Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 83


Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 83

Tôi vô nhà rồi mà vẫn thấy run, ko biết Vinh thấy tôi cắt tóc có lạ lẫm quá ko? Nhìn mặt của thằng chả thật lòng mà nói thì cũng còn thấy thương lắm. Thôi thì cứ bỗn cũ tự soạn “ tới đâu hay tới đó “. Tôi về tới nhà là cũng 4h chiều, tôi đi rửa mặt cho tỉnh táo, ngắm nghía mình trong kiếng thấy dễ thương ghê. 

Tôi đi lên phòng nằm 1 chút, biết là xái giờ ngủ trưa nhưng tôi thấy hơi mệt, thôi thì nằm tầm nửa tiếng thôi cũng được, chiều mẹ về rồi ăn cơm luôn, tại vì trưa nay đâu có ngủ nghê gì đâu. Tôi nằm trên giường, cứ cái thói quen nằm sải lai ra đó, mông lung suy nghĩ. Sao ai cũng khuyên mình đừng bỏ việc, sao thấy ai cũng có lý do, mình thấy thuyết phục quá, chuyện cá nhân mà để ảnh hưởng tới công việc tốt thì cũng hơi quá, cái này để nghiền ngẫm lại 1 chút. Có tin nhắn 

– Em cắt tóc dễ thương quá, anh nhớ em. 

Vinh nhắn, ko thèm trả lời tôi quăng điện thoại ra xa, nước mắt lăn dài trên má, chảy xuống gối. 1 đống những cảm giác dày vò tôi, giận dữ xen lẫn nhớ thương, hôm nay bắt đầu thấy nhớ, nhưng lại cảm thấy bất mãn thất vọng xen lẫn những cảm giác yêu lúc trước.Sống làm sao mới vượt qua mọi chuyện đây? Buồn, sao Vinh ko chịu xin lỗi mình vậy, mình phải ly dị thiệt sao? Chỉ có 1 tin nhắn mà phân tâm đến vậy rồi, quá yếu đuối.

Giật mình thức dậy, lật đật coi đồng hồ đã 7h tối, chạy xuống nhà thấy mẹ đang ngồi coi tv 

– Ủa mẹ ăn cơm chưa?

– Chờ con ăn luôn.

– Mẹ về hồi nào?

– 5h. Nay nhà có con cúp bế tóc nâu hả? Nhìn cũng ngộ lắm. 

Tôi vuốt vuốt tóc cười mắc cỡ, rồi dọn cơm ra ăn.

– Mai mốt mẹ cứ ăn cơm trước đi, chờ con chi, lỡ con ngủ tới 9 – 10 giờ sao?


– Ừ, tại tui thích ăn cơm với chị nên tui chờ! 

Mẹ cười rồi 2 mẹ con ăn cơm, với cô Hà nữa. 

– Chị chồng với em chồng tiêm nhiễm cái gì mà đi cắt tóc?

– Mẹ này, chị Vân với Vy có gì đâu, 2 người đó được mà, còn cắt tóc là con muốn nên cắt thôi.

– Nghĩ cũng ngộ, con bé ngoài cửa hàng cũng vậy, hở ra cãi nhau chia tay là đi quậy cái đầu. Nhưng cái đầu của con thì coi cũng được, hợp. Cơm xong thì mẹ chở đi qua nhà bà thấy thuốc quen, hốt thử 5 7 liều thuốc uống cho khoẻ coi, nay nhìn mày như con cá khô, thấy ghê! 

– Mẹ chê con hoài, chồng chán rồi giờ tới mẹ luôn! 

– Ở nhà, nếu buồn muốn đi chơi đi du lịch gì đó nói mẹ, mẹ cho tiền đi. 

– Thôi, con có tiền con tự đi. 

– Có được bao nhiêu?

– Thì miễn sao con đủ lo cho con đươc rồi. Mà mẹ nè!

– Sao?


– Chắc con suy nghĩ lại chuyện nghỉ làm, thấy uổng! 

– Mẹ lo cho chỗ làm khác ngon hơn! 

– Thôi mà, ý con ko phải vậy … Tại con cũng quen việc, quen chị quen em, …. 

– Tuỳ con! 

– Mẹ buồn hả?

– Mẹ đâu có dễ buồn, chỉ khi nào con ngu mẹ mới buồn. 

Tôi mím môi, lùa cho xong chén cơm, ko nói gì thêm, ăn nói ko khéo lại sợ nói lung tung làm mẹ buồn lòng. Rồi mẹ chở tôi đi hốt thuốc về sắc uống. Bà thầy thuốc ngoài việc bắt mạch chẩn đoán còn có nói thêm về thần thái, bà kêu tôi đang gặp chuyện ko vui, nên đi học yoga cho tâm tịnh và lại khoẻ. Nghe mà sởn hết da gà, bộ nhìn tôi thảm hại lắm hay sao mà người dưng cũng biết được tôi đang có chuyện buồn vậy. Hốt 10 thang thuốc, ngày uống 2 lần, cách ngày uống 1 ngày, bảo đảm uống hết sẽ có tác dụng, cảm thấy muốn uống thì hốt thêm còn ko thì thôi cũng được. 

Vậy là vợ chồng xa nhau cũng gọi là dài ngày, ấy vậy mà vẫn còn sống, tôi tưởng phải tệ hơn, vật vã hơn, Ko biết tôi mạnh mẽ lên được chút nào hay là do cơn đau tinh thần và thể xác đến cùng 1 lúc nên giờ tôi mới thấy cảm giác hay cảm xúc có vẻ quá khập khiểng khi đi cặp chung với thực tế thì phải. Giờ có muốn quằn quại, cấu xé hay than khóc tôi cũng ko làm được, có thì cũng chỉ là những giọt nước mắt hờn tủi và chịu đựng. Thôi thì ngủ, tìm quên bằng giấc ngủ cho khoẻ, nếu ko có gì thay đổi thì ngày mai tôi đi làm, còn nếu ko thì ….. 

Nằm xuống, nội tâm lại dằn vặt, nhắm mắt lại thì liên tiếp những hình ảnh của Vinh hiện ra, tôi nhớ như in vẻ mặt điên tiết của Vinh đêm đó, ánh mắt đáng sợ như muốn nuốt chửng lấy tôi – gầy gò và bệnh tật. Tôi thấy hiện ra thái độ thờ ơ của Vinh khi tôi xuất viện, vẻ mặt bất lực của Vinh với cái gật đầu khi tôi đưa tin nhắn của con kia …. Tôi nấc lên, lấy gối đè đầu mình rồi lại khóc, tôi tức lắm, tôi tủi lắm chứ. Tại sao sau bao nhiêu chuyện lời xin lỗi vẫn ko nói ra. Tôi nhớ phòng của vợ chồng mình, tôi nhớ từng ngóc nghách, tôi nhớ những buổi sáng 2 đứa giỡn um sùm trong toilet, tôi nhớ mỗi lần ông Vinh đi nhậu về thấy tôi ngồi là ẵm tôi lên nâng tạ, hay những chu môi hôn gió tạm biệt trước khi đi làm … làm sao mà tôi quên được … Tờ giấy kết hôn hay tờ giấy ly hôn cũng chỉ là thủ tục, quan trọng là tình cảm của con người. Tôi có lầm lỗi gì mà bị như vậy, tôi ko tin là do tôi bỏ về trước trong bữa tiệc của bạn Vinh, chắc chắn ko phải đơn giản như vậy đâu, chồng tôi anh ấy có còn yêu tôi ko? Vùi đầu vô gối, trằn trọc mãi ko làm sao chợp mắt được, khóc chán chê tôi lại ra phòng thờ, than thở trong tâm với ngoại, vì cứ mỗi lần nặng lòng tôi đều ra đó, đốt nhang và khấn vái ngoại cùng trời Phật ông bà, ko biết có tâm lý ko nhưng sau mỗi lần như vậy tôi đều có thể ngủ, ko hẳn là ngon nhưng ko phải thâu đêm suốt sáng.

5 rưỡi sáng tôi dậy, nghe tiếng nhạc The Beatles nhẹ nhàng dưới nhà, tôi biết mẹ đã thức. Mang bộ mặt xưng xỉa xuống nhà tôi hỏi mẹ 

– Bữa nay con có nên đi làm ko mẹ? 


Mẹ ngoắt tôi lại gần, ôm đầu tôi hôn lên cái đầu búp bê nâu tím 

– Thôi ăn sáng rồi thay đồ đi làm đi con! Sau này mẹ ko ép gì nữa, đáng lẻ mẹ ko nên nói tới chuyện con phải nghỉ làm!

– Con cám ơn mẹ. 

Vậy là ko phải đắn đo nữa, mẹ là người đề nghị tôi nghỉ việc, giờ mẹ cho tôi ý kiến là nên đi làm lại. Tôi thầm cám ơn mẹ, chuyện có chút xíu mà tôi cũng xính dính mấy ngày nay. Ăn sáng xong, tôi sửa soạn thay đồ đi làm. 

Đến cơ quan sớm nhất, tôi giặt cái khăn lau bụi bàn làm việc, chậu xương rồng trên bàn vẫn còn đẹp chán, nhìn tới cây xương rồng mà ngẫm, ước gì mình được như nó, sống bất chấp thời tiết khắc nghiệt, tự tạo gai để nuôi sống bản thân cũng như phòng vệ, kể cũng hay! Tôi bắt đầu sắp xếp lại hồ sơ, chứng từ, pha 1 ly trà túi lọc cho ấm lòng. Trời mùa sắp hết mùa mưa, nhưng cũng còn ảm đạm lắm, hơi lạnh vào buổi sáng nữa. Đúng là “ người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Mở máy tính nghe nhạc, bài Bad day của Daneil Powter! 

Anh rễ chồng vô cũng khá sớm, chắc ảnh đưa con đi học, đi ngang phòng tôi ló đầu vào nhướng mắt đắc ý, tôi cười cuối đầu chào xã giao. Lát thì các đồng nghiệp bắt đầu vô, các chị ôm tôi hôn chùn chụt, họ nói họ nhớ tôi, nhớ mùi lipton nóng sáng sớm …. Khoa là người mừng nhất vì em ấy ko phải lo 1 đống chứng từ xuất nhập tồn của tôi nữa, cũng ko phải giải trình các hoá đơn. Nói chung thấy được giá trị của mình tăng thêm chút đỉnh thì phải. Phòng làm việc rôm rã làm tôi thấy phấn khởi, mấy ngày còn yếu nằm nhà thiệt là tuyệt vọng, tôi đã lựa chọn đúng khi quay lại, anh chị em ở đây họ chẳng biết tôi đã đấu tranh thế nào đâu. 

– Trưa nay ăn mừng Dung trở lại khoẻ mạnh và xinh xắn, cả phòng mình đi ăn nghe! 

– Em khao em khao, em mới nhận có tin vui! 

Chị cùng phong đề xuất, Khoa hưởng ứng nhiệt tình, thế là cả phòng nhất trí còn tôi thì cười toe. 

Khoảng 9h tự nhiên bảo vệ gọi tôi có người tặng hoa, tôi hơi bất ngờ nhưng tôi nghĩ do phòng tôi tặng là cái chắc. Tôi cứ ra ký nhận đi đã, ai dè trên bó hoa màu vàng có tấm thiệp “ Chúc em làm tốt và luôn vui tươi “ 

Nhìn cái nét chữ tôi biết ngay là của ai, ko suy nghĩ nhiều tôi quẳng ngay vô thùng rác luôn. Tôi là xương rồng, ko phải hoa hồng! Ko hiểu tại sao tâm trạng bực dọc tức thì, tôi lấy điện thoại ra gọi 

– Alo, anh …. 


– Anh thôi làm mấy chuyện tào lao đi, đừng như vậy nữa! 

Chẳng cần anh ta nói hết câu chào, tôi đã tắt máy. Tôi bây giờ cứ như tồn tại 2 bộ mặt, ban ngày thì gai góc còn ban đêm mới là tôi – Dung, yếu đuối và mau nước mắt. 

Tôi bước vô phòng 

– Ủa, bông hoa gì đâu? Sao ko thấy em?

– Người ta giao lộn cho ai ko phải cho em, em trả rồi. 

Cả phòng ủ rủ như khóc thuê. Còn tôi thì hậm hực, cái thứ gì xin lỗi thì ko xin lỗi mà làm mấy chuyện tàm xàm gì đâu ko! Bực mình! Có tin nhắn 

– Anh nhớ em lắm! 

Anh ta định chơi trò gì với tôi ko biết! Quay tôi như dế vậy chưa đủ hay sao? Tôi bực mình, bước ra ngoài hành lang gọi lại thêm 1 cuộc nữa, lần này bên kia bắt máy mà ko alo 

– Nếu anh cứ như vậy hoài tôi sẽ nghỉ làm, anh làm như vậy thì ả nước Việt Nam này người ta biết anh yêu thương và lãng mạn với tôi. Còn lỗi lầm anh gây ra cho tôi chỉ mình tôi biết. Anh biết như vậy người ta nói sao ko? Vô sĩ đó! Nếu anh còn gửi bông hoa gì tới nữa tôi sẽ nghỉ liền cho anh vừa lòng! 

Xả giận xong tôi tắt máy trong khi đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng! Xong tôi còn nhắn thêm cái tin 

– Đừng dày vò hay làm phiền tôi nữa, 6 tháng ko lâu lắm đâu! 

Bước vô phòng, tôi phải giả bộ cười cho vui, tôi ngại khi người ta nhìn vô cảm xúc hay nét mặt tôi mà dò xét rồi hỏi han tùm lum, mệt mỏi lắm. Tới trưa, cả phòng rũ nhau đi ăn, chị lớn nhất ghé phòng sếp xin đi ăn và vô trễ 1 chút, đương nhiên sếp đồng ý, ko những vậy còn cho thêm 1 cái bao lì xì 1 triệu nữa, ngại chết đi được, ko biết người khác bị bệnh quay lại làm việc sếp có đối giống như vậy ko ko biết. 

Cả phòng nhảy tưng tưng, kéo nhau lên taxi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.