Nếu Như Anh Biết

Chương 11: Chỉ cần đó là anh, tôi sẽ không sợ


Đọc truyện Nếu Như Anh Biết – Chương 11: Chỉ cần đó là anh, tôi sẽ không sợ

Xe chạy vào Mậu Uyển, trong tiểu khu rất yên tĩnh.

Ánh đèn đêm chiếu vào hồ nước, một buổi tối đẹp như ở trong mơ vậy.

Diệp Nhiên mang giày vào rồi xuống xe, bên cạnh không có gì nên cô đành chống một tay ở cửa xe.

Phó Diên Bắc cũng không giục cô, chỉ có Lục Phong sốt ruột.

”Diên Bắc…” Cô gọi tên anh, thân thiết như thể đã quen biết nhau từ rất lâu rồi. “Số Alipay* của anh là gì vậy?”

(*là một ví điện tử tại Trung Quốc do tập đoàn Alibaba Group sở hữu
và phát triển, có nhiệm vụ bảo lãnh thanh toán trong các giao dịch trực
tuyến.)

”Không có.” Phó Diên Bắc suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Sau bốn năm, anh vẫn không có tài khoản Alipay.

”Vậy chúng ta có thể kết bạn trên Wechat không?” Lúc nói chuyện, lông mi của cô run lên một cái, giống như hai hàng bàn chải nhỏ.

Phó Diên Bắc chậm rãi nói nhỏ, “Khi về nhà tôi sẽ tải.”

Tim Diệp Nhiên hẫng một nhịp, anh đã quên rồi, thật ra trước kia anh có
tài khoản Wechat. Nỗi buồn thoáng qua trên mặt cô rồi lại biến mất rất
nhanh, nhưng Phó Diên Bắc vẫn thấy được.

”Diệp Nhiên, tôi không chơi những thứ này. Cô có thể gửi tin nhắn cho tôi.”

Thời đại này ai lại còn muốn gửi tin nhắn lãng phí một xu đó chứ? Bây giờ toàn dùng Wechat thôi đó biết không?

Nhưng anh giải thích cho cô biết cũng khiến trong lòng cô cảm thấy thoải mái rất nhiều.

”Nhưng anh cho tôi số điện thoại không đúng.” Thật khiến người ta tức giận.

”Ồ?” Phó Diên Bắc nheo mày, “Cô gọi điện cho tôi?”

”Gọi rồi, là một người đàn ông lạ nhận điện thoại.” Diệp Nhiên càng nghĩ đến chuyện hôm đó càng giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Phó Diên Bắc đặt tay phải ở trên đầu gối, đầu ngón tay giật nhẹ, “Cô có
thể gọi lại lần nữa xác định xem người đó có phải là tôi hay không.”

Trong lòng Diệp Nhiên thật muốn mắng anh, nhưng cô lại làm như không có
gì. Cô cười mỉm, “Tôi về nhà trước. Lát nữa tôi sẽ đến tìm anh.” Dường
như cô rất sợ mình sẽ bị Phó Diên Bắc từ chối nên vừa nói xong liền chạy ngay.

Phó Diên Bắc ngồi đó, tay trái xoa nhẹ lên đầu lông mày.

Lục Phong yên lặng ngồi ở phía trước, “Phó tổng, lát nữa tôi phải về nhà trước sao?”


Phó Diên Bắc ngước mắt lên, “Chẳng lẽ cậu muốn ở lại?”

Lục Phong giật giật khóe miệng, “Phó tổng, tôi cảm thấy anh của tối nay
với anh của trước kia rất khác nhau.” Biểu cảm của cậu ta cũng nghiêm
túc hơn mấy phần, “Có lẽ là sau khi gặp Diệp Nhiên, anh trở nên giống
một người đàn ông bình thường rồi.”

Một người đàn ông bình thường?

Phó Diên Bắc xuống xe, giọng nói trầm thấp vang lên, “Lục Phong, phúc
lợi của công ty năm nay, để giảm bớt chi phí, tôi quyết định đề nghị hủy bỏ phúc lợi là dẫn theo người nhà.”

Tháng bảy này Thâm Hải tổ chức cho nhân viên công ty đi nghỉ phép ở
Hawaii. Lục Phong vừa mới hẹn với bạn gái xong, nếu lúc này mà thay đổi, bạn gái cậu kiểu gì cũng giết cậu ta mất.

”Phó tổng, tôi còn chút chuyện phải đi trước.” Là một người đàn ông thông minh, biết điều, Lục Phong nhanh chóng chuồn đi.

Phó Diên Bắc về đến nhà liền thay thường phục vào. Lát nữa Diệp Nhiên sẽ đến tìm anh, để làm gì? Chẳng lẽ tối nay cô muốn cho anh thấy “chân
tình” của cô?

Anh tựa vào bên cửa sổ, nhìn bóng cây lắc lư bên ngoài. Đêm tối, bầu không khí yên tĩnh, lòng anh cũng vì thế mà lắng dịu theo.

Khi Diệp Nhiên về đến nhà thì thấy Diệp Sênh đang ngồi luyện chữ, sống lưng thẳng tắp. “Chị ơi, chị xem em viết có được không?”

Diệp Nhiên nhìn một cách nghiêm túc, “Đẹp lắm, có tiến bộ.”

”Em càng lớn sẽ càng viết chữ đẹp như chị.”

Diệp Nhiên cười hì hì, Tiểu Sênh có lòng đó là tốt rồi. Ông ngoại hẳn là rất vui vì Tiểu Sênh rất có tiềm năng để phát triển thành một bậc thầy
về thư pháp, kế thừa sự nghiệp của ông.

”Nhiên Nhiên, còn sớm vậy mà đã về rồi sao?” Dì Chu là bà con xa của nhà họ Diệp, mẹ Diệp tự mình nhờ người liên lạc giúp. Mời dì đến giúp đỡ
chị em Diệp Nhiên.

”Dì Chu, hai người ăn tối chưa?”

”Bữa tối đều là rau thôi.” Dì Chu nhẹ nhàng nói, “Tiểu Sênh…” bà ấy lắc đầu một cái.

”Dì Chu, dì vất vả rồi.” Diệp Sênh không thích ăn rau, trừ khoai tây ra, những loại rau có màu xanh đều không muốn ăn.

Dì Chu thấy đôi giày cô đang mang, hơi ngạc nhiên, “Nhiên Nhiên, con mặc như vậy tham dự dạ tiệc sao? Ôi trời…”

Diệp Nhiên hé miệng cười, lấy từ trong ví ra 500 đồng, “Dì Chu, con ra ngoài một chút.”

”Đi đâu vậy?”

”Trả tiền cho người ta ạ.” Diệp Nhiên vẫy vẫy tay, nhanh chóng chạy ra ngoài.

”Đứa nhỏ này thiếu tiền ai vậy không biết.”


Phó Diên Bắc nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên. Anh giấu vẻ mặt lại, đi đến mở cửa.

Một gương mặt tươi cười mới tạm biệt còn chưa quá mười phút. “Phó Diên
Bắc…” cô hơi nghiêng người, để lộ ra làn da trắng nõn. Phó Diên Bắc
không hiểu rốt cuộc là cô cố ý làm vậy hay là cô thực sự không biết?
Khuôn mặt ngây thơ vô tội nhưng lại hết lần này đến lần khác theo đuổi
người khác như kiểu đã có kinh nghiệm dày dặn. Anh dời ánh mắt sang chỗ
khác, phát hiện tay cô đang giấu thứ gì đó ở phía sau, cũng không biết
là đang cầm gì.

”Vào ngồi đi.” Giọng anh nhàn nhạt.

Mặc dù chỉ là một câu nói, nhưng Diệp Nhiên không thấy được sự chân
thành từ anh. Cô lắc đầu, mở miệng hỏi, “Làm sao anh biết được cỡ giày
của tôi?” Đôi giày size 36, cô mang rất vừa vặn. Chẳng lẽ anh còn có
chút ấn tượng?

”Quan sát thêm một chút may mắn nữa.” Phó Diên Bắc nói.

Diệp Nhiên im lặng một chút, từ từ đưa tay ra, mấy tờ tiền được cô cuộn lại cầm trong tay.

Phó Diên Bắc nheo mày, “Cái gì vậy?”

”Tiền giày đấy.” Ánh mắt Diệp Nhiên giống như một ánh đèn trong đêm tối, “Đàn ông mua giày cho phụ nữ, sẽ làm cho phụ nữ càng ngày càng đi xa
hơn. Haiz, tôi không muốn đi xa. Cho nên anh hãy nhận đi nhé.” Em muốn ở bên anh, Diên Bắc, lần này em sẽ không đi nữa.

Phó Diên Bắc ngẩn người ra một chút, rồi cười nhẹ thành tiếng.

”Tôi muốn tin vào điều đấy.” Diệp Nhiên nhét tiền vào tay anh.

Phó Diên Bắc dở khóc dở cười, “Diệp Nhiên, cô làm như vậy là đang làm
nhục một người đàn ông đấy, tôi không cần tiền giày của cô đâu.”

Đúng là chủ nghĩa đàn ông.

Diệp Nhiên chớp mắt, giọng nói êm ái, “Vậy coi như đây là của hồi môn nhé.”

Của hồi môn…

Bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng Phó Diên Bắc cũng biết được kế của Diệp Nhiên, mặt anh căng ra, “Cô không cảm thấy như này là quá sớm sao?”

Bọn họ căn bản vẫn chưa thể gọi là thân thiết được. Nhưng lần đầu cô
nhìn thấy anh, cô lại đối xử với anh một cách rất nhiệt tình, khác hẳn

với lúc bình thường.

Mắt Diệp Nhiên xoay tròn, hồi hộp nhìn anh, “Không sớm, không sớm đâu.”
Cô đã đợi anh hơn bốn năm, chờ trong vô ích. Nếu không gặp lại anh, có
lẽ cô cũng sẽ chuẩn bị sang Anh.

Anh cười cười, không từ chối cũng chẳng đồng ý với cô, chỉ là không lấy
tiền của cô. “Cô không sợ sẽ chọn sai người rồi cuối cùng sẽ chịu thiệt
cả người lẫn của sao?”

Diệp Nhiên híp mắt lại, bình tĩnh nói, “Chỉ cần đó là anh, tôi sẽ không sợ.”

Phó Diên Bắc lại cười, nụ cười không sâu, “Về nghỉ ngơi sớm một chút đi, em gái cô còn đang chờ đấy.”

Mặc dù Diệp Nhiên rất muốn ở cùng anh, nhưng trong nhà còn có Diệp Sênh, cô chán nản thở dài một cái rồi nói, “Gặp lại anh sau.”

Gặp lại, mỗi ngày đều được gặp anh thì tốt biết bao.

Nếu như có thể, cô rất muốn đến Thâm Hải, mỗi ngày sáng sáng cùng anh đi làm, tối lại cùng anh về nhà.

Dạ tiệc kết thúc, Thời Dật về phòng của anh trên tầng thượng.

Trợ lý của anh báo cáo lại “Cô Diệp ngồi trên xe của Phó tổng ở Thâm Hải đi rồi ạ. Cậu Chu Tư Nam nói, cô Diệp là hàng xóm của Phó Diên Bắc.”

Thời Dật nhìn đôi giày cao gót màu nude trên ghế sofa, ánh mắt không hề di chuyển.

”Thời tổng…”

”Thời An thì sao?”

”Cô An đi cùng cậu Chu rồi ạ.”

Thời Dật gật đầu, “Được rồi, cậu về đi.”

Thời Dật thích những chỗ cao, chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh, anh sợ cô đơn, nhưng lại muốn hưởng thụ cảm giác như vậy để cho người luôn tỉnh
táo. Cửa thủy tinh sát đất to lớn phản chiếu ánh sáng của thành phố đêm. Sắc mặt Thời Dật kiên định, anh dựa trên ghế ở bàn làm việc, cuối cùng
cũng lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Diệp Nhiên.

Diệp Nhiên kể xong ba câu chuyện cổ tích, Diệp Sênh mới chịu ngủ. Diệp
Sênh thông minh hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng vẫn rất ngây
thơ. Chẳng hạn như vẫn rất thích những câu chuyện cổ tích “Công chúa
Bạch Tuyết”, “Hoàng tử Ếch”, “Nàng tiên cá“.

Diệp Nhiên cầm điện thoại lên, nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, “Thời Dật…”

”Chưa nói gì đã về rồi sao?” anh khẽ nhếch môi.

”Xin lỗi anh.” Diệp Nhiên vội vàng xin lỗi.

”Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Có phải là vì Phó Diên Bắc không? Người em muốn tìm chính là Phó Diên Bắc sao?

Trong điện thoại im lặng một hồi, Diệp Nhiên hít một hơi thật sâu, “Thời Dật, em vẫn chưa nói cho anh biết, người em muốn tìm tên là Phó Diên
Bắc. Em tìm được anh ấy rồi, còn trùng hợp hơn nữa là, anh ấy đang ở
cạnh nhà em. Thời Dật, em phải cám ơn anh rồi.”

Giọng Thời Dật vẫn dịu dàng như cũ, “Vậy chúc mừng em.”


Diệp Nhiên thở dài, “Hy vọng mọi chuyện có thể thuận lợi. Thời Dật, trễ thế này rồi, anh cũng nên đi ngủ sớm đi.”

Chỉ sợ là, tối nay anh chắc chắn sẽ lại mất ngủ rồi.

Tối nay có vẻ là một đêm dài đây.

Thứ hai, trang bìa của tờ Thời báo Kinh tế, tập đoàn Thịnh Thế và Thâm
Hải là hai tập đoàn sẽ cùng nhau xây dựng trung tâm mua bán Tân Giang,
sẽ tạo thành quảng trường thương mại phồn hoa nhất ở thành phố Ninh.

Phó Diên Bắc nhìn chằm chằm vào tờ báo, sắc mặt nặng nề.

Lục Phong khẽ gọi, “Phó tổng…”

Phó Diên Bắc từ từ giãn lông mày ra, “Lòng tham của anh cả thực sự quá lớn.”

Từ sau khi Phó Diên Bắc trở về, mưu đồ của Phó Diên Lâm ngày càng lớn.
Anh ta tốt nghiệp đại học xong liền đến Thâm Hải làm việc, rồi từ chức
vụ nhỏ mà từ từ đi lên. Còn Phó Diên Bắc là nghiên cứu sinh tốt nghiệp ở Mỹ trở về, nhảy dù đến đảm nhận vị trí phó tổng giám đốc của công ty.
Mọi người ai cũng biết ông Phó rất thích đứa cháu trai này của mình.

Đương nhiên Phó Diên Lâm sẽ không thể dễ dàng để mọi thứ vào tay Phó Diên Bắc như thế.

Phó Diên Bắc đặt tờ báo xuống, chẳng qua là Thời Dật lựa chọn anh cả làm anh có chút ngạc nhiên. Còn tưởng rằng anh ta sẽ nghiêng về phía nhà họ Chu hơn.

Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, anh nghe thấy, nhưng không nhúc nhích.

Xong việc anh mới cầm điện thoại lên xem, thấy một tin nhắn:

Phó Diên Bắc, đây là số của tôi, nhớ lưu vào nhé – Diệp Nhiên.

Diệp Nhiên…

Diệp trong diệp tử, nhiên trong nhiên nhi*. Đúng là một cái tên tao nhã.

(*Diệp tử là lá cây, nhiên nhi có nghĩa là thế mà, nhưng mà.)

Những chuyện nặng nề ở trong lòng dần vơi đi, Phó Diên Bắc nhấn hai chữ trên màn hình, trở lời: Được rồi.

Anh vừa mới gửi tin nhắn đi, chưa đầy ba mươi giây sau đã có tin nhắn đến.

Diệp Nhiên: Tối nay có thể cùng nhau ăn cơm không? Tôi biết có một cửa hàng thịt nướng mới mở.

Ánh mắt Phó Diên Bắc nhìn trên màn hình, gõ tới gõ lui, cuối cùng cũng xóa đi, gõ lại một lần nữa: Xin lỗi, hôm nay tôi bận rồi.

Anh không có tâm trạng để ăn cơm.

Sau đó, Diệp Nhiên không nhắn cho anh thêm một tin nào nữa.

Diệp Nhiên nhìn vào điện thoại, mắt đỏ ửng, cô cúi đầu rất lâu, mái tóc
dài che đến hơn nửa khuôn mặt của cô, giấu đi khuôn mặt buồn bã vô cùng.

”Chị, chúng ta đi thôi, phải đi lấy bánh sinh nhật về nữa.” Diệp Sênh phấn khích reo lên.

”Được rồi, đi nào.” Giọng nói Diệp Nhiên mang vài phần nghẹn ngào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.