Nếu Không Phải Là Em

Chương 114: Ngoại Truyện 5


Đọc truyện Nếu Không Phải Là Em FULL – Chương 114: Ngoại Truyện 5


Từ sáng sớm Mia đã thức dậy chuẩn bị cho buổi ký hợp đồng hôm nay, đầu tiên đương nhiên là bản hợp đồng đã được soạn rất chi tiết, thứ quan trọng như vậy hì không thể thiếu được, sau đó là diện một bộ quần áo vừa nghệ thuật vừa lịch thiệp, chọn gần nửa buổi cô cũng đã chọn được một bộ ưng ý, cuối cùng chính là chuẩn bị một tâm trạng thoải mái và một tâm thế sẵn sàng.

Mặc dù cô cũng gặp Doãn Thiên Duật rất nhiều lần nhưng phải ngồi đối diện trực tiếp với một người toát ra sự lạnh khốc đến chết người kia vẫn là rất đáng lo đối với cô.
Chuẩn bị xong xuôi hết, Mia tung tăng ra khỏi nhà.

Cô nhìn xung quanh chỗ đậu xe của mình không có ai, càng thấy vui hơn vì không phải nhìn thấy tên xấu xa Kỳ Vũ nữa.

Nhưng cô đắc ý chẳng được bao lâu thì kẻ thù của cô lại xuất hiện ngay bên cạnh cô, giọng nói quen thuộc kia lại vang lên bên tai cô.
–        Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi! Tiểu thư Mia.
Mia không thể tin nổi mà ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt một lúc sau mới kịp phản ứng.
–        Anh, sao anh vẫn còn? Tôi đã nói chị  Amarie đổi anh Uy Vũ làm tài xế cho tôi rồi mà! Sao anh còn ở đây chứ….
Kỳ Vũ cười nhẹ, nhàn nhạt trả lời nhưng không phải là đang giải thích
–        Nếu cô không muốn thì có thể tự lái xe.
Mia tức đến không biết nên khóc hay nên cười, cô không thể lái xe ở đây và anh ta thừa biết điều này mà còn cố tình nói vậy, rõ ràng là đang trêu cô mà.

Coi như lần này anh ta thắng, vì buổi ký hợp đồng hôm nay nên cô sẽ tạm thời cắn răng cho qua, không tranh cãi với anh ta nữa mà bước lên xe theo cánh cửa mà anh ta đang mở sẵn.
………………………………………….
 
Trong suốt buổi họp ký kết hợp đồng, Mia luôn có cảm giác không được tự nhiên thoải mái và lạnh sống lưng, không phải là từ Doãn Thiên Duật đang ngồi trước mặt mà chính là cô biết được Kỳ Vũ từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô.

Chẳng rõ hai bên đã thống nhất thỏa thuận gì hay hợp đồng có chỉnh sửa gì không, Mia chỉ ngồi cho có mặt vậy thôi, nghe gì cũng gật đầu ừm ờ, cô chẳng thể nào tập trung hay thoải mái được khi cứ nghĩ đến tên lưu manh đang đứng nhìn mình.

Ngay lúc thông qua hợp đồng và ký kết, cô vội vàng đặt bút ký tên như được ra tù vậy.

Mà một điều lạ lùng chính là vị Tổng tài lạnh khốc mà mọi người vẫn luôn truyền tai nhau kia vậy mà chẳng hề giống như miêu tả, cả buổi họp cô rất mất tập trung nhưng hắn lại không hề ra lệnh tống cổ cô ra ngoài, còn luôn quan sát biểu hiện của cô và Kỳ Vũ.

Sao vợ chồng hai người họ lại có chung một sắc mặt khi nhìn cô cùng tên lưu manh này nhỉ? Bọn họ đang nghĩ gì đây?
…………………………………………………
Sau khi cuộc họp kết thúc, Mia đi thẳng một mạch ra bãi đậu xe với hy vọng có thể trốn khỏi Kỳ Vũ, cô sẽ đánh liều tự mình lái xe luôn vậy.

Nhưng cô vẫn không nhanh bằng anh ta, vừa mở cửa đã nhìn thấy anh ta ngồi đợi sẵn trong ghế lái chính rồi, do quá bất ngờ nên suýt nữa cô đã ngã lăn ra đất.
Cánh cửa đang mở giống như đang mở cho Kỳ Vũ bước xuống xe để tóm cô gái đang bàng hoàng đứng bên ngoài.


Anh ta lại dùng vẻ mặt lạnh nhạt lúc sáng đối diện với cô.
–        Tiểu thư Mia, cô sẽ tự làm mình bị thương đấy!
Mia chưa ngã nhưng khi anh ta đứng ngay trước mặt thì cô đã theo phản xạ mà ngã phịch xuống đất, hai mắt mở to nhìn anh ta.
–        Anh, sao anh cứ như hồn ma không tan vậy? Bám lấy tôi như vậy để làm gì chứ?
Kỳ Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng nghiêm nghị của một cảnh vệ.

Động tác vừa đủ và cần thiết đỡ cô đứng lên.
–        Tiểu thư Mia, cô không sao chứ?
Mia tức giận gạt tay anh ta ra khỏi người mình, hét lớn vào mặt anh ta
–        Anh dừng lại được rồi đó! Kỳ Vũ, anh cứ đi theo tôi như vậy anh không thấy mệt sao? Còn tôi thì rất mệt đấy, tôi mệt với việc phải nhìn thấy anh mỗi ngày như vậy, mệt với việc phải đôi co với anh.

Làm ơn, hãy tránh xa tôi ra đi!
Vừa nói cô vừa cố nén nước mắt không trào ra, nhưng chưa bao giờ cô kích động đến như vậy, giọt nước mắt đầu tiên đã lăn dọc theo hai bên má của cô, đem hết tất cả uất ức, những cảm xúc đã dồn nén bao nhiêu ngày qua trong lòng cô thổ lộ ra hết bên ngoài.
Cô sợ anh ta sẽ thương hại cô, à không, là cười nhạo cô, hay thậm chí là chảng thèm bận tâm mà lau vội nước mắt, cố kìm nén một chút nữa thôi, cô có thể làm được mà, chạy trốn khỏi anh ta, chạy trốn khỏi bản thân, chạy trốn khỏi mớ cảm xúc hỗn độn đang dằn xé trong lòng.
Cô để lại cho anh ta một ánh nhìn tiếc nuối rồi xoay người bỏ đi, nhưng được vài bước thì hình như nhớ ra gì đó nên tạm dừng để nhắc anh ta
–        Sao anh phải cố gắng diễn vai vệ sĩ chứ? Tôi không trả công cho anh đâu….Tại sao anh không tiếp tục dáng vẻ lưu manh như thường ngày nữa đi? Kỳ Vũ, anh như vậy khiến tôi càng khinh thường anh thôi!
Đột nhiên anh ta bây giờ lại thay đổi hẳn so với hôm qua, một câu “tiểu thư Mia” hai câu “tiểu thư Mia” khiến cô thực sự rất khó chịu.

Sao anh ta đột nhiên lại trở thành một dáng vẻ vốn có của cảnh vệ trước mặt cô chứ?
Từ đầu đến giờ, Kỳ Vũ vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, cũng chẳng còn tranh luận với cô như mọi ngày nữa.

Anh ta cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn cô từ từ biến mất khỏi tầm mắt.
……………………………………….
Mia cứ chạy như vậy mà chẳng biết mình đã chạy bao xa và đang ở đâu rồi, cô dừng lại nghỉ chân thì điện thoại đổ chuông.

Là Phương Du Kỳ, lúc này cô mới nhớ ra mình còn buổi hẹn đi dạo phố cùng cô ấy nữa.

Nhưng bây giờ cô thật sự là không có tâm trạng để đi dạo phố nữa.
–        Chị Amarie, xin lỗi chị.

Nhưng hôm nay em muốn ở một mình, em sẽ gọi lại cho chị sau….
Nói xong thì cô cúp máy luôn mà không đợi đầu dây bên kia trả lời.


Nhìn thế giới rộng lớn này.

Cô càng cảm thấy mình thật lạc lỏng.

có lẽ nơi này không thuộc về cô, cả con người đó cũng mãi mãi không thể thuộc về cô…
Cô đi lang thang khắp các con hẻm ngõ phố, vừa để giết thời gian vừa để bản thân không suy nghĩ nhiều nữa, nhưng càng đi thì cô lại càng bị mắc kẹt vào mớ hỗn độn đang diễn ra trong đầu.
Khi đi ngang qua đoạn đường của những quán bar, cô chợt dừng bước, có lẽ nơi ồn ào như vậy có thể sẽ giúp được cô giải tỏa tất cả mọi phiền muộn.

Nghĩ rồi, cô chọn một quán rồi đi thẳng vào đó.
…………………………………..
Lúc Mia rời khỏi Doãn thị, Kỳ Vũ không đi theo là vì nghĩ rằng cô về nhà.

Nhưng khi anh ta đến nhà tìm cô thì không thấy cô ở nhà, gọi điện thoại thì cô không bắt máy, trễ vậy rồi mà cô còn đi đâu chứ? Hay là từ lúc rời khỏi Doãn thị đến giờ cô chưa về mà luôn ở bên ngoài? Tại sao cô càng lúc càng xa lánh anh ta như vậy? Là vì những hành động quá giới hạn mây lần trước của anh ta ư? Nếu là vì như vậy thì anh ta đã chọn cách hành xử phù hợp của một cảnh vệ để thay cho lời xin lỗi với cô rồi, Nhưng có vẻ như lại càng khiến cô thấy khó chịu hơn? Rốt cuộc thì cô gái này bị sao vậy nhỉ? Dù anh ta làm thế nào cũng không vừa ý, không lẽ cô ghét anh ta đến vậy sao? Giống như lời cô nói, không muốn nhìn thấy anh ta nữa? Thật sự, anh ta nghĩ thế nào cũng không hiểu nguyên nhân nằm ở đâu nữa.
Không đúng, người khó hiểu không phải chỉ có mỗi cô mà chính anh ta cũng thấy bản thân mình khó hiểu.

Tại sao những nguyên tắc của mình từ trước đến giờ lại bị rối lên hết vì một cô gái như vậy chứ? Anh ta mất bình tĩnh vì một cô gái, cả ngày cứ chạy theo cô mà quên mất luôn cả vị trí nghi trưởng của mình trong tổ chức.

Kẻ thật sự khó hiểu là anh ta mới đúng?
Nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy nữa, anh ta gọi cho tất cả những người có thể liên lạc được với Mia để hỏi vị trí hiện giờ của cô.

Nhưng đến cả Phương Du Kỳ là người thân thuộc nhất của cô ở Thượng Hải cũng nói không biết cô đang ở đâu.

Chỉ còn cách ra lệnh cho vài thuộc hạ và tự mình lái xe đi tìm hết cả thành phố này thôi.
…………………………………………
Trước khi vào đây, Mia chỉ là muốn yên tĩnh uống rượu thôi.

Nhưng sau khi uống vài ly thì cô lại muốn nhảy một chút.

Thế là cô mang theo một tâm trạng phấn khích và một cái đầu đã ngấm chút men say hòa vào đám người đang đắm chìm trong những điệu nhảy cuồng sã và nhạc DJ đinh tai nhức óc, rất nhanh cô đã “theo kịp” tất cả bọn họ.

Giữa đám đông hỗn tạp, cô gái người lai có thân hình nhỏ nhắn với những điệu nhảy quyến rũ đã thu hút sự chú ý của vài người đàn ông đang ngồi uống rượu.


Tên cầm đầu cũng là đại ca của những tên còn lại, ông ta vừa uống rượu vừa nhìn cô gái tóc vàng trong đám đông kia bằng một ánh mắt thèm thuồng.

Sau đó ông ta để chiếc cốc đã uống cạn xuống bàn, đồng thời đưa tay lau miệng, không biết là đang lau sạch rượu dính trên đó hay là lau nước dại đã chảy ra.

Ông ta chỉ tay ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ của mình.
–        Anh em, chúng ta cùng chơi đùa một chút nào!
Ông ta dẫn đầu chen qua bao nhiêu người để tiếp cận được với mục tiêu của mình.

Mia đang rất vui nên cũng chẳng có ý đề phòng cả đám người bọn họ, chỉ nghĩ đó chắc cũng như bao nhiêu người kia, ngay cả khi tên đại ca kia bắt chuyện với cô.
–        Tiểu thư xinh đẹp này, không biết tối nay tôi có thể bầu bạn với cô không?
Lúc này Mia mới dần nhận thấy gương mặt có chút không tử tế của người đàn ông này.

Nhưng vì không muốn kích động ông ta nên cô không vạch trần rõ ra mà chỉ cẩn thận đứng xa ông ta hơn.

Mặc dù vậy thì gã đàn ông đó vẫn biết cô đang cố tình né mình, ông ta hành động càng sỗ sàng hơn, cô lùi một bước thì ông ta tiến hai bước, cứ như vậy dồn cô vào sát mấy tên thuộc hạ của ông ta đang đứng vây phía sau cô.
–        Tiên sinh, ông nên giữ khoảng cách một chút!
Mặc dù Mia đã liên tục lịch sự cảnh cáo ông ta nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại càng bị quấy rối một cách lộ liệu và quá đáng hơn.
–        Nào em gái, tối nay hãy cùng bọn anh chơi đùa nào….
Bọn chúng đã vây quanh Mia lại và không ngừng có những hành vi đụng chạm vào những vị trí nhạy cảm trên người cô.

Kẻ thì cố sờ mông cô, kẻ thì đưa tay vuốt má cô, kẻ thì nâng cằm cô…ánh mắt của bọn họ đều ngập đầy sự thèm thuồng, nụ cười nham hiểm vô lại.
Mia sợ hãi nhìn tất cả bọn họ với ánh mắt đề phòng, rụt rè cẩn thận đến từng bước chân.

Cô không phải lần đầu tiên vào bar nhưng trước đó cô chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, hoặc cho dù có thì chỉ cần cô từ chối thì sẽ không làm phiền nữa.

Cô đưa mắt tìm kiếm sự giúp đỡ của những người khác, nhưng có vẻ những người ở đây đều đã quen với cảnh như vậy rồi nên cũng chẳng có ai thèm để ý đến cô, với bọn họ chuyện như vậy vẫn diễn ra thường xuyên.

Không thể cầu cứu ai, cô chỉ còn cách tiếp tục xin bọn họ tha cho cô.
–        Các anh đừng có lại gần tôi, tôi đã cảnh cáo rất nhiều lần rồi.

Nếu không các anh sẽ phải hối hận đấy!
………………………………
Kỳ Vũ đã đi rất nhiều nơi trong thành phố để tìm Mia nhưng hoàn toàn không có chút tin tức gì về cô cả.

Anh ta dừng xe bên lề đường, mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần một lát, sau đó lại mở mắt và ngồi thẳng người lại, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.

Trong lòng anh ta bây giờ quả thật là nóng như lửa đốt, không biết Mia đang ở đâu và có bị ai bắt nạt không.


Thượng Hải đối với cô lại xa lạ như vậy, không biết có phải là đi lạc rồi không.

Anh ta không ngừng đặt ra bao nhiêu nghi vấn, bao nhiêu tình huống trong đầu, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Anh ta đặt cổ tay ra cửa sổ, ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc đang cháy, hai mắt nhìn về một phía xa xăm.

Ngay lúc anh ta gần như hết hy vọng thì một thuộc hạ được phái đi tìm cô gọi đến báo cáo.
–        Anh Kỳ Vũ, đã tìm thấy tiểu thư Mia rồi! Tiểu thư đang ở trong quán của lão Tứ.
Kỳ Vũ nghe xong thì giật mình sửng sốt, lập tức cúp máy và khởi động xe, lái thật nhanh đến vị trí mà thuộc hạ đã báo cáo.
……………………………..
Cả đám người kia khi nghe Mia đe dọa sẽ khiến chúng phải hối hận thì thi nhau cười rất to, giống như vừa nghe được một câu chuyện tấu hài vậy.

Chính vì vậy mà khiến bọn họ càng có thêm nhiều hành động trêu đùa đụng chạm đến cơ thể của Mia hơn nữa.
–        Em gái, em định làm gì để bọn này hối hận đây?
–        Tránh ra! Tôi đã bảo các anh tránh xa tôi ra mà….
–        Nào, em gái! Nói bọn anh nghe xem thử, em định làm gì đây?
–        Một mình giúp cả bọn anh lên mây sao? Haha!!!
Bọn họ dùng rất nhiều lời tục tĩu ghê tởm để trêu chọc Mia, và cô cũng sắp không thể chống đỡ nổi nữa rồi….
Bên ngoài kia, tất cả nhân viên pha chế và quản lí đều vội vã đứng nghiêm chỉnh cúi chào người đàn ông đang đi vào.
–        Anh Kỳ Vũ!
Kỳ Vũ bước rất nhanh nên chỉ đưa tay ra hiệu cho tất cả tiếp tục làm việc của mình, còn anh ta thì đi vào trong tìm kiếm hình bóng quen thuộc.

Quản lí tất nhiên không thể để anh ta tự mình tìm người như vậy được, đang định đi đến giúp đỡ thì cũng vừa đúng lúc anh ta đã tìm thấy người cần tìm.

Nhưng ôi không, chẳng lẽ anh ta đến tìm Hắc Miêu và đám chân tay? Làm gì chứ? Là bọn họ thua bài không trả tiền?
Tất cả nhân viên trong quán, quản lí và vài người khách đều bắt đầu nín thở mà quan sát mọi chuyện sắp diễn ra.
Kỳ Vũ vừa bước lên bục cầu thang vừa trả lời đám người của Hắc Miêu
–        Chính là nhờ Kỳ Vũ này đấy!
Sự xuất hiện của người đàn ông này không chỉ khiến đám chân tay của Hắc Miêu dừng hành động và quay đầu lại nhìn mà còn khiến cho Mia đang đứng giữa vòng vây của chúng kinh ngạc lẫn kích động.

Tại sao anh ta lại tìm được cô? Hay chỉ là tình cờ đi ngang qua? Nhưng không thể không thừa nhận rằng ngay khoảnh khắc này, lúc cô đang sợ hãi nhất lại có thể nhìn thấy anh ta giống như một tia sáng giữa trời đen vậy.
–        Mày là thằng nào? Lại còn dám nói xằng bậy với ông đây?
Hắc Miêu thật sự không biết người đàn ông này chính là tứ đại nghi trưởng của tổ chức Death, sòng bài mà ông ta mỗi ngày đều lui tới thuộc sự quản lí của người này?
Những người khác biết rõ về Kỳ Vũ đều đang thấy lo cho tính mạng của Hắc Miêu và thuộc hạ của ông ta.
Kỳ Vũ không có lí do gì để giới thiệu bản thân với đám người bọn họ cả, điều duy nhất mà anh ta quan tâm chinh là người con gái kia có sao không? Đã bị đám phế vật bọn họ bắt nạt thế nào?
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.