Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Chương 93


Bạn đang đọc Nếu Một Ngày Anh Hỏi… Em Là Ai? – Chương 93


Rồi chiếc cửa được nhẹ nhàng kéo ra, Ghim phủi quần áo, chỉnh chu cẩn thận và nở nụ cười nai vàng, đằng sau là dám bảo vệ đang lăn lóc.
+ Dạ. Xin ít phút làm phiền mọi người. Kiệt…. *ngó vào trong phòng* Anh Kiệt…Mọi chuyện ổn rồi, cô ấy đang ở với em.
Lúc này Kiệt mới lộ rõ nỗi hoảng sợ trên mặt, Kiệt nhìn Ghim bằng con mắt biết ơn. Ghim cười tít mắt, cúi chào và chạy biến xuống cổng. Nhanh như gió.
+ Gì thế này. Loạn rồi sao *mẹ Kiệt tức giận*
+ Chết tiệt !! Thu !! *Vân gào lên*
“Vậy là Đan đã an toàn nhưng chuyện này không thể đùa được. Chừng nào mình chưa tìm cách chấm dứt thì Vân và mụ phù thủy kia đều có thể giở trò bất cứ lúc nào. Phải hành động luôn thôi” – Kiệt biến sắc, nét mặt se lại giận dữ.
Ghim trở lại salon đón Đan, Key vừa hoàn thành “kiệt tác” của mình. Từ giờ Đan sẽ có một mái tóc ngắn hơi xù do chính tay “cây kéo vàng” nổi tiếng (đã giải nghệ ở ẩn) thiết kế.
+ Wa…. Tuyệt lắm Key, anh vẫn chưa lụt nghề đâu *Ghim vỗ vai Key*
+ Em nói gì thế *Key lườm*
+ Đi thôi Đan *Ghim hí hửng dắt Đan đi*
+ Này? *Key chống hông* Có quên gì không nhỉ? *xạt hai ngón tay*
+ À….*giả nai vàng nhưng gặp đối thủ không khoan nhượng* Thôi anh cứ trừ vào tài khoản của Nam đi *chìa thẻ*
Ra tới xe, Ghim ấn cho Đan đống thuốc và bông băng, Ghim nhấc bổng Đan ngồi lên xe, Đan không kịp phản ứng mà chỉ lúng túng.
Ghim cười và lấy bông thấm máu trên má Đan, sát trùng cẩn thận, băng lại. Nhìn Ghim lúc này thật là yêu, thậm chí Đan còn (suýt) quên mất Ghim là một cô gái.
+ Rồi, giờ thì tớ sẽ đưa cậu về *Ghim khởi động xe* Tối nay tớ sẽ ngủ lang 1 đêm.
+ HẢ *tròn mắt*

+ Ngủ ở nhà cậu.
+ Cái…cái…..
+ Oh, đừng lo, để đảm bảo cậu và 2 chị cậu được an toàn thôi *cười nai vàng*
Đan thật không dám tin cảnh Ghim sẽ ngủ ở nhà cô. Hai chị biết sẽ không đời nào đồng ý.
Trên thực tế:
+ Em chào hai chị. Em là Ghim, bạn của Đan *cúi đầu lễ phép, cười tỏa nắng*
Nam từng dạy Ghim người VN ưa ngọt và thích sự lễ phép, cứ thế mà thể hiện. Ghim áp dụng vô cùng triệt để lời dạy bảo của đàn anh siêu lừa tình.
+ Ôi trời ơi… Ở đâu ra cậu bé dễ thương thế này. Hô hô *chị hai lao tới bẹo má Ghim*
+ *Đan té cái rầm ra đất*
+ Đáng yêu quá đi *chị cả ôm chặt Ghim* Em cứ ngủ nhờ suốt đời cũng được. Há há. Nhưng dạo này chị bận việc nên sẽ phải để đèn suốt đêm đấy.
+ Không sao ạ *cười toe*
+ Ở đâu ra cậu bé đáng yêu thế chứ. Chồ~ooi
~~+ Thật ra Ghim là con… Ái *bị Ghim véo lưng*
+ Bọn em đi ngủ trước đây.
Ghim kéo Đan đi. Chị cả và chị hai lúc này mới nhận ra mái tóc ngang lưng của Đan giờ chỉ còn cụt ngủn đến cổ, nhìn Đan có gì đó cứng rắn hơn trong mái tóc ngắn bồng bềnh.
+ Đan cắt tóc….*chị hai ú ớ*

+ Dạ. Em dẫn bạn ấy đi thay đổi ngoại hình đấy ạ. Hì.
+ Ờ… ờ.. *ngẩn ngơ nhìn nhau*
Nhà của Đan, phòng của Đan mà Ghim tự nhiên như nhà mình, Ghim tranh thủ lúc Đan ngồi thẩn thơ ở ghế để lôi đống chăn, trải được một chiếc giường (không êm ái cho lắm) ở cạnh giường Đan, tất nhiển là…dưới sàn nhà.
+ Sao vậy Ghim *Đan ngạc nhiên* Cậu ngủ trên giường với tớ mà *nhào tới thu chăn dưới sàn*
+ Ấy thôi. Tớ ngủ riêng cho thoải mái *cười đều đều khó coi*
+ Cậu là thật, nền nhà tớ không được tuyệt như nhà cậu đâu. Cứ ngủ đi nếu sáng mai muốn có cái lưng vẹo.
+ Thôi nha !! Cậu đuổi khéo tớ phải không?
+ Đâu có, tớ nói sự thật mà.
+ Hừ. Tớ biết thừa cậu vẫn ghét tớ vì tớ không nói cho cậu tớ thân với Vân. Nhưng tớ cũng có cái khó của tớ.
Ghim lấy một chiếc gối từ tủ quần áo của Đan, đang đóng cửa tủ thì bỗng khựng lại, bất ngờ khi nhìn chiếc váy màu hồng phấn bị ố thẫm vì máu, được treo cẩn thận trong tủ. Có vẻ Ghim hơi sợ khi nhìn chiếc váy của Đan. Đan mỉm cười.
+ Váy đẹp không? Jung Min tặng tớ đấy.
+ Jung Min? Kiệt à? *Ghim nhỏ giọng*
+ Ừm. Hôm anh ấy đưa tớ tới bờ sông, cũng là ngày cuối cùng anh ấy sống với cái tên Jung Min.
Ghim khép tủ và vọt lên thành cửa sổ ngồi cạnh Đan.
+ Cậu nói thế là không đúng. Jung Min bây giờ đang rất yêu thương cậu còn gì *Ghim dùng bộ mặt nhí nhảnh *

Đan bật khóc, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra còn kinh hoàng lắm, suýt chút nữa, Ghim và Nam mà không đến cứu, không hiểu Kiệt và Đan sẽ đến đâu. Tùng làm như Đan là điểm yếu của Kiêt, có thể đem ra khống chế Kiệt mọi lúc. Đan hét lên tức giận, khóc lóc. Ghim ngồi ngay đấy, nghiễm nhiên thành vật bị trút giận.
+ Ối ối… +.+ Đừng đấm tớ nữa. Đau quá. ĐAN !! Hix.
+ Ghim? Đan? Hai dứa ồn ào gì thế?
+ Dạ không ạ *Ghim nhanh nhẹn*
Tình hình là Đan đang mất hết bình tĩnh, chắc Đan vẫn còn bị vụ của Tùng ám ảnh. Ghim đỡ Đan lên giường nghỉ ngơi thì Đan ôm chầm Ghim và khóc.
+ Sự thật là tớ không thể giúp anh ấy, anh ấy là con trai nhà giàu có, anh ấy tài giỏi, anh ấy…anh ấy…..
+ Ghim sắp ngạt thở vì Đan ôm, Ghim mà là con trai thì chắc Đan cũng chẳng dám ôm. Hẳn là Đan đang cần một người bạn để trấn tĩnh tinh thần những lúc buồn rầu.
+ Trải qua bao nhiêu khó khăn, cậu mà nghĩ tới chuyện buông xuôi thì thật không đáng Đan à. Đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt (đối với Nam và Ghim thì là chuyện nhỏ nhặt) mà từ bỏ tất cả *Ghim lắp bắp, nghĩ gì nói đấy, cốt để an ủi Đan* Cậu biết không ! Cậu mà gặp chuyện gì nữa, cứ gọi tớ và Nam một tiếng. Nhớ chưa *Ghim cao hứng khẳng định* Tớ sẽ tới bất cứ lúc nào, tớ sẽ giải quyết mấy đứa lằng nhằng như gã áo đen đó.
+ Nhưng nhỡ không kịp gọi điện thoại thì sao? *Đan ngừng khóc trố mắt nhìn Ghim*
Đúng là phản ứng không ngờ, Ghim khấp khởi mừng thầm, xem chừng cô nàng cũng có tài trong vấn đề an ủi và dỗ dành ghê.
Đến khổ vì bạn bè =.=, Ghim cũng vì an ủi Đan mà phải luyên thuyên linh tinh, giã cả mồm. Thiệt tình Đan và Ghim cứ như hai đứa con nít ngồi nói nhảm.
00h20″ :
Đan thiu thiu ngủ, tựa đầu vào vai Ghim, hai tay ôm cổ Ghim. Ngồi bên cửa sổ, ánh trăng sáng chiếu vào phòng, in bóng họ trên nền. Cảnh tượng như một bức tranh tình yêu lãng mạn thơ mộng. Có điều, nếu Ghim là nam …Ghim ơi là Ghim, sao kiếp này lại là con gái cho uổng phí.
Ghim bế Đan lên giường, vừa đặt xuống nệm thì Đan tỉnh, cầm chặt tay Ghim.
+ Cậu kể về Vân cho tớ nghe nha? *Đan đề nghị*
+ Tưởng cậu ngủ rồi?
+ Cậu là bạn thân của Vân, tại sao lại ghét Vân? Cậu không ủng hộ Vân yêu Kiệt thật ư? *Đan nghiêm mặt, thẳng thắn bày tỏ nỗi nghi ngờ, Ghim cứ lấp liếm lâu nay, Đan không thể tin tưởng Ghim*
+ Ừ thì…..*nuốt nước bọt cái ực* Ây dà, chuyện dài như tràng giang đại hải.
+ dài tớ cũng nghe.

Đan nắm chặt cổ tay Ghim không chịu buông, Ghim khó xử vô cùng. Cổ họng khô ráo vì ngồi tám nhảm an ủi Đan, Đan thì bớt buồn còn Ghim thì chỉ muốn tìm bình nước tu ừng ực.
+ Thôi được. Đằng nào cũng không thể ngủ, tớ sẽ kể ch cậu nghe về Vân *Ghim ngồi khoanh chân gọn gàng xuống tấm nệm trải dưới sàn, bên cạnh giường Đan, vớ chiếc khăn bông chùm lên người, dự tính phải ngồi lâu để kể câu chuyện trường kì về Vân*
Tớ không rõ Vân được chủ tịch Hwang Tea Na nhận nuôi năm 6 tuổi hay 8 tuổi, tớ chỉ nhớ lúc Vân về nhà Kiệt, tới – Nam – Tuấn – Trung – Chi và Kiệt đang chơi ở sân sau vườn. Bọn tớ nghe tiếng chủ tịch Hwang nên chạy tới xem. Vân gầy và nhỏ người, xanh xao, yếu ớt, mặc bộ quần áo cũ kĩ. Bẩn thỉu, khuôn mặt cứng rắn trong khi bàn tay nắm vạt áo run run liên hồi. So với bọn tớ lúc ấy – những đứa trẻ ăn mặc ấm áp đẹp đẽ, chỉ ăn và vui chơi sung sướng suốt ngày, Vân làm bọn tớ thấy ngạc nhiên, thậm chí còn… khinh thường..
+ Chào mọi người đi Vân, đây là con trai của ta *chủ tịch chỉ người Kiệt* còn lại là bạn bè của nó. Con có thể làm quen.
Chủ tịch Hwang hơi đẩy Vân vào người Kiệt, Kiệt nhìn Vân chằm chằm. Vân nở nụ cười tươi duy nhất, chỉ cười với Kiệt.
+ Em là Vân, anh làm bạn của em nhé?
+ Ừ anh là Woo Joong.
+ Kiệt là bạn bọn này, sẽ không làm bạn với đứa bẩn như mày. Tránh ra *Tuấn kéo Kiệt ra, cả Chi và Trung cũng nhao nhao tới chỗ Vân, mắng mỏ*
+ Em chỉ cười với Joong mà không cười với bọn anh *Nam tỏ ra ghen tị, bước lại gần Vân, chìa tay làm quen*
+ Nó khinh chúng ta đấy, nó chỉ thích Kiệt thôi, không thích anh đâu *Ghim quát rồi lôi mạnh anh trai mình đi, không vì
Ghim phá đám thì Nam xém chút được cầm tay Vân*
Vân bị ghét vì bộ dạng của Vân, trong lòng Vân tức giận, nảy sinh suy nghĩ nhất định sau này sẽ phải đẹp hơn, sang trọng hơn bất – kì – kẻ – nào.
+ Làm gì vậy ! *Kiệt đẩy mấy thằng bạn ngã lăn ra đất và nạt chúng* Vân sẽ là em gái của tớ, tớ sẽ cùng chơi với Vân. Các cậu còn mắng Vân tớ sẽ đánh đấy.
Kiệt là người thấy thương hại Vân, thêm vào đó, Vân gọi mẹ Kiệt là “mẹ”, tức là người trong nhà với Kiệt rồi.
+ Em không phải em gái. Mẹ bảo nếu em học tốt thì mẹ sẽ cho em làm vợ anh *Vân giải thích*
+ Vợ????? *cả lũ đồng thanh*
+ Mẹ ơi mẹ đã nói như thế *Vân chạy xô tới ôm chủ tịch Hwang*
+ Đúng như thế. Mẹ nghĩ một đứa con gái xứng đáng với Joong sau này sẽ khó tìm, chi bằng mẹ tự tay đào tạo “vợ” cho Kiệt theo đúng ý mẹ. Vân là trẻ mồ côi mẹ gặp trong lần làm từ thiện ở VN. Con bé nhanh nhảu, có tố chất thông minh, chỉ vài tháng mà nó đã nói được tiếng Hàn, thấy không? Hai đứa sẽ rất đẹp đôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.