Bạn đang đọc Nếu Một Ngày Anh Hỏi… Em Là Ai? – Chương 39
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại của Đan réo to làm cô trở mình tỉnh dậy. Một chiếc chăn bông màu xám lông chuột tuột xuống, Đan dụi dụi mắt ngó nghiêng xung quanh. Vậy là đêm qua Đan đã ngủ ở ghế so-pha nhà Kiệt. Cô kéo cái chăn lên ghế, có lẽ đây là chăn Kiệt đắp cho Đan đêm qua – cô khẽ cười hạnh phúc.
“Kiệt đâu nhỉ??”
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Đan vội đưa tay vào túi áo lấy ra. Huyền đang gọi.
+ Huyền à, tớ…….
+ ĐANNN, ĐÃ NÓI SÁNG NAY TẬP DIỄN CƠ MÀ?!! CÓ BIẾT TỐI NAY TỔ CHỨC LỄ HỘI RỒI KHÔNG??? *Huyền la toáng lên làm loa điện thoại rung mạnh*
+ Tớ biết nhưng tớ… bận rồi. Chắc chiều mới đến được. Hì hì *ngoáy lỗ tai*
Kiệt từ tầng 2 bước xuống, hắn đã thay quần áo và đang nhìn Đan bằng nửa con mắt.
+ Thôi nha *Đan cúp máy*
+ Cô đi làm bữa sáng đi chứ? *Kiệt làu bàu*
+ Hở. Sao lại là tôi?
+ Tối qua cô ăn đồ ai nấu?
+……..*hết lời để nói*
Đang nghĩ tốt cho Kiệt thì đã phải hối hận. Hôm qua hắn oang oang không muốn giao tính mạng cho Đan, hôm nay Đan mà không vào bếp thì hắn cho Đan vào nồi.
Đan loanh quanh trong bếp, Kiệt lại nằm dài trên so-pha và ngủ. Đêm qua ngồi làm gì suốt đêm?
(xin trả lời là định đi ngủ nhưng mà Đan lảm nhảm làm hắn mất ngủ)
Lúc sau:
+ Dậy !! Dậy !! *đá nhẹ vào thành ghế* Có ăn không mà bắt tôi nấu thế này !!
Kiệt mở mắt nhìn, hắn ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng ăn.
+…………………..*mở to mắt*
+ Sao thế. Mời ngồi *Đan giục*
+ Cô… cô… cô cho tôi ăn bánh mì haaaaa???
+ Anh bảo tôi nấu thì nấu gì ăn nấy.
+ Yaaaaaaa Tôi bảo NẤU cơ mà. Sao cô dám đi mua bánh mì??? *đập bàn la hét*
+ Ai bảo. Anh nhìn đi, tôi có làm trứng để kẹp bánh mì.
+ Cô muốn chết à !!
Kiệt tức điên lên, cầm miếng bánh đáp vèo một cái. Đan sửng sốt.
+ Anh đừng phí đồ ăn.
Hai đứa ra khỏi nhà lúc 7h30”, Đan vẫn mặc nguyên bộ quần áo Kiệt đưa, xách cặp và đứng đợi Kiệt vào gara lấy ô tô. Kết quả bữa sáng là toàn bộ đĩa bánh mì thành vũ khí trong tay Kiệt, trứng đổ vào thùng rác hết.
Bim—Bim…
Kiệt bấm còi hối thúc Đan, cô lon ton chạy lại leo lên hàng ghế trên ngồi bên phải Kiệt. Mặt hắn hậm hực, chắc do cái dạ dày trống rỗng và mới sáng đã “hi sinh” n phần kalo để “phi” bánh mì. Kiệt đã đổi ý một cách khó lí giải, hắn bảo rằng sẽ đưa Đan về tận nhà (++)
+ Anh đưa tôi đến nhà Tùng được không? Hôm nay chúng tôi phải tập cùng đội kịch.
+ Tùng, Tùng nào *Kiệt khởi động xe và hướng ra con đường lớn* sao lại tập kịch ở nhà hắn?
+ Anh không biết Tùng à *kinh ngạc* Nam sinh duy nhất bên đội chúng tôi (đội đấu 4 4) – con trai của GĐ NewMen – đó là Tùng *phân tích*
+ Thằng đó à *Kiệt khẽ nhíu mày*
+ Ừm. Vì anh không tham gia kịch nữa nên Tùng sẽ thế chỗ anh.
Không hiểu vì sao hai chữ “thế chỗ” khiến Kiệt liên tưởng đến nhiều điều tiêu cực, những điều khiến hắn bực mình.
+ Cô có ý gì với hắn không? *bực bội hiện rõ trong giọng nói*
+ Anh bị não rồi. Chẳng có ý gì hết.
+ Thế thì cô phải bảo nó tránh xa xa cô chút chứ !! Cứ để nó nói chuyện thân thiện, thật chướng mắt. Nó tài cán tới đâu. Được cái mặt trông hơn con khỉ một tý….blah….blah….blah…..zzzz
+ Sao anh lại quát tôi??? Anh lại chê bai người khác, đồ khinh người *quạu* Mà nói vậy, tức là anh biết Tùng, sao lại tỏ vẻ không biết?
+ Tôi…Tôi không biết thằng đấy tên là Tùng. ĐỒ NGỐC !!!!!
Những câu nói vô tình của Đan tác động to lớn đến Kiệt, hắn tăng tốc đột ngột và trình diễn màn xe lượn lách vượt đầu lụa là của hắn.
Đan nhắn chặt mắt không dám mở, chiếc xe của Kiệt len qua hàng xe nối đuôi nhau, vượt đèn đỏ, dừng lại trước một ngôi nhà theo những gì Đan được Huyền tả lại. Không ngờ nhà Tùng cũng to ngang ngửa nhà Kiệt, có điều nhà Tùng không ở trong khu thượng lưu mà thôi. Đây là lần đầu tiên Đan nhìn thấy nhà Tùng. Cô nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, Kiệt lừ mắt theo, tay siết chặt vô-lăng.
+ Woo. Nhà Tùng thật rộng lớn *Đan trầm trồ* Không phải nhà anh lớn nhất đâu Kiệt à.
+ Có nên gài ít thuốc nổ cho nhà thằng này nổ tung không nhỉ *Kiệt mưu tính*
+ Cái gì???
+ …………………….Chẳng có gì (có đấy, cái nhà này chết chắc với tôi. Gruu)
Đan định quay lại cảm ơn thì tiếng Hương trên ban công vọng xuống.
+ Đan, mau lên đây đi. Nam chính đến muộn làm nữ chính đang đợi mòn mỏi nè. kakaka.
Kế tiếp là một tràng những tiếng cười, có lẽ Hương không biết người ngồi trên xe là Kiệt. Nhân đây cho tác giả hỏi, có nhiều bạn đọc manga không? Khi nhân vật nổi giận thì hay có biểu tượng chữ thập 8 cạnh trên đầu ý. Hiện tại Kiệt đang trong tình trạng đó, lửa sầu ngùn ngụt ngút …xe.
+ Nam chính… nữ chính….*cố bình tĩnh*
+ A… ha…ha *sái quai hàm* Thì tôi là nam chính. Tùng thay anh thì Tùng sẽ là nữ chính.
Dứt câu không thấy Kiệt nói gì. Mặt hắn sa sầm lại, nhấn ga lao vụt đi.
+ Đan.
Tiếng của các thành viên trong nhóm kịch thúc giục Đan, Tùng mở cổng và cười dịu dàng.
+ Ai vừa đi vậy?
+ HẢ *lúng túng* bạn em..
+ Bạn em chu đáo quá *cười*
Tùng làm Đan đỏ mặt như quả gấc chín, cô chạy vào trong. Tùng đứng trước cổng, nheo mày nhìn chiếc xe phía xa.
Nụ cười nửa miệng của Tùng khiến ai nhìn thấy cũng sẽ lạnh sống lưng.
+ Mày cũng có thể chu đáo như thế sao, Seo Woo Joong.
Tùng kéo sầm cổng, lên trên tầng cùng đám kịch đang phá phách. Mọi người luyện tập liên tục từ lúc đấy cho đến gần trưa thì 3 gã bạn thân của Kiệt bấm chuông. Trung mang theo một thùng pizza.
Gần 5h chiều, tất cả giải tán, mỗi người về qua nhà mình tắm và chuẩn bị. 6h sẽ tập trung ở trường – CLB kịch.
Đan chưa bước chân vào nhà đã nghe tiếng hét hùng hồn của chị cả và chị hai.
+ Vào đây ngay. Giỏi thật. Con gái con đứa dám ngủ một đêm bên ngoài *chị hai dịu dàng ĐẠP cửa*
+ Khai ! Mày ngủ nhà thằng nào? *chị cả từ đâu phi thân tới*
+ Ôi các chị yêu quý *giả bộ ngây thơ* Đêm qua các chị ngủ ngon chứ ạ? *chạy lại ôm*
+ Thấy các chị nhu mì nên mày không coi ra gì phải không?
+ Hix Hôm qua mưa rào thật mà.
+ Thời sự bảo chỉ mưa ở chỗ khu thượng lưu và phía nam thành phố. Người như mày làm gì ở đấy.
+ Thì…..em…em…Ái… huhu.
Cứ như thế Đan bị 2 chị xách tai lôi vào nhà.
…………………..
5h 45” tối – trường Hạ Long:
Học sinh đông nghịt ở cửa các lớp học, ở trước cổng trường, trong sân thậm chí không còn chỗ để đứng. Trường Hạ Long bừng sáng bởi hàng trăm ánh đèn đủ màu sắc, tiền sảnh chính mở nhạc làm bầu không khí càng sôi động.
Cảm giác vui chơi buổi tối ở trường khác hẳn cảm giác những chuyến đi chơi – tối muộn bên ngoài. Lễ hội lần này còn ngầm ý là sự thể hiện tài năng, sự “giương oai” giữa các khối và giữa các lớp. Các tiết mục đều được chăm sóc cẩn thận.
CLB kịch nhốn nháo căng thẳng, mặc dù luyện tập, chuẩn bị đã đâu vào đấy nhưng sự việc nhỏ vẫn xé thành khổng lồ.
+ Trang phục !!! Mang bộ trang phục của tiểu thư ra đây cho tôi !!!! *Trang la hét nhóm người đang bận rộn trang trí bối cảnh*
+ Huyền ơi tớ không thích đội tóc giả, hay là tớ buộc đuôi ngựa nhá *Ân hớt hải*
+ Hương !!! Hương ơi !!! Tớ làm nhòe kẻ mắt rồi !!! *Đan chạy toán loạn tìm Hương*
Ở bên góc kia – góc yên bình duy nhất trong CLB kịch, có 3 “em” sắm vai “nữ hầu” đang chí chóe chọi nhau.
+ Thằng Trung, đã bảo mi là “bà thím” của “chàng lang thang” Đan cơ mà? *Tuấn túm tóc Trung*
+ Mi vào vai bà hợp hơn ta. Ta chỉ đổi lại cho đúng vị trí thôi *túm áo Tuấn*
Hai thằng bắt đầu cào cấu đấm đá. Trung quyết không vào vai bà nên đã lấy trộm trang phục của Tuấn mặc vào trước, để cho Tuấn trang phục của bà .
+ Làm sao ta kịp học kịch bản????? *Tuấn hét, với với tay đòi túm tóc Trung*
+ Bẩm sinh mi đã là bà rồi, tùy cơ ứng biến là ok. Ta thông minh nên đọc một lượt sẽ nhớ lời thoại của mi *Trung đẩy Tuấn*
+ Mi chết chắc rồi !!!!!!!!!!!! *Tuấn tức giận*
+ Lũ ồn ào. Để cho ta học nốt lời thoại *Chi đứng dậy bước đi*
BỤP.
Trung và Tuấn quay nhìn Chi.
BỤP.
Chị thụp xuống, lại ngoi lên.
BỤP……….BỤP………
Chi chưa bao giờ phải mặc thứ váy dài chấm gót và lùng bùng như quả bí ngô, dù cố hết sức nhưng Chi không thể tránh được việc cứ đi 5 bước lại dẫm váy 1 lần, té nhào lăn lóc trên sàn đất.
Tùng chỉ biết im lặng ngồi trên ghế, chịu đựng sự trang điểm “bôi bôi chét chét phết đều” của Trang cùng mấy học sinh trong đoàn kịch. Hiện tại thì trên người Tùng là một bộ váy lụa lộng lẫy, tất nhiên Tùng đủ sức giữ thăng bằng để không chụp ếch liên tục như Chi. Bộ tóc giả của Tùng thả dài tới thắt lưng, màu vàng óng. Cộng thêm cách trang điểm nhẹ của Trang, Tùng lúc này trông rất đẹp và sang trọng.
Về phía Đan, cô mặc bộ đồ nam màu xanh nhạt viền trắng, tóc cuốn gọn trong chiếc mũ lông màu xanh lá, “Kẻ lang thang” là một kẻ chu du khắp nơi, tứ bể là nhà vì thế Đan cần thêm một thanh kiếm dắt bên hông (!!!) cho giống dân BỤI ĐỜI bản lĩnh
Tiếng nhạc ầm ĩ được thay bằng chất nhạc nền vui nhộn tiết tấu nhanh.
Thành viên CLB kịch cũng như gần trăm thành viên của các CLB khác, hồi hộp hướng qua cửa sổ ra phía tiền sảnh chính, nơi đang có hàng trăm cánh tay giơ cao hò hét thích thú.
+ Và bây giờ, tớ xin được chính thức mở màn cho lễ hội tối nay của trường Hạ Long. Xin được bắt đầu !!
Dứt lời MC là 1 tràng nổ pháo giấy đùng đùng, tiếng vỗ tay át cả những tiếng nhạc. MC lần này là 1 anh chàng khối 11, ngoại hình được, ăn mặc style, giọng nói ấm và dễ thương…..Tóm lại thừa điều kiện để làm MC chuyên nghiệp (trong trường.)
+ Tôi xin hỏi 1 câu, 1 câu thôi !!! *học sinh bên dưới ùa lên, la hét thích thú* Tối nay là tối để học sinh trường Hạ Long thể hiện !! Vậy các bạn đang ở đâu? Các bạn đã sẵn sàng chưa? Hả 7 CLB lớn của trường Hạ Long?????
MC đứng dưới tiền sảnh chính và “bùng nổ” với micro những lời “thống thiết” dành cho 7 CLB đang nháo nhào chuẩn bị trên tầng 2 và tầng 3. Rừng người bên dưới càng tò mò mong chờ màn biểu diễn.
+ Úi cái thằng MC kia *Trang thò đầu qua cửa sổ tầng 2 mà gào vọng xuống* Người ta đang thót cả tim vì lo lắng, nó còn khuấy động không khí nóng thêm. Đồ… đẹp trai… *mềm nhũn*
Bên trong CLB kịch càng loạn, thật sự thì không ai hiểu vì sao lại loạn. Xem chừng CLB kịch này gà mờ quá chăng?
+ Trang. Chị Trang. Em sẽ phải đu dây từ trên nóc xuống để cứu tiểu thư xinh đẹp phải không?? *Đan hốt hoảng đến nỗi quên cả những mô tuýp trong kịch bản*
+ Hương và Huyền đâu, mau ra hoàn thiện nốt phần trang điểm cho Tùng *hoàn thiện xong từ lâu rồi mà??*
+ Chết tiệt. Trung – mi hãy nhớ đấy. Cả đời ta sẽ không quên vai diễn bà mi nhường cho taaaa *Tuấn điên tiết đạp đổ chiếc bàn*
+ Chi, Mi đứng yên một chỗ cho ta. Mi muốn lên sân khấu với cái mặt bầm dập vì bị ngã trên dưới 5000 cú à *Trung kéo váy bí ngô của Chi*
………………………..
Một hồi rền rĩ thét ra lửa, CLB kịch cũng im hơi lặng tiếng. Gần 10 tiết mục trôi qua nhanh chóng. Thời khắc quan trọng đã tới – phút giây vở kịch “Tiểu thư và chàng lang thang” sẽ được lên sân khấu.
+ Chúng ta sẽ được thưởng thức 1 vở kịch đặc sắc và đặc biệt thú vị từ khối 11, vở kịch “Tiểu thư và chàng lang thang” !! Xin mời !!
MC rút nhanh khỏi sân khấu thì tấm rèm xanh đen từ 2 bên rũ xuống, đồng thời toàn bộ đèn sân khấu đều vụt tắt.
2 phút im lặng, tấm rèm được kéo chậm chạp, lóe lên những tia sáng đầu tiên. Bên khung cửa sổ “tiểu thư xinh đẹp” đang trầm tư suy nghĩ “xuất thần”.
Chỉ riêng màn mở đầu đã khiến khán giả phải ồ lên và không ngớt những tràng pháo tay tán thưởng nồng nhiệt. Vì cái gì đây. Vì sự xuất hiện công phu? Vì sự mới mẻ trong dàn diễn viên nam – nữ? Hay vì nàng tiểu thư quá…. tuyệt trần?
: Ở một vương quốc nọ, có 1 gia đình địa chủ rất giàu có. Hai ông bà già, à nhầm !! Hai ông bà địa chủ hết mực hiền khô… ấy chết !! Hiền từ, tốt bụng. Họ mong mỏi có 1 đứa con để chăm sóc yêu thương nhưng lạ thay, đã 10 năm ròng mà họ vẫn chưa có con. Ông chồng buồn bã, bà vợ… cũng buồn nốt.
+ Em à, chúng ta phải kiếm tạm 1 đứa trẻ về nuôi thôi.
+ Anh nói đúng *chấm chấm nước mắt*
Một ngày kia, trên đường tìm đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi, họ tình cờ gặp một lão bà bà đeo khuyên mũi bằng vàng, tóc bện dài 2 bên, đang ngồi thiền bên vệ đường.
+ Nhìn giống phù thủy nhưng ta lương thiện lắm. hố hố *lão bà bà cười*
Bà bà cho vợ chồng địa chủ 1 lọ thuốc và nhắn: “Nếu muốn có con, hãy uống thuốc này, đều đặn 7 ngày, may…có kết quả”. Họ không hiểu mô tê gì nhưng cũng thử làm theo, quả nhiên 7 năm sau (không phải 7 ngày) họ hạ sinh được 1 đứa bé gái cáu kỉnh, đặt tên là Rose.
Thưa quý vị, 18 năm sau đó đứa bé gái đã trở thành tiểu thư xinh đẹp mà bao chàng trai phải… ngước nhìn (cao bao nhiêu?? có 1m85 à !!)
Tuấn vừa đóng micro thì Chi đã đấm cho Tuấn 1 cú ngắc ngoái không kịp kêu. Tuấn xoa xoa bên má, ấm ức lườm Chi:
+ Sao mi đấm ta?
+ Còn hỏi. Nhìn kịch bản đọc cũng không nên thân, đồ nham nhở.
+ Người ta lỡ lời có tý thôi!! Huhu.
Chẳng là những nhân vật phụ ít xuất hiện thì sẽ đảm nhiệm thêm một vài chức vụ khác. Tuấn và Chi là 2 kẻ được giao nhiệm vụ dẫn chuyện. Thật tội nghiệp cho vở kịch nào được Tuấn dẫn truyện !
Tùng đang trầm ngâm buồn bã bên cửa sổ (khiến nam sinh phải xịt máu mũi) thì 1 tiếng nói cao vút vọng lên.
+ Rose.
Mọi ánh mắt dồn về bên trái, tràng vỗ tay cho sự xuất hiện của Hương – trong vai ba của Rose. Gương mặt Hương bừng sáng và rất nghiêm nghị nhìn Rose (Tùng).
+ Con có nghe ba nói không. Con đã đến tuổi lấy chồng. CON HÃY CHỌN CHỒNG ĐI CHỨ. Đầy ra đấy mà không chịu chọn ai là sao? *nổi giận*
Rose khẽ lắc đầu phản đối, nàng quay mặt đi thể hiện sự không hứng thú của mình với việc lập gia đình. Ba nàng càng tức giận, ông phật áo bỏ đi, để lại Rose buồn một mình.
: Rose tiểu thư vì 1 cú shock hồi nhỏ nên đã bị câm (!!!) Nàng không thích anh chàng công tử nào trong 1 đống… à à nhầm, 1 đám (!!!) công tử xin cầu hôn *lỗi diễn đạt tệ quá*
: Huyền và Ân và…v….v… rất nhiều người thầm thán phục Tùng. Sao Tùng có thể nhập vai tiểu thư đạt đến vậy. Nhỡ mà [/color]không ai biết Tùng là boy, chắc tụi nó rụng như sung vì Tùng mất
: Tấm rèm được thả nhanh xuống dưới che đi sân khấu, CLB kịch thay đổi khung cảnh. 3 phút trôi qua, màn nhạc dạo cất lên, tấm mành được vén mở.
Quang cảnh rất tươi sáng, tràn ngập sức sống với cây xanh 2 bên, một hình tròn to bằng giấy giả làm mặt trời, đèn vàng nháy xung quanh giả làm tia nắng.
: Cùng lúc đó, cách 1 quãng không xa, 2 người thường dân áo vải đang tung tăng vừa đi vừa ngắm thị trấn giàu có tấp nập.
Tràng pháo tay rôn rả nữa dành cho của Đan và Ân, 2 cô gái xuát hiện trong lốt trang phục nam. Đan đội chiếc mũ lông xanh lá, 1 tay vung vẩy theo nhịp đi (Trang yêu cầu chàng lang thang phải như thế), 1 tay đặt lên chuôi kiếm. Đằng sau chàng lang thang Đan là anh chàng mặc bộ đồ xanh lam, gắn râu kẽm, đó chính là Ân – trong vai Bạn Đường của chàng lang thang. Cả 2 vừa nhún nhảy vừa ngó ráo riết lên trần sân khấu. Toát cả mồ hôi, mỗi lần tập đoạn này Ân và Đan lại phá ra cười lăn lộn. Tác phong đoạn này hơi chuối.
: Anh chàng mặc áo xanh lục chính là chàng lang thang Max nghèo kiết xác nhưng nghĩa hiệp, còn kẻ đi sau là Min bạn đường của chàng lang thang, nhìn anh ta cũng nghèo kiết xác chẳng kém.
Ân đi sau Đan khẽ rít lên tức giận:
+ Tớ sẽ bóp cổ thằng Tuấn.
+ Nó dám nói chúng ta nghèo kiết xác.
Rất may không khán giả nào để ý đến cuộc nói chuyện đó.
:
+ Max này, hôm nay trời đẹp gió mát chim chóc bay tá lả, ha?!! *Ân lên tiếng*
+ Đúng vậy. Hôm nay thuận lợi để lên thị trấn chơi. ha ha.
+ Nghe nói thị trấn này đang tổ chức kén rể cho con gái của địa chủ thì phải.Chúng ta mau đi xem.
+ Đi mau không hết vé.
: Cả 2 dẫn nhau tới chân tòa nhà của gia đình địa chủ nọ, bao nhiêu người đứng chật ních cả khoảng sân rộng, ai cũng nhao nhao muốn vào được bên trong nhà diện kiến tiểu thư Rose xinh đẹp.
+ Min, có lẽ nhà này rất giàu có, nhiều tiền nhiều của và nhiều cả đồ ăn !! *Chàng lang thang nhảy tưng tưng để nhìn vào bên trong*
+ Chắc chắn rồi. Nếu 1 trong 2 chúng ta có thể lấy tiểu thư thì sẽ không bao giờ phải lo cái ăn cái mặc nữa *Min tính toán sơ bộ*
+ Ô…. Ô …. *Max cười hạnh phúc* Vậy chúng ta sẽ tham gia kén rể sao?
+ Thế mà còn hỏi à !! Mau lên !!
Min xô mạnh hòng ấn Max chen vào được tận cổng. Họ đã thành công.
Dưới khán đài không ngớt tiếng cười vang lên, không hiểu đội kịch romance hay đội kịch tiếu lâm.
Có một bóng nam cao vượt khỏi dòng người đang cố đi tới hàng ghế trên cùng. Hắn mặc chiếc áo khoác dạ màu xám trắng, chiếc mũ chùm liền áo được hắn kéo sụp che hết nửa khuôn măt. Sau một hồi chật vật tìm chỗ, cuối cùng hắn cũng ngồi phịch xuống 1 ghế trống duy nhất và đối diện sân khấu. Hắn kéo mũ thấp hơn nữa như thể sợ những người phía trên sân khấu nhận ra mình. Hướng lên phía 2 “nam diễn viên” đang diễn kịch, hắn nhếch mép mỉa mai.
+ Chàng lang thang kia à. Kể ra cũng giống mấy đứa tay nhặt lá chân đá ống bơ. Còn thằng thay thế mình đâu?
…………………………
Vở kịch trở nên gay cấn khi Max – chàng lang thang phải chiến đấu anh dũng với hơn 100 đối thủ để lọt vào top 10 người được ra mặt Rose.
Max và Min đang đứng bên ngoài chờ Rose gọi vào.
+ Ối ta lo quá Min ơi *Max vuốt ngực* Không biết tiểu thư có thích ta không? Nàng ấy có thích bộ quần áo ta đang mặc? Kiểu tóc của ta có kì không? *hoảng hốt* Min !! Mi thấy ta có đẹp trai không???
+ Tất nhiên là mi đẹp, nhưng không bằng ta được. Yên lặng đi. Mi muốn Rose tống cả 2 ra ngoài sao.
+ Hic.
Cánh cửa bật mở, nàng hầu gái của Rose vén mành bước ra, Ân và Đan giật bắn người. Đó là Chi. Chi luôn bị vướng vào chiếc váy bí ngô, vì vậy giải pháp duy nhất là… đi kiểu đi của con cá ngựa, giật lùi….. giật lùi….
+ YAAAAAAAA
Chi đột ngột hét to làm Ân và Đan cùng mấy trăm học sinh phải tròn mắt.
+ Này 2 thằng kia *Chi bỗng hạ giọng êm ru*
+ Dạ dạ *Max lắp bắp*
+ Từ đâu đến? Đến có việc gì? Cưa gái hả??? Không có cửa đâu !! BIẾN !!!
Max thừ ra, kén rể gì mà chưa cho nhìn mặt đã đuổi đi. Chi vênh mặt lượn qua lượn lại, cầm chiếc quạt phẩy phẩy.
Từ trong màn một “nữ yêu nhân” nhảy xồ ra, tay cầm cây gậy, đập Chi túi bụi. Olala, Tuấn xuất hiện rồi, thật ngoại mục.
+ Con này, ai ày ra đây. Về nhà rửa bát ngay.
+ Úi mama. Hu hu.Tại tiểu thư có nhiều zai theo quá *cắn chiếc khăn*
+ Mày thật là. Ta đã kiếm ày thằng tỉa hoa trong vườn rồi còn gì *mama hét*
Max, Min không hiểu chuyện gì, đành bấm bụng gặm hỏi.
+ Xin hỏi, bà và em đây là???
+ HẢ * quay nhìn Max 1 lượt* Muahaha…. Tham gia kén rể hả?
+ Vâng *gật*
+ Ừm. Ta là nuôi của Rose, còn đây là con gái ta kiêm a hoàng của Rose *chỉ vào Chi*
+ Thế còn tiểu thư Rose?
+ Rose sẽ xuất hiện ngay đây. Rose *gọi vọng vào trong cánh gà* chồng tương lai của tiểu thư đến rồi.
Rose bước ra sân khấu, vẫn là khuôn mặt trầm buồn lạnh lùng (theo đúng vai nhân vật Rose). Kiệt ngồi dưới khán đài phá ra cười nghiêng ngả, kể ra hắn mà đóng kịch thì cũng sẽ “được” xinh đẹp như Tùng.
+ về rồi đó à *Rose*
+ Ôi…… ôi.. *Max nhào tới* Tiểu thư đây rồi.
Đúng lúc vở kịch đang diễn ra tốt đẹp, sự cố đã ập tới khiến không ai kịp định thần.
Chiếc đinh ốc nhỏ trên trần sân khấu rơi xuống, ngay trên mũ Đan. Đan thấy lạ bèn xoa nhẹ chiếc mũ. Kiệt ngồi ngay hàng ghế đầu, sát sân khấu nên nhận ra phản ứng kì lạ của Đan. Chiếc đinh ốc nảy xuống nền và lăn gọn vào chân Kiệt.
+ huk???
Kiệt cúi người nhặt chiếc đinh ốc lên.
+ Đinh ốc? Ở đâu……
Kiệt vội hướng mắt lên trần sân khấu, phía trên đầu Đan là 1 chùm đèn thủy tinh được CLB kịch mắc thêm làm bối cảnh nền.
KẸT…KẸT
+ Quái gì thế này.
Kiệt rít lên theo từng chuyển động đung đưa của chùm đèn, 1 vài học sinh quanh Kiệt cũng chú ý theo.
PHỰT !!!
+ Á Á Á Á……………………….
Gần như tất cả học sinh ở 2 hàng ghế đầu phải thét lên khi chùm đèn rơi thẳng xuống sân khấu – chỗ Đan đang đứng. Chỉ có sự hỗn loạn lấn áp tất cả….
RẦM.
………….
…………
Đầu óc Đan quay mòng mòng, mất cảm giác tay chân, có vẻ cô đã va đập vào đầu. Trời đất tối sầm lại. Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại của Đan réo to làm cô trở mình tỉnh dậy. Một chiếc chăn bông màu xám lông chuột tuột xuống, Đan dụi dụi mắt ngó nghiêng xung quanh. Vậy là đêm qua Đan đã ngủ ở ghế so-pha nhà Kiệt. Cô kéo cái chăn lên ghế, có lẽ đây là chăn Kiệt đắp cho Đan đêm qua – cô khẽ cười hạnh phúc.
“Kiệt đâu nhỉ??”
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Đan vội đưa tay vào túi áo lấy ra. Huyền đang gọi.
+ Huyền à, tớ…….
+ ĐANNN, ĐÃ NÓI SÁNG NAY TẬP DIỄN CƠ MÀ?!! CÓ BIẾT TỐI NAY TỔ CHỨC LỄ HỘI RỒI KHÔNG??? *Huyền la toáng lên làm loa điện thoại rung mạnh*
+ Tớ biết nhưng tớ… bận rồi. Chắc chiều mới đến được. Hì hì *ngoáy lỗ tai*
Kiệt từ tầng 2 bước xuống, hắn đã thay quần áo và đang nhìn Đan bằng nửa con mắt.
+ Thôi nha *Đan cúp máy*
+ Cô đi làm bữa sáng đi chứ? *Kiệt làu bàu*
+ Hở. Sao lại là tôi?
+ Tối qua cô ăn đồ ai nấu?
+……..*hết lời để nói*
Đang nghĩ tốt cho Kiệt thì đã phải hối hận. Hôm qua hắn oang oang không muốn giao tính mạng cho Đan, hôm nay Đan mà không vào bếp thì hắn cho Đan vào nồi.
Đan loanh quanh trong bếp, Kiệt lại nằm dài trên so-pha và ngủ. Đêm qua ngồi làm gì suốt đêm?
(xin trả lời là định đi ngủ nhưng mà Đan lảm nhảm làm hắn mất ngủ)
Lúc sau:
+ Dậy !! Dậy !! *đá nhẹ vào thành ghế* Có ăn không mà bắt tôi nấu thế này !!
Kiệt mở mắt nhìn, hắn ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng ăn.
+…………………..*mở to mắt*
+ Sao thế. Mời ngồi *Đan giục*
+ Cô… cô… cô cho tôi ăn bánh mì haaaaa???
+ Anh bảo tôi nấu thì nấu gì ăn nấy.
+ Yaaaaaaa Tôi bảo NẤU cơ mà. Sao cô dám đi mua bánh mì??? *đập bàn la hét*
+ Ai bảo. Anh nhìn đi, tôi có làm trứng để kẹp bánh mì.
+ Cô muốn chết à !!
Kiệt tức điên lên, cầm miếng bánh đáp vèo một cái. Đan sửng sốt.
+ Anh đừng phí đồ ăn.
Hai đứa ra khỏi nhà lúc 7h30”, Đan vẫn mặc nguyên bộ quần áo Kiệt đưa, xách cặp và đứng đợi Kiệt vào gara lấy ô tô. Kết quả bữa sáng là toàn bộ đĩa bánh mì thành vũ khí trong tay Kiệt, trứng đổ vào thùng rác hết.
Bim—Bim…
Kiệt bấm còi hối thúc Đan, cô lon ton chạy lại leo lên hàng ghế trên ngồi bên phải Kiệt. Mặt hắn hậm hực, chắc do cái dạ dày trống rỗng và mới sáng đã “hi sinh” n phần kalo để “phi” bánh mì. Kiệt đã đổi ý một cách khó lí giải, hắn bảo rằng sẽ đưa Đan về tận nhà (++)
+ Anh đưa tôi đến nhà Tùng được không? Hôm nay chúng tôi phải tập cùng đội kịch.
+ Tùng, Tùng nào *Kiệt khởi động xe và hướng ra con đường lớn* sao lại tập kịch ở nhà hắn?
+ Anh không biết Tùng à *kinh ngạc* Nam sinh duy nhất bên đội chúng tôi (đội đấu 4 4) – con trai của GĐ NewMen – đó là Tùng *phân tích*
+ Thằng đó à *Kiệt khẽ nhíu mày*
+ Ừm. Vì anh không tham gia kịch nữa nên Tùng sẽ thế chỗ anh.
Không hiểu vì sao hai chữ “thế chỗ” khiến Kiệt liên tưởng đến nhiều điều tiêu cực, những điều khiến hắn bực mình.
+ Cô có ý gì với hắn không? *bực bội hiện rõ trong giọng nói*
+ Anh bị não rồi. Chẳng có ý gì hết.
+ Thế thì cô phải bảo nó tránh xa xa cô chút chứ !! Cứ để nó nói chuyện thân thiện, thật chướng mắt. Nó tài cán tới đâu. Được cái mặt trông hơn con khỉ một tý….blah….blah….blah…..zzzz
+ Sao anh lại quát tôi??? Anh lại chê bai người khác, đồ khinh người *quạu* Mà nói vậy, tức là anh biết Tùng, sao lại tỏ vẻ không biết?
+ Tôi…Tôi không biết thằng đấy tên là Tùng. ĐỒ NGỐC !!!!!
Những câu nói vô tình của Đan tác động to lớn đến Kiệt, hắn tăng tốc đột ngột và trình diễn màn xe lượn lách vượt đầu lụa là của hắn.
Đan nhắn chặt mắt không dám mở, chiếc xe của Kiệt len qua hàng xe nối đuôi nhau, vượt đèn đỏ, dừng lại trước một ngôi nhà theo những gì Đan được Huyền tả lại. Không ngờ nhà Tùng cũng to ngang ngửa nhà Kiệt, có điều nhà Tùng không ở trong khu thượng lưu mà thôi. Đây là lần đầu tiên Đan nhìn thấy nhà Tùng. Cô nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, Kiệt lừ mắt theo, tay siết chặt vô-lăng.
+ Woo. Nhà Tùng thật rộng lớn *Đan trầm trồ* Không phải nhà anh lớn nhất đâu Kiệt à.
+ Có nên gài ít thuốc nổ cho nhà thằng này nổ tung không nhỉ *Kiệt mưu tính*
+ Cái gì???
+ …………………….Chẳng có gì (có đấy, cái nhà này chết chắc với tôi. Gruu)
Đan định quay lại cảm ơn thì tiếng Hương trên ban công vọng xuống.
+ Đan, mau lên đây đi. Nam chính đến muộn làm nữ chính đang đợi mòn mỏi nè. kakaka.
Kế tiếp là một tràng những tiếng cười, có lẽ Hương không biết người ngồi trên xe là Kiệt. Nhân đây cho tác giả hỏi, có nhiều bạn đọc manga không? Khi nhân vật nổi giận thì hay có biểu tượng chữ thập 8 cạnh trên đầu ý. Hiện tại Kiệt đang trong tình trạng đó, lửa sầu ngùn ngụt ngút …xe.
+ Nam chính… nữ chính….*cố bình tĩnh*
+ A… ha…ha *sái quai hàm* Thì tôi là nam chính. Tùng thay anh thì Tùng sẽ là nữ chính.
Dứt câu không thấy Kiệt nói gì. Mặt hắn sa sầm lại, nhấn ga lao vụt đi.
+ Đan.
Tiếng của các thành viên trong nhóm kịch thúc giục Đan, Tùng mở cổng và cười dịu dàng.
+ Ai vừa đi vậy?
+ HẢ *lúng túng* bạn em..
+ Bạn em chu đáo quá *cười*
Tùng làm Đan đỏ mặt như quả gấc chín, cô chạy vào trong. Tùng đứng trước cổng, nheo mày nhìn chiếc xe phía xa.
Nụ cười nửa miệng của Tùng khiến ai nhìn thấy cũng sẽ lạnh sống lưng.
+ Mày cũng có thể chu đáo như thế sao, Seo Woo Joong.
Tùng kéo sầm cổng, lên trên tầng cùng đám kịch đang phá phách. Mọi người luyện tập liên tục từ lúc đấy cho đến gần trưa thì 3 gã bạn thân của Kiệt bấm chuông. Trung mang theo một thùng pizza.
Gần 5h chiều, tất cả giải tán, mỗi người về qua nhà mình tắm và chuẩn bị. 6h sẽ tập trung ở trường – CLB kịch.
Đan chưa bước chân vào nhà đã nghe tiếng hét hùng hồn của chị cả và chị hai.
+ Vào đây ngay. Giỏi thật. Con gái con đứa dám ngủ một đêm bên ngoài *chị hai dịu dàng ĐẠP cửa*
+ Khai ! Mày ngủ nhà thằng nào? *chị cả từ đâu phi thân tới*
+ Ôi các chị yêu quý *giả bộ ngây thơ* Đêm qua các chị ngủ ngon chứ ạ? *chạy lại ôm*
+ Thấy các chị nhu mì nên mày không coi ra gì phải không?
+ Hix Hôm qua mưa rào thật mà.
+ Thời sự bảo chỉ mưa ở chỗ khu thượng lưu và phía nam thành phố. Người như mày làm gì ở đấy.
+ Thì…..em…em…Ái… huhu.
Cứ như thế Đan bị 2 chị xách tai lôi vào nhà.
…………………..
5h 45” tối – trường Hạ Long:
Học sinh đông nghịt ở cửa các lớp học, ở trước cổng trường, trong sân thậm chí không còn chỗ để đứng. Trường Hạ Long bừng sáng bởi hàng trăm ánh đèn đủ màu sắc, tiền sảnh chính mở nhạc làm bầu không khí càng sôi động.
Cảm giác vui chơi buổi tối ở trường khác hẳn cảm giác những chuyến đi chơi – tối muộn bên ngoài. Lễ hội lần này còn ngầm ý là sự thể hiện tài năng, sự “giương oai” giữa các khối và giữa các lớp. Các tiết mục đều được chăm sóc cẩn thận.
CLB kịch nhốn nháo căng thẳng, mặc dù luyện tập, chuẩn bị đã đâu vào đấy nhưng sự việc nhỏ vẫn xé thành khổng lồ.
+ Trang phục !!! Mang bộ trang phục của tiểu thư ra đây cho tôi !!!! *Trang la hét nhóm người đang bận rộn trang trí bối cảnh*
+ Huyền ơi tớ không thích đội tóc giả, hay là tớ buộc đuôi ngựa nhá *Ân hớt hải*
+ Hương !!! Hương ơi !!! Tớ làm nhòe kẻ mắt rồi !!! *Đan chạy toán loạn tìm Hương*
Ở bên góc kia – góc yên bình duy nhất trong CLB kịch, có 3 “em” sắm vai “nữ hầu” đang chí chóe chọi nhau.
+ Thằng Trung, đã bảo mi là “bà thím” của “chàng lang thang” Đan cơ mà? *Tuấn túm tóc Trung*
+ Mi vào vai bà hợp hơn ta. Ta chỉ đổi lại cho đúng vị trí thôi *túm áo Tuấn*
Hai thằng bắt đầu cào cấu đấm đá. Trung quyết không vào vai bà nên đã lấy trộm trang phục của Tuấn mặc vào trước, để cho Tuấn trang phục của bà .
+ Làm sao ta kịp học kịch bản????? *Tuấn hét, với với tay đòi túm tóc Trung*
+ Bẩm sinh mi đã là bà rồi, tùy cơ ứng biến là ok. Ta thông minh nên đọc một lượt sẽ nhớ lời thoại của mi *Trung đẩy Tuấn*
+ Mi chết chắc rồi !!!!!!!!!!!! *Tuấn tức giận*
+ Lũ ồn ào. Để cho ta học nốt lời thoại *Chi đứng dậy bước đi*
BỤP.
Trung và Tuấn quay nhìn Chi.
BỤP.
Chị thụp xuống, lại ngoi lên.
BỤP……….BỤP………
Chi chưa bao giờ phải mặc thứ váy dài chấm gót và lùng bùng như quả bí ngô, dù cố hết sức nhưng Chi không thể tránh được việc cứ đi 5 bước lại dẫm váy 1 lần, té nhào lăn lóc trên sàn đất.
Tùng chỉ biết im lặng ngồi trên ghế, chịu đựng sự trang điểm “bôi bôi chét chét phết đều” của Trang cùng mấy học sinh trong đoàn kịch. Hiện tại thì trên người Tùng là một bộ váy lụa lộng lẫy, tất nhiên Tùng đủ sức giữ thăng bằng để không chụp ếch liên tục như Chi. Bộ tóc giả của Tùng thả dài tới thắt lưng, màu vàng óng. Cộng thêm cách trang điểm nhẹ của Trang, Tùng lúc này trông rất đẹp và sang trọng.
Về phía Đan, cô mặc bộ đồ nam màu xanh nhạt viền trắng, tóc cuốn gọn trong chiếc mũ lông màu xanh lá, “Kẻ lang thang” là một kẻ chu du khắp nơi, tứ bể là nhà vì thế Đan cần thêm một thanh kiếm dắt bên hông (!!!) cho giống dân BỤI ĐỜI bản lĩnh
Tiếng nhạc ầm ĩ được thay bằng chất nhạc nền vui nhộn tiết tấu nhanh.
Thành viên CLB kịch cũng như gần trăm thành viên của các CLB khác, hồi hộp hướng qua cửa sổ ra phía tiền sảnh chính, nơi đang có hàng trăm cánh tay giơ cao hò hét thích thú.
+ Và bây giờ, tớ xin được chính thức mở màn cho lễ hội tối nay của trường Hạ Long. Xin được bắt đầu !!
Dứt lời MC là 1 tràng nổ pháo giấy đùng đùng, tiếng vỗ tay át cả những tiếng nhạc. MC lần này là 1 anh chàng khối 11, ngoại hình được, ăn mặc style, giọng nói ấm và dễ thương…..Tóm lại thừa điều kiện để làm MC chuyên nghiệp (trong trường.)
+ Tôi xin hỏi 1 câu, 1 câu thôi !!! *học sinh bên dưới ùa lên, la hét thích thú* Tối nay là tối để học sinh trường Hạ Long thể hiện !! Vậy các bạn đang ở đâu? Các bạn đã sẵn sàng chưa? Hả 7 CLB lớn của trường Hạ Long?????
MC đứng dưới tiền sảnh chính và “bùng nổ” với micro những lời “thống thiết” dành cho 7 CLB đang nháo nhào chuẩn bị trên tầng 2 và tầng 3. Rừng người bên dưới càng tò mò mong chờ màn biểu diễn.
+ Úi cái thằng MC kia *Trang thò đầu qua cửa sổ tầng 2 mà gào vọng xuống* Người ta đang thót cả tim vì lo lắng, nó còn khuấy động không khí nóng thêm. Đồ… đẹp trai… *mềm nhũn*
Bên trong CLB kịch càng loạn, thật sự thì không ai hiểu vì sao lại loạn. Xem chừng CLB kịch này gà mờ quá chăng?
+ Trang. Chị Trang. Em sẽ phải đu dây từ trên nóc xuống để cứu tiểu thư xinh đẹp phải không?? *Đan hốt hoảng đến nỗi quên cả những mô tuýp trong kịch bản*
+ Hương và Huyền đâu, mau ra hoàn thiện nốt phần trang điểm cho Tùng *hoàn thiện xong từ lâu rồi mà??*
+ Chết tiệt. Trung – mi hãy nhớ đấy. Cả đời ta sẽ không quên vai diễn bà mi nhường cho taaaa *Tuấn điên tiết đạp đổ chiếc bàn*
+ Chi, Mi đứng yên một chỗ cho ta. Mi muốn lên sân khấu với cái mặt bầm dập vì bị ngã trên dưới 5000 cú à *Trung kéo váy bí ngô của Chi*
………………………..
Một hồi rền rĩ thét ra lửa, CLB kịch cũng im hơi lặng tiếng. Gần 10 tiết mục trôi qua nhanh chóng. Thời khắc quan trọng đã tới – phút giây vở kịch “Tiểu thư và chàng lang thang” sẽ được lên sân khấu.
+ Chúng ta sẽ được thưởng thức 1 vở kịch đặc sắc và đặc biệt thú vị từ khối 11, vở kịch “Tiểu thư và chàng lang thang” !! Xin mời !!
MC rút nhanh khỏi sân khấu thì tấm rèm xanh đen từ 2 bên rũ xuống, đồng thời toàn bộ đèn sân khấu đều vụt tắt.
2 phút im lặng, tấm rèm được kéo chậm chạp, lóe lên những tia sáng đầu tiên. Bên khung cửa sổ “tiểu thư xinh đẹp” đang trầm tư suy nghĩ “xuất thần”.
Chỉ riêng màn mở đầu đã khiến khán giả phải ồ lên và không ngớt những tràng pháo tay tán thưởng nồng nhiệt. Vì cái gì đây. Vì sự xuất hiện công phu? Vì sự mới mẻ trong dàn diễn viên nam – nữ? Hay vì nàng tiểu thư quá…. tuyệt trần?
: Ở một vương quốc nọ, có 1 gia đình địa chủ rất giàu có. Hai ông bà già, à nhầm !! Hai ông bà địa chủ hết mực hiền khô… ấy chết !! Hiền từ, tốt bụng. Họ mong mỏi có 1 đứa con để chăm sóc yêu thương nhưng lạ thay, đã 10 năm ròng mà họ vẫn chưa có con. Ông chồng buồn bã, bà vợ… cũng buồn nốt.
+ Em à, chúng ta phải kiếm tạm 1 đứa trẻ về nuôi thôi.
+ Anh nói đúng *chấm chấm nước mắt*
Một ngày kia, trên đường tìm đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi, họ tình cờ gặp một lão bà bà đeo khuyên mũi bằng vàng, tóc bện dài 2 bên, đang ngồi thiền bên vệ đường.
+ Nhìn giống phù thủy nhưng ta lương thiện lắm. hố hố *lão bà bà cười*
Bà bà cho vợ chồng địa chủ 1 lọ thuốc và nhắn: “Nếu muốn có con, hãy uống thuốc này, đều đặn 7 ngày, may…có kết quả”. Họ không hiểu mô tê gì nhưng cũng thử làm theo, quả nhiên 7 năm sau (không phải 7 ngày) họ hạ sinh được 1 đứa bé gái cáu kỉnh, đặt tên là Rose.
Thưa quý vị, 18 năm sau đó đứa bé gái đã trở thành tiểu thư xinh đẹp mà bao chàng trai phải… ngước nhìn (cao bao nhiêu?? có 1m85 à !!)
Tuấn vừa đóng micro thì Chi đã đấm cho Tuấn 1 cú ngắc ngoái không kịp kêu. Tuấn xoa xoa bên má, ấm ức lườm Chi:
+ Sao mi đấm ta?
+ Còn hỏi. Nhìn kịch bản đọc cũng không nên thân, đồ nham nhở.
+ Người ta lỡ lời có tý thôi!! Huhu.
Chẳng là những nhân vật phụ ít xuất hiện thì sẽ đảm nhiệm thêm một vài chức vụ khác. Tuấn và Chi là 2 kẻ được giao nhiệm vụ dẫn chuyện. Thật tội nghiệp cho vở kịch nào được Tuấn dẫn truyện !
Tùng đang trầm ngâm buồn bã bên cửa sổ (khiến nam sinh phải xịt máu mũi) thì 1 tiếng nói cao vút vọng lên.
+ Rose.
Mọi ánh mắt dồn về bên trái, tràng vỗ tay cho sự xuất hiện của Hương – trong vai ba của Rose. Gương mặt Hương bừng sáng và rất nghiêm nghị nhìn Rose (Tùng).
+ Con có nghe ba nói không. Con đã đến tuổi lấy chồng. CON HÃY CHỌN CHỒNG ĐI CHỨ. Đầy ra đấy mà không chịu chọn ai là sao? *nổi giận*
Rose khẽ lắc đầu phản đối, nàng quay mặt đi thể hiện sự không hứng thú của mình với việc lập gia đình. Ba nàng càng tức giận, ông phật áo bỏ đi, để lại Rose buồn một mình.
: Rose tiểu thư vì 1 cú shock hồi nhỏ nên đã bị câm (!!!) Nàng không thích anh chàng công tử nào trong 1 đống… à à nhầm, 1 đám (!!!) công tử xin cầu hôn *lỗi diễn đạt tệ quá*
: Huyền và Ân và…v….v… rất nhiều người thầm thán phục Tùng. Sao Tùng có thể nhập vai tiểu thư đạt đến vậy. Nhỡ mà [/color]không ai biết Tùng là boy, chắc tụi nó rụng như sung vì Tùng mất
: Tấm rèm được thả nhanh xuống dưới che đi sân khấu, CLB kịch thay đổi khung cảnh. 3 phút trôi qua, màn nhạc dạo cất lên, tấm mành được vén mở.
Quang cảnh rất tươi sáng, tràn ngập sức sống với cây xanh 2 bên, một hình tròn to bằng giấy giả làm mặt trời, đèn vàng nháy xung quanh giả làm tia nắng.
: Cùng lúc đó, cách 1 quãng không xa, 2 người thường dân áo vải đang tung tăng vừa đi vừa ngắm thị trấn giàu có tấp nập.
Tràng pháo tay rôn rả nữa dành cho của Đan và Ân, 2 cô gái xuát hiện trong lốt trang phục nam. Đan đội chiếc mũ lông xanh lá, 1 tay vung vẩy theo nhịp đi (Trang yêu cầu chàng lang thang phải như thế), 1 tay đặt lên chuôi kiếm. Đằng sau chàng lang thang Đan là anh chàng mặc bộ đồ xanh lam, gắn râu kẽm, đó chính là Ân – trong vai Bạn Đường của chàng lang thang. Cả 2 vừa nhún nhảy vừa ngó ráo riết lên trần sân khấu. Toát cả mồ hôi, mỗi lần tập đoạn này Ân và Đan lại phá ra cười lăn lộn. Tác phong đoạn này hơi chuối.
: Anh chàng mặc áo xanh lục chính là chàng lang thang Max nghèo kiết xác nhưng nghĩa hiệp, còn kẻ đi sau là Min bạn đường của chàng lang thang, nhìn anh ta cũng nghèo kiết xác chẳng kém.
Ân đi sau Đan khẽ rít lên tức giận:
+ Tớ sẽ bóp cổ thằng Tuấn.
+ Nó dám nói chúng ta nghèo kiết xác.
Rất may không khán giả nào để ý đến cuộc nói chuyện đó.
:
+ Max này, hôm nay trời đẹp gió mát chim chóc bay tá lả, ha?!! *Ân lên tiếng*
+ Đúng vậy. Hôm nay thuận lợi để lên thị trấn chơi. ha ha.
+ Nghe nói thị trấn này đang tổ chức kén rể cho con gái của địa chủ thì phải.Chúng ta mau đi xem.
+ Đi mau không hết vé.
: Cả 2 dẫn nhau tới chân tòa nhà của gia đình địa chủ nọ, bao nhiêu người đứng chật ních cả khoảng sân rộng, ai cũng nhao nhao muốn vào được bên trong nhà diện kiến tiểu thư Rose xinh đẹp.
+ Min, có lẽ nhà này rất giàu có, nhiều tiền nhiều của và nhiều cả đồ ăn !! *Chàng lang thang nhảy tưng tưng để nhìn vào bên trong*
+ Chắc chắn rồi. Nếu 1 trong 2 chúng ta có thể lấy tiểu thư thì sẽ không bao giờ phải lo cái ăn cái mặc nữa *Min tính toán sơ bộ*
+ Ô…. Ô …. *Max cười hạnh phúc* Vậy chúng ta sẽ tham gia kén rể sao?
+ Thế mà còn hỏi à !! Mau lên !!
Min xô mạnh hòng ấn Max chen vào được tận cổng. Họ đã thành công.
Dưới khán đài không ngớt tiếng cười vang lên, không hiểu đội kịch romance hay đội kịch tiếu lâm.
Có một bóng nam cao vượt khỏi dòng người đang cố đi tới hàng ghế trên cùng. Hắn mặc chiếc áo khoác dạ màu xám trắng, chiếc mũ chùm liền áo được hắn kéo sụp che hết nửa khuôn măt. Sau một hồi chật vật tìm chỗ, cuối cùng hắn cũng ngồi phịch xuống 1 ghế trống duy nhất và đối diện sân khấu. Hắn kéo mũ thấp hơn nữa như thể sợ những người phía trên sân khấu nhận ra mình. Hướng lên phía 2 “nam diễn viên” đang diễn kịch, hắn nhếch mép mỉa mai.
+ Chàng lang thang kia à. Kể ra cũng giống mấy đứa tay nhặt lá chân đá ống bơ. Còn thằng thay thế mình đâu?
…………………………
Vở kịch trở nên gay cấn khi Max – chàng lang thang phải chiến đấu anh dũng với hơn 100 đối thủ để lọt vào top 10 người được ra mặt Rose.
Max và Min đang đứng bên ngoài chờ Rose gọi vào.
+ Ối ta lo quá Min ơi *Max vuốt ngực* Không biết tiểu thư có thích ta không? Nàng ấy có thích bộ quần áo ta đang mặc? Kiểu tóc của ta có kì không? *hoảng hốt* Min !! Mi thấy ta có đẹp trai không???
+ Tất nhiên là mi đẹp, nhưng không bằng ta được. Yên lặng đi. Mi muốn Rose tống cả 2 ra ngoài sao.
+ Hic.
Cánh cửa bật mở, nàng hầu gái của Rose vén mành bước ra, Ân và Đan giật bắn người. Đó là Chi. Chi luôn bị vướng vào chiếc váy bí ngô, vì vậy giải pháp duy nhất là… đi kiểu đi của con cá ngựa, giật lùi….. giật lùi….
+ YAAAAAAAA
Chi đột ngột hét to làm Ân và Đan cùng mấy trăm học sinh phải tròn mắt.
+ Này 2 thằng kia *Chi bỗng hạ giọng êm ru*
+ Dạ dạ *Max lắp bắp*
+ Từ đâu đến? Đến có việc gì? Cưa gái hả??? Không có cửa đâu !! BIẾN !!!
Max thừ ra, kén rể gì mà chưa cho nhìn mặt đã đuổi đi. Chi vênh mặt lượn qua lượn lại, cầm chiếc quạt phẩy phẩy.
Từ trong màn một “nữ yêu nhân” nhảy xồ ra, tay cầm cây gậy, đập Chi túi bụi. Olala, Tuấn xuất hiện rồi, thật ngoại mục.
+ Con này, ai ày ra đây. Về nhà rửa bát ngay.
+ Úi mama. Hu hu.Tại tiểu thư có nhiều zai theo quá *cắn chiếc khăn*
+ Mày thật là. Ta đã kiếm ày thằng tỉa hoa trong vườn rồi còn gì *mama hét*
Max, Min không hiểu chuyện gì, đành bấm bụng gặm hỏi.
+ Xin hỏi, bà và em đây là???
+ HẢ * quay nhìn Max 1 lượt* Muahaha…. Tham gia kén rể hả?
+ Vâng *gật*
+ Ừm. Ta là nuôi của Rose, còn đây là con gái ta kiêm a hoàng của Rose *chỉ vào Chi*
+ Thế còn tiểu thư Rose?
+ Rose sẽ xuất hiện ngay đây. Rose *gọi vọng vào trong cánh gà* chồng tương lai của tiểu thư đến rồi.
Rose bước ra sân khấu, vẫn là khuôn mặt trầm buồn lạnh lùng (theo đúng vai nhân vật Rose). Kiệt ngồi dưới khán đài phá ra cười nghiêng ngả, kể ra hắn mà đóng kịch thì cũng sẽ “được” xinh đẹp như Tùng.
+ về rồi đó à *Rose*
+ Ôi…… ôi.. *Max nhào tới* Tiểu thư đây rồi.
Đúng lúc vở kịch đang diễn ra tốt đẹp, sự cố đã ập tới khiến không ai kịp định thần.
Chiếc đinh ốc nhỏ trên trần sân khấu rơi xuống, ngay trên mũ Đan. Đan thấy lạ bèn xoa nhẹ chiếc mũ. Kiệt ngồi ngay hàng ghế đầu, sát sân khấu nên nhận ra phản ứng kì lạ của Đan. Chiếc đinh ốc nảy xuống nền và lăn gọn vào chân Kiệt.
+ huk???
Kiệt cúi người nhặt chiếc đinh ốc lên.
+ Đinh ốc? Ở đâu……
Kiệt vội hướng mắt lên trần sân khấu, phía trên đầu Đan là 1 chùm đèn thủy tinh được CLB kịch mắc thêm làm bối cảnh nền.
KẸT…KẸT
+ Quái gì thế này.
Kiệt rít lên theo từng chuyển động đung đưa của chùm đèn, 1 vài học sinh quanh Kiệt cũng chú ý theo.
PHỰT !!!
+ Á Á Á Á……………………….
Gần như tất cả học sinh ở 2 hàng ghế đầu phải thét lên khi chùm đèn rơi thẳng xuống sân khấu – chỗ Đan đang đứng. Chỉ có sự hỗn loạn lấn áp tất cả….
RẦM.
………….
…………
Đầu óc Đan quay mòng mòng, mất cảm giác tay chân, có vẻ cô đã va đập vào đầu. Trời đất tối sầm lại.