Nếu Không Phải Là Anh

Chương 19: Sự thật


Đọc truyện Nếu Không Phải Là Anh – Chương 19: Sự thật

Giữa bầu trời tối đen chỉ có lác đác vài ngôi sao nhỏ li ti đang cố vươn mình tỏa sáng. Như muốn thể hiện cái bản chất vốn có, chúng cứ lấp lánh, để một khi gió đưa mây bay qua, ánh sáng yếu dần, nhưng những ánh sao đêm ấy, không bao giờ tàn lụi. Gia Nhi bên cạnh Cao Nguyên cũng tựa như một trong những ngôi sao nhỏ ấy, không đẹp lung linh, rạng ngời, nhưng ý chí và hy vọng trong cuộc sống thì vô cùng mạnh mẽ. Không cha mẹ chăm sóc từ thuở ấu thơ, cùng người dì bôn ba làm việc kiềm tiền, yêu thương chăm sóc em, vừa đi học vừa quán xuyến việc nhà. Có thể ở xung quanh tồn tại rất nhiều người con gái tựa Gia Nhi, nhưng hiện tại, người Cao Nguyên được gặp là cô, được tiếp xúc với cô, có lẽ là ý trời, có lẽ Thượng đế dành cho anh một sự ưu ái, đáp trả những tháng ngày anh đã đắm chìm trong bể khổ của tình yêu.

Thế nhưng, Gia Nhi có nghĩ như anh hay không lại là một chuyện khác.

Cả hai đi song song trên đường rời khỏi bệnh viện. Gia Tuấn đã được chuyển xuống phòng bệnh, ngày mai Gia Nhi sẽ đưa người dì đi tìm phòng trọ, bà muốn ở hẳn trên Sài Gòn để tiện chăm sóc cho hai chị em. Lúc ở phòng bệnh, tranh thủ lúc Cao Nguyên đi vào nhà vệ sinh, bà hỏi chuyện Gia Nhi, chắc chắn câu hỏi đầu tiên là danh tính của anh chàng kia, rồi thì tại sao lại ăn mặc như đi dự tiệc… Trong lúc cô vẫn đang loay hoay, lắp bắp giải thích, Cao Nguyên kịp thời vào phòng và dựng lên một “vở kịch” mới, ngay lúc đó cô đã nghĩ, nếu đổi lại anh không làm chủ tịch mà là nhà văn thì có lẽ danh tính anh sẽ nổi trội hơn nữa và không phải chịu nhiều áp lực như hiện giờ. Cao Nguyên ánh mắt thuyết phục, giọng nói rõ ràng, rành mạch nói rằng anh là cựu sinh viên của trường cô đang học, được mời về để dự lễ kỷ niệm ngày thành lập và tiết mục diễn kịch của lớp cô được chọn biểu diễn trước toàn trường. Anh là người trong ban tổ chức, tình cờ biết cô gặp chuyện nên tiện thể đưa cô đến đây, bộ trang phục cô đang mặc chỉ là đạo cụ diễn xuất. Người dì họ nghe thế mà tin ngay, có lẽ vì một phần bà không nghĩ cháu của bà lại có “gan trời” để làm những việc không đúng chuẩn mực, một phần vì tinh thần bà đã không còn đủ sáng suốt để soi xét kĩ từng chi tiết trong lời nói của Cao Nguyên. Tuy chỉ là ứng biến tạm thời, nhưng cũng giúp Gia Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Đêm xuống nhiệt độ cũng thấp dần. Một cơn gió lạnh vô tình bay ngang như thử sức chịu đựng của đôi vai mỏng manh khiến Gia Nhi khẽ rùng mình. Cô khép người, hai tay khoanh lại để chặn bớt hơi thở của làn gió, chợt cảm nhận được có một vật choàng qua vai, ngẩng nhìn thì thấy đó là chiếc áo vest đen của Cao Nguyên, anh đã cởi nó ra và cầm trên tay từ lúc cùng cô chờ đợi ở phòng cấp cứu. Cô nhìn anh kĩ lại, chiếc cà vạt đã bị tháo lệch hẳn sang một bên, áo sơ mi vài giờ trước đóng thùng lịch sự, giờ thì một vạt nằm trong một vạt nằm ngoài, nhăn nhúm, trông cứ như người vừa vào viện là người thân của anh vậy.

“Cảm ơn anh!” Gia Nhi nói với giọng cảm kích.

“Cảm lạnh sẽ không tốt, vả lại anh không muốn người khác cứ nhìn chằm chằm vào đôi vai gầy trơ xương của em.”

Chỉ mới quen biết Cao Nguyên chưa đầy một tháng, nhưng cô đã quen với bản tính vừa nóng vừa lạnh này của anh, trong giây phút nào cũng có thể vừa quan tâm vừa châm chọc người khác.

Gia Nhi dừng lại, quay mặt đối diện anh. “Tôi cảm ơn vì anh đã giúp tôi giải thích mọi chuyện với dì.”

“Chuyện nhỏ thôi. Anh từng phải ứng phó với những chuyện to tát hơn nhiều, cả khi ở công ty và khi về nhà…”


Anh đột ngột ngưng nói tiếp, đôi lông mày nhíu lại. Cô hiểu anh đang nghĩ đến chuyện gì.

“Có phải anh lo sẽ không biết phải giải thích như thế nào với mẹ anh?”

Cao Nguyên mím môi gật đầu, nhưng dần trấn tỉnh. “Em yên tâm, anh sẽ giải quyết được!”

“Chẳng lẽ anh đã nghĩ ra một vở kịch nào khác?” Cô định bụng nói thế, nhưng lại thôi, lúc này không phải là giờ phút chế giễu nhau, vả lại, biểu cảm trên gương mặt anh cho thấy anh thật sự vẫn chưa tìm được cách gì.

“Hay là…anh cứ nói tất cả sự thật cho mẹ anh biết. Nói rằng anh chỉ thuê tôi về làm vợ, đó không phải là lỗi của anh, anh chỉ chịu trách nhiệm nuôi đứa con. Mẹ anh thương anh như thế, tôi nghĩ bà sẽ bỏ qua cho anh thôi. Anh không cần phải khổ sở vì tôi như lúc này.”

“Em…em không còn muốn làm vợ của anh nữa sao?” Ánh mắt buồn bã, anh hỏi một câu không liên quan gì đến những vấn đề mà Gia Nhi đã nói ra hàng loạt.

Cô thở dài. “Anh cũng thấy hoàn cảnh gia đình tôi như thế nào rồi, tôi thật sự rất muốn được cùng dì chăm sóc em trai. Nếu cứ ở mãi nhà anh, tôi không thể đi đâu được. Vả lại, trước sau gì anh cũng phải giải quyết mọi chuyện. Mẹ anh rất muốn chúng ta đám cưới, nhưng chắc chắn sẽ không thể được.”

Cao Nguyên thấy tim đau nhói, giọng nói nhẹ nhàng như lưỡi dao từng nhát cứa vào tim anh. Chẳng phải cái ôm kia đã đánh dấu cho sự khởi đầu của cả hai sao? Chẳng lẽ tất cả chỉ do anh đơn phương ngộ nhận? Nhưng bản tính của anh xưa nay, không dễ dàng từ bỏ nhanh chóng việc gì.

“Một tuần, em cho anh một tuần nữa thôi. Anh nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.”


Hơn mười giờ, đường phố ở khu cao cấp vắng tanh, tiếng xe ô tô của Cao Nguyên khuấy động không gian yên tĩnh. Trong nhà vẫn còn sáng đèn, anh và Gia Nhi đưa mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào. Bước vào nhà, bà Xuân đang ngồi nhấm nháp tách trà nóng, mắt dán vào màn hình ti vi chớp nháy liên hồi những khung cảnh đầy màu sắc của một clip nhạc châu Âu mà Ngọc Hân cạnh bên đang lẩm nhẩm hát theo, nhưng anh biết, tâm trí của bà hoàn toàn không ăn nhập gì với những giai điệu đó. Ông Cường từ trong bếp đi ra, tay bưng cốc nước lạnh, vừa thấy cả hai, ánh mắt có phần ẩn ý, nhưng là ý tốt, vì câu nói của ông có thể nhận ra ngay rằng ông đang cứu vãn tình hình.

“Hai đứa về thì tốt rồi! Mẹ con lo lắng nên ngồi đợi ở đây! Thôi, cả hai về phòng nghỉ đi cho khỏe!”

“Cạch!”

Cao Nguyên định nhanh chóng kéo Gia Nhi về phòng, song, tiếng đặt mạnh tách trà xuống bàn và thái độ tắt phụt chiếc ti vi khiến cả hai chẳng dám động đậy. Ngọc Hân tuy nhăn mặt khó chịu cũng không có gan hé miệng.

“Mẹ…”

“Mẹ, là lỗi của con.” Anh vừa mở lời đã bị Gia Nhi ngăn cản. “Con xin lỗi!”

“Bốp!!!”

Cảm giác một bên má nóng ran và đau rát, cô đưa tay lên mặt, kinh ngạc ngẩng nhìn, vẻ mặt bà Xuân lúc này thực sự rất giống bà phù thủy hoặc dì ghẻ trong các câu chuyện cổ tích, gân xanh nổi cả lên, ánh mắt đanh lại như lưỡi dao sắc bén, khóe môi giật giật như muốn phun ra hết những lời nói cay nghiệt dành cho Gia Nhi. Trong chuyện cổ tích này, cô thực sự chẳng muốn mình trở thành nhân vật chính.


“Mẹ! Sao mẹ lại đánh Nhi? Cô ấy đã xin lỗi mẹ rồi mà!” Cao Nguyên sốt ruột nhìn bên má đã hằn lên những vệt đỏ ửng của Gia Nhi, anh đứng chắn trước mặt bà, sợ bà lại ra tay.

“Nó đã cho con uống phải bùa mê gì rồi phải không? Tại sao hết lần này đến lần khác con bao che cho nó? Con có biết nó đã làm cả nhà mình mất mặt trước đám đông như thế nào không? Đường đường giới thiệu là con dâu của Trần Lệ Xuân này, đến lúc mẹ muốn chính thức ra mắt nó với bạn bè, nó lại bỏ đi không nói một lời nào, đụng phải bà Mai cũng chẳng thèm xin lỗi. Cô có thật là sinh viên không? Có học thức không? Có biết như thế nào là phép lịch sự không?”

“Gia Nhi có chuyện cần thiết nên phải đi, ra mắt mọi người thì lần sau cũng được. Mẹ đừng nặng lời với cô ấy như thế chứ!” Anh ôm chặt Gia Nhi bên cạnh vẫn còn đang thất kinh vì sợ hãi.

“Nếu có chuyện, tại sao con không nói rõ cho mọi người biết?” Ông Cường ân cần hỏi khi bà Xuân quắc mắc ngồi xuống ghế.

“Là chuyện gia đình, con không tiện nói, nhưng cô ấy không có lỗi gì cả. Nếu mẹ muốn trách thì cứ trách con, chính con đã bảo Gia Nhi đi.”

“Anh hai à, sao anh cứ bênh vực hạng người này chứ? Dù gì cô ta cũng không xứng đáng để ở trong căn nhà này. Từ ngày có cô ta vào đây, gia đình mình lúc nào cũng ồn ào. Sẵn dịp này, anh đuổi cô ta đi là ổn thỏa nhất.” Ngọc Hân lại gần, khoanh hai tay nói giọng ngạo nghễ.

“Em im miệng đi! Người ồn ào nhất trong nhà là em đấy!”

“Hứ! Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, tại sao anh cứ vì kẻ lừa bịp này mà hằn học với mẹ và em chứ?”

“Bốp!!!”

Lại thêm một cái tát, lần này người ra tay là Cao Nguyên, còn người đau đớn ôm mặt không ai khác là cô em gái đỏng đảnh kia. Cứ như dồn tất cả cơn giận và áp lực từ khi về nhà, cái tát của anh khiến Ngọc Hân loạng choạng, suýt ngã nhoài, môi rướm cả máu. Bà Xuân kinh ngạc, ông Cường yên lặng cau mày, Ngọc Hân sững sờ, nước mắt chực trào. Gia Nhi ngây người nhìn Cao Nguyên với ánh mắt lo lắng, cô biết với bản tính tiểu thư, Ngọc Hân sẽ không dễ dàng bỏ qua.


“Tại sao con lại đánh em?” Bà Xuân đứng phắt dậy, đỡ đứa con gái, định lấy khăn giấy lau vết máu, nhưng Ngọc Hân vùng ra. Một tay vẫn vịn má, cô bước đến sát Cao Nguyên.

“Anh dám đánh tôi? Vì loại người không ra gì mà anh đánh tôi? Được rồi! Anh không xem tôi là em, thì tôi cũng chẳng cần người anh ngu ngốc như anh. Tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện cho mẹ biết! Anh cứ ở đó mà ôm ấp hạng đàn bà đê tiện này đi!!!”

“Em…” Anh vung tay lên, nhưng Gia Nhi bên cạnh đã ngăn lại, cô nhìn anh lắc đầu.

“Cao Nguyên!” Ông Cường bỗng lên tiếng. “Con đưa Gia Nhi về phòng đi, đừng để mọi chuyện thêm rắc rối!” Chẳng những không trách Cao Nguyên, ông còn can thiệp bằng giọng nói vừa nhẹ nhàng lại vừa uy nghiêm.

“Không được! Anh và cô ta phải ở lại đây!!!” Giọng Ngọc Hân vô cùng chói tai. Tuy nước mắt ngắn nước mắt dài, nhưng thái độ căm phẫn vẫn không hề giảm, cô chỉ tay vào mặt Gia Nhi. “Mẹ! Thực chất ba mẹ cô ta không hề sang Mỹ sinh sống, cô ta chỉ là đứa trẻ mồ côi, nghèo xơ nghèo xác, gia cảnh không rõ ràng, con nghi ngờ cô ta vào đây chỉ vì tài sản của gia đình mình thôi!”

“Em im miệng ngay! Em không có chứng cứ thì đừng nói bừa!”

“Tôi không nói bừa…”

“Cả hai đứa đừng nói nữa!!!” Bà Xuân la lớn, sau đó đưa tay bóp trán. Bà cảm thấy thật nhức đầu, cứ ngỡ về Việt Nam sẽ được sống những ngày bình yên bên con cháu. Bà vẫn nghĩ là do bà đã quá nghiêm khắc với Cao Nguyên, hay là vì bà đã sai lầm khi để đứa con trai một mình gánh vác những trách nhiệm nặng nề của công ty đến mức yêu đương một cách mù quáng.

“Bà không khỏe thì về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai hãy nói, giờ cũng đã khuya rồi.” Ông Cường tiến lại gần vịn vai bà. “Ngọc Hân! Chuyện này để ba mẹ giải quyết, con đừng can thiệp vào nữa! Tất cả về phòng đi!” Ông ra lệnh rồi dìu bà Xuân về phòng.

Ngọc Hân đùng đùng chạy lên lầu, đóng cửa sầm một cái rõ mạnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.