Đọc truyện Nếu Người Ở Đây – Chương 63: Bình dấm nhỏ
Sức khỏe ông Đinh mãi không thể khôi phục lại như cũ, vẫn ở lại viện điều dưỡng thủ đô, ông lão nhớ Đinh Húc, có mấy lần lúc điện thoại cho Đinh Húc cũng đề cập đến chuyện muốn y ở cùng ông.
Đinh Húc không muốn qua đó làm phiền ông, lại thêm chuyện y biết thân thế của mình, lúc trước bị hai người cô khinh bỉ chẳng coi vào đâu, nhưng mà giờ suy nghĩ kỹ một chút, thật ra thì ngay từ đầu họ đã không công nhận mình là một thành viên gia tộc này, y có làm thân đến nữa cũng không chẳng có nghĩa lý gì.
Y trầm mặc một hồi, cho ông Đinh một câu trả ời: “Ông nội, con vừa mới thu xếp ổn thỏa, cũng vừa mới quen bạn bè thầy cô ở đây, con không muốn chuyển trường lần nữa. Ông cứ an tâm ở lại Bắc Kinh dưỡng bệnh, không cần phải lo cho con, phần lớn thời gian con đều ở nội trú, cũng đã quen rồi.”
Y chỉ nói mình, một câu cũng không hề nhắc đến chuyện hai người cô, nhưng làm sao ông Đinh lại không hiểu Đinh Húc lo bản thân ông bị làm khó chứ, chính ông bây giờ đi lại bất tiện cũng cần người chăm sóc, nếu lại có thêm Đinh Húc, sợ rằng có đến cũng không hẳn là chuyện tốt. Ông lão thở dài, nói: “Nhà bên đó con cứ ở, đừng bạc đãi bản thân mình, tiền sinh hoạt của con ông cũng sẽ gửi sang đúng hạn, cha mẹ con bên kia… Đừng để ý bọn họ, con cứ chăm sóc mình thật tốt, có chuyện gì thì nói với ông.”
Đinh Húc thưa vâng, đến tận khi ông Đinh cúp điện thoại y cũng không hề nói một lời oán trách.
Một mình y ở trong tiểu viện, bật toàn bộ đèn phòng khách phòng ngủ lên, ngồi trước bàn sách vùi đầu viết. Y đã không phải là đứa trẻ vô cùng khát vọng tình thân đó nữa, có một số người khác, tình cảm khác đang từ từ lấp kín kẽ hở trong lòng y, khiến y cảm thấy bản thân không phải chỉ cô đơn một mình, cũng sẽ không quá lưu luyến quá khứ.
Tiêu Lương Văn đi theo đám Mặt Sẹo đến Nam Cương một chuyến, sau đó thì liên lạc cũng dần dần phai nhạt, thời gian gần đây nhất cũng không đến tiệm đồ cổ, ngược lại thời gian đến trụ sở huấn luyện càng chiếm đa số.
Tiêu Lương Văn tiếp xúc nhiều với Phan Phong Đinh Húc cũng không quản gắt, chỉ tìm một lớp phụ đạo cho hắn, để hắn không bị chậm trễ việc học.
Tiêu Lương Văn luôn luôn nghe y, Đinh Húc tìm lớp phụ đạo cho hắn là hắn đi học liền, chẳng qua chỉ về trễ hơn so với trước thôi.
Tiêu Lương Văn ngày ngày bôn ba giữa hai nơi, Đinh Húc liền dứt khoát cho hắn chìa khóa tiểu viện, để hắn qua ở cùng. Trong thời gian ngắn ông Đinh sẽ không về, nơi này chỉ có y và Tiểu Hổ ở, thêm một người cũng chẳng chật.
Lúc Tiêu Lương Văn cầm được chìa khóa tức thì hai mắt lòe sáng, nhếch môi cười nói: “Sau này em đến lúc nào cũng được sao?”
Đinh Húc đang trải thảm mỏng cho hắn, nghe hắn hỏi vậy hơi kỳ quái, nói: “Có thể, thế nhưng cậu không định dọn sang hay sao?”
Y nói thì bình thường, nhưng Tiêu Lương Văn nghe vào tai chỉ cảm thấy tiếng tim mình đập sắp dội khắp cả phòng rồi, gật đầu ngay lập tức nói: “Dọn chứ!”
Lớp phụ đạo của Tiêu Lương Văn là lớp mà trước kia ông Đinh liên hệ, nhóm lớp của mấy thầy giáo cấp ba nổi danh thành phố, trước đó đã đóng học phí cho Đinh Húc, vì sang năm Đinh Húc thi đại học nên cũng làm bộ như lên lớp một thời gian, lúc Tiêu Lương Văn đi, thỉnh thoảng y cũng sẽ đến.
Tiêu Lương Văn ngồi hàng cuối cùng, nhìn qua thì có vẻ chăm chú nghe giảng lắm, nhưng Đinh Húc liếc mắt là biết ngay hắn đang ngẩn ra đấy.
Y thừa dịp bạn học khác hỏi thầy giáo, đổi được đến vị trí bên cạnh Tiêu Lương Văn, lấy bút bi chọc chọc tên kia, Tiêu Lương Văn lập tức tỉnh hồn lại, híp mắt nhìn sang, thấy là Đinh Húc thì lại cười, bàn tay duỗi xuống dưới, cầm tay Đinh Húc.
Bàn tay hắn to và ấm, lúc nắm tay còn dùng sức, Đinh Húc bị hắn nắm có hơi mất tự nhiên, cũng không nhớ nổi những lời vừa mới muốn mắng hắn kia, chỉ ho khan một tiếng, thấp giọng dặn dò hắn: “Chú ý học vào, thời gian sắp tới còn phải đến trường để thi đó.”
Khóe môi Tiêu Lương Văn khẽ nhếch, gật đầu nói: “Được.”
Sau khi tan lớp hai người cũng cùng nhau thu dọn sách vở về nhà, trên đường đi thì nhỏ giọng trò chuyện mấy câu, thời tiết vẫn còn hơi nóng, Tiêu Lương Văn đi một hồi, bỗng nhiên nói: “Thời tiết này hẳn phải ăn dưa hấu mới đúng.”
Đinh Húc liếc nhìn hắn, nói: “Cũng phải là loại ngâm qua nước giếng nữa?”
Tiêu Lương Văn liền cười lên, đưa tay nắm lấy tay Đinh Húc, cầm túi xách của y, dắt y cùng quay về. Lúc đấy bọn họ mới vừa rời thành phố D, chỗ đó thật là khiến người ta thương nhớ, cho dù là câu sung tán rộng trong sân hay là cả dưa hấu bị ngâm nước giếng tuy lạnh như băng mà lại ngọt.
Trên đường về có tiếng xe mô tô nổ ầm ầm, giống như cố ý giảm tốc độ để đi theo.
Tiêu Lương Văn cảnh giác, nghiêng người bảo vệ Đinh Húc, Đinh Húc từ sau lưng hắn liếc một cái, đúng như dự đoán lại là cái tên Lý Thịnh Đông đó.
Lần này Lý Thịnh Đông dẫn mấy người tới, ai nấy đều cưỡi mô tô, mặc áo cũng phải phanh ra mấy cúc, thấy thấp thoáng phía sau còn đeo một thứ gì đó nhỏ dài, cài ở gần thắt lưng, hắn ta lạnh lùng nhìn sang có phần nguy hiểm.
Ngay từ đầu Đinh Húc đã đề phòng hắn, khi thấy Lý Thịnh Đông dừng mô tô gần bọn họ thì lập tức cảnh giác, tìm chỗ đứng ở giữa lưng Tiêu Lương Văn và bức tường, tránh ở phía sau quan sát. Tiêu Lương Văn cũng đổi tư thế, nắm hờ tay vào trạng thái sẵn sàng hành động.
Những người sau lưng Lý Thịnh Đông cũng đồng loạt dừng lại, không tụ tập lại nhưng lại đứng dặt dẹo phía sau Lý Thịnh Đông, chỉ có duy nhất mình Lý Thịnh Đông chống mô tô xuống đi tới, trời tối nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, hắn lại còn đi rất rất chậm,có điều vẫn có thể nhận thấy, hắn đang đi về phía Đinh Húc.
Tiêu Lương Văn cảnh giác nhìn hắn ta, không biết rốt cuộc tên này có ý đồ gì.
Lý Thịnh Đông đi mấy bước liền bắt đầu rút cây gậy không nên có ở sau lưng ra, Tiêu Lương Văn híp mắt căng cứng cơ bắp, Đinh Húc theo bản năng lùi về sau mấy bước nhường chỗ cho Tiêu Lương Văn, lúc hai người họ huấn luyện ở căn cứ, Đinh Húc cũng từng cùng phối hợp ăn ý động tác hai người như thế này.
Tiêu lương Văn lên tiếng: “Mày muốn làm gì?”
Tựu chung Lý Thịnh Đông không thoải mái với hắn lắm, đương nhiên lúc này cũng chẳng có giọng điệu dễ nghe, trưng bộ mặt thối ra nói: “Liên quan gì đến mày! Tao tìm Đinh Húc có chuyện mà, mày tránh ra!”
Tiêu Lương Văn cúi đầu hỏi Đinh Húc mấy câu, thấy Đinh Húc lắc lắc đầu, lúc ngước lên nhìn Lý Thịnh Đông ánh mắt cũng sắc bén, không hề khách khí nói: “Tụi tao không quen mày, không có gì để nói!”
Lý Thịnh Đông sa sầm mặt tiến lên mấy bước, vật bị siết trong tay dường như cũng căng thẳng, Tiêu Lương Văn còn nhanh hơn hắn, nghênh đòn chính diện, vung tay liền đoạt được cây gậy trong tay Lý Thịnh Đông! Chỉ trong chớp mắt, gậy nhọn liền nhắm ngay chóp mũi Lý Thịnh Đông.
Tiêu Lương Văn một lời cũng không nói, nhưng hành động này đã đủ sặc mùi thuốc súng.
Sắc mặt Lý Thịnh Đông khó coi, cũng không nghĩ đồ trong tay mình bị Tiêu Lương Văn đoạt đi, nín cả buổi mới hồng hộc mà nói: “Đinh Húc, hôm nay tôi tới không có ý gì khác cả, tôi chỉ là tới xin lỗi cậu thôi, lúc trước ở trường tôi vô tình đá vỡ mất hộp giữ nhiệt của cậu, cũng không biết phải đền như thế nào, nên mới muốn đưa cho cậu món nhạc cụ…”
Tiêu Lương Văn cổ quái, lúc này hắn mới nhìn rõ thứ mình đang cầm, hình như không phải cây gậy, chính xác mà nói phải là một cây sáo.
Đinh Húc từ sau lưng Tiêu Lương Văn ló ra, chỉ lộ ánh mắt nhìn qua vai Tiêu Lương Văn, lúc này cũng nhìn thấy cây sáo đó, chỉ là vừa rồi động tác Lý Thịnh Đông rút cây sáo thật sự giống hệt kiểu muốn ra tay vậy, y chưa từng thấy cái cách cầm sáo thế bao giờ.
“Tôi không lấy, cậu cầm về đi.” Đinh Húc từ chối thẳng.
Lý Thịnh Đông không chịu mang về, đứng ở đấy ấp a ấp úng, còn muốn nói chuyện thêm với Đinh Húc.
Sắc mặt Tiêu Lương Văn đã bắt đầu khó coi, ném trả cây sáo cho hắn ta, “Đã nói là không lấy, mày nghe không hiểu hả?” Lực tay Tiêu Lương Văn lớn, lúc Lý Thịnh Đông đỡ lấy bị chấn động một cái, trầm mặt nói: “Tao nói chuyện với Đinh Húc thì liên quan gì đến mày!”
“Tụi tao về nhà thì mày chặn đường, mày nói xem tao liên quan cái gì.”
Lời cũng đã nói đến mức này, mặt mũi Lý Thịnh Đông cũng không xuống được, khóe miệng run rẩy, hắn bẻ gãy cây sáo ném phắt sang một bên, quay đầu dẫn đám người kia đi mất.
Chuyện này đột nhiên xảy ra, Lý Thịnh Đông đi cũng nhanh, Đinh Húc thậm chí còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc tên này định làm gì, có hơi khó hiểu.
Tiêu Lương Văn buồn bằn, Đinh Húc không đề cập đến Lý Thịnh Đông, hắn cũng không tiện nói, chỉ đành theo sau Đinh Húc cùng về nhà.
Sau khi về, Tiêu Lương Văn ngưng thần quan sát, thấy Đinh Húc cần làm gì thì làm nấy không khác ngày thường chút, lúc này mới yên lòng. Hắn lật vài trang vở ghi, trong lòng vẫn không bình tĩnh được, ngước nhìn bóng Đinh Húc đang bận bịu ở bàn đọc bên cạnh, rồi nhăn mày im thít.
Lúc Đinh Húc đi ngủ, bấy giờ Tiêu lương văn mới đuổi theo, sắc mặt vẫn thối hoắc như cũ, thế nhưng nửa câu cũng chẳng chịu nói. Ban đêm khi ngủ cũng ôm chặt Đinh Húc hơn tất cả mọi lần, hai tay chỉ hận không thể siết Đinh Húc đến khó mà xoay người.
Đinh Húc ngủ một giấc mệt quá sức, nửa đêm muốn thoát khỏi ngực Tiêu Lương Văn, thế nhưng lại nhanh chóng bị ấn về chỗ cũ, y nửa mê nửa tỉnh lại ghé vào ngực Tiêu Lương Văn tiếp tục ngủ.
Khoảng thời gian tiếp theo, Tiêu Lương Văn đều đưa đón Đinh Húc đi học, cũng không đụng phải Lý thịnh Đông lần nào nữa, thỉnh thoảng Đinh Húc có thấy chiếc mô tô phô trương kia ở cửa nhà, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Lương Văn đi theo Đinh Húc vào nhà thì cũng không lằng nhằng nhiều, nổ máy rầm rầm bỏ đi.
Cuối tháng, số lần Phan Phong gọi tới ngày càng nhiều, tần suất Tiêu Lương Văn đi ra ngoài cũng càng cao, có điều hắn vẫn cố gắng hết sức giành thời gian mỗi ngày để về ở bên Đinh Húc. Có lúc về quá trễ, Đinh Húc hỏi hắn, hắn cũng chỉ nói là làm việc cho Phan Phong, Đinh Húc nghe thấy tên Phan Phong thì yên tâm hơn, không hỏi thêm nữa.
Tiêu Lương Văn có chìa khóa dự bị nhà Đinh Húc, nửa đêm về, mở cửa vào nhà liền thấy tất cả đèn đều sáng. Hắn theo thói quen bước khẽ, đi vào phòng ngủ xem, quả nhiên Đinh Húc đã ngủ, nằm ngửa trên giường tư thế tay chân rất quy củ, phát ra tiếng hít thở khe khẽ.
Một con mèo to béo lập tức bò dậy từ dép của Đinh Húc, đứng ở đó nhìn Tiêu Lương Văn một hồi, sau đó cất bước đi đến cọ cọ cổ chân hắn “meo” một tiếng.
Tiêu Lương Văn dùng một tay nhấc nó lên, mang nó ra bên ngoài, lại cho một ít thức ăn mèo và nước.
Tiểu Hổ ăn từng miếng to một rất ngon, phát ra tiếng hừ hừ.
Tiêu Lương Văn xoa đầu nó một chút, trước đó nhà người khác nuôi hộ Tiểu Hổ cả kỳ nghỉ hè, thế nhưng nó cũng chỉ ăn cơm nhà người khác, ăn nó cái là lập tức chạy mất, còn nhận nhà hơn cả cún. Lúc hắn và Đinh Húc quay lại, Tiểu Hổ liền không đi nữa, buổi tối thì nửa bước không rời nhất định phải ngủ gần Đinh Húc, không lên được giường, liền nằm ở trên dép của Đinh Húc, sống chết không chịu rời ổ.
Tiêu Lương Văn dồn phần thức ăn mèo cuối cùng trong cái bát lại, nhìn nó ăn xong, sờ bụng nó một chút, nói:”Được rồi, ăn no rồi.”
Tiêu Hổ còn muốn ăn, lấy đầu đụng bàn tay Tiêu Lương Văn, thậm chí còn cắn nhẹ ngón tay út của hắn.
Tiêu Lương Văn xòe tay xoa xoa đầu nó, xoa đến mức làm nó tạc mao, nhảy ra thật xa, cảnh giác nhìn Tiêu Lương Văn một hồi, lại tìm một chỗ mà liếm liếm bộ lông. So với Đinh Húc chuyên gõ đầu nó, thì vị đầu bếp số hai này càng làm Tiểu Hổ lo âu, mỗi lần xoa là nó phải liếm lông cả nửa buổi trời.
Tiêu Lương Văn tắm rửa sơ một chút, đến phòng ngủ của Đinh Húc tự nhiên mà nằm chung giường.
Đinh Húc ngủ rất sâu, lúc nửa đêm còn trở mình, Tiêu Lương Văn theo bản năng đưa tay ôm y đến cạnh mình, Đinh Húc cũng không tỉnh, đoán chừng khoảng thời gian này luôn bị ép đè lên ngực Tiêu Lương Văn ngủ thành quen, Đinh Húc như quen lối mà tìm vị trí trong ngực hắn cọ cọ mấy cái, tiếp tục ngủ.