Bạn đang đọc Nếu Một Ngày Anh Hỏi… Em Là Ai? – Chương 10
Trong bệnh viện:
+Jung Min àk, em mua cho anh này !
Đan đầy cửa phòng, tay ôm bó hoa to, lại gần giường bệnh. Jung Min đã nằm thế này đúng một tháng trời, không hơn không kém. Đan nhìn anh, nở một nụ cười, hiểu rằng anh không thể tỉnh lại mà cười với cô, nụ cười của Đan trở nên chua chát, đau đớn. Đan quay ra chiếc bàn cạnh giường.
+ em không biết anh thích hoa gì nên cứ mua mỗi ngày một loại (vừa nói vừa cắm hoa vào bình)
Đan ngồi xuống cạnh giường Jung Min, nắm bàn tay hơi lạnh của anh và đưa lên má.
+ Một tháng rồi, người ta bảo anh sẽ nằm vậy suốt đời, nhưng em lại tin anh sẽ thức dậy một ngày không xa. Khi ấy anh sẽ nở nụ cười thiên thần với em, sẽ đi chơi cùng em. Ak. em sẽ làm bánh cho anh….
Từng giọt nước mắt lăn dài, rơi xuống tay Jung Min, thấm vào tấm ga giường.
+ Em nhớ giọng nói của anh lắm, anh nói gì đi. em cảm giác anh đã không còn ở đây với em nữa.
Đan cứ gục đầu trên tay anh mà khóc thảm thiết lúc lâu, không một ai có thể an ủi cô, Jung Min chỉ lạnh lùng ở đó.
+ Đan, về ăn cơm đi !!!!!!!!!!!!!!!! Con bé này !!!!!!!
+ Chị cả?
Hai chị Đan đến xem tình hình Jung Min và thấy Đan đã ngủ gục trên giường. Đan uể oải bò dậy, vẫn không muốn buông tay Jung Min ra.
+ Em có đói đâu. Ăn vặt trên trường rồi (phụng phịu)
+ Ax, này lại còn chuẩn bị đồ ăn vặt để “phục kích” trong bệnh viện nữa cơ ! (Chị hai nhảy tới cốc đầu Đan)
+ Em phải ở đây, nhỡ Jung Min tỉnh….
+ Đừng hoang tưởng nữa. Hy vọng của mày đang đả đảo trình độ bác sĩ ở đây đấy. Đã nói trở thành người thực vật thì khong thể trở thành… người động vật hỉu chưa? (Chị cả vuốt nhẹ mấy bông hoa tươi trong bình)
+ Vầng !!!! (Đan mỉa mai)
+ Thái độ thế àk (Chị cả rút nhanh một bông hoa. đập Đan làm cánh bay tung tóe)
+ Ái (Đan chạy gấp, bất đắc dĩ mới buông tay Jung Min)
+ Này pà kia, chánh hoa rơi đầy lên mặt Joong rồi. (Chị hai bực mình) Woo Joong nó thấy bẩn là bật dậy vặn răng pà !!!!!!!! (làm vài động tác đe dọa)
Lại cãi nhau, ngay trong bệnh viện. Hết thuốc chữa. Một y tá đi qua thấy ồn ào rẽ vào nhắc nhở:
+ Xin giữ yên lặng trong bệnh viện !
+ Vâng, xin lỗi ! (ngại)
+ Thấy chưa !!!!!! Để anh ấy nghỉ ngơi. Tất cả ra ngoài.
+ Hả
+ Đi. đi…
Đan đủn nhanh 2 bà chị ra hành lang, khép cửa lại. Ba người xuống căng-tin bệnh viện kiếm gì ăn tạm.
Căn phòng của Joong lại yên như tờ, anh nằm đó như pho tượng một vị nam thần điển trai. Ai cũng đinh ninh thiên thần này mãi mãi chìm trong giấc ngủ, trừ Đan. Và sự thực thì Joong đang hồi phục một cách kì lạ, chiếc máy cạnh giường liên tục kêu “bíp bíp” – chuyển biến bất thường. Joong khẽ nheo mắt, bàn tay trái cử động nhẹ………. NGày chủ nhật:
+ Woo Joong ! Đón ánh mặt trời đi ! (chị cả hứng khởi kéo giật hai tấm rèm đầu giường, nắng to chiếu thẳng vào mặt Jung Min)
+ Ax. chị điên àk. Nắng anh ý !!!!!!!!!!!!!!!!!!(Đan nhào đến kéo kín rèm lại) Chị thích thì ra đường mà phơi nắng.
+ Thông cảm đi em. Chị cả nhà ta lúc sinh ra đã không bình thường (chị hai đnag gọt hoa quả)
Ngày nào cũng rôn rả tiếng nói cười, nhưng mọi người đều canh cánh một nỗi buồn là Jung Min không tỉnh lại. Cửa phòng bật mở, một bà lão lom khom chống gậy bước vào.
+ Hơ?
+ Bà la ai? ( ba cihj em trố mắt)
+ chết, không phải phòng ta àk. (bà lão ngơ ngác)
+ Phòng bà ở đâu? bà nhầm rồi ! (chị hai cười)
+ Ak. Bà người phòng bên cạnh (Đan nói)
+ Ui da. người già bây giờ dễ lẩm cẩm thật (chị cả nói nhỏ)
+ CON BÉ KIA, TA GIÀ NHƯNG KHÔNG CÓ LẨM CẨM NHÁ !!!!!!!!!!!! (bà lão hét)
+ Ồh. (chị cả bất ngờ) thì ra bà vẫn còn chưa điếc. (tiếp tục khích bác) Hehe.
+ Ranh con láo toét (tức giận)
+ Thôi mời ba phắn về phòng bà đi, đây là phòng em rể tôi, không phải cái chợ cá.
Bà lão đưa mắt nhìn thanh niên nằm trên giường, bà nhanh nhẹn lao đến.
+ Tới nhầm phòng thì vào thăm luôn ! này này, thanh niên bảnh mắt sao chưa dậy?????? (bà lão lật tung cái chăn)
+ Á Á Á (cả ba đồng thanh hét) Trời ơi ! Người ta không thể dậy được. BÀ LÀM CÁI GÌ VẬYYYYYYYYYYYYYY.
+ Sao? ( lại ngơ ngác)
+ Bà này bà lẩm cẩm nặng lắm rồi (chị cả kéo bà lão ra sau)
+ Hix, à đừng đụng vào anh ấy (Đan mếu máo)
+ Huk? sao hả? Ta chỉ gọi nó dậy thôi mà?
+ Tùi ui dậy làm sao được (Đan nước mắt ngắn nước mắt dài, cuống cuồng đắp lại chăn) Jung Min ơi anh cso sao hok? Hix hix (thút thít)
+ Haizzz, cậu ấy trở thành người thực vật rồi bà ạk ( chị hai thì thầm với bà lão)
bà ớ ra, chỉ gật gù như đã hiểu.
+ Vậy mấy đứa sẽ chăm hắn suốt đời àk?
+ Vầng ! Suốt đời (Đan đáp gọn)
+ Ax!
+ Ừm thích nhỉ. Thằng bé xem ra còn may mắn hơn cái thân già này (bà lão trở nên trầm ngâm, ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó)
+ Bà không có ai chăm sóc hả? (chị hai xiên dĩa vào miếng tóa đưa cho bà lão)
+ (ngoằm ngoằm) Làm gì có, bọn nó tống ta vào đây rồi mặc xác ta.
+ Khổ thân bà, chắc con bà không chịu nổi tính dở hơi của bà nên mới phải làm thế. Hố hố.
+ Có thể? Mây-pi! Hà hà ( bà lão cười tươi, đúng là khó hiểu) Cho ta miếng nữa nào (vươn người vồ lấy 3 – 4 cái dĩa, cắm hết đĩa táo)
+ EEEEEEEEEEEE Bà ăn ít thôi chứ (chị cả thét)
+ Gì mà kẹt xỉ thế.
+ A A A A ,bà còn dám mắng tôi….
…………..
+ No rồi, về phòng thui.
Bà lão cười hạnh phúc khi vừa chén sạch banh đĩa táo.
+ Huhu, tiền một cân táo là 50k (táo xịn nhá), sẽ có ngày tôi cộng sổ với bà.
+ Được rồi cô bé. Ta luôn ở phòng bên cạnh nhé (bà lão nháy mắt chọc tức) Là lá la!
Chj cả tức điên, đuổi theo ra tận cửa. Bất ngờ bà lão rối rít chạy ngược vào phòng, xô chị cả ngã ngửa ra sàn.
+ Ax, bà làm sao thế? (Đan và chị hai ngạc nhiên)
+ Trốn ! trốn ! trốn ! (bà lão quay cuồng một vòng rồi quyết định rúc sau tấm rèm cửa)
+ ghừ. Á à. Tôi thấy chân bà lòi ra rồi nhá !!!!!!!!!!!! (chị cả bò lổm ngổm, cay cú)
Tiếng lộc cộc ngoài hành lang tiến lại gần, 3 chị em lặng im nghe ngóng. Rất nhiều người, bước đi ngày càng gấp rút. Bầu không khí bỗng tràn ngập nặng nề.
+ Nhóm người nào ngoài hành lang thế?
+ em không biết. Toàn guốc 12 phân àk. nện xuống sàn nghe sợ thật. hihi
Bóng của đoàn người hiện rõ trước hành lang, 3 chị em bất ngờ, bóng 1 người phụ nữ khựng lại ngay chính giữa cửa phòng Woo Joong, cả đoàn người cũng dừng lại. Người phụ nữ sang trọng quý phái với khuôn mặt lạnh như đá tảng đáp ánh nhìn khiến 3 chị em Đan phải nể sợ, rồi bà ta thư thái nện từng bước bằng đôi guốc 12 phân, xăm xăm vào phòng.
+ chủ tịch, đúng là phòng này (người đàn ông phía sau cung kính)
Bà ta rảo mắt lườm 1 vòng, trước sự ngất ngây của 3 con vịt.
+ Các cô đã chăm sóc Woo Joong thời gian qua sao? (người phụ nữ hỏi, bà ta nở nụ cười hài lòng)
+ Vâng…. (đồng thanh) Bà là….?
Bà ta không nói gì, bước tới giường Joong, nét đau khổ tận cùng lộ ra khi bà ta vuốt nhẹ mái tóc Joong. Căn phòng im lặng… Cho đến khi:
+ Cô ơy??????????? Tìm thấy Woo Joong rồi ạk??????
Một thanh niên cao ráo, khuân mặt khả ái. hớt hải chạy xộc vào phòng, chen qua hàng người đông nghịt.
+ Cô? Cà Rốt? (chạy lại giường Woo Jooong) Nè? Cậu sao vậy Cà rốt? (sửng sốt)
+ Này anh, anh ấy không cử động được. (Đan nói)
+ Cái gì? (hắn bật dậy)
Ngoài cửa lại suất hiện thêm hai thanh niên nữa, cũng lo lắng chạy lại giường.
+ ôi ,3 anh đẹp trai kute quá (chị cả xịt máu mũi)
+ Ngang ngửa Joong còn gì ! (chị hai tí tởn)
+ Tìm thấy Joong rồi, Vân nói không sai (gã có khuôn mặt thông minh nói)
+ Thôi đi Jun, đừng có kêu khóc (Đá cho gã vào đầu tiên một cú) Bồ cậu chưa chết đâu. (gã có khuôn mặt xinh đẹp chu mồm)
3 gã sừng sổ ẫm ĩ, người phụ nữ vẫn nhìn vào Joong chăm chăm, trầm tư.
+ NHỨC CẢ ĐẦU. CÁC NGƯỜI CÓ IM MỒM KHÔNG.
Lập tức trong phòng chỉ cong tiếng muỗi vo ve, tiếng hét của Đan là âm thanh với tần số vượt ngưỡng người thường có thể chịu đựng. Gã khả ái (hình như tên Jun) nhảy tới chỉ vào mặt Đan mà hét.
+ Cô là con nào? Bồ mới của Cà Rốt hử? Bước qua xác ta đã nhá !
+ Thế các người là ai mà hỏi tui?
+ Danh tiếng bọn ta còn có đứa thiểu năng không biết sao. (Jun cười khùng khục làm rợn sống lưng – chẳng ai hỉu kỉu cười đó là gì >O? (giả ngố)
Nam chỉ im lặng chờ đợi, trông hắn chẳng có gì là thoải mái.
+ Àk, anh ấy… định tự tự ở hồ.
+ Chắc vụ đấy nó đau lắm ( Nam nói như để hắn nghe thì phải)
+ Vụ nào?
+ Thế hắn hứa cho cô tiền và 1 buổi hẹn hò để giả làm bạn gái hắn hả?
Đan đập rầm xuống bàn, hắn bất ngờ, học sinh bên ngoài thì kinh ngạc. Trước Đại Ca trường àm Đan vẫn giương oai !
+ ANH MỚI LÀ LOẠI NHƯ THẾ, CÁI ĐỒ CHẾT VÌ GÁI ĐẸP. NHÌN LẠI MÌNH ĐI.
+ Cô… ( Hắn bị Đan mắng, thật là kỉ lục mới trong từ điển của hắn. Nhưng không hiểu sao Nam hơi chùn trước sự áp đảo của Đan)
+ TÔI NÓI CHO ANH THỦNG TAI NHÁ: JUNG MIN CỦA TÔI ÂN CẦN DỊU DANG, TUY CÓ HƠI DÊ NHƯNG NHẤT ĐỊNH KHÔNG SAO ĐỌA NHƯ CÁC NGƯỜI ĐÂU.
+ Jung min? Tôi hỏi Joong thì cô nói thằng Jung Min nào đấy?
+ NGU QUÁ. JUNG MIN LÀ SEO WOO JOONG; SEO WOO JOONG LÀ JUNG MIN HỈU CHƯA? (có ma mới hỉu !)
+ Cô, cẩn thận tôi cho khỏi nói lun đó (ánh mắt hình viên đạn – thật khủng bố)
+ Hơ, vâng, em ..biết tội rồi ạk… ( sợ dựng tóc gáy)
Nam tức xì khói, tạm thời hắn im lặng để không nổi điên. Đan ngồi co ro, câm nín. Thế rồi 1 tiênasg hét khản đặc ngoài cửa chĩa vào.
+ 2 em kia ! Vào lớp rồi !
+ Thầy. thầy ơy ( Đan sung sướng khi có người cứu cô thoát khỏi con cáo già nguy hiểm khôn lường)
Nam quay ra nhìn ông thầy, ánh mắt sắc nhẹm, thầy cũng phải bủn rủn chân tay.
+ Em.. em Nam, về khối 12… đi.. em…
+ Thầy ơy, hắn không cho các bạn vào lớp. Thầy mau tống cổ hắn ra ngoài ( Đan chạy lại chỗ ông thầy, mách lẻo một cách trắng trợn)
+ Đứng lại (Nam kịp túm áo Đan, hắn đứng dậy) Thưa thầy, em và con bé này có tiết học.. ngoài trời, xin phép thầy. (phong cách của học sinh gương mẫu)
+ CÁI GÌ???????? KHÔNG PHẢI THẾ THẦY ƠY, THẦY ƠY !!!!!!!!!!! ( cố gắng chạy)
Cô lập tức bị Nam kéo xềnh xệch ra cửa, học sinh và thầy giáo chỉ biết đứng nhìn bởi không ai muốn chuốc họa vào thân. “Thượng lộ bình an, tạm biệt Đan”.
+ Huhu. THẦY ƠY KÍU EM ZỚI…….
Nam ra 1 quán gần trường, nơi hắ vẫn gửi tạm cái xe máy. Nam tung cho Đan cái mũ bảo hiểm.
+ Đội vào đi ! Đừng làm tôi mất thời gian. (Nam cài chốt mũ, đạp chân chống, khởi động xe)
+ Đi đâu? Hix hix ( Hoảng nhưng vẫn đội mũ và leo lên xe – không dám cãi lời)
“Brừm” – hắn lao vọt với tốc độ chóng mặt, xém chút Đan ngã ra đường.
” Têb điên sa lộ này, anh muốn tôi chết vì khó thở hay chết vì sợ???????????”
+ Anh đi xe đạp cơ mà? (hét lên)
+ Tôi đi xe máy. Cô nên cám ơn thằng bạn khỉ gió hôm đó đã cướp xe tôi đi đua và biến nó thành đống sắt vụn. Nhờ vậy cô mới được đi ké tên cái xe đạp duy nhất đời tôi !
+ Thảo nào anh cứ đi lững thững. Anh đi xe đạp không vững chứ gì?! ( há mồm cười to giữa đường, tý thì té)
+ Giờ không phải lúc cười đâu (Nam bị Đan chọc lửa cháy ngùn ngụt)
+ Hix (im re) Nhưng mà đi đâu?
Hắn lặng người một lúc lâu rồi zồ ga hết mức có thể.