Đọc truyện Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu? – Chương 48: Tô Mộc Cầm mang thai
Bệnh viện hôm nay khá vắng vẻ, bên ngoài hành lang đôi lúc có bệnh nhân thưa thớt đi qua, chốc chốc bên ngoài lại có tiếng còi xe cấp cứu. Thẩm Tư Thanh ngồi ở trên ghế chờ, ánh mắt vẫn nhìn vào phòng bệnh. Tô Mộc Cầm đã ở bên trong đã được gần nửa tiếng, hắn ngồi ở ngoài quá lâu cũng cảm thấy lo lắng.
Lúc bị cô từ chối không muốn đến bệnh viện cùng với hắn, nếu nói hắn không buồn thì đó là nói dối. Bị người mình yêu bài xích như vậy, cho dù nam nhân nào cũng đều cảm thấy thất bại.
Tô Mộc Cầm ngồi đối diện với cô bác sĩ khá lớn tuổi. Bà ta đẩy gọng kính, sau đó bắt đầu kiểm tra sơ bộ bên ngoài, thấy không có gì đáng ngại liền bắt đầu hỏi.
“Kỳ kinh nguyệt sắp tới của cô là ngày bao nhiêu?”
Tô Mộc Cầm nhíu mày, không hiểu bác sĩ hỏi chuyện này để làm gì, thế nhưng cô vẫn rất hợp tác trả lời, “Là ngày mười hai…”
Khoan đã…
Ngày mười hai, nếu như cố nhớ không nhầm thì hôm nay đã là ngày mười lăm rồi, tuy nhiên trước kia kinh nguyệt của cô cũng không đều, có thể chậm một đến hai ngày, thế nhưng bây giờ đã chậm đến ngày thứ ba vẫn chưa có, điều này khiến cô hơi nghi hoặc, không phải là cô bị rối loạn kinh nguyệt đấy chứ?
Bà ta thấy Tô Mộc Cầm hơi hoang mang, liền lặc đầu, “Gần đây có bị mệt mỏi hay thèm ăn gì không?”
Tô Mộc Cầm gật đầu, “Hình như là có, thế nhưng chỉ đôi lúc mới xuất hiện.”
Bác sĩ gật đầu, lại tiếp tục hỏi, “Cô có dấu hiệu nôn mửa không?”
“Có!” Tô Mộc Cầm nhíu mày, “Nhưng chỉ vừa bị lúc nãy thôi!”
Bà ta lại tiếp tục đẩu gọng kính, cầm bút viết gì đó trong giấy, sau đó đưa cho cô, “Được rồi, bây giờ cô qua phòng xét nghiệm máu, sau đó đưa kết quả về đây!”
Tô Mộc Cầm gật đầu nhận lấy, thật rắc rối, nếu như biết trước phải lằng nhằng như thế này, cô đã chống cự kịch liệt hơn rồi.
Cô ra khỏi phòng bệnh, đã thấy Thẩm Tư Thanh ngồi ở trên ghế chờ.
Hắn ta cũng nhìn thấy cô ra ngoài, lập tức đứng dậy tiến về phía cô, “Sao rồi? Bác sĩ nói sao?”
Tô Mộc Cầm lắc đầu, “Tôi không biết, bà ấy chỉ nói tôi đi xét nhiệm máu!”
Thẩm Tư Thanh nhíu mày, lầm bẩm nói, “Biết thế đã gọi bác sĩ riêng đến rồi!”
Cô đứng bên cạnh cũng nghe thấy lời nói của hắn, thở dài một tiếng, sau đó đi đến phòng xét nhiệm.
Sau khi lấy máu xong, cả hai người bọn họ lại phải chờ một lúc nữa, cả mấy hàng ghế dài bên ngoài chỉ có mỗi một mình cô và hắn ngồi chờ, trong lúc chờ đợi, điện thoại của Thẩm Tư Thanh đột nhiên vang lên, hình như là Tịnh Hàm họi đến, hắn liếc mắt nhìn một cái sau đó liền đứng dậy đi lại gần cửa sổ sát đất nghe máy.
Đúng lúc đó, bác sĩ trong phòng xét nhiệm liền đi ra, đưa kết quả xét nhiệm cho cô, sau đó nói, “Chúc mừng cô! Cô đã mang thai rồi!”Một câu nói, lại giống như sét đánh giữa trời quang, nhất thời khiến cô đứng sững sờ.
Cô… mang thai! Cô thật sự mang thai sao?!
Lòng của cô có chút sợ, nhất thời không biết mình phải làm như thế nào. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện ở trong đầu cô chính là phá thai. Nhưng đứa bé là vô tội, nó lại ngoan ngoãn như vậy, nếu như chưa được chào đời đã bị mình tước đoạt sinh mạng, làm như vậy thật sự là quá tàn nhẫn.
Ông trời thật sự quá đãi ngộ cô, hay là đang hành hạ cô?
Đầu óc Tô Mộc Cầm trống rỗng, toàn thân mặc dù còn có thể đi lại, còn có thể hô hấp, nhưng ngũ tạng lục phủ giống như bị móc rỗng, chỉ còn lại cái vỏ ngoài.
Cô cảm thấy lạnh, mặc dù trong phòng bệnh viện có hệ thống sưởi ấm, nhưng lại cảm thấy hơi ấm như làm băng, khiến cô như rơi vào hầm băng!
Bàn tay, theo bản năng đặt lên bụng, đến giờ phút này cô vẫn không dám tin tưởng, thậm chí là không muốn tin trong bụng cô thật sự có một sinh mệnh nhỏ, bảo bảo thuộc về hắn và cô.
Có một hơi ấm từ trong bụng tràn ra, dần dần lan tỏa, nước mắt Tô Mộc Cầm không nhịn được nữa rơi xuống…
Cô làm mẹ rồi!
Mặc dù đứa bé này tới thật bất ngờ, thậm chí khiến cô cảm thấy sợ, nhưng chẳng biết tại sao, khi bàn tay che trên bụng thì cô cảm giác ấm áp, ấm áp khiến cô muốn khóc.
Bên tai bất giác nghe được tiếng của Thẩm Tư Thanh, âm thanh rất rõ ràng, “Mộc Cầm, em làm sao vậy, đừng khiến anh sợ!”
Tô Mộc Cầm vội vàng đưa tay lau nước mắt, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt đang lo lắng của Thẩm Tư Thanh!
Không biết hắn đã đứng đây từ lúc nào, đã nghe thấy lời bác sĩ nói hay chưa?
Cô mang thai…
Lúc này cô rất muốn nói cho hắn biết, thế nhưng lời này cứ nghẹn lại ở cổ họng, không thể nói ra được, mang thai với một người cô hận nhất, thật sự khiến cô không biết phải làm thế nào, rất hoang mang cũng rất sợ hãi…
Thẩm Tư Thanh thấy cô rơi nước mắt, không thể trả lời câu hỏi của hắn, trong lòng nhất thời lo lắng, hoảng sợ, mở miệng nói: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tô Mộc Cầm mấp máy môi, buông mí mắt xuống, né tránh ánh nhìn của hắn, lại không nói gì.
Lúc này Thẩm Tư Thanh đã thật sự mất kiên nhẫn, liếc mắt nhìn thấy mảnh giấy kết quả xét nhiệm trên tay cô, điều đầu tiên hắn nghĩ là cô có phải là bị bệnh gì nghiêm trọng rồi không? Đột nhiên một sự sợ hãi lan tràn khắp cơ thể, hắn vội vàng giật lấy tờ giấy xét nhiệm kia, xem xét kết quả bên trên, trong lúc nhất thời lại càng đờ đẫn thêm.
Trên tờ giấy xét nghiệm, hàng chữ đỏ xuất hiện chữ mang thai đâm mắt hắn đau nhói. Thời gian của thai nhi là một tuần trước, cũng chính là đêm hôm đó hắn cường bạo cô, vậy có nghĩa là cái thai này là con của hắn.
“Em… em mang thai!?” Một câu hỏi nhưng hình như hắn cũng đã khẳng định.
Tô Mộc Cầm nuốt nước mắt, trừng mắt nhìn hắn, toàn bộ đều là oán hận, bây giờ cô không muốn nói, cũng không muốn giải thích gì nữa.Thấy vẻ mặt giống như đang giận dỗi của cô, một loại cảm xúc tương tự như xúc động, rậm rạp chằng chịt tràn ngập đầy tim của Thẩm Tư Thanh.
Lại có một loại vui sướng không cách nào diễn tả, ứa lên trong trái tim hắn, đến sau cùng, hắn mạnh mẽ vươn tay, ôm cô vào trong lồng ngực.
“Buông ra!” Tô Mộc Cầm bị ôm bất ngờ, trong lúc nhất thời liền giãy dụa phản kháng.
Thẩm Tư Thanh lúc này đã vui mừng đến phát điên rồi, mấy lời nói chống cự của cô căn bản đều bị hắn bỏ ngoài tai, hắn nắm lấy vai cô, khóe miệng cười tươi, ánh mắt đều là pháo hoa đang phát sáng, “Anh thật sự được làm ba rồi phải không?”
Tô Mộc Cầm buồn bực đẩy tay hắn ra, “Con là của tôi, tôi sẽ tự nuôi lớn nó!”
“Bậy bạ!” Thẩm Tư Thanh lập tức nhíu mày, “Con của anh, không cho phép em mang đi nơi khác!”
“Anh lấy chứng cứ gì nói nó là con anh? Anh đừng có nhận bừa!” Tô Mộc Cầm tức giận lớn tiếng quát.
Thế nhưng, Thẩm Tư Thanh vẫn ngây ngốc cười, hắn hiểu được, khi mang thai, tính tình của phụ nữ sẽ thay đổi thất thường, cho dù cô có cáu gắt, hắn một chút cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.
Thẩm Tư Thanh lập tức dỗ dành cô, “Được rồi, anh không nhận bừa, bây giờ chúng ta về nhà được chứ? Anh sẽ kêu bảo mẫu đến chăm sóc cho em! Từ nay trở đi, em chính là bà chủ!”
“Tôi không cần.” Tô Mộc Cầm quay đầu, hít một hơi thật sâu, đè lại khí nóng trong ngực, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh với hắn.
“Được rồi, đứng nổi nóng nữa, như vậy sẽ rất có hại cho đứa bé!” Thẩm Tư Thanh vẫn rất kiên nhẫn vuốt ve lưng cô.
Thật sự dáng vẻ làm như không có chuyện gì của hắn khiến cô rất chán ghét, tức giận đẩy tay hắn ra, lập tức cao giọng, “Anh thôi diễn kịch nữa có được hay không? Anh mau đi đi, tôi bây giờ thật sự không muốn nhìn thấy anh một chút nào! Tại sao, tại sao đến lúc này rồi mà anh vẫn không chịu buông tha cho tôi? Lẽ nào anh muốn tôi hận anh một cách triệt để hay sao?”
“Ừ…”
Trái ngược với vẻ kích động của cô, Thẩm Tư Thanh lại giống như người ngoài cuộc, bình tĩnh khiến cho người ta giận sôi lên, dịu dàng khiến người ta không nỡ trách cứ, nụ cười nhàn nhạt khẽ nghênh đón sự chấn kinh cùng thịnh nộ của cô.
Chỉ thấy hắn thong thả ung dung, bàn tay cố chấp ôm lấy cô vào lòng lần nữa, khiến cô khó mà tránh thoát nhưng sức lực cũng rất vừa phải để không làm cô đau.
“Không có cách nào cả, anh không thể nào buông em ra được, cho dù em hận anh thì anh cũng sẽ phải làm thế. Cho nên cứ hận đi, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh bụ bẫm là được.”
“Thẩm Tư Thanh, anh…”
Tô Mộc Cầm nhìn hắn như nhìn người xa lạ. Rất lâu sau, cuối cùng mắt đẹp cũng bắt đầu ngấn nước, nháy mắt, lệ rơi như những hạt châu, từng giọt từng giọt rơi xuống từ hốc mắt của cô…
“Mộc Cầm?”
Rốt cuộc thì nước mắt của cô cũng phá vỡ nụ cười của Thẩm Tư Thanh, gương mặt anh tuấn cũng có vẻ hoảng hốt, cánh tay luống ca luống cuống vươn lên lau nước mắt cho cô…
“Đừng đụng vào tôi! Đừng đụng vào tôi nữa!”
Độ ấm trên tay hắn giống như bàn ủi làm phỏng mặt cô, cô tránh né theo phản xạ, nước mặt chảy càng dữ dội khiến cho người ta nhìn thấy đều sẽ không đành lòng…
Dáng vẻ bất lực của Tô Mộc Cầm làm lòng Thẩm Tư Thanh bỗng se thắt lại…
“Mộc Cầm…”
“Tôi không muốn như thế, tôi không muốn sinh con cho anh, lại càng không muốn như một người tàn phế, chuyện gì cũng không thể làm…”
Tô Mộc Cầm không nói lí lẽ mà khóc la lên, một số bệnh nhân và bác sĩ đi ngang qua đều quay lại nhìn hai người bọn họ, nhưng hắn không quan tâm, vẫn cứ ôm cô vào lòng, để cô áp vào lồng ngực rắn chắc.
Đây là lần đầu tiên cô tùy hứng như thế, chỉ vì nỗi đau không thể xua tan trong lòng cùng những ký ức không thể quên kia.
“Được được được, ngoan nào, đừng khóc nữa…”
Thẩm Tư Thanh ôm cô càng chặt hơn, dường như hoàn toàn không suy nghĩ gì cả khiến cô rất muốn chạy trốn, giọng nói dịu dàng như là đang cưng chiều một đứa trẻ đang khóc nhè vậy…
“Mộc Cầm, nghe lời đi, hiện tại em đang mang thai. Nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ có thể ảnh hưởng đến con. Mộc Cầm, chỉ cần em trở về bên cạnh anh thì em bảo anh làm gì cũng được, được không?”
Giọng nói cực kỳ nhẫn nại có vẻ dỗ dành.
“Tại sao? Tại sao anh có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao muốn tôi phải sinh con cho anh? Thẩm Tư Thanh, anh thật đáng ghét. Tôi hận anh, hận anh….”
Tô Mộc Cầm bộc phát tất cả mọi sự giận dữ trong lòng ra, giơ tay lên, ra sức mà đấm vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Dường như chỉ như thế mới có thể biểu đạt được sự bất an cùng bất lực của cô lúc này.
Thẩm Tư Thanh không né tránh, mặc cho cô ra sức đánh đấm mình, bàn tay vẫn như cũ vuốt ve lưng cô, đau lòng mà ôm chặt lấy cô.