Bạn đang đọc Nếu Một Ngày Anh Hỏi… Em Là Ai? – Chương 29
Tuấn bị hai gã thụi cho 2 lăn lóc dưới sàn nhà, cái cần lo thì không lo !
Sự việc đang diễn biến xấu, tổn thương rất nhiều người, nguyên nhân là sự lạnh lùng khó hiểu và sự thay đổi 180 độ của Kiệt. Sao Kiệt cứ biến hắn thành con người khó đoán như thế?
+ Chiều nay Kiệt sẽ đấu trận cuối với bọn giang hồ. Chúng ta nên thu xếp sớm để đến…. ngăn cản.
+ Nên vậy. Không phải lo cho Kiệt bị thương mà lo…. lũ giang hồ bị giết.
+ Tốt thôi ! Quyết định thế nhé. Nhưng Vân không nói rõ thời gian.
+ Không sao đâu, theo thói quen thì Kiệt sẽ hẹn ẩu đả tầm 6h tối.
Ba gã mải mê bàn tính không để ý 4 đứa con gái hoảng hốt đứng bên cạnh. Ngăn cản một trận đánh nhau nghiêm trọng chắc chẳng thể lành lặn trở về. Hương kiên quyết không cho Chi đi. Huyền và Ân cũng phản đối cái cách 3 gã rủ nhau tự_giải_quyết.
Dù nói thế nào Chi – Trung – Tuấn cũng không nghe. Mấy đứa con gái theo sát chân cũng không hiệu quả. Nhân lúc giờ giải lao tiết 4 hỗn loạn, 3 gã đã chuồn ra ngoài. Hương vội chạy qua lớp Đan gọi Huyền – Ân.
+ Chết tiệt !!! Bọn con trai này toàn tự quyết định *Huyền giật mạnh cái cặp, gấp rút thu dọn sách vở*
+ Nhanh lên. Không ngăn được 3 thằng đó thì đành phải… đi cùng !!!!!!!!!!!!!!!! Tớ nhắn ông quản gia mang ô tô đến rồi *Ân vừa hí hửng vừa căng thẳng*
Đan không nói gì, thu dọn đồ nhanh hết mức và cùng Hương – Huyền Ân lao xuống cổng trường.
Trốn học tập thể !!
Vĩnh biệt hạnh kiểm tốt tháng này !! T.T
Ra đến cổng, bốn đứa lấp lé trốn ông bảo vệ, vừa bám được vào song sắt định trèo ra thì…
+ MẤY CÔ KIA !!! CÁC CÔ LÀM TRÒ GÌ THẾ HẢ. ĐỨNG LẠI ! TÔI SẼ GHI HẾT TÊN ! *chạy như bay ra cổng*
+ Trời ơi leo nhanh xem nào Hương !! Ông hói có bộ ria kim loại sắp đến rồi *hối hả đủn Hương*
+ Á… tớ… đang cố….
+ Trời muộn rồi !!!!!!!!!!!!!!!
+ Đứng lại cho tôi, khai tên !! Các cô to gan thật, Ở LỚP NÀO ? *quát to*
Cả lũ bị quát bủn rủn chân tay, tiền sử trong trường chưa có bảo vệ nào hung dữ như ông hói ria kim loại.
+ Thầy, em xin lỗi nhưng việc quan trọng lắm…. *Huyền khẩn hoảng*
+ Đúng thế ạ. Giờ tụi em sẽ đi và lát sẽ về khai tên *mơ đi !!!* Xin thầy….. *Đan hạ giọng nài nỉ*
+ KHÔNG NÓI NHIỀU. TÔI LÔI CÁC CÔ LÊN PHÒNG HIỆU TRƯỞNG. ĐI MAU !!!!!!!!!!!
Ông hói hầm hầm lôi Đan đi, Hương đang vắt vẻo trên hàng rào vội gỡ cái cặp sách quăng thẳng vào đầu ổng. Huyền và Ân chớp thời cơ xông vào đấm túi bụi. Kể ra chân Đan mà lành thì Đan cũng tham gia.
————–
+ Là ông ép bọn tôi. Hừ.
Sau khi trói ông hói vào gốc cây, nhét giẻ vào mồm ổng thì 4 đứa lại vội vã làm nốt công việc dang dở: trèo cổng ra ngoài ! Chiếc xe độc quyền của Ân từ hồi Ân chở Đan đến bệnh viện T.A hầu như không thay đổi. Hương chẳng có cơ hội kịp thắc mắc vì sao học sinh cấp III đã sở hữu xe ô tô, Ân khởi động máy và phóng vèo lên trước. Ôi, lần thứ 2 Đan được thưởng thức tài nghệ “nữ hùng xa lộ” của Ân !!
Ruột gan phèo phổi của 3 đứa muốn rớt ra ngoài.
Kít.
Ân quay chiếc xe một vòng tròn rồi *** phanh ở con đường đối diện Công viên. Lúc này mới 4h30″ chiều, ai cũng đinh ninh rằng đã đến sớm, vậy mà…
Nơi công viên chỉ ngổn ngang tàn tích những kẻ nằm la liệt, dao kiếm rơi lung tung. Đan chạy nhào đến, chỉ còn 2 ~ 3 đang đánh nhau. Và những kẻ đang đánh nhau kia… rất quen.
+ Chi !!!
Hương hét lên hoảng sợ khi thấy Chi bị gã to con đấm mạnh, xước môi rỉ máu. Chi quay nhìn Hương, tròn 2 con mắt kinh ngạc. Chắc đang tự hỏi sao Hương có thể ở đây?!
+ Kìa !!! Coi chừng !!!!!!! *Huyền hét*
Đúng lúc một tên vung dao sượt người Chi, và rồi… chỉ một phát lên gối thằng đó. Một phát thụi sau gáy. Kết thúc.
Đồng thời với Chi thì Trung và Tuấn cũng giải quyết xong 2 tên. Đan khẽ thở phào nhưng tim đập thình thịch khi nhận ra Kiệt không ở đấy.
+ Kiệt đâu?
+ Các cô chia nhau ra tìm đi !! Thằng Kiệt bị thương nặng lắm. Nó ở quanh đây thôi ! *Trung nói gấp gáp*
+ Kiệt bị thương? Sao lại bị thương?
+ Đừng hỏi. Nhanh chia nhau tìm đi !!!!!!!!!!!!!!
+ Được được……….Tớ tìm ngả này.
Thế là bảy người phân nhau đi khắp các ngả quanh công viên tìm Kiệt. Đan không tin nổi nữa, Đan không hiểu. Tại sao lại như thế này? Đáng lý Kiệt sẽ không bị thương chứ.
Chuyện gì đã xảy ra ? Kiệt ở đâu? Còn Vân đâu? Nó nói sẽ đi cùng Kiệt, lúc Kiệt bị thương thì nó đang ở chỗ nào?
Lòng Đan nóng rực như lửa dốt, thần kinh tưởng như nổ tung, cô chỉ mong cho Kiệt an toàn, ít nhất là tới lúc Đan thấy Kiệt. Đan dáo dác khắp bờ hồ, không ngừng gọi Kiệt đến khô cổ họng.
+ KIỆT, ANH Ở ĐÂU???? ĐỪNG TRỐN NỮA !! RA ĐÂY CHO TÔI !!
Ánh nắng nhẹ trên mặt hồ cứ dịu dần rồi vụt tắt. Đất trời rơi vào màn xám trắng, se lạnh. Đan ngó nghiêng không biết nên tìm Kiệt ở đâu quanh công viên rộng lớn này. Cô bấm số cho Huyền:
+ Đã thấy Kiệt chưa, Huyền?
+ “Không thấy. Hắn như bốc hơi vậy.”
+ Cậu hỏi bọn con trai chưa?
+ “Rồi, chúng cũng đang tìm ráo riết…”
+ Thế còn……………….
Đan giật thót mình, lùm cây to và đám cỏ cao đã che lấp một bóng người nằm dài trên đồng cỏ. Hắn hơi tựa lưng vào thân cây, quay mặt về phía Đan, ánh mắt sắc nhẹm lạnh lùng, nhợt nhạt không còn thần khí. Điện thoại của Đan rơi xuống đất, cô đứng chết trân nhìn trực diện vào đôi mắt kia. Đó là Kiệt, hắn không còn bước nổi nữa. Bị Đan phát hiện, hắn ném cho cô cái nhìn đe dọa rằng:
” Cô không được cho ai biết tôi ở đây”.
+ “Đan ! Đan ! Cậu có nghe không đấy?”
Đan vội nhặt điện thoại và chạy lên bãi cỏ gần Kiệt. Hắn mặc áo khoác trắng bên ngoài, bên trong mặc áo phông đen, nhờ vậy mà Đan không phải chứng kiến tận mắt vết thương rùng mình ở bụng Kiệt. Máu chảy lây lan ướt đẫm áo phông đen, loang lổ chiếc áo khoác trắng. Đan kinh hoàng ngồi thụp cạnh Kiệt, tá hỏa vào điện thoại.
+ Tớ tìm được Kiệt rồi, cậu gọi cấp cứu đến chỗ…….
SOẠT.
Kiệt hất mạnh điện thoại của Đan làm nó văng tõm xuống hồ. Hắn lườm Đan tức giận, thở dốc một cách khó nhọc.
+ Anh điên hả. Anh bị thương rất nặng, nếu không gọi cấp cứu anh sẽ chết vì mất máu hiểu không.
Kiệt nhăn mặt, hắn lườm Đan chòng chọc, tay hắn ôm hờ vết thương. Đan hốt hoảng quát lại cả hắn, đỡ hắn đứng dậy.
+ Đầu anh làm bằng cục đá chắc? Chết tới nơi rồi còn bướng. Đứng dậy !! Tôi đưa anh đến trạm y tế đằng kia. Mấy bà y tế ở đấy ít ra còn khá hơn tôi.
Kiệt loạng choạng bị Đan kéo dậy, hắn ngập ngừng không muốn nhưng Đan cứ lăng xăng kéo hắn. Đan nhớ là cách đây gần 100m có một trạm y tế cũ vắng người (nghĩa là vẫn có người). Kiệt rất đau, hắn tựa vào Đan bước đi và cố không để máu rỏ xuống đường gây chú ý. Đan cởi áo khoác đồng phục của mình đưa cho hắn thấm vết thương và tạm thời cầm máu ~ đang nghiêm trọng dần. Ai nhìn thấy sẽ đều phải hãi hùng, đi cạnh hắn mà Đan còn muốn hét lên. Trước tiên băng vết thương, sau đó cô sẽ hỏi ra lẽ sự việc.
Hai người phụ nữ trung niên xém xỉu khi thấy Đan đỡ Kiệt vào trạm y tế. Họ khẩn trương cho Kiệt nằm xuống giường, chiếc áo đen bị cắt hờ, vết thương lộ rõ. Đó là một vết chém ngang không sâu nhưng mất nhiều máu vì vào phần mềm. Đan nhắm chặt mắt lao ra ngoài, tiếp theo 2 bà y tế sẽ tiêm thuốc tê, sát trùng, khâu vết thương…v….v… Đại khái là vậy ! (không biết đâu, đừng hỏi cụ thể +.+)
Máu me làm Đan nôn nao trong người, cô chỉ biết thấp thỏm đứng chờ phía ngoài, đi đi lại lại…..
Một lúc sau:
KẸT…ẸT…..
Hai y tá bước ra, chậu nước đỏ hồng vì chiếc áo của Kiệt. Đan bật dậy.
+ Sao rồi ạ???? Hắn bị thương nặng lắm không? Có mất máu nhiều không?….Có…chết không????????
+ Chỉ ngất thôi *cười khúc khích* Trong suốt thời gian chúng tôi khâu vết thương cậu ta tỉnh thao láo, thế mà khâu xong thì lại hôn mê.
+ Dạ *choáng* Cháu vào được không *Nói dứt lừi xông bổ vào trong không cần sự cho phép*
+ Để cậu ta nghỉ ngơi nhé, mà này ! Thanh niên đùa cợt kiểu gì bị dao gọt trái cây rạch một đường thế hả. Lại còn ngang bướng không chịu tới bệnh viện.
+ Huk? DAO GỌT TRÁI CÂY? Không phải đâu. Hắn đánh nhau bị chém………….
+ T-R-Ầ-N ….. Đ-A-N…..
Cái giọng hổn hển đầy sát khí dõng dạc từng câu chữ, lần này thì Kiệt đang gọi Đan. Hai bà y tế bịt miệng cười.
+ Cậu ta nhớ cháu đấy, vào thăm đi *đùn đẩy*
Đan chạy ù vào trong, Kiệt nằm trên giường, mặt mũi đã khá hơn, viết thương ở bụng được băng gọn gàng.
+ Anh nằm nghỉ đi. Có muốn ăn gì không?
+ Ăn với uống, vừa khâu bụng xong thì ăn cái gì.
” Ái dà, mồm mép anh hồi phục nhanh đấy. Thế này thì không chết được rồi”.
Đan chưa kịp kiếm ghế ngồi thì đã phải bật dậy vì Kiệt… định rời khỏi giường bệnh.
+ Vết thương rách ra bây giờ !!!!!!!!!!!! nằm xuống không thì bảo !!!!!!!!!!!!!!
+ Cô… cô quát tôi á.
+ Anh đừng để tôi phải gọi mấy bà y tế cho anh một liều an thần đến sáng may.
Hắn tức đỏ mặt mà không làm gì được, hiếm khi Kiệt trở nên “vô hại”. Đan phải tranh thủ….. !!! Cô giữ hắn nằm im xuống giường không cho ngồi dậy.
+ Đồ khùng, cô có biết khi tôi khỏi hẳn thì hậu quả thế nào không. *tức*
+ ừ ha !! Để xem có khỏi được không đã. Nằm xuống !
+ Cô….
Đan nhớ ra những thắc mắc về việc Kiệt bị thương, cô lén nhìn hắn và dò hỏi.
+ Có chuyện gì xảy ra thế. Nghe bảo anh đi gây chuyện với lũ giang hồ.
+ Không phải tôi gây chuyện mà là chúng nó gây chuyện *Kiệt sửa*
+ Là sao.
Hắn thở dài nhún vai.
+ Hơn tuần trước, tôi thấy lũ trường Tài Đức gì gì đó trấn tiền mấy thằng mọt sách trường ta, tôi chỉ muốn… cứu người. Ai dè lỡ mạnh tay làm hỏng mất bộ răng đẹp của thằng thủ lĩnh. Hình như nó từng bị ai đánh te tua, mới làm lại răng, vậy mà… chậc chậc !!! *lắc đầu* Từ đó tới giờ bọn Tài Đức thi nhau kéo quân ở các trường tới sinh sự với tôi. Tôi không rỗi hơi mà tự kiếm việc vào thân.
+ Ơ??? Sao Vân bảo…..? Vậy sao anh lại lạnh nhạt với Trung – Tuấn – Chi, có thể nhờ họ………………….
+ Miễn dùm đi. Hay ho gì ba cái trò chém nhau mà còn lôi bạn bè vào. Và….. *dừng lại*
+ Và…..?
Kiệt đáp cho Đan cái nhìn nghiêm nghị.
+ Và chúng cũng cần bài học khi giấu giếm tôi về khoảng thời gian 2 tháng hè ở Việt Nam.
+2 tháng hè hả *ngây ngô* Đó là… *sực nhớ, vội ngừng lời*
Đan định nói gì? Khoảng thời gian đó chẳng phải Kiệt mất trí nhớ sống nhờ nhà Đan?
Kiệt nhanh chóng bắt được phản ứng của Đan. Hắn bắt đầu hỏi:
+ Cô cũng “nằm” trong 2 tháng đó?
+ Ha…. Gì…gì…*giật thót tim*
+ ĐỪNG CÓ GIẢ NGU NỮA *hắn ngồi dậy, quát vào mặt Đan* Có cái quái gì trong khoảng thời gian 2 tháng mà các người phải giấu nhỉ. Cho dù thế nào tôi cũng không lí giải được vì sao tôi không nhớ gì hết. Tôi uống rượu ở quán Bar, đi dạo gần bờ hồ, lúc tôi tỉnh thì lại đang nằm trên giường trong bệnh viện. Cảm giác như vừa mới hôm qua, thế mà thực sự thì đã tròn 2 tháng. Như thể…….. tôi bị mất trí nhớ?
Kiệt tức tối tuôn một tràng dài những điều hắn thấy khó chịu. Hắn để ý bàn tay Đan khẽ siết lại, nét bất ngờ trên mặt Đan. Hắn im lặng, ớ người như tượng.
+ TÔI…. MẤT TRÍ NHỚ???