Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Chương 23


Bạn đang đọc Nếu Một Ngày Anh Hỏi… Em Là Ai? – Chương 23

Hương tức giận ném 2 quả cà chua ra chỗ Chi và Khang (bụp bụp !)ɋ
+ MÀY MÀY TAO TAO CÁI GÌ. Vào dọn bàn, không ăn thì đổ đi đấy nhá.
Các gã con trai bẽn lẽn đình chiến vì 2 lý do, thứ nhất: không vào thì mất ăn; thứ hai: để “Hương muội muội” phải vác chảo ra thì………..!!!
Ngồi vào bàn Chi và Khang chiếm 2 ghế đối diện nhau, một tay cầm dĩa một tay cầm dao nia qua nia lại hù dọa kẻ thù.
+ Thôi ngay. Hai người có phải trẻ con đâu hả???
+ Nhưng mà nó….. *đồng thanh, chỉ tay vào mặt đối phương*
+ Ăn mì xào. Tôi không kịp đi chợ.
Hương bày đĩa ra cho 2 gã, vừa tháo tạp dề ngồi xuống thì Khang bật dậy:
+ Hương, anh không thích ăn mì mà *nhăn nhó*
+ A. Không ăn thì đưa tao *Chi vươn người chọc dĩa định xoắn mì của Khang*
≈Cạch≈ 2 cái dĩa chạm nhau !
+ Đứa nào bảo tao không ăn? ĐỨA NÀO??? *hét ra lửa*
+ ashi *Chi hất sợi mì lên mặt Khang*
+ Mày…… *hất lại Chi*
Vèo……..vèo………vèo………
Sợi mì trong hai đĩa bay như mưa, vắt vẻo lên mặt Chi – Khang.
Vèo ≈ Soạt ! Sợi mì hạ cách ngay đúng đĩa mì của Hương.
+ CHI !!! KHANG !!! *đập bàn* Mì bắn tung tóe rồi !!! *nhéo tai cả hai xách lên*
+ Á Á Á……. Hu hu hu Xin lỗi mà…
—————–
+ Hương ! Lát cho thằng này ngủ ở chuồng heo (nhà có nuôi heo đâu, bới đâu ra chuồng?)
+ *lườm* Đêm nay tao muốn ngủ vs mày ! Vào chuồng heo vs tao nhé Khang ! *chu mỏ*
Hương cố nuốt miếng mì, nhắm mắt làm ngơ. Chi và Khang lại bắt đầu vũ điệu lung tung của mấy sợi mì. Rõ khổ. Sao lại ghét nhau thế nhỉ.
Đến giờ đi ngủ, Hương kéo cả hai lên tầng:
Phòng ngủ của Khang, mọi đồ đạc như chăn, gối, ga, đệm… đều đang được Hương dọn dẹp quẳng ra phòng khách.
+ Hươnggggg……..? Em định đuổi anh trai ra phòng khách để giành phòng cho thằng đấy thật sao *Khóc lóc rỉ rê*
+ Chỉ một đêm thui, anh hãy hy sinh đi, cứ coi như vì đưa em gái xúi quẩy này *chắp tay van xin*

+ Thằng Chi có thể ngủ dưới phòng khách! *Khang hét*
+ Hắn là “thiếu gia” từ lúc lọt lòng đã chăn bông nệm thú, hắn sẽ mất ngủ nếu nằm ghế salon *Hương thì thầm*
+ Thế anh cũng sẽ mất ngủ ! Kệ hắn đi ! *kéo áo Hương, tỏ vẻ đáng thương*
+ Nhưng mà hắn đòi vào phòng em ngủ !!! Kệ sao được mà kệ ! Anh để đứa em gái “nai vàng ngơ ngác” này ngủ vs 1 thằng lạ mặt àk?????? *đẩy Khang ra khỏi phòng và đóng sập cửa*
+ Hương…. Hương ơy… hu hu… Phòng của anh cơ mà *đập cửa ăn vạ*
+ *per, coi như tiếng mèo kêu*
Hương mở tủ, lôi ra bộ chăn nệm mới tinh, trải gọn gàng cho Chi. Chi hiển nhiên đi ngắm nghía phòng Khang, như thể việc Hương đang làm cho hắn là việc tất yếu. Chi ngồi xuống bàn làm việc của Khang, bắt gặp những khung ảnh nhỏ được treo chằng chịt trên tường. Hắn thích thú gỡ tấm to nhất xuống và giơ lên trước mặt Hương.
+ “Đôi vợ chồng ngốc” cô nói đây hả?
Nhìn thấy tấm ảnh trên tay Chi, Hương biến sắc, làm rơi cả chồng chăn gối. Hương thẫn thờ nhìn tấm ảnh hồi lâu.
+…… Bức này là sinh nhật Khang năm 17 tuổi, có lẽ đây là bức ảnh cuối cùng gia đình tôi còn đủ 4 người…*buồn bã*
Chi lúng túng, vội để bức ảnh vào vị trí.
+ Xin lỗi. Vô ý rồi *cười ăn năn*
+ Không sao.
Hương lại nhặt chăn lên và hoàn thành nốt công việc. Chi đưa mắt liếc tất cả ảnh của Khang, rồi thì, hắn lại dừng mắt ở 1 tấm ảnh khác sau khi đắn đo chắc chắn tấm ảnh này không gợi kỉ niệm buồn cho Hương hắn mới hỏi.
+ Cái này? Thằng ngố nhà cô quen Quán Quân karatedo hả? Sao lại mượn Cúp người ta chụp ảnh. Làm tôi cứ tưởng hắn Vô Địch thật ! Haha. *cười đểu*
+ Đâu? *ngó nghiêng* Àk. hắn đúng là Vô Địch karatedo năm đó mà. Cúp của Khang đấy, sao anh lại bảo hắn mượn Cúp người khác chụp ảnh *cười nghiêng ngả*
Chi tròn mắt nhìn Hương, shock cực độ. Có nằm mơ Chi cũng không tưởng tượng được Khang là Quán Quân karatedo quốc gia.
+ Nhìn hắn thế mà Quán Quân karatedo???????!!!
+ Haizzzz, Khang tỏ ra ngố thôi chứ xét ra chẳng ngố tý nào. Xong rồi, anh vào mà ngủ.
+ ơ. Nhưng hắn đích thị ngố và rất dễ bắt nạt… *Chi rùng mình, cố biện minh cho việc đã chọc tức Khang*
+ Khang ý, năm hắn học lớp 12, tôi học lớp 8, hắn đã 1 mình vào trường tôi, đập te tua phân nửa lớp học vì tụi nó dám giễu tôi…có ba mẹ ngốc ! *Hương cười khúc khích*
Chi nuốt nước bọt, nín thinh, hồi tưởng lại những hành động của mình vs Khang từ lúc Chi bước vào nhà. Thật tạ ơn trời vì Khang chưa cho Chi ngủ tạm đêm nay trong Bệnh viện. Nếu sáng mai gặp Khang, có lẽ Chi sẽ phải lễ phép hơn.
+ Anh cũng thấy hắn ngố phải không? Bản chất của hắn rất tốt, hiếm con trai được như Khang lắm. Hì.
+ Ừkm… xem chừng hắn rất yêu quý em gái.
Hương cười thật tươi, đáp lại Chi bằng giọng đầy tự hào.
+ Tôi cũng yêu quý Khang vô cùng, tôi hạnh phúc khi có Khang làm anh trai ! Khang luôn luôn bảo vệ, che chở cho tôi, ngay cả khi ba mẹ bỏ đi, anh ấy vẫn kiên cường làm thêm kiếm tiền để tôi đi học tiếp. Không hiểu Khang nghĩ cho tôi nhiều như thế nhưng ai sẽ nghĩ cho hắn. Chẳng ai bảo vệ che chở cho Khang. Thật quá ngố khi chấp nhận hy sinh mà không cần nhận lại…

Vậy là Hương rất tôn thờ và yêu quý anh trai, không như những gì Hương thể hiện bên ngoài. Một gia đình chỉ có 2 anh em nhưng những tình cảm họ giành cho nhau thật đáng quý. Tại sao Chi lại không thể hiểu được tình cảm đó, Đối vs Chi mà xét: nó qúa mơ hồ.
Chi vừa bực bội vừa bất lực, sau này liệu có ai có thể cho hắn hiểu về tình cảm mơ hồ đó không? Chi thở dài loạng choạng tiến về giường, hắn thả phịch cơ thể xuống như 1 loài sinh vật chưa hề có khung xương.
+ Haizzz. Cô muốn biết chúng tôi thân vs gã Kiệt như thế nào không? *Chi cười mỉm quay nhìn Hương*
+ “Chúng tôi”??? Gồm anh – Trung – Tuấn hả?
+ Ừk.
+ Một lũ nhà giàu hám vui, chơi thân vs nhau không phải bình thường quá àk? *Hương hậm hực*
+ Này nhá. Đừng có mà phán bừa !
+ Có gì vĩ đại lắm sao??? *hí hửng ngồi xích lại gần Chi*
Chi trở mình nằm quay lưng vs Hương, bằng cái ngưỡng giọng trầm nhất, Chi kể lại chuyện mà đến giờ hắn vẫn nhớ như in.
+…. Chúng tôi đến vs Kiệt chẳng phải vì cùng giới giàu có, cũng chẳng phải vì hợp cạ hay hợp gu. Đơn giản chỉ vì 1 lời đề nghị của Kiệt.
+ Đề nghị ákkk?
+ Một đề nghị mà Kiệt biết chắc chắn chúng tôi không thể từ chối.
+ Úi ! Tầm cỡ nhỉ. Là gì thế? *háo hức*
+ ….Kiệt muốn…. trở thành người thân của chúng tôi.
Hương quá bất ngờ về câu trả lời của Chi, Hương liếc mắt lên trần nhà, gãi gãi cằm rồi lại liếc mắt khắp phòng, gãi gãi đầu. Dù suy nghĩ rất kỹ nhưng Hương không thể lý giải nguyên nhân khiến các gã chịu chơi thân vs Kiệt thúi tha – xấu xa.
Chi nhìn phản ứng của Hương mà ôm bụng cười vật vã trên giường.
+ Người bình thường không hiểu ý nghĩa của lời đề nghị đâu *Chi nói xong lại cười tiếp*
+ Ax. Sao quái đản vậy? Các anh lập dị hả?
+…….. Sắp ! nếu Kiệt không xuất hiện thì có lẽ chúng tôi cũng thành kẻ lập dị rồi.
Chi phóng tầm mắt ra cửa sổ, suy tư. Đột ngột đầu Hương chắn ngang. Chi chớp chớp mắt.
+ Anh nói rõ đi.
Chi nhổm dậy, 2 bàn tay đan vào nhau, mí mắt khép nhẹ.
+ Tôi, Trung, Tuấn đều là con trai của những gia đình giàu có quyền thế, không giỏi lĩnh vực này thì cũng xuất săc lĩnh vực khác. Nhưng đều có 1 điểm chung, không thể chối cãi…. *ngập ngừng* Chúng tôi không hiểu gì về tình cảm giữa người vs người. Bề ngoài thì đúng là hình dáng con người đấy, nhưng bên trong chẳng hơn kém 1 cục đá lạnh tanh vô cảm.
+…….. Anh… anh đùa tôi hả Chi *kinh ngạc*
+ Để tôi trích dẫn từ những việc cơ bản trong quá khứ nhé: Trung có IQ 300 ~ sự thực thì mẹ hắn đã bỏ hắn ở nhà vì mấy cái hợp đồng béo bở. Trung mới chỉ sinh được 2 tuần, sữa hắn uống là sữa được đặt mua ở nước ngoài cơ đấy. Không rẻ, nhưng không đáng cho những gì Trung phải đánh đổi ! Tuấn ~ trông thì yêu đời nhưng rõ ràng hắn đã từng mắc bệnh tự kỷ suốt 9 năm cấp I, II chỉ vì ba mẹ hắn tối ngày đi làm, Tuấn bị nhốt kín trong nhà vs ông gia sư già và đoàn người giúp việc. Mười tuổi đầu mà Tuấn còn chưa biết trường học hay đường sá là như thế nào. Còn có thể kể đến hơn 15 năm 2 gã đó phải đón giao thừa, giáng sinh, sinh nhật… 1 mình !

Từng lời của Chi đều khiến Hương phải bàng hoàng xót xa. Sự thật về “những kẻ đầy đủ mọi thứ trong tay” lại là…”trống rỗng không có gì”. Quá đáng thương, lúc mà những đứa trẻ khác đang được bao bọc và chăm sóc bên ba mẹ thì Trung và Tuấn lại chỉ lén đứng nhìn, thầm ấp ủ khát khao gần gũi vs con người nhưng xa vời vs 2 gã. Mới chỉ là những đứa trẻ, sao ba mẹ của họ lại có thể tàn nhẫn và vô tâm đến vậy? Kiếm nhiều tiền để làm gì, lúc chết có mang đi được không? Kết quả chỉ là tạo ra trên đời những Viên ngọc sứt mẻ chẳng thể hàn gắn.
Một ý nghĩ khẽ vụt qua đầu Hương khi Hương nhận ra ánh mắt Chi nhìn cô, hắn nở một nụ cười chua chát. Cả 2 im lặng, Hương mấp máy môi nhưng rồi vẫn chẳng biết nói gì.
+ Vậy là cô biết quá khứ của chúng tôi rồi đấy.
+ Thế… anh và Kiệt… cũng tương tự phải không? Những thiệt thòi từ bé?
+ Ừk. Tôi hơn bọn nó chút xíu, nhà tôi là Tập đoàn Điện tử. Nếu ở một mình có thể…. chơi game. Tồi tệ nhất chíng là Kiệt, hắn……
Đang nói dở Chi chợt nhìn Hương dò xét, hắn băn khoăn lựa chọn việc kể tiếp hoặc dừng lại.
+ Cô đừng nói cho ai biết chuyện này nhé? *thì thầm*
Cả người Hương nóng rực lên, nhịp tim bất ổn, huyết áp bất thường. Gì đây? Hương và hắn sẽ có 1 bí mật, chẳng lẽ Hương và hắn đã thân nhau đễn nỗi… trao đổi bí mật???
Ôi, đau tim !
+ Tôi sẽ giữ mồm *Hương tỏ ra tự nhiên hết mức*
+ Ừkm…. năm 6 tuổi, Kiệt đã chứng kiến mẹ hắn thuê dân giang hồ đánh và doạ giết ba hắn.
+ GÌ CƠ? *tái mét mặt mũi*
+ Suỵt_____!!!
+ Vậy…. vậy…? *Hương hốt hoảng*
+ Chuyện này còn nhiều điều kín kẽ lắm. Kiệt ghét mẹ từ đó, hắn vẫn âm thầm tìm hiểu nhưng không có kết quả.
+ Trời…. trời… ! Gia đình Kiệt đáng sợ thế ư?
+ Gia đình Kiệt lạnh lẽo và bao trùm rất nhiều chuyện ám muội, không ngoại trừ những chuyện phạm pháp, giết người……..*Chi cẩn trọng khi sử dụng ngôn từ, hắn ý thức mình đang nói về Tập đoàn T.A khổng lồ*
Hương cứ gọi là nuốt nước bọt ừng ực, dựng cả tóc gáy. Chưa bao giờ Hương sợ Kiệt và gia đình Kiệt như lúc này, nếu Đan – Huyền – Ân biết chắc cũng rùng mình mà tránh xa Kiệt ?!!
+ Phải giữ bí mật nhé? nhé? Lộ ra ngoài không biết xảy ra chuyện gì, khéo mạng cô khó giữ ấy chứ *Chi nghiêm mặt*
+ Tôi…. tôi sẽ giữ kín tuyệt đối ! *giơ tay thề*
+ Hì, Kiệt nói bí mật vs chúng tôi, bây giờ tôi đã nói thêm vs 1 người nữa, chỉ 1 người duy nhất mà tôi tin tưởng !
Hương té phịch xuống đất, tim ngừng đập khi Chi dứt lời. ý Chi có nghĩa… Hương là người lạ duy nhất được biết bí mật động trời về Kiệt. Chi rất tin tưởng Hương khi tiết lộ bí mật. Và khi 1 thằng con trai tin tưởng 1 đứa con gái đến độ tuyệt đối, có nghiã…
Mặt Hương lại đỏ ửng, tay chân run run.
+ Này này. Câu anh vừa nói, có thể hiểu thành nhiều nghĩa lắm đấy *cảnh báo*
+…. *cười gian* Hiểu nghĩa nào cũng được, tôi không phủ nhận.
+ Cái gì cơ?????? *la toáng*
+ Thôi cô ra đi. Tôi mệt rồi *ngáp*
+ Nhưng ! Khoan đã, câu nói ….. anh phải giải thích *quyết làm cho Ra Ngô Ra Khoai*
+ Huk? Cô muốn ngủ cùng tôi hay sao mà còn chưa đi?
+ hảaaa? *Choáng ngợp*
+ Tôi cởi áo đây, thói quen ngủ của tôi là không mặc áo *vén vạt áo đến ngang lưng*

+ Á, thằng khùng này ! Chờ tôi ra đã chứuuu……
Hương chạy biến khỏi phòng, Chi lại kéo áo xuống, suy nghĩ 1 điều mông lung. Hắn bật cười và nằm lăn ra ngủ ngon lành. Kể ra thì Chi chẳng bao giờ có thói quen cởi trần, cơ mà máu dê nổi lên, tự nhiên muốn trêu Hương nên mới bịa linh tinh như thế.
Cả đêm Hương trằn trọc, các dây thần kinh căng cứng để phân tích từng lời trong câu “Bây giờ tôi đã nói thêm cho 1 người nữa, chỉ duy nhất 1 người mà tôi tin tưởng !”. Thân nhiệt cơ thể Hương cứ nóng lạnh thất thường, khi đau đầu Hương lại la hét inh ỏi.
Tật xấu của Kiệt và mấy thằng bạn thân chính là trình độ sát gái Chuẩn không cần chỉnh.
Lăng nhăng !
Đào hoa !
Chỉ cần gần gũi 1 thời gian ngắn cũng sẽ khiến con gái đổ rạp dưới chân. Không chỉ Đan – Huyền được thọ giáo bởi tay Kiệt – Nam, đã có thêm Hương bị hạ gục bởi tay Chi !!!
——————-
Sáng hôm sau, chiếc đồng hồ báo thức reo nhặng xị, Hương vươn vai từ trong cuộc chăn thùng thình vồ lấy đồng hồ và đáp “Bốp” vào tường. Không biết cái đồng hồ thứ bao nhiêu phải ra đi chỉ vì cố đánh thức con heo chuyên ngủ nướng.
+ Hương ơi. Dậy đi em. Em vừa đập thêm 1 cái đồng hồ báo thức àk *Khang gõ cửa*
+ Ui dào, nó chỉ bị xước thui ! Anh đừng làm phiền em !
+ Ừ thế em cứ ngủ đi. Tờ giấy nhắn tin của thằng Chi anh quẳng sọt rác nha? *hí hửng*
Hương lật tung cái chăn phóng ra cửa.
+ Chi? Hắn đâu?
+ Đi rồi. Có vẻ đi rất sớm.
Cảm giác thất vọng hụt hẫng tràn ngập lòng Hương, Hương thở dài, phụng phịu lết xác trở lại giường, nằm bẹp ôm cái gối. Bất đắc dĩ Chi mới phải ở tạm nhà Hương, sáng là hắn sẽ đi…..Chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng đáng lẽ hắn nên….nói vs Hương một tiếng, làm Hương tính dậy nấu bữa sáng cho hắn và Khang (bình thường mua ăn sáng mà !!!) Hương tức giận đập cái gối xuống giường, đồ Chi ú đáng ghét !
+ Haizzz Đi rồi thì cuốn gói hết mới phải, đằng này còn để lại một tờ giấy…….*Khang phất phơ trên tay một mẩu giấy nhỏ*
Ngay lập tức Hương nhảy bổ tới giật lấy từ tay Khang, hành động này khiến Khang nhăn mặt ngờ vực.
+ Hương ! Khai mau ! Thằng Chi là bạn trai em hả??? Thôi được ! Anh thấy nó cũng đẹp trai giàu có. Tạm chấp nhận. Nhưng sao em không giới thiệu sớm vs anh, đùng đùng nửa đêm khuya khoắt dẫn nó về, em coi anh trai bằng cái móng tay thế hả????? Ê ê có nghe không…………….
Hương cắm cúi vào tờ giấy mặc cho Khang thích la hét gì thì la, ra
trận đấu “Mì bay” hôm qua liên quan mật thiết tới “địa vị của người anh trai”.
“ Tôi về khu biệt thự của Kiệt đây, hẹn gặp lại ở trường Hạ Long.
Đừng quên cô đã hứa giữ bí mật.
Cám ơn vì hôm qua đã cho ngủ nhờ, cái giường của Khang không êm tý nào. Quà cám ơn của tôi chính là bữa sáng ! Chúc ngon miệng !
—Chi Heo Young Saeng—“
+ Bữa sáng? Bữa sáng nào? *Hương nhìn Khang*
+ Ý em là cái bàn đầy những món Pháp hả? * hất mỏ*
Hương trố mắt, chạy vội vào phòng ăn. Một cái bàn bày những đĩa to, tất cả đều là món Pháp màu vàng hấp dẫn, mùi hương thơm nghi ngút. Hai đầu bếp kéo nhẹ ghế mời Khang và Hương ngồi dùng bữa.
+ Chi…… Thì ra mi có tiền trong người mà không chịu ra khách sạn, nhớ địa chỉ nhà Kiệt mà dám cãi là quên….. ĐỒ…..*tức bốc khói* ĐỒ LỪA ĐẢO XẢO QUYỆT !!!!
Để đạt được mục đích đến thăm nhà Hương, Chi đã lừa Hương một cú quá ngoại mục !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.