Nếu Người Ở Đây

Chương 59: Đá điền hoàng


Đọc truyện Nếu Người Ở Đây – Chương 59: Đá điền hoàng

Hai người bọn họ lại đến thành phố S.

Sau khi đến trước tiên Đinh Húc trọ lại khách sạn nội thành, sau đó mua mấy tờ báo ở tiệm sách báo ven đường xem qua, y chỉ nhớ thời gian đại khái, tin tức cụ thể còn phải cẩn thận tra tìm lại một chút. Cái này và đấu giá tư pháp có phần không giống nhau, rất nhiều người không biết tin tức này, tuy là nó cũng có tính chất công khai, nhưng độ chú ý luôn luôn không quá cao. Y nhớ ban đầu là ủy thác cho một phòng đấu giá xử lý, có đăng  cả quảng cáo.

Tiêu Lương Văn đi từ ngoài vào, đặt túi giấy hắn cầm theo lên bàn, nói: “Lấy được tiền rồi, mười hai nghìn.”

Đinh Húc tiếp tục lật báo, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi.” Suy nghĩ một chút bỗng nhiên lại ngước lên hỏi hắn: “Tiền mướn nhà sao lại nhiều như vậy? Lần trước cậu cho mướn mấy cửa hàng?”

Tiêu Lương Văn không chớp mắt, nói: “Hai tầng của mỗi ba cửa hàng dọc phố, đều chừng năm năm.”

Đinh Húc tính một chút, lần này mua đá Điền Hoàng phải chuẩn bị ít nhất mười nghìn tệ, thu trước thời hạn một năm tiền nhà cũng không nhiều đến vậy, phải ít hơn mấy nghìn mới đúng.

Tiêu Lương Văn nói: “Còn mượn chị Tử Quân một ít, đủ dùng.”

Đinh Húc gật đầu một cái, mấy năm nữa trả lại gấp bội mới phải, kiếp trước Tiêu Lương Văn đặc biệt quan tâm đến Lưu Tử Quân, dù chị muốn tiền muốn đồ gì căn bản đều không nói hai lời. Nhiều năm qua chị ấy vẫn luôn hỗ trợ hắn, lần này có thể đương lúc khẩn cấp nhất đưa tiền cầm đến, đã là một phần nhân tình. Thiếu tiền thì dễ trả, thiếu tình cảm thì quá khó.

Đinh Húc ngồi xếp bằng trên giường, dà soát trên báo một hồi, quả nhiên nhìn thấy tin tức của phòng đấu giá. Một mục thông báo có tiêu đề nhỏ xíu không lớn, lẫn trong khe hở giữa tờ báo, xen lẫn trong một quảng cáo chữa bệnh vảy nến nho nhỏ, nhìn là đã thấy tính chính xác không cao. Nếu không phải Đinh Húc biết trước tên phòng đấu giá và ngày tháng, căn bản sẽ chỉ liếc cái rồi bỏ qua, không tin nó.

Đinh Húc nhìn giới thiệu một chút, diện tích có hạn, trên đó viết vô cùng đơn giản, chỉ biết là trong số vật phẩm lần đấu giá này trừ ngọc thạch ra còn có mấy chiếc siêu xe nhập khẩu cao cấp, so với những thứ như đá Điền Hoàng thì xe thể thao đích thị đang bán rất chạy, nhất là giá đấu giá phổ biến còn thấp, hẳn có thể hấp dẫn sự quan tâm của không ít người. Đọc đến đây thì Đinh Húc cũng đã rõ, khâu quan trọng của lần đấu giá này chính là mấy chiếc siêu xe, quảng cáo được nhét vào chỗ tầm thường như vậy rất có thể do liên quan đến giá cả mấy chiếc xe này.


Người thuộc phòng đấu giá không được phép âm thầm xử lý các món đồ đấu giá đã niêm phong, tin tức phải đảm bảo công khai, thế nhưng trong đó vẫn có một số miếng võ mèo, ví dụ chính như tin tức vật phẩm đấu giá lần này được đăng trên kẽ trống tờ báo, người bình thường căn bản sẽ không chú ý tới nó.

Việc này trước đây Đinh Húc có từng nghe giảng viên trường hải quan đề cập mấy lần trong giờ học, lấy nó nêu làm ví dụ.

Có điều ngay lúc đó thầy cũng chỉ đề cập đến siêu xe, hẳn cũng không nghĩ qua thời gian mấy năm ngắn ngủi nữa, giá đá Điền Hoàng sẽ tăng lên, những người bỏ số tiền lớn ra đấu giá xe thể thao kia ngược lại đã bỏ lỡ cơ hội phát tài này.

Đinh Húc nhớ đám Điền Hoàng này được lưu phách[0] hai lần rồi mới bán đi, sau đó  thì thành tiền vốn của một công ty nhỏ, cũng coi như có chút truyền kỳ.

[0] Lưu Phách: thuật ngữ trong thương nghiệp đặc biệt là khi đấu giá mà không có ai cạnh tranh nâng giá vật trong cuộc đấu giá. Trong cuộc đấu giá, nếu mức giá khởi đầu quá cao sẽ khiến cho giao dịch thất bại. 

Ngón tay Đinh Húc búng nhẹ đề mục quảng cáo nho nhỏ trên mặt báo, cười khẽ một tiếng, ghi địa chỉ lại.

Ngày hôm sau hai người đến xem nơi đấu giá, thuận tiện nộp tiền đặt cọc, lần đầu tiên Tiêu Lương Văn đến chỗ như vậy, có phần hứng thú với loại đấu giá quy phạm này, hắn kiệm lời, nhưng khi đã hỏi thì đều hỏi điểm mấu chốt, quả thật là trời sinh theo nghiệp buôn bán.

Đinh Húc ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu một số quy tắc cho hắn, hai người một người cố chấp thủ lễ, người còn lại thì to gan dám mạo hiểm, cũng coi như bù trừ cho nhau.

Đến gần thời gian bán đấu giá, đồ đấu giá đều được triển lãm lần lượt, Đinh Húc không tiếp tục xem những thứ khác nữa, chỉ chuyên tâm chờ lô đá Điền Hoàng kia. Chờ đến khi nhận được thông báo, y và Tiêu Lương Văn cùng đến hội trường ngay, dựa theo sách giới thiệu đang có tìm được lô đá Điền Hoàng đó.

Đá Điền Hoàng nối liền với đài trưng mấy món châu báu ngọc bích nạm kim cương, ánh đèn chiếu rọi xuống, chúng nó đặt cùng một chỗ với nhau đặc biệt khiến người khác chú ý. Những hòn đá này ở trong ánh sáng rực rỡ của châu báu làm bật lên sự xám xịt, đều là mấy hòn ngọc thô còn chưa qua quá trình chế tác, không hề nhìn ra được màu vàng bóng dìu dịu trong veo sau khi mài của nó, cao thấp lập kiến.[1]


[1] cao thấp lập kiến: đại ý là cao thấp (xịn hay không) thì hiện ra ngay lập tức. Đại ý là xin hay không nhìn là biết.

Trên sách giới thiệu viết rất mơ hồ, số lượng đá điền Hoàng thì rõ ràng nhưng không đồng thời đề cập đến chất lượng. Lúc Đinh Húc và Tiêu Lương Văn đi qua xem, bởi vì không gian đài trưng bày có hạn, nên cũng không triển lãm hết toàn bộ, chỉ đặt mấy hòn đá Điền Vàng cực kỳ nhỏ ở đó, loáng thoáng phía sau còn có hai rương niêm phong kín, khiến người xem không khỏi thầm nhủ một phen.

Đinh Húc nhìn liền biết tại sao đám Điền Hoàng này sẽ lưu phách hai lần, ngay cả người thật sự muốn mua cũng sẽ cẩn thận kiểm tra kỹ chất lượng món đồ đấu giá, lô đá Điền Hoàng này có số lượng nhiều, giá cả cũng không coi là cao, quả thật làm cho một số người động lòng, nhưng theo lý thuyết mấy món đồ đấu giá trưng bày ra thì phải là tốt nhất, nhưng tất cả  đám đá ở đây đều là mấy hòn đá nhỏ sứt sẹo thế này, giống như chỉ hận không thể nói toạc ra cho bạn biết: Tốt nhất chẳng qua cũng chỉ có thế thôi.

Cầm mấy chục nghìn đi mua hai rương đá vụn như vậy, trong lòng mọi người như có gương sáng, dẫu sao chẳng có ai muốn làm người tiêu tiền như rác cả.

Đinh Húc dừng lại nhìn kỹ một hồi, thứ ngọc thô này không giống như trong trí nhớ của hắn, y nhớ số lượng thì đã khớp, nhưng nó cũng không nhỏ thế này, có mấy hòn còn làm được thành một bộ dấu và đồ trang trí, nếu lại để thêm hai năm nữa, quả là có thể tạo ra bảo bối giá trên trời.

Bày ra mấy cục đá lìu tìu như vậy cũng khiến Đinh Húc kìm không được nhíu mày. Nhỏ xíu như vậy, rất khó làm thành đồ bộ, đợi sau khi đấu giá được nhiều lắm cũng chỉ làm được con dấu nhỏ cầm chơi thôi, khổ nỗi là đa số mọi người đều không ngó ngàng đến nó.

Đinh Húc nghĩ không thể là biển thủ được, dẫu sao đồ đều phải qua thủ tục, nhập kho xuất kho cũng đánh dấu rõ ràng. Nếu như y nhớ không lầm, thì chính là có người ở phòng đấu giá cố ý dấu giếm, trên danh sách chỉ ghi số lượng, hết sức tóm gọn và bỏ đi một vài đoạn giới thiệu, hiển nhiên đang cố ý làm lu mờ lô đá Điền Hoàng này.

Cũng có tình huống như vậy xảy ra, đó là nếu phòng đấu giá muốn xác định nội bộ khách hàng, lại không có cách nào giấu đơn vị ủy thác thì sẽ làm vậy.

Đinh Húc đoán hai lần lưu phách có lẽ cũng có chút mánh khóe.

Tiêu Lương Văn không rành về đá Điền Hoàng lắm, thế nhưng theo chân thầy Hứa đi Nam Cương một chuyến về, nên vẫn ít nhiều có hiểu biết chút với ngọc thạch, nhỏ không nhất định là không tốt, giống như lúc trước hắn gặp được miếng phỉ thúy ba màu đó, chẳng qua cỡ một khối vuông nhỏ cũng đã gấp đến hơn trăm lần. Lại nói, coi như không kiếm được tiền chăng nữa, Đinh Húc mà thích, nếu hắn có thể mua được cũng sẽ mua cho y, hắn luôn cảm thấy giữa hai người có chút chênh lệch, cũng rất nỗ lực muốn đuổi kịp bước chân Đinh Húc, có thể có thứ gì cho y, hắn đương nhiên hận không thể lập tức lấy ra dâng lên.


Đinh Húc ngừng ở đó nhìn lâu một hồi, Tiêu Lương Văn sát lại gần, thấp giọng hỏi: “Sao rồi?”

Đinh Húc lắc lắc đầu, nói: “Không sao cả, tôi đang nhìn những thứ này có bao nhiêu…”

Một người đàn ông trung niên phát tướng bên cạnh phì cười một tiếng, đầu gã hói một chút, nhưng mà vẫn khăng khăng chải bên tóc dài dán vào da đầu, mùa hè vốn đã nóng, gã này một thân tây trang cà vạt đích trang phục, mặc đến cả mặt toàn mồ hôi, bấy giờ gã vừa lau mồ hôi vừa khịt mũi coi thường Đinh Húc, dùng một giọng nói cực kỳ khoe khoang nói: “Có bao nhiêu? Không phải bên trên ghi rõ ràng sao, hơn một trăm hòn đá loại nát này, mua về đủ cho đám trẻ ở nhà chơi vớ chơi vẩn một lần.”

Đinh Húc không lên tiếng, còn đang bận nhìn hai chiếc rương ngọc thô niêm kín kia, chỉ có thể thoáng thấy được chút hình dáng, song lại không nhìn rõ bên trong lắm.

Người đàn ông trung niên thấy hai người bọn họ không phản ứng, mặt lộ vẻ nén giận, nghĩ mình cũng là một người phụ trách xi nghiệp nho nhỏ, quen thói mắt cao hơn đầu, dùng giọng nói giáo dục kiểu trưởng bối: “Này cậu nhóc, tôi khuyên mấy cậu chớ mua hai rương đá vụn đó, đá Điền Hoàng, đều nói là kỳ thạch, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một cục đá vụn, có thể so với châu báu ngọc bích sao? Có tiền thì vẫn nên đổi những thứ như vàng bạc mười mươi chân thực ấy, đừng để đến lúc đó thua thiệt lại hối hận.”

Đinh Húc nói cám ơn với ông ta, nhưng cũng không đi, thấp giọng nói mấy câu với Tiêu Lương Văn, y cũng không tiếp tục đi xem các vật đấu giá khác, thời gian còn lại đều dừng ở chỗ này.

Người đàn ông trung niên cảm thấy không vui, lau mồ hôi một cái, đến phòng đấu giá trước giờ ngồi điều hòa chờ, thời tiết bên ngoài quá nóng, ông ta không chịu nổi.

Một lát sau hai người bọn họ cũng vào, ngồi chờ bắt đầu, trùng hợp là, vị trí cũng liền kề người đàn ông trung niên kia.

Quá trình đấu giá rất đơn giản, phần lớn mọi người đều tập trung vào mấy chiếc siêu xe kia, người đàn ông trung niên bên cạnh kia còn kích động đứng lên giơ bảng năm sáu lần, sau mấy vòng liên tiếp cũng giành được một chiếc siêu xe hệ Nhật. Những thứ ngọc bích châu báu còn lại cũng đấu được giá tốt, đến phiên lô đá Điền Hoàng thì trên căn bản là chẳng ai hỏi.

Nhà đấu giá, cầm chiếc khay có đặt hai hòn đá Điền Hoàng tương đối nhỏ cho mọi người xem, lúc nhắc tới còn dựa theo thông lệ khen ngợi lô đá này một lượt, sau khi giới thiệu xong, lại nhấn mạnh thêm một câu: “Dĩ nhiên lô đá Điền Hoàng này thì số lượng khả quan, nhưng bởi vì liên quan đến con đường tịch biên, nên phòng đấu giá chúng tôi không có có bảo đảm gì với chúng nó, cũng không loại trừ khả năng có tỳ vết lớn nào đó.”

Lời này vừa thốt ra, người ở dưới nhất thời nghị luận sôi nổi, không ít người bỏ thẳng bảng giá xuống, người đứng ra đấu thầu cũng đã mở miệng như vậy, ai còn muốn mua những thứ chất lượng không được đảm bảo này?


Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh liếc nhìn Đinh Húc, mặt cũng mang vẻ đắc ý, phán đoán vừa rồi của ông ta đâu có sai, nhìn đi, ngay cả người đứng ra tổ chức cũng đã nói như vậy kìa! Hai đứa nít ranh cánh chưa đủ lông này đúng là chẳng có kinh nghiệm gì…

Nhà đấu giá thành thạo nói: “Giá khởi điểm lô đá Điền Hoàng này là sáu nghìn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm, được rồi, bắt đầu đấu giá!”

Đinh Húc không chút do dự giơ bảng giá: “Sáu nghìn.”

Một người đàn ông đeo kính dáng vẻ như giáo sư ở hàng sau cũng giơ bảng theo: “Sáu nghìn năm trăm!”

Đinh Húc giơ bảng: “Bảy nghìn năm trăm.”

Lần này đối phương do dự, trầm mặc một hồi, cuối cũng vẫn từ bỏ.

Đinh Húc giơ bảng hai lần, chẳng qua có hơn bảy nghìn đã chốt hạ được lô đá Điền Hoàng này. Không có ai tranh, hệt như trong dự liệu.

Người đàn ông trung niên bên cạnh thở dài thật to, lắc đầu một cái, dáng vẻ hệt đám trẻ nít không biết trời cao đất dày. Những người khác cũng có nhìn, nhưng sự chú ý rất nhanh chóng tập trung lại về món đồ đấu giá, cũng không gây ra nhiều ảnh hướng lớn.

Đinh Húc đụng đụng Tiêu Lương Văn, ra hiệu hắn và mình cùng rời khỏi hội trường đấu giá trước, đến khi đóng tiền làm thủ tục xong xuôi, Đinh Húc cầm được thẻ nhận đồ đấu giá, lòng y mới có chút hân hoan, khóe miệng khẽ nhếch, rồi rất nhanh trở về như cũ. Y giao giấy chứng nhận cho Tiêu Lương Văn, dặn hắn: “Cậu bảo quản những thứ này luôn đi, trong ba ngày vẫn còn phải đến đây nhận đồ, nhận xong rồi xem xem là tìm một kho hàng ở đây chứa thì tốt, hay là nghĩ cách đem về, những thứ này tạm thời đừng bán đi, có thể tích trữ một nửa… Lúc cậu tới lĩnh thì nhớ nhìn một chút xem bên trong có miếng đá  nào lớn hay không, giữ lại cái đó, chờ mấy năm nữa thì có thể làm một cái rửa rút, và một bộ dấu.”

Tiêu Lương Văn hỏi: “Anh thích mấy thứ này.”

Đinh Húc gật gật, nói: “Thích chứ.” Y sợ Tiêu Lương Văn không biết giá trị của những viên đá này rồi tùy tiện bán tháo, lại nói thêm: “Ông nội tôi có hai con dấu bằng đá Điền Hoàng, vẫn cất giữ qua hơn hai mươi năm, lúc đem ra chơi thì màu sắc rất đẹp, đặc biệt ôn nhuận, cậu để một thời gian rồi lại xem xem, người thích thứ này không ít đâu.”

Tiêu Lương Văn chỉ nghe được mấy chữ phía trước, lập tức gật đầu: “Vậy em giữ lại.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.