Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Chương 97


Bạn đang đọc Nếu Một Ngày Anh Hỏi… Em Là Ai? – Chương 97


Cảnh tượng Đan sẽ chia tay họ, nhưng người đã gắn bó với Đan suốt thời gian qua. Nam là người yêu của Huyền, Chi – Trung – Tuấn tuy nghịch ngợm quậy phá nhưng rất chân thành. Ghim quen chưa bao lâu nhưng cũng không thể gọi bạn bè qua loa được. Họ đều rất tốt, nếu phải chia tay, chắc Đan sẽ khóc nhiều. Cảm giác mất mát những vị trí trong lòng mình.
+ Tớ không muốn các cậu về HQ *Đan trùng xuống*
+ Chúng tớ sẽ sang thăm cậu, không bỏ đi luôn đâu.
Ghim quàng vai Đan, cười khúc khích. Đi được một đoạn, tiếng chuông báo cuộc gọi vang lên. Số lạ hoắc, Ghim – với tư cách vệ sĩ, ghé tai nghe trộm.
+ A lô, ai thế?
+ “Anh này Đan. Em đang ở đâu?”
Giọng nói gấp gáp của Kiệt, có vẻ sắp có chuyện không hay xảy ra.
+ Em đang ở trường.
+ “Em cùng Nam và Ghim ra khỏi trường đi, tới nơi nào trốn tạm cũng được. Mau lên nhé.”
Đan bắt đầu lo sợ, hai tuần không gặp Kiệt, giờ Kiệt đột ngột gọi đến nói Đan phải trốn đi.
+ Có chuyện gì vậy anh??
+ “Sau này anh sẽ kể.”
Kiệt cụp máy, Ghim đã nghe được cuộc đối thoại. Cô bạn kéo mạnh Đan chạu đến lớp 11B1, nhanh chóng và khẩn trương hết mức. Kiệt bảo vậy nghĩa là đã có chuyện, không nhanh thì sẽ càng rắc rối.

Huyền và Nam vẫn đang ngồi trong lớp, Ân nói chuyện với mấy học sinh trong ban cán sự. Cả 3 thấy lạ khi Ghim dắt Đan chạy vào.
+ Ghim, đừng có chạy rầm rầm, tầng dưới sụp trần thì sao *Nam nhắc nhở*
+ Anh hai. Hình như có chuyện. Kiệt bảo chúng ta phải nhanh đưa Đan đi trốn !
Nam tròn mắt, tắt cười, hắn hiểu ngay ý của Kiệt. Nam nhảy vụt qua chiếc bàn và chạy đến cạnh Đan, hai anh em dẫn Đan chạy khỏi trường. Huyền và Ân nhìn nhau, trong tích tắc hiện lên nét căng thẳng, họ cũng vội đuổi theo Đan.
Nam và Ghim vừa chạy vừa nhìn khắp sân trường, Đan nhận ra sự cẩn trọng và vô cùng lo lắng của hai anh em. Rút cục họ đang giúp Đan thoát khỏi thứ gì?
+ Chuyện gì vậy?? *Đan run rẩy*
Ngay tức khắc Nam ôm chặt đầu Đan, ghì vào ngực, vội kéo áo khoác che mặt Đan, Ghim nép người sau cửa phòng tạp vụ. Một đám đàn ông mặc vest đen, đeo kính, điệu bộ hung dữ chạy vụt qua. Nam thả Đan, cả ba lại chạy. Đan quay nhìn đám người hung dữ kia, linh cảm rằng bọn chúng đang tìm kiếm Đan.
+ Phải có người nói cho tôi chuyện gì đang diễn ra chứ?
+ Tớ đoán Kiệt và bạn của anh ấy đã giáng một đòn đau vào T.A, dừng tất cả công việc sáp nhập Top. Vấn đề bây giờ là Vân, cô ta không kiểm soát được Kiệt về mặt tài chính nữa, chắc đang điên tiết tiết lùng sục cậu để trả thù Kiệt *Ghim chạy và nói nhỏ*
+ Tớ không hiểu lắm.
+ Không cần hiểu. Cứ chạy thoát khỏi Vân là được !!
Nam quát, hắn nắm tay Đan kéo chạy ra cổng, Ghim chạy sau canh chừng.
+ CHÚNG NÓ KÌA !!!!!!!
Một đám khác phát hiện ra Đan, chúng nhào tới bắt.

+ Chết rồi !! Mau ra cổng trường !!
Cuộc rượt bắt ầm ĩ, học sinh đổ xô ra xem, hò hét. Một đám 3 người, 5 người rồi 7 người đuổi theo Đan. Ghim và Nam cho dù là siêu nhân cũng khó mà thoát được, đằng này thêm đứa con gái chân yếu tay mềm như Đan, chạy sao nổi +.+
+ Không được rồi anh hai, có lẽ anh em mình phải ở lại chặn đường lũ lợn rừng ấy *Ghim hét*
Nam gật đầu. Ra tới cổng, Nam và Ghim cùng đẩy Đan ra ngoài. Ghim đóng nhanh cổng lại, Nam giơ nắm đấm sẵn sàng đánh bất kì
kẻ nào dám tới gần.
+ Cậu gọi điện cho Kiệt, bảo anh ấy tới đón. Đừng đi một mình.
Ghim dặn thêm, cả hai đang chật vật để ngăn không cho đám người đuổi theo Đan. Đan thấy có lỗi với họ, không biết họ có an toàn với đám bặm trợn đó? Đan ôm trong lòng tâm trạng lo lắng mà chạy xa ngôi trường. Cô bấm SĐT lạ khi nãy.
+ “Em đến đâu rồi?”
+ Em đang chạy ra đường lớn. Nam và Ghim ở lại chặn đám người. Họ có ổn không anh? Có chuyện gì thế?
+ “Em chạy một mình sao?”
+ Vâng, em…..
+ “Ngốc !! Mau ra chỗ nào bắt taxi, anh sẽ đến ngay.”
Mải chạy Đan đã không để ý phía sau, lại là những kẻ mặc vest đen, không phải đám người trong trường. Năm tên vùng ra từ chiếc xe tải nhỏ.

+ Á…
Một gã đánh ngất Đan, tống vào sau xe tải. Gọn gàng không để khách đi đường kịp nghi ngờ.
+ “Đan !! ĐAN !!”
Tiếng Kiệt khẩn thiết qua điện thoại, những ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng cầm điện thoại lên tai.
+ Đan quái gì. Kiệt, em cho anh 10 phút để tới khu công trường cứu nó.
+”…….Vân, Đan mà mất một sợi tóc, tôi sẽ giết cô.”
Vân tuôn tràng cười mỉa mai khả ố, ả ném điện thoại đi, bước lên xe. Chiếc xe tải chở Đan đến khu công trường đang xây dựng. Đám người đi cùng Vân ngang nhiên đuổi thợ xây dựng đi nơi khác, chúng cõng Đan lên tận tầng thượng – nơi bằng phẳng, rộng rãi, cách mặt đất đúng 15 tầng nhà. Mới xây dựng và chưa hoàn thành nên sân thượng không có rào ngăn bảo vệ, gỗ, bê-tông, sắt thép ngổn ngang … Vân sai người dùng dây thừng trói Đan, đặt Đan nằm chênh vênh mép sân thượng. Dây thừng giữ Đan được buộc vào một tảng bê-tông lớn, Vân đứng cạnh Đan cách chừng 2m, chân Vân dẫm lên thanh gỗ kề bên người Đan. Thanh gỗ này cũng có tác động tới số phận của Đan. Chỉ cần Vân đá cây gỗ ra, người Đan sẽ bị gạt và lăn xuống dưới. Sức nặng cơ thể sẽ làm đứt sợi dây thừng đang buộc vào tảng bê-tông.
Nếu dây thừng bị cắt đứt, Đan sẽ chết.
Nếu thanh gỗ bị gạt mạnh, Đan cũng sẽ chết.
+ Cô chủ, đứng mép sân thượng nguy hiểm lắm *mấy tên đi cùng Vân cảnh báo*
+ Hết phận sự rồi thì biến đi.
Vân trở nên bất cần, ả nhếch miệng chẳng xem lời cảnh báo ra gì. Cả lũ người nhìn nhau e ngại, chúng chỉ làm theo những gì Vân muốn chứ chúng cũng không hiểu điều Vân muốn làm. Tất cả rút xuống dưới, canh chừng không để thợ xây dựng làm phiền Vân. Tầng sân cao vút chỉ còn Vân và Đan, hai đứa con gái. Vân quay mặt vào trong, nhỡ mà Vân đứa mắt nhìn mặt đất phía dưới thì ả sẽ chóng mặt mà ngã nhào xuống.
+ Tỉnh dậy đi, con ngốc !!!
Vân hét vang vọng, chất giọng chu chóe chua cay rất chói tai.
+ Dậy mau, tao muốn mày chứng kiến cảnh sắp diễn ra.
Vân phải la hét một lúc lâu mới thấy Đan cựa quậy. Cả người Đan ê ẩm, gò bó. Đan chớp mắt, cơn gió lạnh tạt vào mặt làm mái tóc bay che hết mắt cô.

Vân nở nụ cười hài lòng, “con mồi” đã tỉnh dậy. Đan nhìn xuống người cô – đang bị trói mấy vòng, Đan lấy dần lại cảm giác, sau cú đánh tê cứng vào đầu.
Mép tường….Vân… Cô ta mặc chiếc áo khoác lông nâu sậm, đi đôi giày cao gót màu đen.
“Sao cô ta lại đứng cười với mình?”
Đan lại liếc xung quanh, bầu trời xanh…Liếc xuống một chút…liếc thêm một chút….
Đầu óc Đan choáng váng trước độ sâu hun hút, lần đầu tiên trong đời Đan mạo hiểm ở một độ cao “khủng” vầy. Miệng Đan còn bị dán băng dính, muốn la không được, khóc cũng không xong.
+ Mày hạnh phúc lắm nhỉ? Mày có bạn thân của tao, có nô lệ từng thích tao, có cả bạn bè của người tao yêu….Và mày có Kiệt *Vân nổi giận* Mày hơn tao điểm nào? Thật ngu xuẩn khi chúng đâm đầu vào mày và bỏ rơi tao !
“Chẳng có ai đâm đầu vào tao cả, họ đều đến với mày và tao. Nhưng mày không hề trân trọng họ, mày nói họ vốn là của mày, đáng lẽ mày phải làm được những điều mày nên làm cho họ. Lúc nào cũng để mất rồi mới ngồi tiếc nuối. Mày mới là người ngu xuẩn !!”
KẸT…
Âm thanh chậm chạp phát ra từ chiếc cửa sắt dẫn lên sân thượng, bóng người bước từng bước ra giữa sân thượng, thở mệt nhọc.
“Kiệt” – hai mắt Đan bừng sáng khi được thấy Kiệt.
Kiệt lảo đảo, anh vừa chạy hết 15 tầng của tòa nhà để lên đây.
+ Anh đến chậm 12 giây. Làm sao đây? *Vân cười thích thú, chỉ là con số Vân bịa ra như thêm nếm cho trò đùa đầy khoái chí của ả*
Kiệt bàng hoàng khi hiểu Đan đang chơi vơi mép tường, còn Vân thì lại dễ dàng để đẩy Đan xuống, kết thúc cuộc sống của Đan. Kiệt không dám manh động hay chọc tức Vân.
Kiệt trông khổ sở quá, dù anh mệt mỏi thì trông lúc nào cũng rất đẹp, anh luôn khiến Đan yên tâm một cách vô hình. Đan tựa đầu xuống nền đất lạnh, cô không còn căng thẳng, nỗi sợ hãi dần tan biến. Có Kiệt ở gần thì không nỗi sợ nào tồn tại.
+ Cô muốn gì? Sau này cô sẽ hối hận, hãy biết điểm dừng *Kiệt kiên nhẫn, cố gắng khuyên nhủ Vân*
+ Anh đang lo cho nó thì cứ thừa nhận đi, em biết trong đầu anh đang tìm cách để cứu nó khỏi bàn tay của quỷ nữ là em.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.