Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Chương 4


Bạn đang đọc Nếu Một Ngày Anh Hỏi… Em Là Ai? – Chương 4

Nam quay ngoắt lại, lĩnh trọn một cú đấm. Đan sợ không nói được lời nào. Đam thanh niên cũng ngạc nhiên vì kẻ lạ vướng đường.
+ Waoooo_______ Chết tiệt ! Thằng khỉ gió này chui dưới đất lên àk? (phật tay cho khỏi tê)
Nhưng quan trọng không phải thế mà là…. đây ! Kẻ đàng đằng đằng sát khí ngút trời vì khuân mặt điển trai bị…. một cú đấm.
+ Chúng mày, bọn chuột nhắt bẩn thủi. Chúng mày mà làm hỏng khuân mặt này thì….
Ngay lập tức Nam nhảy tới đấm trả một cú thật mạnh, thằng nhóc bật ngửa, đo đường. Kinh khủng. Dã man. Tàn bạo. Hắn giải quyết nốt những thằng còn lại, chúng chẳng kịp ngọ ngậy một giây………….
Chứng kiến cảnh anh chàng “thư sinh” Tả Xông Hữu Đột ở cự li gần còn đánh sợ hơn là ngồi trước TV xem phim kinh dị. Đan gần như khóc thét lên, bọn nhóc cũng khóc, duy chỉ có hắn là hả hê vì rửa được thù. Đan khóc thay cho bọn chúng vì chọn nhầm đối tượng gây gổ.
” Huhu. Có chết thì đừng trách tao dẫn tụi bay đến đây. Hãy trách con cáo già in đầu lâu xương chéo trên người ấy !…..”
Đan ngồi co ro trong góc cuối con ngõ, xung quanh đã tắt tiếng từ lâu.
+ Thui đừng giả vờ nữa, đứng dậy đi.
+ Gì… gì? (Đan hé mắt nhìn lên)
+ Toàn kéo phiền hà đến không ák ! (Nam chấm môi, bị trầy vì cú đấm không nhẹ)
+ Hu……..Anh giết hết chúng rồi àk? (mắt long lanh , đảo qua một còng con ngõ vắng, bọn nhóc nằm la liệt)
+ Không…. nhưng mà chắc cũng khó sống.
+ TRỜI. BẠO HÀNH TRẺ EM. HUHU…. Nhìn chúng ít tuổi hơn cả tui.
+ Nín đi (hắn gầm ghè) To đầu mà còn bị trẻ con bắt nạt. Mà bọ này trẻ con gì.
Đan sụt sịt đứng dậy, chạy lon ton như con vịt con theo chân con vịt…. bố ra khỏi con ngõ.
+ Đừng bám tui !
+ Hơ… vâng, đại ca ! (sợ)
Nam rảo bước, Đan vẫn cứ bám chân…
+ Bảo đừng bám rồi đó ! (dừng lại)
+ Vâng…
………………………………….
+ SAO BÁM HOÀI HẢ? (nổi điên)
+ Vâng vâng…
+ Vâng quái gì ! (bặm môi trợn mắt nhìn Đan)
+ Tôi không biết đường ! Mải chạy nên lạc… hix hix.
+ trời ơi. A-sao-mà…!!!!!!!!! Cô bao nhiêu tuổi rồi còn lạc?
+ Thông cảm. Mù đường từ bé….Hix… Hồi 6 tuổi, đi trong khu cao ốc mà cứ tưởng….lạc trong siêu thị..
+………!!!!!!!!!!!!!!!! (im re, bó chiếu toàn tập luôn!) Cô mang điện thoại không?
+ Có, trong cặp ! Ớ, chết ! Cặp đâu? Cặp tui đâu rồi? (nháo nhác tìm)
+ Trên đời lại có kẻ như cô chứ. (thở dài) Đây ! Cầm mà gọi điện cho bạn đến đón.
Nam tung cho Đan cái điện thoại của hắn (loại đời mới nhá !)
+ Huk? Cám ơn.
+ Mai nhớ trả đấy. Không trả là chết !
Nói rồi Đan bỏ đi, nhập vào dòng người trên phố. Đan thì nhòm ngó chiếc điện thoại trên tay……
+ Ax. Loại này dùng thế nào nhở?????????
……………………………..
+ Jung Min, anh ở đâu? Tôi đang ở gần siêu thị X. Anh đến đầy đi. (cuối cnugf cũng biết sử dụng)

+ *Tôi bảo đợi trước trường mà. Sao đã mò ra đấy rồi?* (bên kia vọng tiếng)
+ Hê hê. Chuyện dài lắm (nói nhỏ, ngại người ta biết sự thật ), anh đến đi, tôi… lạc rồi.
+ *Ax. Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn lạc hả?*
+ 16 tuổi. Ai cũng thắc mắc tuổi tôi là sao?! (tức)
+ Được rồi. Đợi đó. Cấm lang thang nữa đấy. Tôi cũng đang thắc mắc cô ở chỗ nào trong trường đây.
+ Ừk.
Biết là phải ở yên một chỗ nhưng Đan không thể đứng chỗ này, bên cạnh lũ “hình hài biến dạng”. Chúng tỉnh dậy thì chắc Đn chỉ còn biết cầu nguyện ông trời thương tình.
Đi men con phố ra đường lớn, vừa đi Đan vừa nghịch điện thoại của Nam. Táy máy thế nào Đan lại tìm được vài dòng nhật lý Nam viết trong điện thoại di động:
” Cô ấy không giống những cô gái tôi từng gặp. Người giăng cần là tôi, vậy mà rút cục người mắc câu lại không phải là cô ấy ! Yêu thật sự một người, sao đau khổ đến vậy?”…..
ốh ồh. Lại là một kẻ đào hoa si tình, Nam giống Huyền về khoản này. Chẳng lẽ hắn đau khổ cũng vì thất tình sao? Haha. Hôm nay toàn thu được tin giật gân.
[Biết bạn thân có chuyện buồn mà cứ cười hơ hớ như chuyệ thiên hạ – bản tính nó vô tình sẵn rồi !!! ]
Chiếc điện thoại bỗng rung mạnh, có người đang gọi đến. Đan luống cuống chẳng biết làm gì. Hình hiện kèm tên người gọi. Thật bất ngờ, Đan nhận ra cô ta là người trong tấm hình của Jung Min dạo nọ.
Đan lờ mờ hiểu ra sự liên kết của Nam – Jung Min và cô gái này.
+….. (Đan nhấc máy không nói gì)
+ A lô. Nam àk. Em buồn quá. Anh đến với em đi.
Bẩm sinh Đan đã ghét loại con gái giọng điệu õng ẹo, lúc nào cũng thể hiên sự mềm yếu để mê hoặc con trai.
“Hừ. Mặt mũi xinh thế mà là loại như vầy. Gã Nam cáo già, anh cũng muốn “thử” với loại con gái này àk”.
+ Tôi không phải Nam. Ầy, tôi là … bạn gái của anh ấy… Ak Nam ơi, mua cho em loại nước hoa quả nhá!!!!!!! (cố hét to để cô ta tưởng Nam và Đan đang hẹn hò)
+ CÔ LÀ AI? GỌI ANH NAM NGHE ĐIỆN THOẠI CHO TÔI. MAU LÊN !
“Ái chà, lớn họng gớm”
+ Không được. Hôm nay anh ấy đi chơi với tôi. Cô không có cửa đâu. Đồ õng ẹo. hahaha
+ CÔ…!!!!!!!!!!!!!!!
Đan cụp máy cái rụp, cười nắc nẻ giữa đường. Không ngờ lừa cô ta dễ thế.
Wa. Để xem. Dạo nọ Jung Min xé ảnh chứng tỏ ghét cô ta ra mặt, nếu quên biết thì không đời nào Jung Min bênh cô ta. Tuyệt ! Ơ. Còn Nam??? CHẾT TÔI !!!!! Mình trêu bạn bè hắn thế này, không cẩn thận hắn…. bẻ giò như bỡn ! Hưx. Giờ Đan mới nghĩ đến hậu quả sự việc….
+ Đan !
Tiếng Jung Min vang lên.
+ Tôi ở đây ! (ngó nghiêng tìm hắn trong dòng người đông nghịt)
Cái dáng cao cao gầy gầy chạy đến. Đan sững sờ, tim cô thắt lại…. Ba ngày trời (tính cả hôm nay là 4) Đan không nhìn thấy hắn, cô cứ rỗng tuếch kì lạ. Hắn lại gần, nhìn hắn gầy hẳn đi. Tại sao hắn phải đâm đầu vào công ty quái quỷ của bà chị cả Đan chứ?!!
+ Hư… (Thở dốc)… Cô… chạy tận ra đây. sao bọn buôn người không túm cô đi luôn cho rảnh nợ.
+ Ax, đồ độc mồm. Anh tưởng bắt tôi dễ thế àk.
Hắn cứ khích đểu biết tính Đan lì lợm cố chấp, thành ra cãi nhau loạn xạ trên đường [ Người xung quanh tưởng đôi tình nhân cãi yêu. Hớ hớ]
+ Thôi đủ ồi. Mệt !
+ Hơ. Anh gây sự chứ ai.
+ Quanh đây có chỗ não bán bánh và nước uống không nhỉ?
+ Bánh khoai bé bỏng của anh thì không có nhưng những món khác thì nhiều lắm ( Đan cười toe, hướng tay về cái siêu thị to đùng)
Đan kéo Jung Min vào siêu thị X, cô hào hứng hẳn. Jung Min đủn xe đựng đồ, Đan cứ chạy loăng qoăng khắp các gian thực phẩm.
+ Tôi biết tôi không thiêu tiền nhưng làm ơn đừng mua quá nhiều thứ vớ vẩn.
+ Anh biết tiết kiệm từ bao giờ thế (tiếp tục lấy thêm đồ chất vào cái xe đầy ụ)

+ Nhờ làm viêch ở công ty chị cô !
Hắn cười – cái này cũng đã 3 000 năm Đan chưa được nhìn lại. Hắn cười đẹp thật.
Bị hắn bắt gặp bộ dạng đẫn đờ, Đan sực tỉnh chạy biến mất tiêu. Hắn chỉ cười một cách tự mãn.
+ Này. Mỏi tay rồi, cô đẩy xe đi. Tôi chọn đồ.
+ Hả?!
Thừa nước đục thả câu, Jung Min xem hết chỗ này đến chỗ kia, gọi Đan ơi ới. Đan thì cứ cong lưng đẩy xe theo hắn. Ghừ !
+ Cô thích ăn măng không? (hắn quay lại, tay cầm hộp măng giơ lên)
+ Tôi rẩt ghét măng. Nó thật là…. gớm ghiếc !
+ Cô nói nghe sợ quá đấy.
+ Thế anh thích ăn àk?
+ Không. Cũng ghét nhưng mà chưa đến mức như cô.
Đan chợt nhận ra đây là cơ hội tốt để thăm dò sở thích của hắn ta.
+ Vậy anh thích ăn món gì?
+ Trước kia thì không rõ nhưng hiện tại thì thích những món cay. Món mặn cũng ngon.(không hề hay biết âm mưu đối phương)
+ Còn món ghét?
+ Tùy…. nhưng chắc là chỉ có… cá và măng (mặt mũi nhăn nhó khi nghĩ đến)
+ Cá àk? Tại sao?
+ Vì tôi sợ bị…. hóc xương !
+ AHAHAHAHAHA…………………(ngồi xuống nền ôm bụng cười ngặt ngoẽo)
+ Diên quá. Cô có ngậm miệng không hả? Mọi người nhìn kìa.
+ HAHAHAHAHAHA…………..
Ngay cả khi Jung min bịt miệng Đan thì Đan vẫn cứ cười, cười chảy nước mắt. Lần đầu tiên cô biết một gã thanh niên cao to ghét ăn cấ vì sợ hóc xương !
Đến lúc ra quầy tính tiền:
+ Hơ….hơ….ha….ha……ha…..(đau bụng, mỏi hàm không đứng nổi, phải tựa vào bàn quầy. Thế mà Đan vẫn cười)
+ Đáng đời. Cười cho lắm vào ! (bức xúc trong người, đưa tiền và cầm tờ hóa đơn); Tôi ân hận vì đã kể cho cô !!!
+ Ha…..ha…..ha…. Bùn cười wé!!!!!! HAHAHAHA ( lại cười ầm ĩ lên)
Jung Min và cô bán hàng nhìn Đan bằng ánh mắt ái ngại………
Sau khi ra khỏi siêu thị X, Đan đi chơi với Jung Min. Chơi trò chơi, hắn thắng thì hò reo rất đáng iu, thua thì phụng phịu như trẻ con vậy.
+ Ê Đan, coi cái nầy dễ thương hok?( đưa sát mặt dọa Đan, rồi hắn lại chạy ra cạnh người chủ tiệm Giải trí) Mà trong hộp có cái zề nhể???? ( Đang chơi trò Tìm đồ vật)
+ Lạy hồn !!!! Anh đừng phá nữa……….( tí xỉu vì cái kính đồ chơi)
Gần trưa, cả hai đi xe bus về khu nhà cao ốc. Đang giờ tan tầm, xe bus cũng đông, còn hai chỗ trống duy nhất ở cuối xe. Xe đi vào con đường tắt, lắc lư, Đan lờ đờ buồn ngủ…..
+ Jung Min, bao giờ đến thì gọi tôi dậy…..
Không thấy hắn trả lời, Đan quay sang nhìn, đúng lúc chiếc xe rung nhẹ. Người hắn đổ về phía Đan, đầu tựa vào vai cô. Hix ! Hắn đã ngủ gật từ lúc nào.
Ánh sáng chói chang phản chiều kính cửa xe, hắt nhẹ lên mái tóc dài bồng bềnh của Jung Min, để lộ màu tóc đỏ hung ẩn hiện. Mùi hương thơm phảng phất nơi mái tóc hắn làm tim Đan đập thình thịch. Không thể hiều vì sao Đan lại mất bình tĩnh mỗi khi ở cạnh hắn, phải chăng…. đây là “tình yêu tốc độ ánh sáng” mà Huyền đã nói.
Một cách thận trọng, Đan đưa mắt nhìn khuân mặt kẻ đang tựa vai mình. Khoảng cách gần quá, tim Đan lại càng dồn dập hơn. Jung Min có làn da trắng và mịn màng hơn cả ĐAn ( Con gái chính hiệu !), sống mũi dài và thẳng, còn đôi môi… khi hắn cười rất duyên, rất quyến rũ. Hắn mang một vẻ đẹp hơi lai chứ không giống vẻ đẹp thuần túy.
Bất chợt hắn trở mình làm Đan thót tim, cứ tưởng hắn tỉnh rồi… thì ra… !

+ V……
“Hả? hắn nói gì thế?”
+ ……V….ân….Vân…….
Thời gian ngừng trôi, Đan ngừng thở. Hắn vừa gọi tên một đứa con gái. Lòng Đan bừng lên ngọn lửa bực dọc, ghen tuông, khó chịu. Vân là ai? Không lẽ hắn đã bắt đầu đầu có ấn tượng với quá khứ trước kia? Nhanh vậy sao? Hắn mới ở đây có 2 tuần 1 ngày 8 tiếng 27 phút (Đan đoán thế)….. Nỗi sợ Jung Min nhớ lại rồi bỏ đi bao trùm khắp tâm trí Đan.
“Bin…bin….KỊCH!!!!” Chiếc xe bus lắc mạnh, Đan không kịp giữ thăng bằng, ngã lộn ngào sang bên. Chẳng đau tẹo nào vì …….. Đan nằm bò trên đùi Jung Min !
+ Cô lợi dụng ôm tôi đấy àk ( “hắn tỉnh rồi !!!” – Đan hốt hoảng)
+ Tại cái xe chết tiệt!!! Hix hix
Đan vùng dậy, việc đứng lên trong lúc xe đang chạy là một hành động điên rồ !
+ Cẩn thận !!!!!!!!!!!!!!!!
+ Á Á Á…..
May sao hắn đã kéo đươch Đan lại trước khi cô tiếp tục bò ra nền. Đan ôm chầm người hắn, ngồi gọn trong lòng…….(aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa)
Đan run lẩy bẩy, câm như hến, tai nạn này vượt xa sự tưởng tưởng của cô. Hắn chỉ nhẹ nhàng đẩy Đan sang bên, quay mặt ra cửa sổ, nở nụ cười tinh quái….
Trên đường đi bộ về, không ai nói với ai lời nào. Đến gần nhà Đan….
+ Cô về đi, giờ tôi phải đến công ty của chị cả cô.
+ Hở? Anh bảo được nghỉ mà?
Jung Min bật cười, như thể Đan hỏi buồn cười lắm ý !
+ Không, tôi trốn đi đấy ! Chị cô đang phải mọc thêm tay để làm việc ở công ty kìa.
+ Ax. (ngạc nhiên tột độ)
+ Thôi, tôi đi đây (vẫy taxi). Chắc lại phải ngủ ở công ty cả tháng nay quá (thở dài)
+ Này…….! Hay….anh nghỉ việc ở công ty đi. Sao phải vất vả thế. Không ai bảo gì anh đâu mà.
+ (suy nghĩ giây lát) Vấn đề không phải cái đó. Tôi hiểu tình trạng công ty chị cả cô, nếu có cơ hội thì nên tận dụng triệt để.
Hắn lên taxi và đi thẳng đến công ty. Đan vừa buồn vừa lo cho sức khỏe của hắn [thế còn sức khỏe của chị gái thì không lo àk? ]
ý tốt của Jung Min cả nhà Đan rất cảm kích. Đan đi đến thang máy lên nhà, hắn gửi một tin nhắn cho cô:
” Nếu không phải mấy ngày không được gặp cô thì tôi đã đỡ phải trốn về”.
Kèm theo là một mặt cười toe toét:
Không một ai biết được trong thang máy có một cô bé đang gục mặt cười ầm ĩ vì quá hạnh phúc.[người ta mà biết sẽ lôi ngay vào trại tâm thần]
Hai tuần sau, quả nhiên là Jung Min và chị cả phải ngủ tạm ở công ty. Chẳng hiểu chị cả làm cái gì nữa !
Sáng, trên trường Hạ long……
+ Huyền ơi, có biết tìm gã Nam ở đâu không?
+Hử??????? Tìm gã Nam đó làm gì? MÊ HẮN RỒI HẢ, cậu thích Jung Min đẹp trai mà? (hét lên)
+ Ai thích hắn ! Ai mê hắn ! Chẳng qua hắn bảo tớ trả điện thoại nên mới phải tìm thôi nhá !!!!!!!!!! (chìa điện thoại của Nam ra)
+ Sao cậu có? (giật phắt)
+ Thế này…….(khai tường tận), thế mà 2 tuần rồi không thấy hắn đến trường.
Huyền không nói gì, nghiêm mặt nhìn vào điện thoại của Nam.
+ Gì thế? (ngó nhìn)
Wa, là SDT và ảnh của cô gái “xinh đẹp tựa thiên thần”. Thì ra trong máy hắn chụp rất nhiều ảnh cô ta.
“Huyền ghen rồi, tức rồi, nổi điên rồi ! Vui thế. hahahaha”
+ Cô ta… còn qua lại với hắn không? (trầm giọng hẳn)
+ À. Tớ không biết. Nhưng cô ta là ai?
Đan không nghĩ câu hỏi của cô sẽ có đáp án.
+ …….(Huyền trầm ngâm, hơi buồn) Hồi cấp II, tớ từng là bạn gái hắn…….
“Waaaaaaaaaaaaaaaaa ! Kể rồi ! Cuối cùng cũng chịu kể !” – mừng thầm.
+ Hắn nói rằng cũng thích tớ. Thời gian hắn cặp với tớ kỉ lúc trong từ điển của hắn (cười nhạt). Vậy mà………
+ Ừmk?????????? (háo hức)

+ Sau hai năm, hắn đột ngột bỏ tớ… vì con hồ li cái này (nghiến răng, chiếc điện thoại trên tay Huyền như nứt đến nơi)
+ Hồ li cái là sao? Nó quyến rũ tên Nam àk?
+ Ừk. Nó đỏng đảnh và điệu đà… Thật không hiểu nó làm cách nào mà khiến tên đó….
Huyền rưng rưng như sắp khóc, Đan hiểu rằng người như Huyền đã thật lòng thích Nam. Bọn con trai chẳng bao giờ biết đến cảm giác của bạn gái hắn.
+ Ak. Con bé đó hình như cũng quen Jung Min. (bắt đầu bực)
+ Hừ, Chắc trước kia cũng bị nó quyến rũ rồi.
+ Không thể nào?!! (Đan cố phủ nhận)
+ Cậu nghĩ cô ta là ai chứ?
+ Cô ta tên gì?
+ VÂN. NGUYỄN HẠNH VÂN.
“Vân” – là cái tên hắn đã buột miệng gọi trong tình trạng vô thức. Tâm can Đan lập tức nóng rực lên.
+ Ôi chết tiệt !
+ Sao? (Huyền hơi ngạc nhiên)
+ Không lẽ cô ta và Jung Min……….
+ TỚ bảo mà. (cười khỉnh)
+ Không ! Người như Jung Min chẳng lý nào yêu loại lẳng lơ thế !
Huyền không nói gì thêm, cái cách Đan khẳng định chắc như đinh đóng cột giống hệt Huyền 2 năm trước. Vậy mà…… kết quả là gì chứ?
—————————
Cùng lúc ấy, ở tổng công ty T.A – Hàn Quốc đặt tại Việt Nam; Trong Phòng Chủ Tịch: Một người phụ nữ đứng tuổi, sang trọng, mang ánh mắt giận dữ đang bàn chuyện với một đám người khác:
+ Đã gọi điện đến tất cả bạn bè của nó ở Việt Nam và Hàn Quốc chưa?
+ Đã tìm tất cả rồi ạk ! (Một người phụ nữ lật giở quyển sách ghi đầy SDT)
+ Các nơi nó hay qua đêm? Bar? Vũ trường……..?
+ Cũng tìm hết rồi ạk ! (Một người đàn ông đeo kính nói)
Bà ta không nói gì, thò tay lấy chiếc bật lửa và bao thuốc lá trong ngăn bàn, châm thuốc hút một hơi dài.
+ Đăng báo tìm đi. Cả truyền thông nữa. Chắc chắn nó chỉ chơi bời ở cái nước Việt Nam bé tẹo này thôi.
+ VÂNG, THƯA CHỦ TỊCH !!! (Đám người đồng thanh đáp)
—————————
Trên đường về nhà Đan cứ nghĩ mãi.
“Hồi nhìn thấy tấm ảnh Vân, Jung Min đã phản ứng bất thường. Huyền cũng nói về Vân – đứa cno gái lẳng lơ cướp Nam từ tay cô ấy. Rõ ràng loại con gái đó chẳng ra gì”.
+ Sao? Lo cho Jung Min hoàng tử àk?
+ Huk. Ai… ai là hoàng tử?!!!!!!!!!!
+ Hưm… hi hi.
Một lúc sau, Huyền về gần đến nhà cô thì kéo tay Đan lại”
+ Đừng để anh ấy gặp con ranh đó. Nó không xứng với Jung Min.
+ Cậu lảm nhảm gì thế. (gạt tay Huyền)
+ Nghe tớ đi. Anh ấy mà gặp con bé Vân, rồi nhớ lại mọi chuyện thì… cậu sẽ mất Jung Min đấy.
Lời của Hyền như đâm vào người Đan một nhát sâu, cô ngập ngừng khi nghĩ đến kết cục Huyền nói tới.
+ Tớ coi thường Vân, tin tưởng gã Nam nên rút cục tớ mới nhận tất cả thất bại. Còn cậu, cậu vẫn còn cơ hội, đừng để nó vuột mất…..
Huyền vỗ nhẹ vai Đan, cô biết Huyền có rất nhiều tâm sự chưa kewer với mình.
+ Tớ……Nhất định không cho Jung Min tiếp xúc với loại người đó đâu !!!!!!!!
Đan nhấn mạnh từng chữ, đáp lại cô là nụ cười hài lòng của Huyền.
+ Tốt, hạnh phúc của cậu thì cậu hãy nắm chặt vào !
+ Đứng có nói vớ vẩn ! Chẳng qua……thấy gã Jung Min đáng iu mà gặp lại cô ta thì sẽ bị… ô uế ! Hừm!!! Chính là lý do này mà tớ phải bảo vệ hắn cho kì được. Hahahahaha…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.