Bạn đang đọc Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần – Chương 5: Đi Học
_ Hello everyone! I’m new student , my name is Stella Glass, I’m from Canada and I’m fifteen !
( Xin chào tất cả các bạn ! Mình là học sinh mới đến, tên mình là Stella Glass, đến từ Canada , 15 tuổi ) – Tôi tuôn một tràng, trong lòng thở hồng hộc vì hết hơi.
Phải, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học ở trường mới !
Ừm để tôi nhớ lại đã, hình như đây là trường trung học Thành… Thành gì đó …
_ Chào cậu, tôi là lớp trưởng lớp 10A1, chào mừng đến với trung học Thành Khiết ! – Khi tôi còn đang ngơ ngẩn, thì từ phía sau có một giọng nam đầy kiêu hãnh vang lên.
Đúng rồi ! Thành Khiết !
Tôi quay phắt lại, đó là một cậu trai trông rất ngỗ nghịch, chiếc áo sơmi không hề cài một chiếc nút nào, cứ thế mà để lộ ra yết hầu màu bánh mật bóng nhẵn đầy nam tính. Gương mặt dài vuông vức, từng milimet trên làn da như được chăm chút thật kỹ, tuy cách ăn mặc lôi thôi nhưng cả người cậu ta như toát ra một phong thái vương giả kiêu ngạo.
Còn nữa, đôi mắt hắn ta như mắt chim ưng, như sẵn sàng lướt một dao sắc lẹm vào bất cứ kẻ nào dám chống lại !
Tôi đang nghĩ, liệu có phải mình đang dấn thân vào chế độ độc tài của Hitller [1] ?
Chưa hết, ngoài cậu ta, cả cái lớp 10A1 này y hệt như những người nghiện cosplay [2] ấy !
_ À vâng chào cậu … Vậy mình có thể ngồi ở đâu đây ? – Tôi ấp úng, nở một nụ cười gượng gạo.
Hắn buông bàn tay thon dài ra khỏi mái tóc rối bù ướt đẫm của mình, liếc tôi một cái, chỉ ngón út về phía chiếc bàn trống phía cuối lớp, cạnh một cái cửa sổ.
Ngón út ?
Cái lớp này quả là kì lạ, y hệt như một nồi cháo thập cẩm vậy, chẳng ai mảy may quan tâm đến tôi – kẻ bất hạnh bị đẩy đến cái lớp học quái dị này. Nhìn xem, cả lớp học hệt như một vũ hội hóa trang, người tóc xanh, người mặc áo không cài nút, người xăm hình, người trang điểm như một con tắc kè !
Mắt tôi sắp mờ đi vì phải nhìn thấy quá nhiều màu sắc !
Tôi lật đật bước về phía chiếc bàn kia, tay nắm chặt balo. Nuốt nước bọt, tôi bước những bước thật chậm, vì có linh tính chẳng lành…
Bước lại càng gần, những tiếng động kì lạ cứ từ từ mà lọt vào tai tôi.
Tiếng động đó, như những tiếng sáo nhỏ, phát ra một cách đều đặn, như một thanh âm của Thần Chết…
Và tôi đang đứng trước chiếc bàn chết chóc đó, và nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên mặt bàn, hít một hơi mạnh, nhắm mắt cảm nhận…
Trong hộc bàn, quả là có cái gì đó đang ngọ quậy…
Có lẽ tôi biết đó là gì rồi !
_ RẦM ! – Tôi đẩy hết lực lên bàn tay, chặt một cái vừa đủ vào mặt bàn, để cho cái thứ kì quặc kia rơi ra ngoài.
Rắn !
Những con rắn đen đang ngọ quậy, ưỡn ẹo quấn vào nhau do lực tác động mạnh nên rơi hết cả ra ngoài. Chúng lè lưỡi, phát ra những tiếng “ xì xì” đầy ghê sợ.
Tôi biết thế nào họ cũng sẽ chơi tôi mà !
_ Woa, đáng yêu quá ! – Tôi ôm hết đống rắn trên tay, nắm đuôi của chúng giơ lên.
Rắn màu đen, không có màu sặc sỡ, tức là không có độc.
Haha, họ nghĩ là dễ dàng đuổi được tôi ra khỏi đây chỉ với trò này sao ?
Những ánh mắt lạnh nhạt kia đã bắt đầu quét ngang tôi. Cả lớp im phăng phắc, chỉ còn tiếng xì xì của những con rắn đang bị kích động.
_ Bốp bốp ! Hay lắm ! – Tên lớp trưởng đứng dựa đầu vào cửa lớp, vỗ tay giòn giã.
_ Chỉ có thế này thôi ? – Tôi nhếch môi cười khinh bỉ, nắm đuôi của một con rắn quơ vài vòng, làm nó xì hết đốt xương, chết thảm dưới chân tôi.
Mẹ tôi là một kẻ cực kì quái gở, không kém gì những kẻ này. Từ nhỏ, bà ấy luôn bày những trò kinh dị đến quái dị để dọa tôi, cái màn lấy rắn ra nhát thế này có là gì ?
Hình như tôi thoáng thấy ánh mắt kinh sợ của lũ con gái trong lớp, nhưng chúng đã nhanh chóng vụt mất.
_ Tôi sẽ xem như bọn rắn này là quà mừng gặp mặt ! Các cậu để tôi nuôi chúng nhé ! – Tôi nhoẻn miệng cười, ra vẻ thỏa hiệp.
_ Được thôi ! – Tên lớp trưởng nhếch môi, thành một nụ cười đầy thú vị.
…
Tiết học đầu tiên – Tiếng Anh.
Ngồi trước mặt tôi là một cô bạn xõa tóc dài, mái tóc cô ấy trông rất mượt, đen bóng. Thoạt nhìn như một tiên nữ xinh đẹp vậy. Không biết gương mặt cô ấy ra sao ?
“ Tạch tạch “ – Tôi ngồi bấm bút, thở dài ngao ngán, thầy giáo sao lâu thế nhỉ ?
Đột nhiên, chiếc bút bị văng khỏi tay tôi, rơi xuống mặt đất, ngay dưới chân của cô bạn tóc dài kia.
Vội vàng cúi mình xuống, định vươn tay nhặt lấy chiếc bút thì một cánh tay dài ở bên cạnh đã chạm lấy nó, rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn. Theo hướng của cánh tay màu trắng, tôi hướng mắt lên trên, đó là …là…
Ma nữ ?!
Cô gái tóc dài có một gương mặt phủ đầy máu tươi, nhiễu từng giọt đỏ thẫm xuống ngực áo, đôi mắt trợn to không hề chớp nháy, ánh lên những cái nhìn đầy hận thù, làn da trắng bệch tựa hồ như không có một giọt máu !
Có phải tôi đang đi nhầm vào nhà ma thay vì lớp học ?
Hơi sững người một chút, nhưng môi tôi vẫn mấp máy :
_ A…cảm ơn cậu…!
Hình như cô gái đó thoáng giật mình, không nói gì mà chỉ quay lại ngay ngắn trước chiếc bàn học của mình. Tôi cũng lui người lại, khó hiểu nhún vai.
Nhìn qua tấm kính cửa sổ trong suốt, một bóng người cao lớn từ phía xa tiến lại gần. Trên hành lang lưu luyến chiếc bóng đen ấy, hệt như một làn gió đêm lạnh lẽo bay vụt tới lớp tôi càng lúc càng nhanh. Tim tôi khẽ đập những nhịp thật thận trọng, như e sợ điều gì đó, nhưng lại cảm thấy một cái gì đó thật quen thuộc trong bóng dáng ấy.
Chẳng mấy chốc, bóng đen kia dừng lại trước cửa lớp.
Thầy giáo ?
Mặt anh ta như được đánh phấn kĩ càng, không chút trầy xước gì trên gương mặt thon dài đầy tuấn mị ngời ngời. Dưới cặp kính gọng đen, đôi tròng màu xanh ngọc ánh lên như hai viên cẩm thạch đang tỏa sáng đầy kiêu ngạo.
Anh ta có đôi mắt y hệt Ryan !
Tôi sững sỡ, trân trân nhìn thầy giáo đó. Có lẽ đây là thầy giáo điển trai nhất trong tất cả các thầy giáo đã dạy tôi !
Giống, giống quá !
Dõi theo bước chân anh ta bước lên bục giảng, rồi gọn gàng ngồi vào chiếc ghế gỗ ngay bàn giáo viên. Lặng lẽ lật từng trang sách ra.
Có một điều kì lạ ở đây…
Ngoài tôi ra, không một phần tử nào trong lớp mảy may quan tâm đến chuyện thầy giáo đang ngồi trong lớp. Theo quán tính tôi ngó sang chỗ tên lớp trưởng, hắn đang…đang…
Hôn một cô bạn khác trong lớp !
Cả lớp, mỗi người làm một chuyện, như một cái công viên bát nháo vậy !
Ở đây có phải là trường học không thế ?
…
Hít mạnh một hơi, tôi đập bàn đứng dậy, hét lớn vào mặt “ anh thầy giáo” đang ngồi thư thả :
_ Excuse me ? We will study ? ( Xin lỗi, chúng ta sẽ bắt đầu học chứ ? )
Tôi nói ngắn gọn, vì không muốn gây chú ý.
Quả nhiên, chẳng ai thèm để tâm.
Tên thầy giáo rời mắt khỏi cuốn sách, ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt thoáng kinh ngạc, rồi lại trở lại vẻ khinh người. Hắn đáp lại gọn lỏn không kém :
_ Bởi vì hôm nay là buổi học đầu tiên, nên chúng ta sẽ không học gì cả.
Bởi vì là buổi đầu tiên nên không học ? Hắn nói cái quái quỷ gì thế ?
_ Vâng , nếu thầy không hiểu Tiếng Anh của em thì em xin được nói Tiếng Việt với thầy. Cho em hỏi, thầy vào lớp để làm gì ? Chúng ta ngồi ở đây để làm gì ? – Tôi nhiu chặt lông mày.
_ Nghĩ sao tùy em. – Hắn vẫn chăm chú đọc sách.
_ Em nghĩ thầy nên đội một cái bình bông lên đầu, rồi ngồi ở đó sẽ hợp hơn đấy ạ. Em nghĩ thấy thích hợp làm bình bông hơn là thầy giáo đấy – Tôi hất hàm.
_ Nghe hay đấy, mai thầy sẽ thử
Tức chết mất !
Máu nóng trong người tôi sôi lên sùng sục như ngọn lửa đang cháy trong đầu. Rốt cục tôi đang lạc vào xứ sở gì thế này ?
Giờ tôi mới biết, tên Thiên Du kia còn “ bình thường” chán, ít nhất là so với lũ người tâm thần này !
Các tiết học khác thì sao ? Cũng y hệt thế !
Không có gì.
…
_ Ê tụi bây, bên lớp 12A có anh chàng nào mới chuyển đến ấy, trời ơi đẹp trai cực !!! – Đây là câu nói tôi nghe nhiều nhất trong ngày.
_ RẦM RẦM RẦM ! – Đây là tiếng động mà tôi nghe thấy khắp trường !
Và lũ con gái thì xách áo dài chạy tán loạn trong trường, thì thầm to nhỏ vào vai nhau điều gì đó, đứa nào cũng vui ra mặt.
Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra ?
Tôi ngồi trong lớp, nhíu mày nhìn ra ngoài, trường này giờ ra chơi nào cũng như thế sao ? Kể cả bọn con gái máu lạnh trong lớp tôi cũng xì xào to nhỏ chuyện gì đó…
Bất an, bất an quá !
Tự nhiên nhớ lại chuyện lúc sáng…
_ Tặng cô này, hàng độc nhất vô nhị trên thế giới đó ! Cấm tháo ra, nếu cô làm mất nó thì biết tay tôi ! – Tên Thiên Du sờ lên tóc tôi, nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời sáng sớm.
_ Cái gì vậy ?! – Khi hắn đã rút tay về, tôi sờ lên đầu tò mò.
Đứng trước gương, trên mái tóc vàng nhạt của tôi là một chiếc cánh thiên sứ nho nhỏ màu trắng, trên đó phủ đầy kim tuyến lấp lánh, hệt như những ánh hào quang nhỏ vây lấy chiếc cánh nhỏ xinh xắn.
Kẹp tóc ?
Quay ra ngơ ngác nhìn hắn, tôi ngạc nhiên :
_ Tặng tôi ? Vì sao ?
_ Vì tôi thấy nó hợp với cô ! Cô thấy đó, cái kẹp tóc độc nhất vô nhị như thế này, mà lại để một người không phù hợp cài nó lên thì thật phí quá ! Tôi thấy cô là người thích hợp nhất đó ! – Hắn nháy mắt.
_ Ưm…cảm ơn ! – Tôi mỉm cười.