Bạn đang đọc Nếu Một Ngày Anh Hỏi… Em Là Ai? – Chương 31
Kiệt đưa mắt khắp hành lang, cầu thang… hắn muốn hét lên kinh hoàng. Toàn bộ đều là hình ảnh một thằng con trai – giống hệt hắn ở khắp nơi, khắp nhà Đan. Kiệt khép nhẹ hai mí đến nỗi…. không muốn mở ra, hắn túm tay áo Đan.
+ Dẫn đường. Nhà cô chắc xưa kia là nghĩa địa, ma quỷ ám nhiều thế này… *hắn nhỏ giọng chia sẻ*
+ Anh bảo nhà ai là nghĩa địa? Muốn chết hả *Đan quát*
+…………….
Vẻ mặt của Đan thật quen thuộc trong căn nhà này, dường như trước kia Kiệt từng chọc giận Đan rồi bị cô càm nhàm y như bây giờ vậy.
+ Lại thế rồi, điên mất thôi….
Kiệt rùng mình bước nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lại. Đan nghe rõ tiếng “Á” của Kiệt vọng ra, chắc hắn thay áo đụng tới vết thương trên bụng. Đan xụ mặt buồn rầu, Kiệt lại làm những việc nguy hiểm, chém nhau chứ không phải đùa. Giá mà Kiệt không có bản tính giang hồ, giá mà Đan có thể giúp Kiệt một thứ gì đó…
Đan đứng chờ Kiệt ngoài cửa, mặc cho cả người cô vẫn ướt đẫm nước lạnh. Tự dưng Đan mong cô trở thành một kẻ có bản lĩnh như Huyền hoặc Vân, như vậy cô có thể hiểu Kiệt, ở bên và giúp đỡ Kiệt.
Đan chỉ là một cô bé 16 tuổi quá đỗi bình thường, nhan sắc không bằng Vân, không ngốc nghếch nhưng cũng không uyên bác bằng Ân, không dễ bị bặt nạt nhưng chẳng bản lĩnh bằng Huyền. Đan bình thường, quá bình thường, nếu cuộc đời cô là cuốn truyện, Đan sẽ không hiểu vì sao mình được chọn làm nhân vật chính =.=”.
CẠNH.
Kiệt thất thểu bước ra, mặt hắn khó coi không thể tả. Đan chỉ cười, trong bộ quần áo của Jung Min từng mặc, với cái đầu ướt nhẹp (làm hỏng kiểu tóc vuốt keo chỉa chỉa style), Kiệt là Jung Min !
+ Đau quá (chỉ vết thương) Phát điên rồi (chỉ những hình ảnh hắn vô thức nhớ được trong nhà Đan). Đúng là nhà ma !!! *phán một câu xanh rờn*
+ Nhanh lên, phải băng lại vết thương *kéo tay Kiệt*
Kiệt bám dính lấy cửa không chịu đi.
+ Cô mang bông băng lên đây đi, tôi mệt lắm, không bước xuống tầng được *uể oải*
+ Thế…. thế anh vào trong ngồi đợi tôi.
Đan rối rít chạy loạn xạ trong nhà, chuyện gì chứ chuyện Kiệt bị thương khiến Đan xót xa nhất. Kiệt quay nhìn phòng Jung Min một vòng, hắn nheo mày và đi sang phòng Đan ngồi. Có vẻ không ổn lắm, Kiệt vào phòng con gái mà (tất nhiên không có ý đồ gì). Thứ đầu tiên đập vào mắt Kiệt là.. một chùm thú bông nhỏ treo ngay cửa từ hồi Đan còn là trẻ con, đến giờ Đan vẫn không gỡ chúng cất đi.
+ Đúng là đồ con gái *chẹp miệng, tay gạt mấy con thú bông để vào bên trong*
Phòng Đan nhỏ hơn phòng Jung Min, tất cả đều màu hồng phấn, từ rèm cửa hoa đến màu tường nhà. Màu yêu thích của một ai đó cho bạn biết về tâm hồn của họ. Kiệt đứng im một lúc, hắn bật cười.
+ Chắc cô ta rất mơ mộng, nhìn cuộc sống toàn màu hồng *cười lăn lộn*
Kiệt bước tới bàn kéo chiếc ghế quay ra, hắn ngồi phịch xuống vắt chân chờ đợi Đan. Vô tình hắn phát hiện quyển nhật kí mở kẹp chiếc bút trên mặt bàn.
+ Nhật kí???
Hai mắt Kiệt sáng như đèn pha ô tô, tim đập nhanh kì lạ. Kiệt chớp chớp mắt và đắn đo có nên nhảy tới “xâm phạm tài sản cá nhân” của Đan không.
Và rút cục Kiệt cũng mon men mò tới gần quyển nhật kí.
+ Chà…. vừa dày vừa cũ. Hê….. Viết chăm chỉ ghê. Mà cô ta viết cái gì??? Người yêu? Hẹn hò? Sở thích? Người hâm mộ? (đoán rùm beng) Mà có mình không thế??????? *sửng sốt*
Kiệt thận trọng lật tấm bìa, ghé mắt nhìn vào. Ngay trang bìa đầu tiên là tấm ảnh của Đan chụp với Jung Min trong khu vui chơi, tấm liền sau chính là ảnh của Jung Min.
+ Cái gì thế này? Đây là hình mình….
+ KIỆT!!!
Tiếng chạy rầm rầm của Đan ở cầu thang cùng tiếng hét inh ỏi khiến Kiệt giật bắn người, hắn gập mạnh quyển nhật kí và tiện tay phi thẳng ra ngoài cửa sổ. Ném xong hắn mới há mồm tròn mắt tự hỏi “Trời !! Mình ném ra ngoài làm gì?????????”
Đan chạy vào phòng, lo lắng nhìn Kiệt.
+ Ôi, tôi cứ tưởng anh bỏ đi với cái bụng đang chảy máu.
+ Tôi bỏ đi bằng đường “chim bay” hay đường “chuột trũi” hả *cười đểu che giấu hành động lén lút*
+ Thôi ngồi yên.
Đan mở hộp y tế, lôi ra cây kéo sắc nhẹm và một cuộn băng.
+ Cô có biết làm không? *nuốt nước bọt nhìn cây kéo*
+ À, biết….chút chút…
+ HẢ *giãy giụa*
+ Đừng bướng nữa, vết thương nhiễm trùng có hại lắm…
+ Nhưng mà…. nhưng mà…. *sợ hãi*
+ Để chị làm cho.
Tiếng Lan hắt lại từ ngoài cửa, bà chị Hai gõ đầu Đan và cầm lấy cây kéo, đẩy Đan sang bên.
+ Tay em run như thế cắt vào người Jung Min đấy. Hừ !! Xuống dưới nhà thay đồ đi, ướt nhẹp rồi. Mình thì không lo, cứ ham lo chuyện thiên hạ.
Đan bĩu môi rầu rĩ, một lần nữa Đan lại nhìn vào bộ dạng tồi tệ của cô. Lan khéo léo thay băng cho Kiệt, Đan nhận thấy cô vô dụng quá, chẳng thể giúp được Kiệt chuyện gì. Sống mũi Đan cay dần, cô chạy xuống nhà để thay đồ.
+ Jung Min, lần này lại thành Jung Min rồi hả? *cười khả ố*
+ Chị nói sao? Jung Min nào?
Lan cứng người nhìn hướng xuống đất, mặt căng thẳng. Lan lại tiếp tục băng.
+ ….. CẬU LÀ AI?
+ Chị buồn cười thật. Tôi là ai mà còn phải hỏi, tôi là con trai của Chủ tịch tập đoàn T.A *vênh mặt*
ROẸT
~
+ Á Á đau quá !!!!!!!!!!!!
+ Xin lỗi. Mất tập trung.
+ Chị định giết tôi hả?
+………
Công việc thay băng cho Kiệt diễn ra trong im lặng. Hơn 10 phút vẫn chưa thấy mặt mũi Đan.
+ Xong rồi đó.
Lan lạnh lùng đứng dậy thu dọn đồ y tế vào hộp, xách thẳng ra ngoài cửa, không nhìn Kiệt lấy một cái.
+ Chị là người nhà của con bé Đan hả? *Kiệt hỏi*
Lan dừng bước, tay bấu chặt thành cửa sổ vì bực bội. Lan quay ngoắt lại đáp cho Kiệt cái nhìn như thiêu đốt.
+ KHÔNG NHỚ TÔI HẢ? CHẮC CŨNG KHÔNG NHỚ GIÁM ĐỐC J-MAX LUÔN? MÀ CŨNG PHẢI NHỈ. CẬU ĐÂU PHẢI JUNG MIN.
Kiệt kinh ngạc, ngơ ngác không biết nói gì.
+ Tôi nói cho cậu biết, dù lấy cớ không hiểu gì cũng không xong đâu.
Tưởng mất trí nhớ là êm xuôi hả.
+ Mất trí nhớ??? *Kiệt cắt lời*
+ Đúng !! Mất trí nhớ, cậu vào ở nhà tôi 2 tháng. Tuy thời gian ngắn mà Đan rất yêu mến cậu. NHỚ ĐƯỢC LAI LỊCH GIÀU CÓ QUYỀN THẾ CỦA CẬU THÌ QUÊN ĐAN. ĐÁNH NÓ THẾ HẢ?
+ Chị điên à *lúng túng*
+ Tôi gặp Jung Min nhiều nhưng giờ mới được gặp cậu – Kiệt – hay nên gọi là Seo Woo Joong đây? Cậu có thấy cắn rứt chút nào khi nhẫn tâm với Đan không? Hả cậu Seo Woo Joong???
Đan ở dưới nhà nghe chị hai lớn tiếng, vội vàng lau khô đầu và lao lên xem xét tình hình.
+ Cậu có cố gắng nhớ lại phần kí ức khi sống ở nhà tôi không? Hay cậu mặc kệ cho những kí ức và con người cậu đã gặp tan biến như chưa hề tồn tại?
Kiệt ngồi lặng trên ghế, bàn tay siết lại tưởng như máu không thể lưu thông, hắn nhìn Lan bằng tất cả sự kìm nén tức giận. Kiệt không rõ mình đã “là người như thế nào, gặp những ai, làm những gì” trong 2 tháng bí ẩn ở Việt Nam, vì lẽ đó, hắn không thể tức giận với chị hai của Đan được. Đan kéo Lan ra ngoài ngắn không để Lan nói thêm những điều đả kích Kiệt.
+ Thằng đó không nhớ nó từng yêu em, thôi ngay việc ngu xuẩn là lo lắng và hy vọng đi. Đồ ngốc !!! *đang bị kéo mạnh ra ngoài*
+ Xin chị đấy. Chẳng có gì đảm bảo Kiệt không nhớ được em cả. Em không muốn Jung Min bị chôn vùi dễ dàng, thà rằng… em cứ là kẻ ngốc cho tới khi Kiệt nhớ lại còn hơn !
+ Mày ngu ngốc quá rồi, nghe chị….
+ Em xin chị đấy !!! Sắp tới lúc rồi, em có linh cảm Kiệt đang nhớ lại.
Hai hàng nước mắt lăn dài má Đan, đã rất nhiều lần Đan cũng nghĩ nên từ bỏ, buông xuôi nhưng mọi thứ vẫn giữ lấy Đan. Bây giờ đã có chuyển biến tích cực, làm sao Đan có thể từ bỏ. Có lẽ chỉ một chút nữa thôi, Đan sẽ giúp Kiệt nhớ lại 2 tháng ở Việt Nam. Dù khó khăn thì Đan cũng không từ bỏ, niềm hy vọng của Đan đang lớn hơn lúc nào, cô tin tưởng nó sẽ trở thành tương lai sáng sủa tươi đẹp như cô mong đợi.
Lan muốn đánh Đan để Đan tỉnh táo nhưng rồi Lan lại nhăn mặt bất lực.
+ Mày….. Chưa thấy đứa nào cứng đầu cứng cổ lì lợm như mày. Được !!! Mày muốn đâm đầu vào vũng lầy thì chị không cản mày nữa. Cứ để mày nếm trải bài học đi.
Lan quát Đan xong liền bước xuống tầng và đi thẳng, chắc Lan làm cái nhả nổ tung nếu còn nhìn mặt Đan và Kiệt quá.
Kiệt vẫn ngồi im như tượng, mặt hầm hầm như đưa đám.
+ Hi….hi…. Hic hic…. *Đan gãi đầu, toát mồ hôi lạnh gáy*
+ ……………..Cô cười hay khóc?
+ À. Tôi cũng…. chưa biết… *nhăn nhó*
Kiệt nghiến răng một tiếng rồi bất giác thả lỏng người.
+ Cô-có-vui-lòng-ch-tôi-biết, tôi đãng từng làm gì ở nhà cô và có phải tôi từng gây thù với bà chị cô không? *Kiệt nhấn mạnh, đánh vần từng chữ*
+ *nuốt nước bọt* Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu *cắn móng tay*
Kiệt ngạc nhiên lập tức siết tay ngăn cơn giận bùng phát.
+ Vậy đúng là 2 tháng ở Việt Nam tôi quen cô?
+ Ừ….*xụ mặt*
Nhìn bộ dạng Kiệt chẳng mấy tin tưởng những điều hắn đang trải qua.
+ Thế tôi bị làm sao? Hai tháng ở Việt Nam mà không nhớ gì. Vì tôi bị mất trí nhớ ?
+ Ừ…..
+ …..Ha….!!! Thật là nực cười quá đi. Làm quái nào tôi lại mất trí nhớ. Mấy thằng bạn đã giấu tôi mà không ho he lấy một lời!!!!!! *Kiệt đứng dậy quát to*
+ Chắc họ có lý do, không muốn anh tiếp tục yêu tôi chẳng hạn *cười buồn bã*
+GÌ? YÊU………..?
+ Thôi thôi… *vội xua tay* Đừng quan tâm, nếu anh nhớ ra thời gian khi là Jung Min thì anh sẽ tự hiểu.
Hắn đã rối tung rối mù, giờ còn bao nhiêu thứ khác nữa….
+ Jung Min. Cái tên này cô đã nhắc rất nhiều. Nó liên quan gì tới tôi? Jung Min là ai?
Đan cười trừ.
+ Jung Min là tên của anh lúc anh mất trí nhớ. Jung Min nói cách khác chính là anh.
Kiệt thoáng run rẩy, hắn lục tìm trong đầu những điều mà hắn có về nhân vật Jung Min.
Trong bệnh viện T.A, Đan và hắn va chạm, Đan không ngừng khóc lóc và gọi tên Jung Min. Tình cảm của cô dành cho Jung Min rất sâu sắc, Vân đã nói với hắn rằng “Con bé này rất yêu anh !”. Kiệt thấy mình hồ đồ khi đã không nhận ra giữa hắn và cái tên Jung Min có mối liên hệ bất thường.
Đầu Kiệt nhói đau, hiển nhiên đầu hắn đang bị kích thích quá sức. Kiệt đứng dậy và rảo bước đi, trước sự bất ngờ của Đan. Cô chạy theo hắn xuống cầu thang và kéo được tay hắn.
+ Anh đi đâu?
+ Rời khỏi đây, tôi không muốn tìm hiểu khi tôi bị “mất trí nhớ” đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại tôi đang rất mệt mỏi *hất tay Đan*
+ Ừ *buồn* Anh cẩn thận vết thương ở bụng.
+ Cô có thể giữ bí mật chuyện tôi nghi ngờ Vân không *hắn nhắc* Sau này…. tôi sẽ tìm cô. Khi đã sẵn sàng.
Chắc Kiệt không hiểu câu nói của hắn có ý nghĩa lớn đến đâu với Đan. Đan vui muốn phát điên, vậy là niềm hy vọng Kiệt nhớ lại Jung Min không còn xa vời.
Kiệt ra cửa, Đan tính tiễn Kiệt thì bị hắn đẩy ngược vào trong nhà.
+ Vào đi. Không cần tiễn hiểu chưa.
Kiệt kéo cửa khép lại, Đan đứng trước cửa một lúc chợt nghe thấy Kiệt gọi điện thoại. Hắn đã giảm nhỏ tiếng hết mức nhưng Đan vẫn có thể nghe được.
+ Vân à. Ừ, xin lỗi em. Anh ổn. Giờ anh đang về biệt thự đây.
Hắn gọi cho Vân. Dù sự thật hắn đang nghi ngờ Vân làm hại đến hắn nhưng vẫn chẳng thay đổi tấm lòng với ả.
Phải chẳng Đan nên thấy tội nghiệp cho chính mình khi người cô yêu mù quáng tin tưởng đứa con gái lăng nhăng… Điều này không tồn tại lâu nữa đâu, rồi đây Đan sẽ lấy lại từ tay Vân. Tất cả. Rồi, Đan sẽ cộng sổ luôn với Vân những gì mà ả gậy ra trong lúc Kiệt quên Đan.
—————-
Kiệt nói chuyện điện thoại với Vân một hồi, đi xuống dưới khu cao ốc đợi tài xế riêng đánh xe tới đón. Hắn nhận ra quyển nhật kí bị mở tung rơi trên bụi cây cảnh ven đường. Kiệt đắn đo, cuối cùng hắn cũng đi tới và nhặt lấy quyển nhật kí, ném vào trong xe.
+ Cậu chủ có vẻ mệt mỏi. Cậu muốn đi đâu? *tài xế quay nhìn và nhẹ giọng*
Kiệt nghiêng người, nhắm mắt và đặt tay lên đầu che đi chút ánh sáng nhạt từ hai bên đường hắt vào trong xe.
+ Về nhà !
+ Nhà??? Ý cậu là…?
+ Cái “nhà” mà có mụ phù thủy đang sống ấy, còn “nhà” chung với mấy đứa kia thì để lúc khác đi.
+ Vâng.
Chiếc xe lăn bánh êm ru, cửa kính đen được đóng kín để Kiệt có thể chợp mắt trên đường về biệt thự.