Bạn đang đọc Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần – Chương 10: Nghi Ngờ
Hôm nay quả là một ngày chả ra làm sao !
Gặp phải một cảnh tượng ” khá là chói mắt ” và nhận được một bất ngờ hạnh phúc !
Bây giờ tôi có thể chắc chắn một điều
Thầy giáo Tiếng Anh kiêm hiệu trưởng hào hoa phong nhã Trần Thiên Nam kia
…Đích thị là vị hôn phu siêu siêu siêu tuyệt vời của tôi – Ryan Ashley !
Thật không thể tin được là tôi đã từng ghét cay ghét đắng anh ấy !
Cũng phải thôi, Thiên Nam kia đáng ghét bao nhiêu thì Ryan lại phong độ bấy nhiêu mà …
Tôi vẫn đang nghĩ đến một kết cục tốt đẹp cho chúng tôi. Một đám cưới hạnh phúc và cuốn tiểu thuyết tình cảm viết về tình yêu của chúng tôi…
…
Hình như tôi đã quên mất một cái gì đó …
Tìm dao dác khắp nhà, tôi mới nhận ra rằng mình đang thui thủi ở nhà một mình …
10 giờ rồi …
” Ọt ọt… ” – Và cái bao tử đáng thương của tôi đang biểu tình kịch liệt !
Hắn đã biến mất ở chỗ quái quỷ nào thế ?!
Mọi hôm, hắn đều có mặt ở nhà, đều nấu cơm cho tôi ăn, chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất.
Nghĩ tới hắn, là tôi lại nghĩ tới cảnh tượng hồi chiều …
Hừ, anh tưởng anh có bạngái xinh đẹp còn tôi không có chắc, nói à biết, Ryan của tôi tuyệt hơn anh nhiều !
Hừ hừ hừ …
Chắc giờ này các người đang quấn quít lấy nhau rồi phải không ?
Nghĩ đi nghĩ lại, kệ hắn chứ ! Stella tôi đâu phải kẻ rỗi hơi mà đi để ý chuyện thiên hạ
~Phải phải phải, mối quan tâm lớn nhất của tôi chính là Ryan…Ryan…Ryan…
Lắc đầu kịch liệt xua tan những ý nghĩ tệ hại, tôi mới quyết định là sẽ nấu thứ gì đó cho bữa tối nếu không muốn thành con ma đói. Trong tủ lạnh chỉ còn một gói mì, một quả trứng gà và một ít hành lá.
Mì gói, là thực phẩm cứu đói cấp tốc ngon lành, ừ tôi công nhận …
Nhưng đối với Stella tôi thì đó là cả một vấn đề …!
Bỏ gia vị vào tô mì … tôi lại làm cho nó vung *** ra khắp bàn.
Cắt hành ? Tôi đã cắt vào chính ngón tay của mình thì đúng hơn.
Nấu nước sôi ? Cái nồi đã khô cạn cả nước, khói bốc nghi ngút khắp nhà !
Thế đấy, tôi hận bản thân mình quá !
_ Oh my god ! – Câu này không biết tôi đã thốt ra biết bao nhiêu lần trong ngày rồi nhỉ ?
” Ông trời bận lắm, đừng làm phiền ông ấy …”
Câu nói ” bất hủ” của hắn lại vang vảng bên tai.
Ừ, tôi kêu trời kêu đất đây, xin anh đừng ám lấy đầu óc tôi nữa Thiên Du tâm thần à !
Bữa tối thất bại, tôi lao vào các trò tiêu khiển ” tổng hợp ” mà lâu rồi tôi chưa đụng đến… Căn nhà gọn gàng mọi ngày đã biến thành bãi chiến trường bừa bộn !
_ ” Phập ! ” Anh chết đi, đi khuất mắt tôi luôn đi … đồ tâm thần chết tiệt …! – Tôi phóng thẳng chiếc phi tiêu vào hồng tâm, miệng thì lầm bầm **** rủa hắn bằng đủ thứ ngôn ngữ.
Tên Thiên Du kia hiện đang chết ở xó xỉnh nào chứ ?!
11 giờ…11 giờ rồi đấy !
Tôi đã đi quanh nhà không biết bao nhiêu lần mà kể, đã **** hắn không biết bao nhiêu câu từ nghiêm túc đến bậy bạ … Haizzzz!
…
Mà, cần gì tôi phải lo lắng cho hắn ? Ờ, hắn đã 18 tuổi, tôi cũng chả phải mẹ hay bố hắn mà lo lắng…
Ngồi phịch xuống sofa, giữa đống chiến trường bừa bộn mà tôi bày ra. Khẽ thở dài…
Đói, và mệt nữa.
Mắt tôi sao chúng yêu thương nhau thế… cứ muốn nhắm tít lại thôi …!
Tôi thực sự muốn gặp hắn…để mắng **** thật nhiều …
Cả thân thể của tôi rã ra như nước đá tan, nhẹ nhàng đáp xuống bề mặt ghế sofa vừa mềm vừa cứng kia. Trong những giây cuối cùng của ý thức còn sót lại, tôi chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn trong làn sương trắng … Ánh sáng mờ ảo dần biến mất.
…
Bạn có biết trong mơ tôi đã thấy gì không ?
Những giấc mơ của tôi thưởng là về Edward Cullen[1] yêu dấu, hay là về cầu thủ Christiano Ronaldo [2], hoặc là một anh chàng đẹp trai nào đó … Như Ryan ?
Hôm nay không như thường lệ, thế giới của giấc mơ chỉ là một màu trắng toát.
Tôi bước đi về phía trước, thật cẩn thận, thậtdè chừng, cảm giác có thứ gì đó đang lại gần …
Những hàng cây dương xỉ rậm rạp dần hiện ra, chúng xanh mướt, và ẩm ướt. Tôi đứng giữa môt khu rừng.
Không một tiếng động.
Vài giây sau, hai lỗ tai mẫn cảm của tôi nghe được những tiếng ” loạt xoạt ” đang lớn dần, đang gần hơn…gần hơn tiến đến chỗ tôi.
Tôi chỉ đứng im, như chờ đợi điều gì. Chính tôi cũng mơ hồ.
Là Ryan ?
Cái bóng cao lớn màu trắng nhanh chóng hiện lên trước mặt tôi. Anh vẫn thật đẹp, hoàn hảo như điều hiển nhiên của thế giới.
_ Ryan …! – Tôi mừng rỡ gọi tên anh, bước đến bên thân thể vững chãi mà thật ảo mờ kia.Y
Đôi môi anh nở một nụ cưởi, sáng ngời như ánh trăng.
Khi đôi tay tôi chạm được đến lồng ngực trắng rộng rãi của anh, thì …
Trong bàn tay kia, đang nắm chặt một con dao chói sáng những tia quỷ dị lãnh băng.
Tôi ngước lên gương mặt anh, đôi mắt mở to…
Nụ cuời lấp lánh của anh, đã biến thành một nụ cười sáo rỗng và lạnh lùng.
_ Anh… – Cổ họng tôi như cứng lại. Đôi chân sợ hãi lùi về phía sau.
Thật nhanh, tôi đã nằm nhoài người ra giữa đống lá dưới đất. Dưới thân anh, dưới con dao bạc ánh kim đang muốn giáng xuống. Tôi chỉ mở to mắt nhìn anh, gương mặt anh cứng đờ như tảng băng. Cả thời gian như lắng đọng.
Tôi từ từ nhắm mắt, như tốc độ của con dao đang từ từ hướng vào ngực tôi.
_ Stella ! – Trong không gian, vang vọng giọng nói khàn khàn, nhưng lại ấm áp thân thuộc lạ kì. Cái tên của tôi, cứ như có một chiếc loa thât to đang phát ra nó vậy.
Tôi bần thần ngước lên, trong mắt chỉ còn bóng dáng ấy. Cũng thật trắng toát.
Ánh sáng chói loá màu cam hổ phách làm mắt tôi như mù đi …
…
Bừng tỉnh.
_ Cô làm sao thế ?!
Gương mặt đẹp hơn ma quỷ kia đang giãn ra đầy lo lắng. Hàng lông mày thanh tú cũng chẳng thể khá hơn.
Cả thân thể tôi đầy mồ hôi tuôn, nghĩ tới giấc mơ kinh hoàng kia …
Nước mắt chẳng hiểu sao cứ rơi … rơi đầy mắt mũi tôi …
Mặt hắn cũng đờ ra theo những giọt nước mắt của tôi.
Trong khoảnh khắc, không hiểu sao khi tôi nhìn thấy gương mặt đó, lòng lại nhẹ nhõm lạ kì. Khóc nấc lên, tôi sợ hãi choàng cả hai đôi tay run rẩy lên cần cổ đang kề thật gần kia.
Xiết chặt lấy hắn, tôi khóc nức nở lên như một đứa trẻ.
_ Sao vậy ? – Hắn lo lắng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt trên lưng tôi.
Tôi chỉ nức nở, nhưng cũng nghèn nghẹn :
_ Đừng đi mà, đừng bỏ tôi một mình … Tôi sợ lắm, van anh đấy, đừng bỏ đi nữa … hức…
_ Được, tôi sẽ ở đây … không đi đâu cả.
Tôi nhớ mình đã khóc rất nhiều, rất nhiều. Ướt đẫm cả chiếc áo sơmi của hắn.
…
_ Rốt cuộc cô đã nằm mơ thấy gì nào … Hãy nói cho tôi biết đi … – Tên Thiên Du kéo chiếc ghế ra, đặt cốc cafe lên bàn.
Tôi kéo chiếc cốc lại, sụt sịt mũi nhấm nháp một ngụm cafe. Rồi hít mạnh một hơi :
_ Chẳng có gì cả
Đôi lông mày nâu đen kia lại nhíu vào nhau.
_ Ừ thì tôi đã nằm mơ thấy Ryan … – Tôi đành phải phun ra hết.
_ Ryan ? – Tên Thiên Du không thôi nhíu mày, tôi nhận ra là những ngón tay đang đặt gọn trên bàn của hắn đang dần dần nắm chặt lại. _ Ryan Ashley ? Đúng không ? – Giọng của hắn khàn khàn.
Đây không phải là Thiên Du mà tôi quen.
Nhìn xem, đôi mắt hổ phách đanh lại, ánh lên những tia thâm trầm đầy lạnh lùng.
Hắn cũng biết Ryan ?
_ Đúng, Ryan Ashley… – Tôi lí nhí.
_ Hắn có quan hệ gì với cô ?
_ Ryan là hôn phu của tôi.
Lúc này, dường như sự tức giận bên trong hắn đang dâng trào.
_ Nằm mơ thấy vị hôn phu của mình mà toát mồ hôi hột ? Khóc nức nở ?
Tôi cúi mặt xuống một chút trước cơn giận chẳng hiểu lý do kia.
_ Vì đó là một cơn ác mộng … hơi đáng sợ một chút. Ê mà anh lo lắng làm quái gì ?! – Tôi nhớ lại chuyện lúc tối, sực tỉnh ngước lên gằn giọng,
_ Nếu tôi không lo lắng cho cô thì ai sẽ làm ? Hắn chắc ? Hừ … – Hắn hừ lạnh, quay mặt sang một bên.
_ Hừ, không khiến anh phải lo lắng ! Đi mà lo cho bạn gái xinh đẹp của anh á ~ – Tôi lè lưỡi.
_ Cô …- Hắn tức giận. Đôi môi mím chặt lại.
Rồi cả hai chúng tôi đều hậm hực bỏ ra ngoài.
…
_ Chào … buổi sáng … !
Tôi ngượng ngùng nhìn Phương Đan. Từ sau vụ hôm qua tôi đã cảm thấy chúng tôi khó mà làm bạn được.
Vì sao ? Vì tôi ghét hắn – Trần Thiên Du. Và cô ấy thì có vẻ thân thiết với hắn.
Đối lập nhỉ ?
Ờ, chuyện của hai người họ, tôi mắc gì phải làm kì đà cản mũi ?
Ôm thì ôm, hôn thì hôn, miễn là đừng làm trước mặt tôi !
Thỉnh thoảng, tôi lại len lén nhìn Phương Đan, cô ấy đã trở nên vui vẻ hơn cả ngày hôm qua.
” Cạch …” A! – Chiếc bút bi rơi lăn lốc xuống đất, nhanh chóng lăn vào ngay chân của Phương Đan. Vôi vàng cúi xuống nhặt lấy chiếc bút, bàn tay chậm chạp của tôi chưa kịp chạm lấy nó thì những ngón tay mảnh khảnh kia đã chạm lấy chúng từ lúc nào.
_ A…cảm ơn !
Nhận lấy chiếc bút từ tay Phương Đan, tôi ấp úng.
Cô ấy lại nở nụ cười đáng yêu, dịu dàng nói :
_ Có vẻ cậu rất thân với Thiên Du ?
Quen hơn 10 ngày có gọi là thân không nhỉ ?
_ Không …không hẳn… Bọn mình chỉ là tình cờ được biết nhau thôi… – Tôi gãi đầu.
_ Vậy mấy ngày qua đã phiền cậu giúp đỡ rồi, thật ngại quá – Phương Đan nói.
Hả ? Phiền ?
_ Ý của cậu là …?
_ À… không có gì đâu … cậu đừng suy nghĩ nhiều quá – Cô ấy thoáng che miệng mình lại, rồi lại cười.
_ Đan là bạn gái của anh ta hả ?
_ Cũng không hẳn. Bọn mình chỉ là có một mối liên kết đặc biệt.
Đặc biệt ?
Tôi chỉ im lặng nhìn Phương Đan, bằng một đôi mắt hoài nghi đong đầy.
_ Thời gian qua quả thực rất khó khăn đối với anh ấy … – Phương Đan mỉm cười, hướng mắt ra ngoài của sổ.
Những tia nắng nhảy nhót vào trong tấm kính trong suốt, lấp lánh trên áo dài màu trắng của những thiếu nữ xinh đẹp …
…
Buổi chiều.
Tôi lết cái thân thể rã rời của mình ra khỏi cổng trường. Hàng trăm tà áo trắng đang lũ lượt lướt qua tôi.
Bãi đỗ xe. Bước những bước chậm rãi qua những cậu học sinh đang dắt chiếc xe đạp của mình, tôi ngó nghiêng tìm chiếc xe đạp cà tàng của mình…
Không phải của tôi, mà là của tên Thiên Du.
À kia rồi, tấm lưng rộng rãi màu trắng đang lúi húi cạnh cái xe đạp của tôi. Chắc là hắn rồi. Tôi nghĩ mình nên xin lỗi chuyện lúc sáng …
_ Ê ! – Tôi vỗ vai hắn.
Tấm lưng trắng từ từ quay lại…
A…
_ Cô liều nhỉ ? Dám vỗ vai mà kêu tôi kiểu đó sao ?
Thanh … Thanh Nhân !
_ Hì …hì lớp trưởng à, tôi chỉ nhầm người thôi mà ! – Tôi cuời giả lả, phủi phủi vai hắn muốn xoa dịu.
Tên này là kẻ đáng sợ nhất lớp, là đại ma vương của lớp 10A1 !
Gã hư hỏng suốt ngày phanh ngực và cuời khẩy !
Hắn hừ lạnh, lầm bầm **** rủa gì đó rồi quay lưng lại, cúi xuống chiếc motor đen cạnh chiếc xe đạp của tôi.
_ Xe hư à ? – Tôi tò mò hỏi.
_ Ai khiến cô quan tâm ? – Hắn vặn vặn mở mở gì đó bên cạnh chiếc xe.
Tôi cúi xuống ngồi xổm cạnh hắn, nhìn đống động cơ xe đang bị mở toang ra.
Hình như có lần bố đã dạy cho tôi cách sửa xe moto …
Nhìn hắn ta kìa, cứ lúng túng vặn vặn, chả biết cái gì !
_ Tránh ra, để tôi giúp ! – Tôi đẩy hắn sang một bên, giật lấy chiếc cờ lê xông vào lúi cúi sửa sửa mò mò.
_ Hư xe tôi là cô đền đó …! – Hắn hậm hực nói.
_ Ừ!
10 phút sau !
_ Xong ! Hahaha
Tôi phủi phủi tay, reo lên đầy thích thú.
Hắn trợn to mắt, cúi xuống cạnh chiếc xe xem xét.
_ Tạm được, cô cũng có nghề quá ha ? – Hắn cuời khẩy.
_ Chứ sao ? Ai như cái thứ công tử bột như anh – Tôi lè lưỡi. _ Mau trả công cho tôi đi !
_ Trả công cái gì ? – Hắn nhíu mày.
_ Tuỳ anh, hậu hĩnh một chút đi !
…
Lâu rồi tôi mới được vi vu trên chiếc Harley Davison [3] xịn như thế này đó !
Từ khi nào nhỉ ? Ryan cũng có một chiếc, nhưng từ khi anh ấy sang Anh thì tôi không được đi motor nữa…
_ Xe của cậu thích thật đó ! – Tôi trầm trồ khen ngợi.
_ Chứ sao – Hắn đắc ý, rồ ga tiến lên phía trước.
Trời đêm thật đẹp, đen muợt mà trải dài khắp thành phố. Trong đêm, những toà nhà cao vút phát ra những ánh sáng trắng xanh từ cửa sổ, tô điểm cho khung cảnh huyên náo ở thành thị.
_ Chúng ta đi đâu đây ? – Tôi ló đầu lên hỏi.
_ Ăn. Sau đó về nhà cậu một chút … – Hắn trả lời.