Bạn đang đọc Nếu Một Ngày Anh Hỏi… Em Là Ai? – Chương 53
Tùng vẫn nở nụ cười mỉm mà khép nhẹ cửa phòng Đan. Hắn xuống cầu thang, giật mình khi thấy 2 cặp mắt chú mục vào hắn. An và Lan vừa họp tổ dân về, đang treo áo khoác lên mắc thì bất thình lình anh đẹp trai xuất hiện. Tùng như người vừa lén lút làm điều xấu, giật mình vì tưởng bị phát giác nhưng rồi suy xét cho kĩ Tùng mới yên tâm vì chắc chắn không ai biết hắn vừa làm gì trên phòng Đan.
+ Xin chào. Tôi là bạn của Đan. Hai người là An và Lan? *bắt tay làm quen*
+ A….A… ừ… C….Chào… cậu *ngất ngây*
+ Tôi tới giúp Đan tập kịch, khuya rồi, tôi về đây. Tạm biệt *cười*
+___________Tạmmm______tạmmmm biệt *cười theo*
“Cạch” – tiếng khóa tra vào ổ cât lên, Tùng đã khuất dạng sau cánh cửa. Hai bà chị của Đan mềm nhũn người.
+ Trời… trời… Lần thứ 2 Đan dẫn anh đẹp trai về nhà.
+ Sau Jung Min chẳng lẽ là…”người-thứ-2″????????
+ Ủa mà Đan đâu? Sao để cậu ta tự về nhỉ?
Lan và An kéo nhau lao lên phòng Đan thấy Đan đang ngủ ngon lành, phòng tối om….. (!!!)
Cả 2 bịt chặt mồm la hét, mặt ai nấy sửng sốt tột độ !
Có trời mới biết 2 bà chị trưởng thành đang nghĩ may quỷ đen tối gì trong đầu. Thề có Chúa chứng giám, nỗi oan ức của Đan có nhảy sông hoàng hà cũng khó mà rửa sạch được !
Sáng hôm sau không thấy Huyền và Ân đến rủ đi học, Đan cứ nằm lì ở nhà chờ. Mãi đến 7h kém 5 mới có một tin nhắn của hai con bạn làm Đan bật khỏi giường lao xuống tầng.
“Đan, cậu chưa tới lớp à. Chúng tớ xem phim về muộn nên sáng không kịp rủ cậu đi học.Tưởng cậu đang ở trên lớp rồi chứ???” – Huyền –
+ A A A……………………..Muộn học rồi ! Muộn học rồi !
Cả cầu thang rung chuyển ruỳnh ruỳnh theo từng bước chạy của Đan, chị cả và chị hai hớt hải chạy ra từ bếp, đáp cho Đan ánh nhìn nổ đom đóm.
+ Đan mày xuống đây.
+ Nhanh lên.
+ Lại trò gì nữa? Em không có thời gian đâu nhá ! *cấp tốc đánh răng rửa mặt*
+ Đan, yêu là …tốt nhưng em đang… tuổi đi học ! *An và Lan đứng ngoài cửa phòng tắm giáo huấn*
+ Hôm qua 2 chị BIẾT HẾT rồi đấy. CẤM ! NGHE CHƯA? *thật ra chẳng biết gì*
Đan vội vàng đánh răng mà 2 bà chị cứ léo nhéo không yên, tức mình Đan đạp cửa một phát. Vậy là 2 cái loa rè tắt volum !
+ Em đi học đây. Ở nhà lo cơm nước cẩn thận vào *cười*
“Kẹt”
Cửa phòng tắm dần khép lại, để lộ 2 cái xác dính vào tường mỏng đến từng milimet.
————————
Chưa bao giờ Đan chạy nhanh như thế, Đan ùa vào cùng đám học sinh lố nhố ngoài cổng. Chúng bị Sao Đỏ bắt còn Đan thì không. Sao cái phòng học của Đan nó lại ở tầng 3 cơ chứ. Mỗi lần đi học muộn là phải rã cẳng chân chạy lên 3 chiếu nghỉ cầu thang.
Khi cách hành lang tầng 3 chừng 1 – 2 bậc thang, đột ngột một cánh tay từ sau bức tường xuất hiện, đẩy mạnh Đan xuống. Đan quá bất ngờ, đang lảo đảo thở không ra hơi nên chẳng kịp giữ thăng bằng.
+ Á…………
Sau khi ngã lộn mấy bậc thì Đan kịp với tay vịn vào thanh chắn cầu thang.
Hết hồn ! Tưởng Đan ngã trọn từ đầu cầu thang xuống chân cầu thang rồi cơ.
+Chết tiệt ! Đứa nào đẩy vậy hả??????? *thét ra lửa*
Một loạt tiếng bước chân tháo chạy xa dần, Đan tức điên mf không đuổi theo được để túm hung thủ. Cô xuýt xoa ngồi bệt xuống, xem xét cái chân bị sưng vù và đỏ tím, không ngừng rên rỉ. Nguy hiểm thật, mới ngã vài bậc mà đã trẹo chân, nếu mà ngã đến tận chân cầu thang không hiểu Đan có trẹo cổ hay trẹo cột sống không.
Đan tập tễnh bước vào lớp học, sự cố này khiến Đan rùng mình nhưng cô không nghĩ rằng có người cố ý muốn hại mình. Đây chắc chỉ là một “tại nạn”, vừa nãy hung thủ chắc vô ý múa may trên cầu thang, chẳng ngờ đạp trúng Đan (!!!)
[ thật là lối suy diễn………..ngu chưa từng có ]
Đan khó nhọc bước vào lớp, lập tức thu hút sự chú ý của Trung – Tuấn – Huyền – Ân.
Giờ ra chơi, cả bọn không lao xuống canteen như thường lệ (HUyền và Ân) cũng không lao sang lớp bên (Trung và Tuấn). Tất cả bu đen bu đỏ ở chỗ Đan mà hỏi han lo lắng.
+ Đan à cô bị đau chân hả?
+ Như những gì anh thấy *giơ cái chân sung vù lên*
+ Ui. Sưng to lắm. chẹp !
+ Hix.
+………
+………
Rôn rả một hồi, đến khi 4 cái mồm đã mỏi thì mớ đến lúc Đan tường trình.
+ Tớ bị tai nạn, ngã cầu thang *xoa xoa cái chân*
+ Tai nạn ư? *ngạc nhiên*
+ Ừ. Chỉ là tai nạn *tai nạn con khỉ !*
+ Hậu đậu, lần sau cẩn thận đấy *Huyền lườm Đan* Chân thế này tập kịch làm sao.
+ Hix…… tớ sẽ vẫn đến tập mà….
+ Ashi. Tính sau đi ! Trung ! Anh cõng Đan xuống phòng y tế *Ân ra lệnh*
+ Sao lại là tôi. Cô nhờ Tuấn ấy.
+ Ẻo lả cỡ Tuấn mà cõng Đan thì nó trẹo nốt chân kia ! Đừng lắng nhằng nữa.
+ Này !!! Cô bảo ai ẻo lả????? *vênh mặt*
+ Chẳng thế thì sao *đồng thanh*
+ Các người………. hứ ! Tôi đi mách tình yêu Cà-rốt !!!!!!!! Cà rốt ơi !!!!
Dù không bình thường nhưng phải công nhận Tuấn thông minh, hắn chuồn đẹp để lại Trung với trách nhiệm to lớn. Trung lầm lì cũng định chuồn mà bất khả thi. Đành chịu thôi. Trung nhẹ nhàng bế Đan xuống phòng y tế, đằng sau có Huyền – Ân hộ tống, đảm bảo không có một “tai nạn” nào khác.
Kiệt đứng thập thò ở cửa lớp bên cạnh nhìn Đan lo lắng, hắn luống cuống định chạy theo thì bị Vân kéo chặt không cho đi.
+ Anh đi đâu vậy?
+………..Anh đi WC !
+ Không được. Đừng lừa em. Anh bị nó bỏ bùa rồi. Em không nhận ra Kiệt m
ạnh mẽ của em nữa *giận dỗi*
+ “Kiệt mạnh mẽ” là sao? Anh chẳng hiểu em nói gì *chán nản tựa đầu vào cửa, nhìn xa xăm và bỗng ước ao đến những ngày tháng tự do*
+ Trước kia anh còn đánh nó te tua đấy nhớ không. Anh bảo anh ghét lũ con gái nhàm chán cứ bám lấy anh cho dù anh không quan tâm.
Đáp lại Vân là ánh nhìn ngây thơ, Kiệt huých chỗ cánh tay bị Vân túm nhàu cả áo. Phải 2 phút sau Vân mới hiểu và sửng cồ lên.
+ KHÔNG PHẢI ! EM LÀ NGOẠI LỆ ! ANH CŨNG THÍCH EM, EM ĐEO ĐUỔI ANH LÀ LẼ THƯỜNG !!!
+ Nhưng anh không thích kiểu kẹo-cao-su này *Kiệt nói mà mắt cứ nhìn lên trần nhà, vu vơ*
+ Thôi đi *hất mạnh tay Kiệt* Vẻ mặt dịu dàng của anh giành cho em. Em không chịu chia sẻ với con ranh đó đâu nhé. Anh thay đổi nhiều lắm. Cảnh cáo anh, anh mà còn dính líu đến con bé Đan thì em sẽ…. sẽ giết nó cho anh coi ! *chỉ tay vào mặt Kiệt, gào thét*
Vân tức tối bỏ đi, tiếng lộc cộc của đôi guốc 12 phân nện liên thanh làm học sinh trong lớp quay nhìn ả. KIệt chẳng có gì gọi là ân hận, hắn nhoài người nhìn Trung đang bế Đan, đôi lông mày thanh tú của hắn khẽ cau có. Hắn tự hỏi Đan làm gì mà hôm qua vào phòng y tế, hôm nay cũng lại vào phòng y tế. Sợ phòng y tế không ai vào thì bụi bặm sao?