Đọc truyện Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu? – Chương 50: Phải yêu đến mức nào?
Khi những tia sáng đầu tiên xuất hiện cũng báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Màn đêm tĩnh mịch biến mất, thành phố nhộn nhịp bước vào một ngày làm việc mới. Dòng người đông ngùn ngụt chạy khắp các nẻo đường khác nhau. Trong những toà nhà cao tầng, mọi người hối hả làm việc vì mình mà cũng vì người khác.
Ở biệt thự Niệm Cầm, sau khi mở mắt thức dậy, Tô Mộc Cầm liền vào phòng tắm vệ sinh một chút sau đó mới đi ra ngoài. Vừa đến phòng ăn, cô liền nhìn thấy Thẩm Tư Thanh đang ngồi ăn sáng, lúc đó hơi chần chừ một chút nhưng cô vẫn tiến lại.
Thẩm Tư Thanh vừa thấy cô tiến lại, khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười dịu dàng, hắn ngay lập tức liền đứng dậy dịch ghế ngồi cho cô, sau đó nói, “Tại sao không ngủ thêm một lúc nữa rồi hẵng dậy!”
Tô Mộc Cầm ngước mắt nhìn hắn, hơi bĩu môi, “Tôi cũng không phải heo, lúc nào cũng có thể ngủ được!”
Nghe vậy, Thẩm Tư Thanh chỉ cười khẽ, không làm ra hành động gì nhiều, hắn chỉ ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, cánh tay vô thức quàng qua vai cô, sau đó nhếch môi nói, “Hôm qua anh có mua cải chua cho em rồi, nhưng lúc đó về thì anh thấy em đã ngủ, cho nên anh có để trong tủ lạnh, em có muốn ăn một chút không?”
Cô lâc đầu, “Tôi không muốn ăn nó nữa.”
“Được, vậy sáng nay em muốn ăn gì, để anh nói dì Trần làm cho em.” Thẩm Tư Thanh dịu dàng kiên nhẫn nói.
Tô Mộc Cầm nhướn mày suy nghĩ một lúc, dường như không biết chính mình đang muốn ăn cái gì, vòng vo một lúc, cô quay sang nhìn khuôn mặt chờ đợi điềm nhiên của hắn, rồi mới nhàn nhạt trả lời: “Hay là cứ đem cải chua cho tôi đi!”
Tuy buồn vì thái độ lạnh nhạt của cô nhưng hắn vẫn thấy vui vẻ vô cùng. Hắn gọi dì Trần đem món ăn lên, sau đó ngồi ngắm gương mặt xinh đẹp của cô.
Tô Mộc Cầm hơi khó chịu khi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, hàng lông mày nhíu lại, không để ý đến hắn cúi mắt xuống nhìn bàn tay mình.
Đúng lúc đó dì Trần từ phòng bếp đi ra, trên tay cũng đã bưng món cải chua ngày hôm qua mà hắn đã mua.
“Thức ăn của cô cậu đã xong rồi, hai người ăn ngon miệng!” Dì Trần cung kính nói.
“Dì Trần, ngồi xuống cùng ăn cơm đi.” Tô Mộc Cầm ngước mắt nhìn dì Trần, lên tiếng.
Dì Trần hơi kinh ngạc, định từ chối, “Nhưng…”
Thẩm Tư Thanh thấy thế liền nói, “Dì cứ ngồi xuống đi!”
Mộc Cầm đã nói thế, dĩ nhiên hắn phải nghe theo.
Dì Trần tuy khó xử nhưng thấy từ chối không được nên đành ngồi xuống dùng cơm.
Dì Trần là người ở Cẩm Xuyến, năm nay cũng mới đến tuổi năm mươi. Nhiều năm trước, dì Phi đã kết hôn với một người đàn ông ở Bắc Kinh. Vốn dĩ cuộc sống của dì Trần rất êm đềm, nhưng một tai nạn xe bất ngờ đã cướp đi sinh mệnh của chồng dì ấy. Kể từ đó, dì ấy một thân một mình kiếm sống để nuôi con. Dì Trần làm đủ nghề từ quét dọn, rửa chén cho đến giúp việc nhà. Dì ấy không ngại sang hèn, khó khăn vất vả, cũng vì vậy mà dì ấy nhận được cơ hội làm việc ở đây.Dì Trần chỉ biết cần cù làm việc nên hầu như không xem tin tức. Trước khi làm ở đây, dì ấy không hề biết chủ mình làm gì, dì ấy chỉ thấy chủ giàu có, biệt thự xa hoa sang trọng.
Về sau dì ấy mới biết địa vị của chủ mình, vì vậy dì ấy càng kính trọng tình yêu sâu đậm mà hắn ta dành cho người yêu của mình. Nếu đổi lại người đàn ông khác, không chừng khi đối mặt với sự lạnh nhạt của người yêu đã sớm bỏ cô ta đi rồi.
Dì Trần quyết định làm việc chăm chỉ hơn trước. Thứ nhất là vì khoản tiền lương hậu hĩnh, thứ hai là vì dì ấy thấy cô bạn gái của cậu chủ đang mang thai. Đa số thời gian cô đều trầm lặng, chỉ mới ở chung một ngày nhưng dì ấy cũng đã cảm nhận được thái độ gay gắt mà cô ấy đối xử với hắn ta, chỉ có đôi lúc cậu chủ bắt chuyện cô ấy mới trả lời lại nhưng hầu như đều có cảm giác xa lạ. Mỗi khi chứng kiến cảnh đó, dì ấy cảm thấy rất khó chịu, lẽ ra là một cô gái hạnh phúc, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng tại sao phải làm vẻ mặt như đang chịu đau khổ như thế này?
Dì Trần nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện. Dì ấy cảm nhận rất rõ hắn ta yêu thương cô gái này. Hắn ta có quyền có thế, ngoại hình hay nội hàm đều hơn người, nhưng cảm xúc của hắn ta lại thay đổi chỉ vì một người. Hắn ta sẽ vì một câu nói của cô gái này mà vui vẻ, cũng sẽ vì sự trầm mặc của cô ta mà lạc lõng hụt hẫng.
Hắn ta phải yêu cô gái Tô Mộc Cầm này đến mức nào mới như thế này?
Cả buổi cơm, Thẩm Tư Thanh luôn chăm chú gắp thức ăn cho Tô Mộc Cầm, hắn còn chu đáo bóc vỏ từng con tôm đặt vào bát của cô, còn Tô Mộc Cầm chỉ im lặng dùng bữa.
Một lúc lâu sau…
“Mộc Cầm, ngày mai em muốn món gì? Để dì Trần nấu cho em ăn.” Thẩm Tư Thanh cất giọng yêu thương.
“Đúng đấy, ngày mai cô chủ muốn ăn món gì?” Dì Trần cũng nói theo, cố gắng xoa dịu bầu không khí quá mức tĩnh lặng.
Tô Mộc Cầm ngẩng đầu nhìn, dường như không quen với sự phục vụ này, “Ngày mai cứ tùy dì Trần quyết định đi!”
Nói xong, cô lại tiếp tục ăn…
Nét khó xử hiện lên trên gương mặt dì Trần, dì ấy liếc mắt nhìn Thẩm Tư Thanh, thấy hắn ta lắc đầu ra hiệu, dì ấy cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục ngồi ăn trong không gian trầm mặc.
Tưởng chừng bữa ăn sẽ còn trầm mặc cho đến khi kết thúc thì hắn lại tiếp tục lên tiếng hỏi, “Hôm nay em có muốn đi đâu chơi hay không? Nếu có thì chiều nay anh sẽ tan tầm sớm.”
Câu nói này lập tức khiến Tô Mộc Cầm chú ý, cô hơi ngừng ăn, ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó nhẹ giọng trả lời, “Tôi muốn đi làm.”
Khóe môi đang cười của hắn lập tực rũ xuống, yêu cầu của cô cũng không phải cái gì quá đáng, thế nhưng nghĩ đến khả năng sau khi cô đi làm có thể gặp lại Mạnh Hàn, lòng hắn lại không thể nào bình tĩnh, an tâm.
Một lúc sau, Thẩm Tư Thanh mới cười tươi hơn, ánh mắt hắn ngập tràn ấm áp nhìn Tô Mộc Cầm, “Nếu em muốn đi làm như vậy thì có thể đến công ty của anh!”
Chập thuận, nhưng hắn vẫn không để cô tự do mà lại tiếp tục vây hãm cô trong thế giới của hắn, cô hơi nhếch môi chế giễu, cứ tưởng sau này tính chiếm hữu của hắn sẽ không mạnh mẽ như lúc trước, nhưng hình như cô đã lầm, càng nhày hắn lại càng muốn cô ở trong vỏ bọc của hắn, chứ không muốn cô thoát ra ngoài.
Tô Mộc Cầm nói, “Tôi muốn làm ở LMIT, nơi đó mới là nơi của tôi!”
Hắn ngừng ăn, buông đũa xuống, nhíu chặt lông mày lại, không vui ngẩng đầu lên nhìn cô, lời vàng ý ngọc, “Không được, anh không thể cho em đến đó!”
Cô ngang bướng nhìn hắn, hai mắt lạnh lẽo cứng rắn, “Tại sao vậy? Hay là anh sợ sau khi tôi đi làm thì mọi người sẽ biết được bộ mặt thật của anh? Đường đường là tổng giám đốc của công ty DAF mà lại đi giam lỏng vợ chưa cưới của người khác một cách trái phép.”
Nghe thấy mấy lời nói chất vấn cùng cười nhạo nặng nề phát ra từ trong miệng của cô, Thẩm Tư Thanh chỉ có thể im lặng, cơn tức giận ở trong lồng ngực vẫn chưa thể biến mất, khiến cho ngực phập phồng lên xuống, hắn siết tay đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, lúc này hắn chỉ muốn kiên nhẫn nói chuyện với cô, hắn không muốn mối quan hệ của hắn và cô lại trở về giai đoạn gay gắt như trước kia, nhưng lời nói của cô lại khiến hắn có cảm giác thất bại nặng nề.
Dì Trần ngồi bên cạnh cũng đã há hốc miệng kinh ngạc… Chuyện cô gái này nói là sự thật sao?
Hắn hiện giờ không quan tâm đến việc người khác nghĩ gì, hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói với cô, “Anh không phải đang giam cầm em, chỉ không muốn em đến LMIT làm, trừ điều đó ra, chuyện gì anh đều có thể chấp thuận.”
Tô Mộc Cầm cười nhạo, “Ngay cả yêu cầu tôi muốn đi gặp Mạnh Hàn cũng được phải không?”
Ánh mắt Thẩm Tư Thanh bỗng nhiên trở nên sắc bén, nghiêm nghị nói, “Em đang thử thách sự kiên nhẫn của anh hay sao? Em nghĩ anh sẽ để em đi gặp lại tên đó?”
Cô biết mình đã chạm phải giới hạn của hắn, thế nhưng trong lòng cô ngoài lạnh lùng thì cũng chỉ còn lại chế nhạo, khóe môi cô hơi nhếch lên, sau đó nhướn mày nói, “Anh không cho phép thì sao? Anh nghĩ rằng mình có quyền tiếp tục giam lỏng tôi? Tôi nói cho anh biêt, trừ phi tôi chết đi, ai cũng không thể cướp mất sự tự do của tôi.”
Hít sâu một hơi, cô ném đũa lên bàn, khiến cho không gian vốn đang bị đè nén vang lên tiếng kêu đinh tai, sau đó cô đứng dậy, dưới ánh mắt sắc bén như dao găm của hắn, tiếp tục nói, “Không phải vì đứa con trong bụng tôi, tôi một chút cũng không muốn ở bên cạnh anh!”
Nói xong câu đó, cô liền xoay người rời đi.
Thấy cô định rời đi, một dòng máu nóng lan tràn khắp cơ thể hắn, Thẩm Tư Thanh liền ngồi bật dậy, nắm lấy tay cô, “Tô Mộc Cầm, tại sao em lại có thể tàn nhẫn như vậy? Em rốt cuộc muốn anh phải làm sao?”
Câu nói của cô, khiến hắn chua xót vô cùng, lý do để cô ở lại đây, chỉ vì đứa con trong bụng là của hắn mà không vì lý do nào khác. Tâm hắn giống như bị đóng băng, tạo thành một lớp mảng dày không thể phá vỡ, đến khi vỡ rồi, nhưng mảnh nhọn kia lại đâm qua tim hắn, khiến cho máu chảy đầm đìa.
Tô Mộc Cầm gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy khuỷu tay cô, lạnh lùng nói, “Đừng lại gần tôi nữa.”
Nói xong, cô xoay người, mà hắn cũng không còn đủ sức lực để vươn tay kéo cô lại nữa, cứ như vậy trơ mặt nhìn cô xoay người đi về phòng, cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, hắn mới hít sâu một hơi, quay trở lại bàn ăn.
Dì Trần thấy vậy cũng không làm phiến đến hắn, liền xin phép sau đó đi vào bếp…
Thẩm Tư Thanh ngồi ngẩn người rất lâu, trong khoảng thời gian ấy, hắn không biết bàn tay hắn đã siết chặt bao nhiêu lần, cũng không biết tim hắn đã bị bao nhiêu nhát dao cứa vào, lan tràn ra khắp nơi, đau nhói đến tận khóe mắt…