Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 91


Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 91

(Mình cắt bỏ 1 khoảng thời gian nhé).

Trời Sài Gòn thì làm gì có mùa đông, cuối năm hơi se se 1 chút thôi, vậy là hơn 4 tháng từ cái ngày tôi cuốn đồ về nhà mẹ, cũng phải gần 1 tháng ngày cuối gặp Vinh. Tâm trạng của tôi tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng có nhớ cũng có thương nhưng mà bị bất lực chẳng biết làm gì hay kêu gào với ai cả, chi nên cứ đắp lên 1 cái vỏ bọc an nhiên. Đi ra đường thấy người ta có đôi có cặp tủi thân ghê gớm, rồi chiều chiều đi làm về thấy mấy nhà hàng tiệc cưới thấy cũng chột dạ, nhưng rồi cũng thôi.

Trưa thứ 5, kẻ độc thân cuối cùng của hội ế nhắn tin mời đi café, khá lâu từ hồi sau cưới, đi café có 1 – 2 lần, cứ bị tụi nó chửi là theo chồng bỏ cuộc chơi. Trưa tôi ko ăn trưa với mấy chị ở cơ quan, đi café với bạn.

– Wow, Dung ròm dạo này xinh dữ ta!

– Thôi được rồi, tui có 2 tiếng vừa ăn vừa 8, mấy người làm gì làm.

Trong đám bạn có 1 đứa đang có bầu, 1 đứa sắp cưới, 3 đứa kia đang yêu. Cái đứa cuối cùng ôm tiền phạt của 5 đứa tôi hôm nay nó báo cưới. Mới quen có 5 tháng mà lật đật cưới rồi.

– Cưới chạy à?

– Ko, nếu cưới chạy cũng mừng, cưới chống ế, già rồi.

– Bà mới có 28 tuổi mà già gì?

– Ừ, già rồi. Với lại tui thông báo là nhân dịp này tui mới rũ mọi người đi chơi xa 1 chuyến, có ai nhớ chuyến Vũng Tàu của chồng bà Dung ko? Lần này ảnh của tui mời, Nha Trang nghen.

Cả đám nhao nhao lên, riêng tôi thì hơi ngượng, bạn bè có ai biết hoàn cảnh của mình đâu. Nó khen mình đẹp và nghĩ chắc mình đang hạnh phúc lắm.


– Ok nha, thứ 5 tuần sau đi, chủ nhật về, 2 đứa tui bao xe, ½ tiền khách sạn, ăn uống tự túc! Coi như số tiền ngu tui gom của mấy người mấy năm qua sẽ đổ hết vô chuyến đi này đó. Tui muốn tui cũng có kỷ niệm đẹp với đám mình và sớm hạnh phúc như Dung ròm và chồng bả từng làm. Nhìn bã kìa, lấy chồng chưa đầy 1 năm mà nhìn trắng da dài tóc, thấy ham!

Ôi thôi rồi, cả 1 đám lại hùa nhau chọc ghẹo đủ thứ, nếu như trước tôi mắc bẽn lẽn mắc cỡ cãi bay biến thì giờ chỉ là thứ trạng thái quê quê, nhột nhột, khó tả. Nhưng rồi cả đám ai cũng nhận lời, chả có lý do gì để từ chối hết, bạn đã báo trước để có thể sắp xếp công việc, 1 phần bạn cũng đã hết mình quá rồi. Có khi 1 chuyến đi đổi gió làm tôi thư thái và nhẹ nhàng hơn, chuẩn bị tâm lý tốt hơn.

– Ai có chồng có vợ thì đi với chồng vợ nha!

Nó còn phán cho 1 câu như xử trãm. Nhưng tôi quyết chuyện của tôi rồi, 1 mình thôi!

Cả tháng qua, êm đềm như 1 con sông phẳng lặng, trong lòng hơi gơn sóng nhưng thật ra kiểu như bị cảm giác bị chai rồi. Chiều đó, tôi vào gặp anh rễ của Vinh để xin nghĩ phép. 

Kể cũng lạ lắm, tính ra tôi với ảnh cũng coi là người 1 nhà, làm chung cơ quan, tôi biết tôi cũng cố gắng hoàn thành công việc nhưng tôi biết ảnh cũng có nâng đỡ tôi ít nhiều, mà ko hiểu sao anh em có vẻ ko gần nhau lắm, tôi nhìn người đàn ông thành đạt này mà nghĩ tới chị Vân, ko biết họ có hạnh phúc hay ko? Rồi tôi nhớ tới mấy lời chị Vân nói, chỉ ở nhà chồng luôn phục tùng chồng … Nếu như anh ta có bồ nhí thì sao ta? Tự nhiên ko biết sao cảm giác thấy thương chị, chỉ biết kinh doanh, nuôi con và lo cho chồng, ko bao giờ nghe kể về chuyện chồng chiều chuộng, khoác lên mình 1 mái ấm với ông chồng thành đạt. Chắc gì cuộc sống đã màu hồng, chắc gì đã được hưởng thụ?

– Em suy nghĩ gì mà đứng thừ đó vậy Dung?

– Dạ, à em tính xin anh cho em nghỉ phép

– Chừng nào em?

– Thứ 5 tuần sau anh.

– Em tính nghỉ mấy ngày?

– Dạ thứ 5, thứ 6 anh.

– Đi du lịch với chồng à?

Tôi nghe câu hỏi ngớ ngẩn, khẽ cười khẩy.

– Ko, em đi với bạn em, chồng đâu anh.

– Chú Vinh ko đi à?

– Dạ ko.

– Vợ chồng vẫn đang chiến tranh lạnh hả?

– Dạ.


– Sao em giận dai vậy, cái này phải học chị Vân rồi nha! Em ngồi đi, anh em mình nói chuyện chút.

Tôi ngồi xuống

– Dạ, em biết em ko được như chị đâu anh, có học chắc cũng ko đời nào bằng.

– Ko, anh ko có ý đó, anh chỉ nhìn và nghĩ em ko phải người mạnh mẽ, anh biết em yếu đuối nhưng ko nghĩ em có thể cò cưa lâu vậy thôi, anh hơi ngạc nhiên.

– Dạ

– Anh nói chứ nhà chị Vân em đoán già đoán non là 2 đứa giận nhau chừng 1 tháng là cùng, ko ngờ giờ lâu rồi. Bao lâu rồi em?

– Dạ cũng mấy tháng rồi.

– Ôi thôi em ơi, vợ chồng mà. Anh nè, anh ra ngoài tiếp xúc với bao nhiêu là phụ nữ, em thấy đó. Có bao giờ chị Vân em nói gì đâu, nhường nhau mà sống đi em!

– Dạ, em cảm ơn anh khuyên, em sẽ suy nghĩ lại.

– Nhưng quan trọng là gì em biết ko?

– Dạ?

– Chú Vinh thương em mà, thôi suy nghĩ lại đi em.

– Dạ.

– Uhm, còn đi chơi, muốn nghỉ thêm cũng được, mà em chịu khó giải quyết xong hết hồ sơ đừng để ứ đọng là được, cuối năm rồi.


– Dạ, em cảm ơn anh!

Tự nhiên, 1 người mấy khi nói chuyện mà hôm nay lại nói nhiều như vậy, làm tôi cũng lưu lại trong đầu vài suy nghĩ. Cái cách anh nói chuyện thì đúng là với tư cách người đi trước. Nhưng ko lọt tai ở chỗ sao cứ phải bắt người làm vợ nhún nhường, mấy người làm chồng chứ có phải là cha người ta đâu mà, cái gì đúng là đúng, cho dù có chịu nhu thì cũng vừa phải thôi, cái kiểu đi gái tràn lan ngoài đường rồi về ôm vợ 1 cái là xong, còn lâu! Thấy thái độ nói về vợ như thể chị Vân phải có trách nhiệm hoàn toàn hiểu, hoàn toàn thông cảm cho những mối quan hệ ngoài xã hội của ổng, tôi nghĩ mà thấy rùng mình luôn. Tuy nhiên, vẫn có 1 câu nói làm tôi cảm thấy dễ chịu nhất “Chú Vinh thương em mà “.

Chậc chậc, lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, tôi tự lắc đầu cho tan đi mấy ý nghĩ vẩn vơ. Thôi ráng tập trung làm cho xong ba cái mớ chứng từ trước thứ 4, rồi kiểm tra lại, để thứ 5 xõa cái cho hoành tráng nào.

Chủ nhật đó, mấy con ma nó rũ đi sắm đồ đi biển, ngại lắm, đó giờ ít mặc bikini, toàn mặc short và áo thun thôi. Thôi cũng ráng đi, mua được 2 cái nón rộng vành, 1 đôi dép xỏ ngón … đúng như rằng mua xong đồ linh tinh mấy bà 8 chạy ngay qua shop áo tắm. 2, 3 bà loi nhoi lựa mỗi bà 5 6 bộ, thử ra thử vô … Tôi chỉ việc ngồi đó mà gật đầu, lắc đầu thôi. Cuối cùng mấy mẹ cũng lựa được bồ bikini 2 mảnh, áo yếm cột dây màu tím và xanh dương đậm, nói chung đẹp, thế là quyết định mua giống nhau luôn, ủ mưu cho chủ nhân chuyến đi lạc lỏng. Tôi cũng gật gù

– Ê Dung, bà cũng phải lấy 1 bộ chứ.

– Giỡn hoài, đó giờ tui đâu có mặc áo tắm nhiều đâu.

– Người ta nói tốt khoe xấu che, thôi thì chưa con tướng còn mi nhon thì mặc áo tắm cho đẹp chụp thiệt nhiều hình lưu giữ kỹ niệm. Trời ơi, mai mốt bà đẻ rồi sồ sề như con heo nái, lúc đó ko kịp nhớ lúc này tướng bà sao đâu nghe!

– Thôi, tướng mấy bà đẹp mặc đi. Tui như con cá khô!

– Bà ko mặc tụi tui ko mặc luôn!

– Liên quan gì?

Cả đám tự nhiên đưa tôi vô thế, có cái chuyện đi mua áo tắm mà cũng làm khó nhau. Cuối cùng tôi nhắm mắt đưa chân, lấy đại 1 bộ cho mấy bả vừa lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.