Đọc truyện Nếu Như Ánh Trăng Không Ôm Lấy Em – Chương 24
Cửa phòng tắm mở ra, Ngôn Hành Chi đã thay xong bộ quân phục. Vừa bước ra anh đã thấy Đường Tranh nói gì đó với Sầm Ninh, vừa nói vừa cười, còn cô thì mặt đã đỏ đến tận mang tai. Ngôn Hành Chi đi tới đá vào chân Đường Tranh: “Nói cái gì mà vui vẻ như vậy.”
Đường Tranh nhìn anh, cố gắng nhịn cười: “Không, không có gì, nói chuyện học tập thôi.”
Ngôn Hành Chi rõ ràng không tin lời anh ta, có điều cũng không quan tâm. Anh quay sang nhìn Sầm Ninh, nhàn nhạt nói: “Phải quay về trường à? Tôi đưa em đi.”
Sầm Ninh cả người bất động, sắc mặt rõ ràng hốt hoảng: “Em, em ngày hôm qua đã gây rắc rối cho anh…”
Bước chân Ngôn Hành Chi dừng lại, anh nhớ tới tối hôm qua Sầm Ninh ôm anh khóc không chịu buông tay: “Biết là được, lần sau đừng uống say như vậy nữa.”
Sầm Ninh mặt mày tái nhợt: “Em xin lỗi…”
Ngôn Hành Chi liếc nhìn cô, anh chỉ nói thế thôi chứ không phải muốn thấy cô như vậy, vậy nên giọng nói của anh có chút nhẹ lại: “Không có gì, chú ý an toàn là được.”
“Vâng.” Sầm Ninh giọng càng nhỏ dần: “Em không biết khi say em sẽ như vậy, em, em bình thường….không có hát.”
Ngôn Hành Chi nhíu mày: “Cái gì?”
“À không, không có gì, mau đi thôi!” Đường Tranh vội vàng đứng dậy, thúc giục anh: “Anh Ngôn, nếu còn không đi thì sẽ bị trễ giờ đấy. Tôi không muốn bị phạt đâu.”
“…….”
Ba người bọn họ cùng đi đến thang máy. Ngôn Hành Chi và Đường Tranh đưa Sầm Ninh trở về trường học, sau đó lái xe đến doanh trại. Sau khi trở lại trường học, Sầm Ninh liền trở về ký túc xá. Đến buổi tối, cô cầm máy ảnh đi đến câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Khi cô vừa mới bước vào, Sầm Ninh cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, mọi người đều nhìn về phía cô, chỉ là trong chốc lát. Sầm Ninh cảm thấy khó hiểu, cô ngồi xuống vị trí của mình. Lúc cô định bắt chuyện, một đàn chị trong câu lạc bộ đến gần cô: “Sầm Ninh.”
“A.”
“Có tin tốt.” Cô ấy ngồi xuống bên cạnh cô: “Lần trước chị đã gửi ảnh chụp của em cho công ty Thiên Ảnh không phải sao? Ở đó đang thiếu trợ lý nhiếp ảnh, bọn họ đang cần một người biết cách chụp ảnh. Mọi người đã chọn em đi.”
Sầm Ninh kinh ngạc; “Thật sao?”
“Đúng vậy, tuy rằng chỉ là vị trí trợ lý, nhưng đó là Thiên Ảnh, là công ty lớn đấy, em có thể học được rất nhiều thứ ở đó.”
“Học tỷ!” Sầm Ninh khó mà giấu được niềm vui trên mặt: “Học tỷ!Thật sự cảm ơn chị.”
“Cảm ơn làm gì, chị chỉ gửi tư liệu chứ cũng không giúp gì cho em, hoặc có thể em đã lọt vào mắt của bọn họ.”
Sầm Ninh trong lòng rất kích động, cô đã sớm muốn kiếm việc làm thêm, bây giờ có thể được làm trợ lý nhiếp ảnh quả thật là nằm ngoài dự đoán của cô. Hơn nữa ở công ty Thiên Ảnh, cô may mắn có thể ở đó mà tích lũy được kinh nghiệm từ bọn họ.
“Khụ khụ, nói xong việc chính rồi, chị muốn hỏi em một chuyện riêng tư haha.”
Sầm Ninh: “Chuyện gì vậy?”
“Chậc, tối qua, ừm…anh chàng đẹp trai đã tới đón em, anh ta là ai vậy?”
Sầm Ninh bỗng sửng sốt: “Đưa em đi?”
“Ừ, anh chàng cao ráo đẹp trai mặc bộ đồ vest, tên gì nhỉ….à Ngôn Hành Chi, nói là Ngôn Hành Chi.”
Sầm Ninh liền hiểu: “Ah, anh ấy là một người anh trong nhà em.”
“Thực sự là anh của em.” Học tỷ giống như thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Thật là hù chết chị mà, người này hôm qua em gọi anh ta là chồng, chị còn nghĩ là bạn trai em.”
Bang——–
Quyển sổ tay ghi chú từ trong tay Sầm Ninh rơi xuống mặt bàn, cả người cô trong chốc lát trở nên cứng đờ, cô chậm rãi quay người lại, vẻ mặt từ “thực sự quá hạnh phúc” đổi thành “tôi sắp chết rồi”, tốc độ thay đổi sắc mặt trong tích tắc.
“Sao, làm sao có thể?”
“Đúng vậy, em ôm chặt anh ta, miệng luôn nói như vậy.” Cô ấy vỗ vai cô: “Cũng may, lúc đó Hạ Dật đã say đến bất tỉnh, nếu không, chuyện này cũng khó để giải thích.”
Thật sự rất khó để giải thích!
Sầm Ninh nhớ tới bộ dáng sáng nay của Ngôn Hành Chi, anh vẫn bình thản, cô nghĩ đến chuyện tối hôm qua…
Chồng? Cô thật sự muốn chết quách cho xong!
Một khoảng thời gian sau, Sầm Ninh không dám gặp lại Ngôn Hành Chi, cũng may, cô vẫn ở trường học, hiếm khi trở về nhà cơ hội phải chạm mặt gần như bằng không. Một tuần sau, Sầm Ninh gọi điện cho Ngụy Phẩm Phương mình đã tìm được việc làm thêm vậy nên sẽ ít khi về nhà. Sau khi cúp điện thoại, cô đến Thiên Ảnh.
Giữa trưa ngày hôm đó, Ngôn Quốc Phong không thấy Sầm Ninh trở về, ông liền hỏi Ngụy Phẩm Phương, bà nói sự thật việc, cô đang đi làm thêm. Ngôn Quốc Phong rất kinh ngạc, nhưng ông không hỏi nhiều, chỉ nói người trẻ tuổi học thêm kinh nghiệm cũng tốt. Mà Ngôn Hành Chi ngồi ở bên cạnh, nhướng mày, là làm gia sư sao?
**
Công ty Thiên Ảnh là một công ty lớn có rất nhiều chi nhánh nội bộ. Chẳng hạn như, một đội ngũ dành riêng cho việc quay chụp giải trí như minh tinh, thời trang. Một số nhóm sẽ phụ trách việc quay cuộc sống xã hội, tự nhiên thì sẽ thường xuyên đi công tác, đi khắp nơi trên thế giới. Mà lần này, Sầm Ninh thuộc đội ngũ của nhiếp ảnh gia Hách Kiệt, chuyên về mảng kỷ nguyên xã hội, theo phong cách hiện thực đúng đắng.
Hách Kiệt là một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng, nhiếp ảnh gia ở mảng này sẽ rất tự hào, anh ta cũng không ngoại lệ. Nếu bỏ qua tiêu chuẩn chuyên nghiệp, tính cách thật sự hơi xấu.
Trong nhóm hiện có bảy người, Sầm Ninh và một cô gái khác tên Lưu Hân đều là trợ lý. Lưu Hân gia nhập đội sớm hơn cô ba tháng, vì vậy lấy tư cách là một “tiền bối” cô ấy tự cho rằng bản thân mình cao hơn cô một bậc. Những ngày đầu, nhiều việc nhỏ nhặt sẽ bảo cô đi làm.
Sầm Ninh không quan tâm đến những chuyện này. Cô vào đây với mục tiêu rất rõ ràng và cô không muốn vừa mới đến đã phải kiếm chuyện phiền toái cho mình.
Hôm nay là thứ bảy Sầm Ninh đến công ty khá sớm, bởi vì hôm nay nhóm bọn cô sẽ đi chụp ngoại cảnh. Ngày hôm qua Hách Kiệt liên tục nói với mọi người không được đến trễ.
“Sầm Ninh, đến rồi à.” Hách Kiệt đang gỡ máy ảnh trong phòng quay phim, “A, vậy cô cùng với Lưu Hân đi đến nhà ăn lấy bữa sáng, sau khi ăn xong chúng ta sẽ xuất phát.”
“Vâng.” Sầm Ninh đặt túi sách xuống, vội vã đi theo Lưu Hân.
Lúc trở về, Lưu Hân đột nhiên hỏi cô với giọng điệu bất mãn: “Tôi nghe nói cô là sinh viên năm nhất.”
Sầm Ninh gật đầu: “Ừ.”
“Được tuyển dụng khi mới chỉ là sinh viên năm nhất? Kỹ năng của cô là gì?”
Sầm Ninh: “…Đó là thông qua việc giới thiệu sơ yếu lý lịch và tác phẩm.”
Lưu Hân mỉm cười có chút kỳ lạ: “Vậy sao, cô không nói tôi còn tưởng cô được người khác đưa vào.”
Sầm Ninh: “……”
Đưa vào để làm trợ lý nhỏ. Ai lại thiếu đạo đức như vậy? Sau khi ăn sáng xong, cả đội nhanh chóng xuất phát. Lần này buổi chụp của bọn họ sẽ kéo dài hai ngày, sẽ ở lại đó một đêm.
Trên đường, Hách Kiệt dặn dò bọn họ: “Lần này chúng ta sẽ quay chụp ở một địa điểm tương đối đặc biệt. Mọi người đến lúc đó đừng có đi lung tung, nghe lời tôi mà làm việc.”
Lưu Hân: “Thầy Hách, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”
“Không phải ngày hôm qua đã nói với mọi người lần này quay chụp là tuyên truyền quân đội sao, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, cấp trên cũng sẽ theo dõi, các người đều phải nhanh nhẹn lên cho tôi.”
“Vậy là, tối nay chúng ta sẽ ngủ lại ở ký túc xá của doanh trại.”
“Ừ.”
“A….có thể gặp rất nhiều binh ca ca.”
Hách Kiệt liếc nhìn cô ấy một cái “Nghiêm túc làm việc cho tôi.”
Lưu Hân cười cười: “Được rồi.”
Sầm Ninh không nói gì, cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Hôm qua cô cũng nhận được thông báo này, vì thế cô biết công việc hôm nay là gì. Thật ra, thời điểm cô nhận được tin này, trong lòng … nhưng nếu cẩn thận mà suy nghĩ lại, cũng không hẳn sẽ gặp nhau, mặc dù Ngôn Hành Chi là lục quân, cũng không nhất định sẽ là tiểu đoàn chỗ anh đâu.
Xe đã xuất phát hơn một giờ, cuối cùng cũng đến doanh trại. Khi vừa tới cổng doanh trại, một người nào đó đã đến gần xe nói với bọn họ.
“Xin chào, cấp trên cử tôi đến đón mọi người, để tôi đưa mọi người đến ký túc xá trước.”
Hách Kiệt: “Được. Làm phiền anh rồi.”
“Không sao, không có vấn đề gì.”
Mọi người mang hành lý cá nhân đến ký tá xúc, sau đó dựa theo duy định, mọi người thay đổi trang phục, mặc quần áo ngụy trang vào. Loại quần áo này Sầm Ninh chỉ mới mặc nó trong khóa huấn luyện quân sự ở trường. Áo ngụy trang, quần ngụy trang, và một đôi ủng chiến đấu màu đen. Người bình thường thì không sao nhưng dáng người Sầm Ninh hơi gầy, cô mặc vào không có chút cảm giác hình ảnh của một người lính.
“Cũng sắp tới giờ ăn trưa. Chúng ta đều đem máy móc đến căn tin, chụp hình.” Đội nhiếp ảnh tập họp ở dưới lầu, Hách Kiệt giao nhiệm vụ cho từng người một. Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người mang thiết bị đi đến căn tin.
Mười hai giờ trưa, những người lính tập trung ở bên ngoài giữ trật tự bước vào căn tin. Bước đi chỉnh tề, cúi chào, ngả mũ, ngồi xuống, mỗi một bước rất đồng đều như sao chép vậy.
Khi còn nhỏ Sầm Ninh đã từng nhìn thấy binh lính huấn luyện, cho nên cô cũng không thấy có gì bất ngờ. Lưu Hân và những người khác thì rất ngạc nhiên khi thấy ở khoảng cách gần như vậy. Giờ cơm trưa, căn tin yên tĩnh cùng dần trở nên ồn ào, nhưng có lẽ do có máy ảnh những người lính có chút câu nệ.
Sau khi thử chụp vài bức ảnh, Hách Kiệt cau mày: “Sầm Ninh, cô đến nói chuyện với những người ngồi ở hàng ghế đầu, thư giãn, hãy xem như chúng ta không tồn tại.”
Sầm Ninh lặng lẽ chửi thầm, rõ ràng như vậy sao có thể nói không tồn tại là không tồn tại chứ. Nhưng cô vẫn nghe lời mà đi đến.
“Xin chào.” Sầm Ninh không biết nên xưng hô như thế nào cho thích hợp, cho nên cô trực tiếp bỏ qua: “Mọi người hãy thư giãn, chỉ…..đừng quan tâm đến máy ảnh.”
Trong quân đội rất ít khi gặp cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng như vậy, cho nên những người lính trẻ không thể không nhìn cô. Có người còn nói đùa với cô: “Đây là đầu tiên có người đến đây chụp ảnh. Ngượng quá, chúng tôi không cần phải trang điểm khi chụp ảnh à?”
Sầm Ninh vội xua tay: “Không cần, không cần. Chúng tôi muốn chụp ảnh hình thái ban đầu….nếu có vấn đế, sẽ chỉnh sửa sau.”
“Ồ, ra là như vậy, cô cũng là nhiếp ảnh gia?”
“Tôi? Chưa, tôi là trợ lý.”
“Ồ, kia…” Anh lính muốn nói gì đó, đột nhiên dừng lại, nhanh chóng đứng dậy.
Lúc này, Sầm Ninh nhìn mọi người ngồi bàn này cùng nhau đứng dậy, đồng thanh chào.
Sầm Ninh: “?????”
Lúc này cách đó không xa Hách Kiệt gọi cô: “Sầm Ninh, cô mau lại đây.”
Sầm Ninh lấy lại tinh thần vội vã quay lại, nhưng cô vừa quay người thì đã đụng phải một bức tường thịt vững chắc, trán cô không biết đụng phải phụ kiện gì ở trên áo mà lùi lại một bước, suýt chút nữa là ngã ra sau. Nhưng may thay, người trước mặt đã kịp giữ cánh tay cô.
Hết thảy đều xảy ra trong chớp nhoáng, Sầm Ninh ngờ vực, cô ngước mắt, nhìn thấy dưới vành mũ, một đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm cô. Sầm Ninh trợn tròn mắt vừa định mở miệng gọi anh Hành Chi nhưng ý thức được nơi này không thích hợp vì thế lại nuốt trở vào. Cuối cùng, chỉ còn lại hai từ “…cảm ơn.”
“Chú ý an toàn.” Ngôn Hành Chi nhanh chóng buông tay. Anh lùi lại một bước, nhìn người bên cạnh. Người nọ nhận được ánh mắt lập tức nói: “Báo cáo phó doanh, những người này là những người sẽ chụp ảnh tuyên truyền của quân đội đã đề cập trước đó.”
Ngôn Hành Chi gật đầu, mang vẻ mặt chuẩn “thị sát”. Anh nhìn Sầm Ninh, giơ tay chào: “Vất vả rồi.”
Như thể anh không quen biết cô, Sầm Ninh ngập ngừng, sau đó học theo anh, giơ tay trái lên chào: “Không, không vất vả.”
Ngôn Hành Chi sắc mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu, rồi đi ngang qua bên người cô.
Sầm Ninh duỗi thẳng lưng, lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng. Nhưng lúc này, người đi ngang qua cô giọng nói chứa ý cười, nói rất nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy: “Ninh Ninh, là tay phải.”
Sầm Ninh: “………”