ Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cau mày nói, “Tư Thanh, anh kết hôn khi nào? Tại sao em lại không biết?”

Mấy năm nay trên những tờ báo thời trang lớn, Thẩm Tư Thanh đều được mệnh danh là ông hoàng độc thân, một chút tin tức tình ái cũng không có, nói như vậy thì lấy đâu ra chuyện đã kết hôn?

Tô Mộc Cầm dường như đóng vai diễn người không liên quan rất đạt, cô không ngẩng đầu lên, vẫn ung dung ngồi ăn, xem như chuyện trước mắt là chuyện cười, thần thái hết sức tự nhiên, miệng đôi lúc còn cong lên ý cười nhàn nhạt.


Thẩm Tư Thanh thấy dáng vẻ một chút cũng không quan tâm của cô, hơi cau mày, nhưng vẫn hướng Mễ Nhĩ nhàn nhạt mà tự nhiên nói, “Đúng, tôi kết hôn rồi.”

Biểu hiện cụ thể của sự hỗn loạn thể hiện rõ trên sự mất bình tĩnh. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó Mễ Nhĩ hoảng hốt quay sang Thẩm Tư Thanh, kéo tay hắn, gấp gáp hỏi: “Người ấy là ai? Tô Mộc Cầm sao? Tư Thanh, anh không nhớ lúc xưa cô ta đã đối xử với anh như thế nào hay sao?”

Ánh mắt Thẩm Tư Thanh sắc bén nhìn Mễ Nhĩ, thản nhiên rút tay lại, ngữ khí hờ hững: ”Chuyện đó có liên quan đến cô sao?”

Mễ Nhĩ thiếu tự nhiên nhìn cánh tay đang bị gỡ ra, cũng tự động buông tay…

Tô Mộc Cầm lúc này đã buông đũa, dửng dưng nhìn vào gương mặt của Mễ Nhĩ, giọng điệu tràn ngập tự giễu nói, “Cô đúng là vẫn không khác xưa là mấy, lúc nào cũng có thể nói ra những lời khiến người khác tổn thương.”Ngừng một lúc, Tô Mộc Cầm lại nói, “Nhưng cô yên tâm, tôi không phải là vợ của Thẩm Tư Thanh, còn nếu như cô hỏi hắn người đó là ai, thì thật sự là tôi cũng không biết, tôi không liên quan đến chuyện này, cho nên cô cũng đừng đem chuyện của quá khứ ra để nói vào đây.”

Một câu nói, liền khiến hai người sững sờ, hoảng hốt.

Sững sờ là vì cả Thẩm Tư Thanh và Mễ Nhĩ đều không ngờ cô sẽ nói như thế, Mễ Nhĩ hoảng hốt là vì sợ rằng Tô Mộc Cầm sẽ nói ra những lời không hay, còn Thẩm Tư Thanh cảm thấy, cô đang vạch ra giới hạn với hắn, cô cũng đang rũ bỏ mọi quan hệ với hắn bấy lâu nay.

Thẩm Tư Thanh là người hoàn hồn đầu tiên. Hắn đứng dậy, tiến lại phía Tô Mộc Cầm, muốn kéo cô đứng dậy, nhưng liền bị Tô Mộc Cầm dãy ra, có một ngọn lửa tức giận bùng phát trong đáy mắt cô.

“Anh muốn làm gì?”


Thẩm Tư Thanh nhẫn nhịn, kiên định nói, “Chúng ta đi đăng ký kết hôn!”

Tô Mộc Cầm nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nói, “Xin lỗi, tôi không có hứng thú muốn trùng hôn với anh.”

“Tô Mộc Cầm.” Thẩm Tư Thanh hơi mất kiên nhẫn, cho nên giọng nói đặc biệt cao, “Em đừng có giả ngây giả ngốc, em biết rõ ý của anh là gì tại sao vẫn còn phản bác?”

“Tôi phản bác chuyện gì? Anh đừng có mà vô lý!” Dưới sự tức giận của hắn, bỗng nhiên cô hét ầm lên, khóe mắt đã mờ mờ ẩm ướt, tủi thân đang trào lên lồng ngực, hắn cự nhiên lại lớn tiếng với cô.

Thường nói phụ nữ đang trong thời kỳ mang bầu thường rất hay nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, mà Tô Mộc Cầm cũng không tránh được điều đó, dưới tác động của hắn, đã thành công khiến cho cô bị đả kích.

Thấy dáng vẻ ủy khuất của cô, Thẩm Tư Thanh liền cảm thấy bất đắc dĩ, biết mình đã lỡ lời cho nên sau đó hắn liền vòng tay về phía trước ôm chầm lấy cô, “Xin lỗi em, là anh không đúng, anh không nên lớn tiếng với em như vậy, em đứng tức giận, chúng ta đi đăng ký kết hôn có được không em?”

Tô Mộc Cầm giãy dụa, “Không, anh đừng có mơ!”

Thẩm Tư Thanh giữ chặt cô lại, không để cô có cơ hội thoát ra, ở bên tai cô nhỏ giọng dụ dỗ:

“Dù gì bây giờ em cũng đã mang thai rồi, không thể sau khi sinh bảo bảo ra, lại không cho bảo bảo một danh phận được, nếu như chúng ta cứ như vậy, sau này bảo bảo sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi.”


Tô Mộc Cầm lập tức trầm ngâm, từng cảm xúc một va đập lẫn nhau, lời hắn nói quả không sai, nếu như cô không cho con mình một danh phận, sau này con cô có thể sẽ bị nói là đứa con riêng, là một đứa con không được công nhận, sau đó chắc chắn nó sẽ thấy tủi thân và buồn bã, thân là một người mẹ, cô cũng không thể để con chịu ấm ức được.

Một lúc sau, cô lại quay sang liếc nhìn khuôn mặt đang biến sắc của Mễ Nhĩ, nhớ đến chuyện trước kia. Lúc cô và hắn chia tay nhau, một phần nguyên nhân cũng là do Mễ Nhĩ.

Trước kia nếu như cô ta không ở sau lưng cô ra sức phá hoại tình cảm giữa hai người bọn họ, thì cô và hắn cũng không đi đến kết cục như ngày hôm nay. Cô ta nhân cơ hội lúc cô và hắn chia tay, sau đó thì ra sức phát tin nhắn hay những tấm ảnh chụp mà cô ta đang rất thân mật với Thẩm Tư Thanh cho cô xem, nếu như không phải cô xem được những tấm ảnh đó, thì cô cũng sẽ không quyết tâm bỏ đi như vậy.Còn Thẩm Tư Thanh. Ngoại trừ chuyện ghê tởm trước đây hắn đã từng làm với cô, những lúc khác hắn đều rất yêu thương cô. Không sai! Tô Mộc Cầm hoàn toàn có thể dùng hai từ “yêu thương” để hình dung về Thẩm Tư Thanh. Vì sự quan tâm và lo lắng hắn dành cho cô kỳ thực vượt xa hơn cả Mạnh Hàn.

Từ yêu đến hận là một quá trình đau khổ và tuyệt vọng nhất, còn từ hận đến yêu là một sự chuyển biến dằn vặt nhất.

Trong quá trình này, cô đã phải đấu tranh trong đau khổ, mỗi một tế bào trên cơ thể đều như đang kêu gào sẽ phải hồi sinh như thế nào.

Nhưng con người tới cuối cùng vẫn là loài động vật cảm tính. Sự vương vấn của tình cảm sẽ khiến người ta không thể thoát ra. Tô Mộc Cầm cũng vậy. Cô không biết bản thân mình liệu thật sự có một ngày có thể hồi sinh hay không. Cô chỉ biết, bây giờ cô càng lúc càng mâu thuẫn và day dứt. Hoặc có lẽ là cô đang không muốn thừa nhận một thứ tình cảm đã chôn vùi rất lâu mỗi ngày một thêm rõ nét trong lòng mình hơn…

Tô Mộc Cầm không dãy ra khỏi lồng ngực của hắn nữa, cũng không quan tâm đến khuôn mặt méo xệch của Mễ Nhĩ ở đối diện, lập tức nhỏ giọng nói, “Tại sao tôi phải kết hôn với anh trong khi đó từ trước đến nay anh còn chưa từng quỳ xuống cầu hôn tôi?”

Giọng nói của cô quá nhẹ, nhưng khi nó vang lên bên tai hắn thì giọng nói đó lại giống như một quả bom đang nổ, phút chốc khiến cho hắn kinh hoàng.

Đúng vậy, nếu phải nói một từ cho chính xác cảm xúc của hắn bây giờ đó chính là kinh hoàng.

Hắn lập tức kéo cô đứng đối diện với mình, đáy mắt mang một tia vui mừng đang bùng nổ không kịp kìm nén, “Mộc Cầm, lời em nói có nghĩa là…”


Tô Mộc Cầm cúi gằm mặt, quay mặt sang chỗ khác, hai má đã ửng đỏ, líu nhíu nói, “Anh không hiểu thì thôi!”

“Không! Anh rất hiểu, trong chuyện này anh là người hiểu rõ nhất.” Hắn trở nên kích động đến mức hành động cũng loạn hết cả lên, khóe miệng bất giác tủm tỉm cười.

Suy cho cùng, đây là một cản trở cứng rắn ở trong nội tâm của cô, một ngày chưa bước qua cản trở này, liền một ngày trong lòng cô thấy bất an, cứ coi như một lời nói đó của cô có thể phá vỡ thứ rào cản vô hình đang tồn tại giữa cô và hắn đi.

Khóe miệng cô cũng bất giác nâng lên, ánh mắt đối diện hắn, “Tôi chờ anh thực hiện.”

Sau câu nói đó, Tô Mộc Cầm lẳng lặng rúc vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của hắn, tim cũng đồng thời nhảy lên, từng chút từng chút rung động tận sâu đáy lòng, cô không thể không thừa nhận mình cũng thích hắn, nghe lời thổ lộ thâm tình khẩn thiết của hắn, trong lòng mình rất vui mừng, giống như chiếc xiềng sắt khóa chặt tim cô cũng đã được tháo bỏ.

Tâm chợt an tĩnh lại, thì ra cái mình thiếu chính là cảm giác an toàn vui sướng này.

Hai cánh tay Thẩm Tư Thanh vòng quanh hông của cô, siết chặt cô vào trong ngực, cằm tựa trên mái tóc mềm mượt, cảm giác ấm nóng của cở thể cô thẩm thấu vào tận đáy lòng hắn, tâm trí hắn kéo lên, khi nghe thanh âm “Tôi chờ anh thực hiện” của cô thì hai cánh tay hắn sau đó đã từ từ ôm chặt, như muốn khắc sâu cô vào trong tâm khảm, một loại vui mừng khó nói thành lời cuốn sạch suy nghĩ của hắn.

Từng yêu, từng hận, đã mở suy nghĩ nghi ngờ ra, khơi thông giữa người với người rất quan trọng, nó giống như là một nhịp cầu, nếu như bất kỳ bên nào không chịu bước ra bước đầu tiên, như vậy vĩnh viễn không thể đi tới điểm chính giữa mà tụ họp.

Dường như thế giới chỉ còn hai người bọn họ, Thẩm Tư Thanh và Tô Mộc Cầm chìm đắm trong thế giới của mình mà không hề quan tâm đến sự tồn tại của Mễ Nhĩ.

Cô ta nhìn thấy một màn này, khuôn mặt đã co rúm thành một đường, cô ta không ngờ khi đến đây, cô ta lại trở thành một chất xúc tác giúp bọn họ hiểu rõ về nhau hơn.

Đùng đùng cầm túi bỏ đi, cô ta một chút cũng không quay đầu lại, một đường ra khỏi biệt thự Niệm Cầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.