Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Chương 45


Bạn đang đọc Nếu Một Ngày Anh Hỏi… Em Là Ai? – Chương 45

Ghim đẩy Đan vào chỗ Nam và Huyền, từ sáng tới giờ Đan như con rối phải nhờ Ghim thúc giục hoạt động. Đan lúng túng đứng cạnh Huyền, không biết nói gì, Huyền quay nhìn Nam và cũng chỉ im lặng.
+ Mái tóc rất hợp *Nam khen* Trông cô trưởng thành và mạnh mẽ hơn với mái tóc ngắn, cả miệng uro nữa *Nam cười*
+ Cảm ơn Cáo anh, nhờ có Cáo em đấy…
Ghim nãy giờ ngó nghiêng bỗng tròn mắt ngơ ngác, có phải Đan vừa gọi Ghim là Cáo em??
Đan cảm giác Huyền định nói gì với cô nhưng đang ngần ngại. Đan cũng muốn nói lời xin lỗi nhưng ….sao khó mở lời quá. Đành chuyển đề tài vậy.
+ Anh và Huyền.. *Đan gợi ý sự tò mò của cô*
Nam kéo tay Huyền và hôn lên má Huyền. Thật nhanh và thật dứt khoát. Đan – Ghim há hốc mồm, học sinh xung quanh hơi shock.
+ Anh hai !!! Anh làm gì thế??? *Ghim quát lên túm chặt cổ áo Nam*
+ Anh…..! Huyền tha thứ cho anh hả??? *Đan sửng sốt*
Nam cười mỉm gật đầu, không quên giằng tay đứa em đang túm cổ áo mình.
+ Sao lại thế? Sao nhanh thế? Em không tin.Chỉ e cách anh làm đi??
Ghim ơi là Ghim….đúng là không còn gì để nói.
+ Đan quay nhìn Huyền, Huyền biết rõ Nam, bao lần Nam khiến Huyền đau lòng, Huyền đồng ý tha thứ cho hắn hẳn cũng đã suy nghĩ kĩ. Nhưng Đan vẫn không thể chấp nhận được chuyện khó tin này.
+ Tớ không tha thứ cho Nam *Huyền đáp thẳng thừng*
+ Hả?? *Ghim và Đan đồng thanh*
Nam bật cười, tiếng cười ẩn chứa sự quan tâm vững vàng. Hắn biết hắn đã rất có lỗi, hắn cố gắng theo đuổi thứ không giành cho hắn. Đó là sai lầm. Phải cảm ơn Vân vì sự tuyệt tình tàn nhẫn của Vân đã buộc Nam phải tỉnh ngộ.
+ Vì anh đã từng làm em buồn, anh sẽ không hi vọng em đối xử tốt với anh, anh nghĩ cũng nên có hình phạt cho sự sai lầm ngốc nghếch. Nhưng dù sao em cũng chịu cho anh cơ hội. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ zero- với em. Lần này anh sẽ trân trọng tình yêu của chúng ta.
Nam dùng chất giọng không – thể – nghiêm – túc – hơn nói với Huyền. Lời bày tỏ chân thành nhất của Nam từ khi đặt chân lên tình trường, và giờ, hắn sẽ rời bỏ tình trường “1 tay 2 nàng” mà chính thức theo đuổi cuộc tình đích thực duy nhất mà hắn phải vuột mất mới thấm thía.
Đan vẫn còn cứng đầu lắm, tất cả về Nam đều tốt (khuôn mặt, chiều cao, vóc dáng, màu da,màu tóc..z…z..) – trừ quá khứ điên khùng do hắn gây ra cho Huyền.
+ Đan, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu *Huyền cố không để lộ sự rung động trước Nam*
Tim Đan đập nhanh vài nhịp, Huyền muốn nói chuyện với Đan, Đan sẽ cải thiện sự mâu thuẫn không đáng có này và đứa tình bạn của hai đứa về đúng quỹ đạo. Đan lại lon ton và sốt sắng kéo Huyền ra ngoài mặc dù Huyền là người đề nghị. Ghim cố lắc lắc ông anh hòng khai thác bí kíp của sát thủ tình trường, Nam chỉ lạnh nhạt hất tay Ghim cái vèo, chỉnh lại những nếp nhăn xấu xí phía cổ áo.
+ Xê ra đi em gái ! Anh không muốn có đứa em hai giới tính đâu.
+ Hừ, hai hai giới tính?? Thế cái gã đẹp trai hôm qua đã chết chưa? *Ghim tức tối nhớ lại*

+ Chết sao mà chết. Có chết cũng phải chết dưới tay thằng Kiệt *Nam giải thích* Nghe đâu hắn bị Vân lừa, cuối cùng phải dung Đan để đe dọa Kiệt. Phải thế không?
+ Chắc thế. Mà anh đừng giết hắn nha. Hắn từng cứu em, hắn không có ý xấu, chỉ là hoàn cảnh bắt buộc thôi.
+ *Nam đưa hai con mắt từ từ nhìn Ghim, như một pha quay chậm rung rợn* Làm gì mà bênh nhau chằm chặp? Đừng vội nghĩ đến việc ra mắt em rể của ta.
+ Lảm nhảm linh tinh. Vì hắn cứu em, anh không thấy em là một người rất…rất…*tự chỉ vào bản than, tự hào dâng tràn*
+ Bỏ cái mặt ra xa đi *tát nhẹ vào mặt Ghim*
+ Anh dám !!
……………..
Bên ngoài lớp:
+ Huyền à tớ xin lỗi nhiều lắm, quả là lúc đấy tớ biểu hiện ngờ nghệch để cậu tức giận, tớ cũng biết cậu vẫn rất ác cảm với Kiệt phải không? Anh ấy…*Đan tuôn một tràng như 10 khẩu lien thanh so le nhau lên đạn*
+ Stop. Cậu muốn nói Kiệt đi cùng Vân là có lý do phải không?
+ Đúng !! *Đan cười hạnh phúc khi Huyền đã hiểu*
+ Nam kể cho tớ rồi. Chính tớ cũng không ngờ sự việc thật phức tạp.
Đan bật cười đến phát khóc luôn.
+ Cậu còn giận tớ không???
+ Vớ vẩn tớ không giận mà chỉ là muốn cậu hối hận một thời gian.
+ Sao??? Tuyệt giao mấy ngày, không đến lớp mấy ngày chỉ để tớ hối hận??
+ Được rồi. Nam nói Kiệt sẽ làm mọi cách để giải quyết sớm những vụ rắc rối từ phía T.A, Kiệt không đi học nữa đâu.
Đan xị mặt, lùi vài bước tựa người vào thanh lan can. Việc được gặp Kiệt và không được gặp Kiệt cứ thay viên tái diễn, Đan thấy sợ vô cùng những ngày đến trường mà không thấy Kiệt, không được nói chuyện với Kiệt, không được biết tin tức của Kiệt.. Kiệt xa vời quá, đang thử thách sức chịu đựng của Đan sao? Cứ hết mũi dao này lại có mũi dao khác chĩa vào, Tùng rồi Vân… Tiếp theo là gì?
Đan ôm đầu mệt mỏi.
+ Anh ấy nhẫn tâm thật. Ít ra phải nhắn tin cho tớ chứ, anh ấy chịu được nhung tớ thì làm sao chịu được. Hix. Huyền bước lại vỗ vai Đan an ủi. Tiếng trống vào học vang lên, hôm nay trống hơi muộn hơn thường ngày, trời cũng nhiều mây xám xịt, u ám.
Cả hai bước vào lớp, ngồi xuống chỗ mình. Chợt nhận ra một điều quái đản.
+ Sao hai kẻ này vẫn ngồi trong lớp mình???
Nam và Ghim đã chiếm trọn chiếc bàn phía sau Huyền và Đan, hai anh em nhìn nhau, thống nhất im lặng không trả lời câu hỏi. Không biết giáo viên sẽ tống cổ hai anh em ra ngoài hay sẽ lôi lên BGH?

Chẳng có giáo viên nào dám đụng tới Nam (và những người được “hưởng phúc” của Nam).
Gọi nôm na thì thời kì có vệ sĩ của Đan lại tái diễn. Nếu không nhầm thì part 1 là Huyền – Ân – Hương – Chi – Trung – Tuấn, Part 2 khiêm tốn hơn: Ghim – Nam. Nhưng nên cẩn thận nha, hai nhân vật này “đặc biệt nguy hiểm”.
Thời gian lại trôi qua, nửa tháng không hề thấy Kiệt xuất hiện ở trường, ngay cả ở công ti T.A cũng không. Nhiều lúc Đan gặn hỏi Nam thì chỉ được đáp gọn: “Nó sẽ ổn thôi”, hỏi Ghim thì còn tện hơn nữa: “Anh ấy à? Anh ấy ….vẫn thế !”
“Vẫn thế là thế nào??? Ổn là ổn làm sao?? Ghừ… Lũ bất nhân, đồ không có lương tâm. Rõ ràng là biết mà không chịu nói”.
+ Đi đâu vậy Đan? *Ghim ngạc nhiên*
+ Đi….WC!!
+ Đi cùng với Ghim *Nam cùng Huyền ngồi cách đấy nửa dãy bàn*
+ Cái gì?
+ Tôi và Ghim giúp thẳng Kiệt trông nom cô, Huyền và ÂN không thể chống đỡ được nếu có trục trặc xảy ra. Vậy nên Ghim sẽ theo Đan liên tục, thay vì Nam sẽ phải đi cùng Đan.
Công ti T.A: Một cuộc náo loạn đang diễn ra.
+ Không xong rồi, sao lại như thế này. Mau thông báo cho chủ tịch và thiếu gia !!
+ Tìm cách bình ổn tình hình đi, cứ tiếp diễn thì lâm vào khủng hoảng mất.
+ Nhanh !! Dữ liệu của công ti đang bị rò rỉ ra ngoài.
+ Thiệt hại bao nhiêu rồi?
+ Không tính được. Thay đổi liên tục !!!
Từ nhân viên lớn tới nhân viên bé, ai cũng chạy toán loạn khắp T.A, người thì cầm điện thoại, kẻ thì bê giấy tờ. Tất tưởi như bầy ong vỡ tổ. Vài bóng người nhân lúc hỗn loạn đã bỏ ra bên ngoài T.A theo cửa sau. Đó là Chi – Trung – Tuấn – Trung thở phào, ngó nghiêng.
+ Phù…Xong rồi. Lâu không làm mấy phi vụ mờ ám. Thấy lương tâm ray rứt ghê.
+ Có gì mà ray rứt. Mới để rò rỉ ít thông tin quan trọng *Chỉ chỉnh lời*
+ Mấy công ti kia cũng phối hợp ăn ý lắm.
Trung cười mỉm, Khang – Hương – Tùng cũng lén lút đi ra từ T.A, cả bọn bật cười với nhau, cái lũ phá hoại này, người ta mà biết sẽ tống vào tù bóc lịch hết cho xem =.=
+ Kiệt đâu? Nãy nó bảo ra cùng mọi người mà?
+ Hay vẫn chưa giải quyết được với Vân?

Phía trên tầng kính của toàn nhà T.A, căn phòng của Vân đã trống không. Kiệt bước vào, chợt hốt hoảng chạy ra, mặt tái xanh lo sợ.
Ghim và Đan đi xuống hành lang, Ghim cứ mân mê chơi điện tử trên điện thoại, nghe đâu gia đình Chi vừa cho ra game mới. Đan gườm gườm, mỗi khi Ghim quan tâm đến một thứ nào đó thì Ghim chẳng khác gì bức tượng di động.
+ Tớ không thích đi cạnh pho tượng.
+ HẢ??
Ghim ngẩng đầu lên nghĩ Đan đang giận mình, ai ngờ bắt gặp bộ mặt nhăn nhở.
+ Haha…. Ghim ngố quá. Có ai giận đâu mà tròn mắt.
+ Trời đất =.= *Ghim đành cất điện thoại vào túi quần*
+ Cậu đừng quá tập trung vào những thú vui chốc lát, cần quan tâm tới những người xung quanh.
Ghim gãi đầu. Quả thật cảm giác không được dễ chịu nếu đổi lại Ghim đi cạnh một người cắm đầu vào điện thoại và quên mất bạn bè đi cùng.
+ Bao giờ kết thúc, tớ sẽ về Hàn với Nam.
Đan đứng sững người, Ghim quay đầu nhìn.
“Phải rồi. Ghim, Nam, cả 3 gã hâm kia đều là người Hàn Quốc. Sớm muộn cũng sẽ trở về…”
+ Nhưng các cậu không thể….sống ở VN được ư? Kiệt vẫn sống ở VN đấy thôi.
+ À không. Kiệt và mẹ KIệt có cả cơ ngơi ở VN nhưng tớ và Nam, hai anh em tớ nhà ở HQ, sang VN cũng sẽ phải về HQ.
Cảnh tượng Đan sẽ chia tay họ, nhưng người đã gắn bó với Đan suốt thời gian qua. Nam là người yêu của Huyền, Chi – Trung – Tuấn tuy nghịch ngợm quậy phá nhưng rất chân thành. Ghim quen chưa bao lâu nhưng cũng không thể gọi bạn bè qua loa được. Họ đều rất tốt, nếu phải chia tay, chắc Đan sẽ khóc nhiều. Cảm giác mất mát những vị trí trong lòng mình.
+ Tớ không muốn các cậu về HQ *Đan trùng xuống*
+ Chúng tớ sẽ sang thăm cậu, không bỏ đi luôn đâu.
Ghim quàng vai Đan, cười khúc khích. Đi được một đoạn, tiếng chuông báo cuộc gọi vang lên. Số lạ hoắc, Ghim – với tư cách vệ sĩ, ghé tai nghe trộm.
+ A lô, ai thế?
+ “Anh này Đan. Em đang ở đâu?”
Giọng nói gấp gáp của Kiệt, có vẻ sắp có chuyện không hay xảy ra.
+ Em đang ở trường.
+ “Em cùng Nam và Ghim ra khỏi trường đi, tới nơi nào trốn tạm cũng được. Mau lên nhé.”
Đan bắt đầu lo sợ, hai tuần không gặp Kiệt, giờ Kiệt đột ngột gọi đến nói Đan phải trốn đi.
+ Có chuyện gì vậy anh??
+ “Sau này anh sẽ kể.”
Kiệt cụp máy, Ghim đã nghe được cuộc đối thoại. Cô bạn kéo mạnh Đan chạu đến lớp 11B1, nhanh chóng và khẩn trương hết mức. Kiệt bảo vậy nghĩa là đã có chuyện, không nhanh thì sẽ càng rắc rối.

Huyền và Nam vẫn đang ngồi trong lớp, Ân nói chuyện với mấy học sinh trong ban cán sự. Cả 3 thấy lạ khi Ghim dắt Đan chạy vào.
+ Ghim, đừng có chạy rầm rầm, tầng dưới sụp trần thì sao *Nam nhắc nhở*
+ Anh hai. Hình như có chuyện. Kiệt bảo chúng ta phải nhanh đưa Đan đi trốn !
Nam tròn mắt, tắt cười, hắn hiểu ngay ý của Kiệt. Nam nhảy vụt qua chiếc bàn và chạy đến cạnh Đan, hai anh em dẫn Đan chạy khỏi trường. Huyền và Ân nhìn nhau, trong tích tắc hiện lên nét căng thẳng, họ cũng vội đuổi theo Đan.
Nam và Ghim vừa chạy vừa nhìn khắp sân trường, Đan nhận ra sự cẩn trọng và vô cùng lo lắng của hai anh em. Rút cục họ đang giúp Đan thoát khỏi thứ gì?
+ Chuyện gì vậy?? *Đan run rẩy*
Ngay tức khắc Nam ôm chặt đầu Đan, ghì vào ngực, vội kéo áo khoác che mặt Đan, Ghim nép người sau cửa phòng tạp vụ. Một đám đàn ông mặc vest đen, đeo kính, điệu bộ hung dữ chạy vụt qua. Nam thả Đan, cả ba lại chạy. Đan quay nhìn đám người hung dữ kia, linh cảm rằng bọn chúng đang tìm kiếm Đan.
+ Phải có người nói cho tôi chuyện gì đang diễn ra chứ?
+ Tớ đoán Kiệt và bạn của anh ấy đã giáng một đòn đau vào T.A, dừng tất cả công việc sáp nhập Top. Vấn đề bây giờ là Vân, cô ta không kiểm soát được Kiệt về mặt tài chính nữa, chắc đang điên tiết tiết lùng sục cậu để trả thù Kiệt *Ghim chạy và nói nhỏ*
+ Tớ không hiểu lắm.
+ Không cần hiểu. Cứ chạy thoát khỏi Vân là được !!
Nam quát, hắn nắm tay Đan kéo chạy ra cổng, Ghim chạy sau canh chừng.
+ CHÚNG NÓ KÌA !!!!!!!
Một đám khác phát hiện ra Đan, chúng nhào tới bắt.
+ Chết rồi !! Mau ra cổng trường !!
Cuộc rượt bắt ầm ĩ, học sinh đổ xô ra xem, hò hét. Một đám 3 người, 5 người rồi 7 người đuổi theo Đan. Ghim và Nam cho dù là siêu nhân cũng khó mà thoát được, đằng này thêm đứa con gái chân yếu tay mềm như Đan, chạy sao nổi +.+
+ Không được rồi anh hai, có lẽ anh em mình phải ở lại chặn đường lũ lợn rừng ấy *Ghim hét*
Nam gật đầu. Ra tới cổng, Nam và Ghim cùng đẩy Đan ra ngoài. Ghim đóng nhanh cổng lại, Nam giơ nắm đấm sẵn sàng đánh bất kì kẻ nào dám tới gần.
+ Cậu gọi điện cho Kiệt, bảo anh ấy tới đón. Đừng đi một mình.
Ghim dặn thêm, cả hai đang chật vật để ngăn không cho đám người đuổi theo Đan. Đan thấy có lỗi với họ, không biết họ có an toàn với đám bặm trợn đó? Đan ôm trong lòng tâm trạng lo lắng mà chạy xa ngôi trường. Cô bấm SĐT lạ khi nãy.
+ “Em đến đâu rồi?”
+ Em đang chạy ra đường lớn. Nam và Ghim ở lại chặn đám người. Họ có ổn không anh? Có chuyện gì thế?
+ “Em chạy một mình sao?”
+ Vâng, em…..
+ “Ngốc !! Mau ra chỗ nào bắt taxi, anh sẽ đến ngay.”
Mải chạy Đan đã không để ý phía sau, lại là những kẻ mặc vest đen, không phải đám người trong trường. Năm tên vùng ra từ chiếc xe tải nhỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.