Nếu Không Phải Là Em

Chương 110: Ngoại Truyện 1


Đọc truyện Nếu Không Phải Là Em FULL – Chương 110: Ngoại Truyện 1


Vì đang mang thai nên trong ba tháng đầu, Phương Du Kỳ liên tục chịu sự tra tấn của các triệu chứng thời kỳ đầu của thai kì.

Nôn nghén không ngừng, ăn gì vào đều đều nôn ra hết, cơ thể lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Đợi đến khi đứa bé này chào đời cô sẽ tính sổ với nó luôn một lần, chỉ mới ba tháng đầu thôi mà đã hành hạ cô như vậy rồi.

Hôn lễ của cô và Doãn Thiên Duật cũng vì vậy mà phải tạm dời lại đến khi tình trạng sức khỏe của cô ổn hơn.

Thời gian này trách nhiệm trên vai Doãn Thiên Duật đúng là rất nặng.

Vừa gánh gác công việc của Doãn thị và tổ chức Death, vừa phải làm một người chồng mẫu mực kiêm bảo mẫu cấp cao.

– Không phải em đang giả vờ để hành hạ anh đấy chứ?
Doãn Thiên Duật đang đút cháo cho cô thì thử nói ra nghi ngờ của mình.

Phương Du Kỳ vừa nuốt hết ngụm cháo, mở to mắt nhìn hắn một cách kinh ngạc.

– Duật, anh đang nói nhảm gì vậy? Em giả vờ để hành hạ anh? Có phải anh nghĩ em như vậy chính là hành hạ anh không? Anh không muốn chăm sóc em nữa phải không?
Không ngờ cô lại hiểu lầm như vậy, Doãn Thiên Duật cuống cuồng lên mà giải thích.
– Không không, Kỳ Kỳ, anh không có ý này.

Đương nhiên việc chăm sóc em như vậy anh rất thích chứ! Nhưng anh có cảm giác em đang cố tình để anh chịu thiệt đấy!
Phương Du Kỳ cứ tưởng mình nghe nhầm, chịu thiệt thòi gì chứ? Cô vì mang thai con của hắn mà ăn ngủ cũng không yên đây còn chưa nói thiệt thòi, hắn còn dám nói thiệt thòi?
Cô nhìn hắn với ánh mắt hậm hực, truy hỏi.
– Anh thiệt thòi gì chứ?
Đoán được cô vẫn chưa hiểu ý nên Doãn Thiên Duật cũng không nhịn được nữa mà nói ra.

– Không phải sao? Mỗi ngày em đều ăn ngủ không được, anh không biết là thật hay em đang giả vờ nữa! Em không muốn tổ chức hôn lễ thì cứ việc nói thẳng ra với anh, sao còn phải bày ra cái trò này! Hơn nữa, em cũng lấy cớ là sức khỏe không tốt mà không cho anh chạm vào em, đã hơn ba tháng rồi….em…..
– Doãn Thiên Duật!
Hắn còn chưa nói hết câu thì Phương Du Kỳ đã nghiến răng gọi cả họ tên hắn.

Quả nhiên, hắn không dám nói tiếp nữa, im lặng lặng nhìn cô trong lo sợ.

Và cũng chưa kịp phản ứng gì thì cô đã hét lên, đồng thời chỉ tay về phía cửa.
– Anh mau cút ra ngoài cho em!
Cô vừa hét xong thì vớ lấy gối trên giường ném thẳng vào hắn, rồi đến chăn, bất cứ thứ gì có thể ném được cô đều ném hết.

Vừa ném cô vừa mắng, đuổi hắn như đuổi tà.
– Này thì thiệt thòi! Này thì giả vờ! Anh nghi ngờ em như vậy sao? Muốn biết giả vờ hay không thì gọi Mẫn Quan đến rồi hỏi! Em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Ra ngoài ngay cho em!
Thật sự mỗi lần cô ném như vậy thì Doãn Thiên Duật phải né hoặc đỡ đến toát cả mồ hôi.

Bản thân cô là một đặc công nên đương nhiên ném như vậy đối với cô chẳng có gì khó khăn, nhắm đúng mặt hắn mà ném, lực ném cũng không hề nhẹ.

Nhưng thật sự lí do sức khỏe của cô đã dời ngày cử hành hôn lễ bao nhiêu lần.

Hơn nữa, cô cũng bắt hắn làm hòa thượng đến giờ.


Nói gì thì nói không phải là có chút bất công với hắn sao?
Hắn vừa đỡ vừa né, không ngừng năn nỉ cô dừng ném.

– Kỳ Kỳ, bà xã! Đừng ném nữa mà, em ném vậy là giết chồng đấy!
Nhưng Phương Du Kỳ chẳng muốn nghe hắn nói thêm bất cứ điều gì nữa, nhất quyết đuổi hắn ra cho bằng được.

Đuổi đến cửa, cô đẩy hắn ra ngoài rồi khóa cửa lại vào ngay, vẫn chưa ngừng mắng.
– Anh cút ra ngoài đi! Nghĩ em giả vờ đúng không? Vậy em sẽ cho anh biết thế nào là giả vờ nhé! Để em trong đây sống hay chết cũng không cần anh lo nữa.

Đồ khốn! Đồ xấu xa!
Doãn Thiên Duật bị đuổi ra khỏi phòng nhưng vẫn đứng ngoài đấy gõ cửa liên tục, tìm mọi cách để xin lỗi cô.
– Bà xã à, anh hồ đồ quá rồi nên mới nói linh tinh! Em đừng giận nữa mà, em giận như vậy không tốt cho cả em và bảo bảo đâu.
Tiếng tranh cãi của hai người đã làm thím Trương thấy lo lắng chạy lên hỏi xem.
– Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì ạ? Thiếu phu nhân lại không khỏe ở đâu sao?
Thấy Doãn Thiên Duật lắc đầu khổ sở, bà hình như đã hiểu được vấn đề.
– Thiếu gia, cậu lại chọc giận thiếu phu nhân nữa sao?
Doãn Thiên Duật xị mặt buồn bã, nhờ thím Trương giúp hắn gõ cửa nhưng khi cánh cửa vừa được mở ra thì đã đóng sầm lại ngay, lí do là vì Phương Du Kỳ đã nhìn thấy hắn.
…………………………………
Tưởng rằng chỉ sau ba tháng, tình trạng sức khỏe trong thời kỳ mang thai của Phương Du Kỳ ổn định lại thì sẽ tổ chức hôn lễ.

Nhưng cô lại muốn để sau khi sinh xong mới cử hành.

Nên Doãn Thiên Duật mỗi ngày đều khấn cho thời gian trôi thật nhanh để có thể vừa được làm cha vừa được dắt cô lên lễ đường.

Hắn cũng không còn chọc giận cô nhiều như thời gian đầu nữa, cũng đã ngoan ngoãn làm người đàn ông mẫu mực, một người cha một người chồng tốt rồi.

Ba tháng nữa lại qua, vì mang thai đôi nên sức khỏe của Phương Du Kỳ cần được chăm sóc đặc biệt hơn.

Ngoài nghỉ ngơi ăn uống theo chế độ sinh hoạt bác sĩ kê và khám định kỳ thì cô còn được Doãn Thiên Duật đăng ký thêm lớp học cho mẹ và bé.

Doãn Thiên Duật đang tập trung lái xe nhưng vẫn không quên trò chuyện với Phương Du Kỳ bên cạnh, cả cặp song sinh trong bụng kia nữa.

Trên tay Phương Du Kỳ là một quyển nhật ký lưu lại từng ngày cặp sinh đôi của cô lớn lên.

Cô vừa xem vừa mỉm cười trông rất hạnh phúc, rồi đưa cho Doãn Thiên Duật cùng xem.

Hắn thấy cô cười như vậy trong lòng lại ấm áp rất nhiều.

– Anh đã nghĩ ra tên nào hay để đặt cho con chưa đấy?
Cô vừa lật cuốn nhật ký vừa hỏi người đàn ông đang lái xe.
Doãn Thiên Duật giống như một cậu học sinh chăm ngoan đã làm xong hết bài vở chỉ để đưa cho cô giáo kiểm tra thôi.

Hắn chỉ vào ngăn chứa đồ ở trước, ý bảo cô tìm trong đó.

Phương Du Kỳ cũng đưa tay lục lọi một lúc thì lấy ra một cuốn sổ nhỏ, trong đó ghi rất nhiều cái tên, chia làm tên bé trai lẫn bé gái, còn nối tên theo trường hợp song sinh, nhưng đó là những trang đầu, tên viết ra rất nhiều, từng trang sau cứ dần dần như vậy mà lọc ra còn vài cái tên.


Nhìn cách viết chi tiết như vậy lại còn rất lâu rồi thì cũng biết hắn đã gửi gắm bao nhiêu tình cảm vào đây.

Nhìn quyển sổ trong tay, cô vừa hạnh phúc vừa buồn cười.

– Anh nghĩ ra nhiều tên như vậy rồi đã chọn được tên nào cho con chưa?
Doãn Thiên Duật trả lời một cách vô tư.
– Đương nhiên là chưa rồi! Vì những tên anh lọc lại thật sự không thể lọc được nữa, tên nào cũng đẹp cả.
Phương Du Kỳ lắc đầu bất lực, dở khóc dở cười.
– Vậy đặt hết những cái tên này cho con luôn sao?
Doãn Thiên Duật không hề nghĩ như vậy, chỉ là vì hiện tại vẫn chưa chọn được cái tên cho con thôi.

Nhưng câu hỏi này của cô đột nhiên giúp hẳn nảy ra một suy nghĩ.
– Vậy thì sinh thêm, để đặt hết những cái tên đó?
Phương Du Kỳ nghe hắn nói mà mắt chữ A mồm chữ O, tưởng mình nghe nhầm.
– Anh đi mà đẻ đấy! Có giỏi thì anh thử mang thai xem.
Suýt nữa cô lại đập cho hắn một trận rồi, cũng may tên này đã học được cách đoán suy nghĩ lẫn hành động của cô nên đã nhanh trí xin được ân xá.

……………………………..
Từ tháng thứ hai của thai kỳ Phương Du Kỳ đã đến lớp dành cho mẹ và bé, bắt đầu từ những kiến thức chăm sóc sức khỏe thời kỳ đầu mang thai đến sự phát triển của thai nhi, những bài tập thư giãn cho thai phụ….
Bây giờ cặp song sinh của cô đã được sáu tháng, và cô đã học thêm những cách chăm sóc trẻ sơ sinh theo từng giai đoạn lớn lên.

Cả quá trình Doãn Thiên Duật luôn đồng hành cùng cô và bảo bảo.

Ngoài học cách chăm sóc thai phụ và thai nhi trong thời kỳ mang thai đến sau khi sinh, hắn còn tranh thủ ăn đậu hũ nữa.

Buổi học hôm nay kết thúc như mọi hôm, thay đồ xong thì hai người chuẩn bị về.

Thắt dây an toàn cho Phương Du Kỳ xong, Doãn Thiên Duật vừa khởi động xe vừa hỏi cô.
– Hôm nay học có mệt lắm không bà xã?
Phương Du Kỳ xoa xoa bụng đã lớn của mình rồi lắc đầu.
– Không mệt chút nào! Nhưng em và con đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi!
Doãn Thiên Duật cười dịu dàng, xoa nhẹ đầu cô và nói với cả mẹ con cô.
– Chúng ta đi ăn thôi!
…………………………..
Hai người đến một tiệm cháo gà, Phương Dù Kỳ xuống xe trước đợi Doãn Thiên Duật đi gửi xe.

Trong lúc cô đứng đợi thì nhìn thấy một màn rượt đuổi qua quán, một người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ đuổi theo một người đàn ông đang cầm một chiếc túi xách mà chạy.

Vừa đuổi theo người phụ nữ và đứa trẻ kia vừa hô lớn.
– Cướp! Ăn cướp! Giúp tôi với! Bắt anh ta lại!
Người phụ nữ hiện tại cách người đàn ông vài mét, mà tên cướp này vừa đúng lúc chạy gần đến trước mặt Phương Du Kỳ.

Cô nhanh tay cầm lấy một thanh gỗ bên cạnh, đợi tên đó chạy qua rồi chắn ngang dưới chân anh ta làm anh ta ngã xuống.

Nhưng tên này phản ứng rất nhanh, không ngã lăn ra mà quay lại tấn công Phương Du Kỳ.


Một cuộc ẩu đả diễn ra, mặc dù bụng đã lớn nhưng chỉ với vài quyền cô đã hạ được tên cướp kia, dùng chân giữ anh ta dưới đất.

Tất cả những người xung quanh đều vây quanh vỗ tay hoan hô, còn người phụ nữ và đứa bé vừa chạy đến cảm ơn rối rít.

Phương Du Kỳ nhặt chiếc túi lên đưa cho người phụ nữ, đạp cho tên kia mấy cái rồi cũng thả anh ta đi, nhưng trước khi thả anh ta cô đã ghé vào tai anh ta nói một câu khiến anh ta xanh mặt, vừa nhìn thì đã đoán được chính là cảnh cáo, còn cảnh cáo gì thì chắc là tên của tổ chức Death.

Đám đông đang dần giải tán thì vừa đúng lúc Doãn Thiên Duật đi tới, nhưng hắn cũng đã sớm nhìn thấy việc vừa xảy ra rồi.

Hắn lo lắng trách yêu cô.
– Lần sau em đừng chơi trò dọa người này nữa được không? Lỡ không may em và con xảy ra chuyện gì thì anh cũng tổn thọ đấy!
Phương Du Kỳ bật cười
– Đâu phải anh không biết thân thủ của em tốt đến đâu! Mà anh cũng già quá rồi nhỉ? Còn lo tổn thọ!
Doãn Thiên Duật giận đến xanh cả mặt
– Anh lo cho em đấy mà em còn dám cười anh sao?
………………………………
Ăn xong thì hai người lại đến trung tâm thương mại mua đồ cho cặp song sinh, phòng của chúng đã trang trí được một nửa rồi, từ giờ đến khi chúng chào đời nhất định sẽ có một căn phòng thật đẹp và những bộ quần áo, những món đồ chơi chào đón chúng.

Hai người vừa đi từng gian hàng này đến gian hàng khác, với nhiều cửa hàng khác nhau.

Vừa đi vừa cười đùa rất vui vẻ, tay nắm tay tình tứ hạnh phúc.

Cả hai đang trong cửa hàng thời trang cho trẻ, cùng chọn mũ, tất cho cặp song sinh sắp chào đời.

Phương Du Kỳ cầm hai chiếc mũ len giống nhau lên đưa cho Doãn Thiên Duật cùng xem.

– Anh xem cái này đáng yêu không?
Nhưng hắn lại chọn những mẫu khác mà bị cô cho là lỗi thời.
– Anh thấy những cái này sẽ hợp hơn đấy!
– Em đang lo là con sinh ra sẽ mau già giống anh đấy!
Xem một lượt, Phương Du Kỳ nhìn thấy quầy bày các dụng cụ kết nối âm thanh giữa bên ngoài với thai nhi, cô kéo Doãn Thiên Duật qua xem thì hắn lại bảo.
– Con anh chắc chắn phải thông minh như anh rồi.

Đâu cần đến những thứ này chứ?
– Anh bắt đầu tự luyến nữa rồi!
…………………………….
Cuộc sống hạnh phúc bình lặng cứ như vậy mà trôi qua……
Ba tháng nữa lại qua, Phương Du Kỳ sinh sớm hơn ngày dự định.

Cô được đưa đến bệnh viện trong sự sốt ruột và lo lắng của gia đình.

Doãn Thiên Duật bế vợ đang vỡ nước ối lên xe, Đình Vân và Doãn Kình Sâm cùng thím Trương cũng gói ghém những thứ cần thiết đi theo; Phương Tử Đức và Phương Trạch Nham nghe tin cô sắp sinh liền vội vàng chạy vào bệnh viện.

Khi Phương Du Kỳ được đặt lên băng ca, bác sĩ và y tá bệnh viện dặn người nhà đợi bên ngoài.

Nhưng hình như cô đang rất sợ, nắm chặt tay Doãn Thiên Duật không buông, nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi cầu cứu.

– Duật, em sợ lắm….đừng bỏ tay ra được không?
Cho dù cô từng là một sát thủ, chiến thắng không biết bao nhiêu kẻ thù nhưng giờ phút này khi sắp sinh ra đứa con của mình, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, một người mẹ lần đầu tiên được đẩy vào phòng sinh, cô cũng có những nỗi sợ như những người khác….
Mà hắn cũng cảm nhận được sự run rẩy lạnh băng từ những ngón tay của cô, trong lòng hắn cũng đang rất lo lắng và khẩn trương, quyết định sẽ không buông tay cô ra và cùng cô vào phòng sanh luôn.

– Kỳ Kỳ, đừng sợ, anh sẽ ở cạnh em, sẽ không để em một mình đâu!
Hành động của hắn khiến bác sĩ không thể đưa cô vào trong, mà gia đình hai bên đều hoảng hốt gọi hắn lại.
– Tiểu Duật, con làm gì vậy? Mau để bác sĩ đưa Kỳ nhi vào đi!

– Tiểu Duật, cháu làm vậy sẽ nguy hiểm cho cả Kỳ nhi và hai đứa nhỏ đấy!
Mặc kệ gia đình hai bên khuyên ngăn thế nào hắn cũng không buông tay cô ra, không thay đổi quyết định của mình.

Lớn tiếng ra lệnh cho bác sĩ và y tá.
– Còn không mau mở cửa!
Người nhà sản phụ không thể vào trong, đây là quy định của bệnh viện rồi nên bác sĩ mặc dù bị ánh mắt lạnh khốc của người đàn ông này dọa sợ vẫn không để hắn vào cùng.

Nhưng Doãn Thiên Duật nhìn Phương Du Kỳ đang đau đớn kêu la và bàn tay run rẩy nắm chặt tay hắn.

Hắn không còn kiên nhẫn, rút súng ra chỉ thẳng vào đầu của bác sĩ
– Mở cửa ngay cho tôi!
Lại một phen hú hồn, Đình Vân suýt nữa ngất luôn tại chỗ, những người khác mặt cũng tái mét.

Mà bác sĩ kia hồn cũng lìa khỏi xác rồi, không dám làm trái ý của hắn nữa.

Cuối cùng Phương Du Kỳ cũng được đẩy vào phòng sinh và đương nhiên Doãn Thiên Duật cũng theo vào.

………………………………
Trong phòng sinh, bác sĩ và y tá đều đang cố hết sức thực hiện công việc của mình để Phương Du Kỳ có thể hạ sinh an toàn.

Tiếng kêu la đau đớn của cô như lưỡi dao cứ vào tim của Doãn Thiên Duật, phải nhìn cô đau đến toát mồ hôi như vậy, hắn lại chuốc giận lên các bác sĩ.
– Không thể giúp cô bớt đau hơn sao?
Cả đội ngũ bác sĩ đều run rẩy không biết phải làm thế nào để người đàn ông này không nổi giận nữa.

Thật sự yêu cầu này còn khó hơn lên trời, sinh thường thì ai mà chẳng đau như vậy, hơn nữa cô còn sinh đôi.

Nếu không muốn đau thì có thể chọn sinh mổ mà.

Nhưng là một bác sĩ, sau khi kiểm tra hết các chỉ số của thai phụ và thai nhi thì tất cả đều rất tốt để sinh thường, không nên chọn sinh mổ.
Mà vì người đàn ông này đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy nên một y tá đã lấy hết can đảm nói
– Nếu không muốn vợ anh chịu đau vậy thì để cô ấy sinh mổ đi.
Doãn Thiên Duật nghe vậy chỉ nghĩ sẽ giúp Phương Du Kỳ không phải chịu đau đớn như vậy nên liền đồng ý.

– Vậy thì sinh mổ đi!
Nhưng Phương Du Kỳ lập tức ngăn hắn lại, cô nắm chặt tay hắn, ra sức lắc đầu, cố gắng nói.
– Không, Duật….Em muốn sinh con ra thật khỏe mạnh.

Em có thể làm được mà….
Doãn Thiên Duật đành làm theo mong muốn của cô, nắm thật chặt tay cô nhìn cô đau đớn đến muốn chết đi sống lại rặn hết từng cơn này đến cơn khác.

Sốt ruột liên tục động viên cô.
– Kỳ Kỳ, cố lên, em có thể làm được mà…anh sẽ luôn ở đây với em!
Một lão đại hắc bang uống máu bao nhiêu kẻ thù như hắn, mưa bom bão đạn đều không bao giờ khiến hắn nháy mắt một giây.

Nhưng bây giờ hắn lại đang run, đang sợ như vậy.
Tiếng la hét đau đớn của Phương Du Kỳ cùng tiếng khích lệ của bác sĩ và y tá cứ tra tấn tinh thần hắn.
– Một lần nữa! Cố lên, sắp được rồi! Dùng lực!
– Aaaaaa!!!!!!
– Đúng rồi! Dùng hết sức rặn một lần nữa!
– Cố lên! Dùng sức nào! Một, hai, ba, rặn lần nữa!
-…………
– Oe! Oe! Oe!
Một tiếng khóc vang lên khắp phòng, bác sĩ và y tá thở phào


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.