Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Chương 33


Bạn đang đọc Nếu Một Ngày Anh Hỏi… Em Là Ai? – Chương 33

Trường bắt đầu đông học sinh, Huyền và Ân chưa kịp ngạc nhiên vì thành tích đi học sớm của Đan thì lớp bên có tiếng thét kinh hồn làm cả khu nhà phải chao đảo.
+ Á Á Á…. ĐỨA NÀO THẢ BỌ VÀ SÂU RÓM VÀO BÀN CỦA TAO????????????
Mọi người chạy xô lại xem, Đan nằm bò ra bàn cười ầm ĩ, tay đập loạn xạ.
+ Cậu làm hả? Thả sâu róm vào ngăn bàn Vân *Huyền trố mắt*
Thật ra sâu róm là “lực lượng” chủ đạo, bên cạnh đó Đan còn vô tình chiêu mộ thêm một vài LOÀI quanh quanh trên cái cây. Điển hình phải kể đến BỌ NGỰA, BỌ XÍT….v…v….
+ Chưa hết đâu, cức chờ mà xem *Đan tự đắc*
—————–
Vân cùng mấy đứa con gái vào WC, Đan lặng lẽ bám theo. Chỉ chờ lúc Vân bước vào và khép cửa WC thì Đan xách nhanh xô nước lau nhà gần đó, thẳng tay đổ ụp vào trong.
ÀO.
+YAAAAAAA. HÔI QUÁ. Đứa nào? hu hu !!!
Vân đạp cửa xộc ra thì Đan đã chạy mất, còn mỗi chiếc xô lăn lóc. Lũ bạn Vân mở cửa thấy Vân ướt nhẹp, đầu tóc rũ rượi bốc mùi hôi, cả bọn bịt mũi.
+ Chúng mày bịt mũi cái gì !!! Chiết tiệt, đứa nào chơi Vân này thì lộ mặt đi !!! *dậm chân*
Bên ngoài cửa, Đan vểnh tai nghe ngóng, sung sướng chạy đi thực hiện thêm vài kế hoạch cao cả. Từ góc cửa đối diện, một bóng người nhỏ bé tay đút túi quần bước ra, nhìn chằm chằm theo Đan. Màu tóc bạch kim cùng một cái gườm sắc nhẹm. Đó là cô bạn Ghim đã cứu Đan hôm qua.
Ghim không mấy khó khăn đoán được tác giả của một đàn sâu róm, giờ thì tận mắt chứng kiến Đan tắm cho Vân bằng một xô nước lau rửa WC. Ghim nhếch mép nhìn vào trong – Vân đang bắt mấy con bạn lau mặt ình. Ghim rút một tay từ túi quần chiếc điện thoại. Một kiểu ảnh ghi lại khoảnh khắc hiếm có của Vân !
Sau khi đặt tấm ảnh làm hình nền điện thoại, Ghim cũng lặng lẽ rời đi.
—————–
Giờ thể dục:
Đan phải mua chuộc mãi ông bảo vệ mới cho cô vào phòng thay đồ trước mọi người. Đan lục xục bới tìm quần áo của Vân.
+ Đây rồi. Hôm này ta sẽ làm nhà thiết kế thời trang !!! Ha ha *cười điên đảo*
Đan cầm cây kéo lên, ngắm nghía chiếc áo thể dục của Vân. Một đường cắt, hai đường cắt

“Tay áo không cần thiết, trời nóng cho Vân nó mặc áo sát nách. Mình tâm lý thật” *xoẹt xoẹt*
“Còn cái quần? À. Ống cao ống thấp” *xoẹt xoẹt* “Ống quần phải có riềm tua” *cào cào* “Ý chết !! Quần thể dục chấm bi cho đẹp” *vẩy sơn trắng tùm lum*
+ Ôi !!! Kiệt tác !! Hẳn Vân sẽ hài lòng lắm *tự sướng*
Đan gấp gọn đồ thể dục của Vân đút vào tủ đồ, vừa thu dọn đống tàn tích thì ô cửa sổ thông gió trên cao bật mở, mái tóc bạch kim ánh vàng bồng bềnh cùng những tia nắng.
+ Cậu làm gì thế?

+ *Đan giật mình đánh rơi kéo, mảnh vụn….* Ha…….ha…. hả???? *hoảng*
Ghim nhìn những đồ dưới chân Đan, tỏ vẻ ngây thơ.
+ Ủa. Cậu cầm những thứ gì thế *chỉ*
+ Á *vội giấu đồ* Đồng phục tớ bị rách, tớ khâu lại *toát mồ hôi lạnh*
+ Cậu khéo tay nhỉ *cười*
+ Hê *nuốt nước bọt* Thế sao cậu … ở trên cửa thông gió?
+ Tớ là học sinh mới, chưa có đồng phục thể dục. Đang tính đi ăn trộm đây.
+ ăn trộm??????????
+ thôi, nể tình đây là đồng phục lớp cậu, tớ bỏ qua phòng này !
Nói rồi Ghim nhảy phịch ra ngoài, chạy đi. Đan nhăn nhó sợ hãi. Đầu giờ thì bị Ghim bắt gặp trong lớp Vân, giờ thì bị Ghim phát hiện ngồi chỉnh chu đồ thể dục. Đan bống sợ cô gái tóc bạch kim này, dường như cô ấy không phải đơn giản chỉ là học sinh mới chuyển tới. Ghim phủi tay đứng bên ngoài cười mỉm thích thú.
+ Đây là lớp của tớ mà. Cậu khâu vá gì ở lớp tớ chứ hả Trần Đan.
————–
Tới tiết sau là tiết thể dục của lớp Vân, cả trường lại được dịp luyện màng nhĩ.
+ I….YAAAAAAAAAAAAAA CÁI GÌ THẾ NÀY??? Quần áo thể dục của tao sao mà y hệt quần áo lũ thổ dân rừng rú hả???
…..
Đan ngồi âm mưu thêm vài kế hoạch trả thù Vân thì tiếng loa thông báo vang lên.
◄ Đội kịch khối 11 cuối giờ học tập trung ở CLB để tổng duyệt lần cuối. Thứ 7 tuần này lễ hội khai mạc. Xin nhắc lại….. ►
Đan tròn mắt, ngó sang bàn Huyền hỏi.
+ Thứ 7 cuối tuần là lễ hội sao? Nhanh quá vậy.
+ Thì đầu tháng triển khai kế hoạch, giờ là cuối tháng rồi. Chẳng lễ hội thì sao. Dở hơi *Huyền lè lưỡi*
+ Sao cứ bảo người ta dở hơi *tiện tay ném bút vào người Huyền*
+ Mất bút nhé, tịch thu tang vật. Hừ.
+ ấy !! Có mỗi chiếc bút để viết………….!!
Bấy lâu xảy ra nhiều chuyện nên Đan cũng không ý thức thời gian nữa. Đã một tháng trôi qua, lễ hội sắp được tổ chức. Đan sực nhớ ra, cả tuần qua không thấy mặt mũi Kiệt trong trường, hắn chưa tập kịch với mọi người dù một buổi. Nếu hắn đòi diễn, vở kịch của Trang không biết sẽ “đi đâu về đâu”.
Cuối giờ, mấy đứa rủ nhau lên CLB kịch, Hương ít gặp Đan và các bạn vì mải đi chơi với Chi. Tùng từ phía hành lang bên kia tiến lại, gặp Đan và mọi người, Tùng cười dịu dàng.
+ Cùng đi nhé?

+ Ơ….. Tất nhiên.
Mặc dù cố gắng không dè dặt với Tùng nhưng Huyền – Ân – Hương vẫn tỏ ra không mấy thân thiện. Tùng và Vân có mối quan hệ nào đó bí mật.
Lên đến nửa hành lang thì Vân hò hét chạy lại túm áo Đan.
+ Đan !!!!!!!!! Con ranh !!! Mày bày trò chơi đểu tao đó hả?
Huyền gạt tay Vân và trợn mắt đe dọa. Vân tức đến mức này kể ra Đan cũng thành công.
+ Chơi đểu mày à? Tao không có lý do để chơi đểu mày *tỉnh bơ*
+ Mày biết tao định đâm xe….. *buột miệng*
+ Đâm ai? Mày bảo mày định đâm xe tao á? *Đan quát*
Vân tức tối không biết nói gì, chẳng lẽ ả nhận rằng ả hại Đan nên mới bị Đan hại lại. Vân bặm môi bỏ đi.
+ Ê ê con kia. Kiệt có tới tập không? *Đan gọi với theo Vân*
+ Mày chết đi !!! Ghừ *Vân rống lên bằng tất cả khả năng của cái thanh quản*
Tùng gãi gãi đầu, Huyền – Ân cười khúc khích.
+ Chết rồi. Sắp phải diễn cho lễ hội mà Kiệt không tới tập.
+ Để tớ hỏi Chi xem *Hương lên tiếng*
Hương bấm điện thoại, tất cả im lặng nghe ngóng.
Đầu bên kia vang lên tiếng nói của Chi. Hương giục Chi chuyển máy cho Kiệt.
+ A lô. Có gì mà phải nói chuyện với tôi? *Kiệt cáu*
+ Kiệt?! *Đan giành máy* Vết thương sao rồi? Có đỡ hơn không? Đến bệnh viện chưa?
Kiệt im lặng khi vừa nghe giọng Đan.
+ Ê tên kia. Anh có nghe tôi hỏi không thế *quát*
+………..Vết thương… đỡ nhiều rồi….
Không ngờ Kiệt đáp lại Đan bằng giọng nhẹ nhàng như vậy, bất giác Đan cười hạnh phúc (đúng là bệnh của mấy người đang yêu ^^!!). So với hồi đầu gặp Kiệt thì bây giờ mối quan hệ của Kiệt và Đan đã tốt hơn, hắn không ghét Đan, không đánh, không ch.ử.i, thậm chí hắn còn nói chuyện thật nhiều với Đan. Công sức “tiếp cận” Kiệt xem ra đã thấy hiệu quả.
+ Hì. Uống thuốc đều đặn, không hoạt động mạnh, không đánh nhau, ăn uống tốt…..v….v… Anh nhớ thực hiện đầy đủ.
Cả bọn từ chớp mắt này tới chớp mắt khác, Kiệt và Đan nói chuyện như đôi vợ chồng phải xa nhau thời gian dài.

+ Thôi đi đồ khùng. Cô lắm chuyện hơn cả mụ quản gia nhà tôi rồi đấy *Kiệt mắng*
+ Giống vợ chồng quá *cả bọn xì xào to nhỏ*
+ Còn nữa, Thứ 7 lễ hội được tổ chức, anh đến trường tổng duyệt với mọi người.
+ Hơ… thứ 7??? Ôi trời…. Chắc tôi không đến được đâu ! *chán nản*
+ Cái gì? Bảo không đến là không đến??????????? Anh muốn Trang chém chết chúng tôi hả??? Còn thi đấu? Thi đấu thì sao?
+ Ashiii….. Tôi không biết, các người tự lo !!
TÚT…TÚT…
+ CỤP MÁY RỒI !!! KIỆT !!!!
+ Hắn bảo sao?
+ Hắn mặc kệ.
+ Hảaaaa?
+ Không được. Phải gọi lại cho hắn.
Hương lại bấm số, lần này người nghe máy là Chi.
+ Hương à. Kiệt nó không nghe máy. Bảo mọi người là bọn tớ sẽ đến, Kiệt thì chắc không đến được *Chi nói nhỏ*
,,,,,,
+ Kiệt không đến.
+ Tính sao? Hắn đòi nhận vai nữ chính.
+ Hic. Cứ lên CLB rồi báo Trang tìm cách giải quyết.
——————
CLB kịch:
+ ĐÙA HẢ. NỮ CHÍNH BỎ DIỄN ?
Trang loạng choạng tý thì xỉu lăn ra đất. Đan và Hương chạy tới quạt lấy quát để mong Trang hạ hỏa.
+ Chị Trang, tụi em xin lỗi. Không ngờ Kiệt đểu thế.
Vân ngồi trên mặt bàn đung đưa chân:
+ Kiệt bị thương nặng ở bụng, bắt anh ấy diễn ba cái trò nhảm nhí này á. Đừng mơ. Xì.
+ Bọn tao đang thi với nhóm Kiệt *Đan lừ mắt* Mày là gì mà to mồm?
+ Tao là bạn gái của Kiệt *thét ra lửa*
+ Hồ ly chứ bạn gái gì.
Dù gì Vân cũng có lý, Kiệt bị thương nên không thể bắt Kiệt đi diễn. Giờ vở kịch trông chờ vào Kiệt nhưng Kiệt vắng mặt. Có lẽ phải tìm người thế chỗ Kiệt để hoàn thành vở diễn. Thi đấu tạm thời gác qua một bên.
+ T-ù-n-g !!!

Đan đột ngột gọi tên làm Tùng ngây người, tất cả đồng loạt nhìn về phía Tùng.
+ Anh có khả năng diễn tốt, vì vậy *đập phần kịch bản của Kiệt vào người Tùng* Mọi người tin tưởng vào anh *chốt hạ*
+ Đúng. Cố lên Tùng !!! *tán thưởng nhiệt liệt*
+ Tại sao lại là anh? *cầm kịch bản lên*
+ Vì sao ư? Vì anh diễn tốt. Thế thôi *nhe răng cười*
Trang nghiêm mặt, đáp cho Tùng ánh mắt tràn đầy hy vọng.
+ Nếu cậu không chịu làm thì… thì…. *Trang nghiến răng*
+ Tôi làm là được chứ gì =.= *Tùng xị mặt thở dài*
+ Nào. Mọi người khẩn trương tập hợp. Chúng ta hãy thử diễn xem sao!!!
Vậy là Kiệt bị thương nên không thể tham gia, trận thi đấu này bị loại. Nhưng không ai dám bỏ CLB kịch, số thành viên đã được cố định, sẽ ảnh hưởng lớn tới lễ hội. Tùng diễn thay vai của Kiệt, nữ chính đã có sự thay đổi (khả năng thế nào cứ chờ thứ 7 tổ chức lễ hội tại trường Hạ Long thì rõ).
Dần dà CLB kịch bận rộn đủ thứ, từ trang phục diễn tới phụ kiện, bối cảnh. Ai cũng cuống quýt với công việc của mình. Vai chính là Tùng (tiểu thư) và Đan (chàng lang thang).
Chiều thứ 6 được nghỉ 2 tiết cuối, 4h 15″ tan học. Trang phải đi nhận trang phục diễn nên CLB nghỉ tập. Chuông vừa reo thì cô bạn tóc bạch kim đã nhảy sang lớp Đan gọi í ới. Phải rồi, mấy ngày nay Đan cũng đang thắc mắc sao không gặp Ghim. Phong cách của Ghim chẳng hề thay đổi, vẫn cái mác “lừa tình” các nàng mê zai kute.
+ Hi. Trần Đan *Ghim vẫy tay*
+ Ghim không bị giám hiệu bắt nhuộm tóc đen hả?
+ Có chứ *nhăn mặt* Nhưng tớ không thích nhuộm đen.
+ Vậy à. Hi hi.
Đan tạm biệt Huyền – Ân để về trước với Ghim. Số Đan sao mà sướng hơn người thường, toàn quen biết những dân Hàn đặc biệt.
Hai đứa nói chuyện qua lại, Ghim khá kín kẽ về gia thế. Đến gần ngã ba, Ghim chạy lên trước chặn đường Đan và giơ ra một mẩu giấy.
+ Cho cậu. Cậu đến thăm anh ta đi.
+ Ai cơ?
+ Đây là địa chỉ biệt thự T.A mà Seo Woo Joong sống.
Đan mở mẩu giấy, những nét chữ nghiêng ngay ngắn cùng mũi tên chỉ đường tỉ mỉ. Một tấm bản đồ mini, chắc Ghim đã vẽ nó (may mắn thay nó dễ nhìn).
+ Địa chỉ nhà Kiệt? *trợn tròn mắt, nhìn mẩu giấy không rời*
+ Thôi. Ngã ba này, cậu rẽ trái và đi tiếp theo tấm bản đồ. Cậu sẽ thấy một ngôi biệt thự “đồ sộ” *Ghim miêu tả* Cảnh sát hỏi thì cậu nói quen người nhà Chủ tịch Hwang Tea Na. Tớ về đây, gửi lời hỏi thăm người đó cho tớ nhé.
Ghim chạy nhanh như thể xong nhiệm vụ là biến luôn vậy !
+ Wee Cậu không đi cùng tớ à ?
+ Không. Tạm biệt.
Ghim đã sang đường và dạt vào con ngõ khác. Đan nhìn mẩu giấy trên tay, bắt đầu chuyến hành trình khám phá đường tới nhà Kiệt.
Mà sao lại có Cảnh Sát nào ở đấy nhỉ? Hay Ghim nói nhầm !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.