Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 57
Chắc phải mất mất 15- 20p tôi mới hoàn hồn. Tôi chỉ là 1 đứa con gái vừa trưởng thành, quen được bao bọc cho nên lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy bị phản bội. Nhưng đầu óc tôi ko quá ngu ngốc, tôi nghĩ ko thể tin được 1 phía, bà kia cũng có thể nói thật và cũng có thể nói dối, bây giờ nếu muốn biết sự thật tôi phải hỏi người cần hỏi – bản năng cũng cần gặp để đối chứng với ông kia mà. Coi hắn ta nói gì, tôi phải hoàn toàn trụ vững nếu sự thật đúng như lời con mụ Chi kia nói, tết đến nơi rồi, tôi sợ cái cảnh phải khóc bù lu vì thất tình lần nữa, mất hết tinh thần, tôi sợ cái cảnh phát điên vì ghen …
Tĩnh tâm, hít thở, tôi gọi cho ông “ chồng sắp cưới”
– Alo anh nghe
– Anh đang ở đâu dạ?
– À anh đang ở cửa hàng, coi người ta dọn dẹp xong rồi, giờ kiểm tra điện đốm này nọ rồi khóa cửa thôi. Anh định xong chạy qua chở em đi chơi nè.
– Em đang ở gần cửa hàng, lát em chạy qua anh ở đó đi.
Vừa ngay đúng lúc đó, tôi cũng đang muốn vào cái cửa hàng, coi coi cái bà đó làm hùng làm hổ gì ở đó, để coi coi vị trí mà họ hằng ngày làm chung gần nhau tới cỡ nào. Nhưng luôn tự nhũ lòng, ko được bốc hỏa, phải hết sức bình tĩnh.
– Vậy hả? Em đi đâu mà gần đây, anh còn đây, qua đi! Lát xong anh chở đi chơi.
Tôi lạnh lùng tắt máy cái cụp. Phi xe qua đó. Vừa tới nơi gã đã ra đón, dẫn xe vô cửa hàng để khỏi phải mắc công canh. Đi qua 1 dãy sắt thép để ngăn nắp trên cả trăm cái kệ, rồi cả những miếng sắt dày, mỏng, nói chung đủ thứ các loại.. Nhưng tôi chỉ liếc mắt tìm chỗ nào là chỗ nhân viên ngồi.
– Em ngồi chơi, anh đang khóa mấy cái cầu chì tổng, tắt hết thiết bị để nghỉ Tết.
– Chị Chi ngồi chỗ nào anh?
– Kìa, trong phòng máy lạnh, phòng anh là phòng kế bên. (Anh ta chỉ vào phía bên tay phải của cái cửa hàng rộng.)
Lại ngồi gần nhau quá mà, cái cửa hàng rộng thế này, lúc chỉ có 2 người thôi thì làm gì mà chẳng được. Suy nghĩ tới đó, máu tôi sôi lên sùng sục.
– Ủa, mà em biết Chi nữa hả?
– Em biết, biết cũng hơi nhiều. (miệng tôi vừa nói, mắt thì đầy giận dữ, chân thì rảo bước tới gần khu vực 2 cái phòng làm việc của họ)
– Giỡn hoài, anh ko nói em, sao em biết!
– Ừ, anh ko nói mà chị đó tự nói, chứ em đâu có rãnh là tìm hiểu chuyện của anh chị!
– Nói gì?
Gã vẫn loay hoay, lúi cúi quét quét mấy cái dọc gần mấy ổ điện, ko có vẻ quan tâm lắm. Tôi tức lắm, gã định giả ngây giả ngô đây mà!
– Chị đó nói về chuyện anh với chỉ.
– Hả?
Lúc này gã mới buông tay, tỏ vẻ bất ngờ pha 1 chút luống cuống.
– Anh bất ngờ hả? Em nói cho anh biết, em còn bất ngờ hơn anh, chuyện sau lưng em, anh làm gì, ko phải tự nhiên mà em đòi tới đây, đáng lẻ em ko thèm nhìn mặt anh nhưng em vẫn muốn nghe anh xác nhận, em biết có thể em sẽ đau lắm nhưng em là 1 con người luôn tôn trọng sự thật.
Nói tới đó mà tôi đã thấy nghẹn cứng cổ rồi, nhìn cái nét mặt đó, thì rõ là bà kia ko nói xạo rồi … lồng ngực muốn phát nổ!
– Chi gặp em hồi nào? Nói cái gì?
– Uh, Chi của anh mới gặp em xong, chị ta kể về tình cảm của 2 người, chị ta hỏi anh có kể em nghe về chị ta hay ko? Rồi chị ta làm việc hiệu quả tới đâu, cái gì chị ta cũng cán đán cho anh được ….. Nói cái quần gì tùm lum hết!
– Em nói tục với anh đó hả? Cụ thể Chi nói cái gì?
– Đó, em nói đó, anh trả lời đi. Có phải là anh từng quan hệ tình cảm với người ta, anh ngủ với người ta ko?
– Uhm, anh có ngủ với Chi!
1 tiếng ừ làm tôi như sét đánh, nghiến răng tôi định vùng chạy. Thôi thì tới đâu thì tới, ko ngờ tôi cũng có ngày như vầy, thất bại, nhục nhã. Người yêu, chồng sắp cưới xác nhận là có ngủ với người khác ngay trước mặt tôi. Lúc đầu tôi ghét con đàn bà kia, nhưng bây giờ có lẽ nên cám ơn bả thì đúng hơn!
– Anh xác nhận rồi, vậy là chị ta ko nói dóc, vậy mà em từng nghĩ trong 1 giây phút những lời đó là nói dóc, để em có thể huyễn hoặc vô cái thứ gọi là tình yêu này, anh nhìn em đáng thương ko?
Nước mắt bắt đầu chảy, tôi ko còn giữ được bình tĩnh, giọng nói càng ngày càng lớn, bị đứt quản bởi hơi thở gấp, như người sắp chết, tay chân chỉ trỏ tứ phía.
– Chia tay đi!
– Em nói cái gì?
– Em NÓI LÀ CHIA- TAY- ĐI! Em ko muốn tiếp tục với 1 người dối trá sau lưng em, miệng lúc nào cũng đòi em phải chung thủy nhưng lại đi phản bội em, nhân tình của anh còn dám gọi điện gặp mặt và kể cho em nghe mà. Em ko biết trong mắt người đó em là cái thứ gì nữa? Em ko biết trong mắt anh em thất bại cỡ nào nữa? CHẤM DỨT ĐI! Thương em thì cưới em, ko thương em thì đừng có hại đời em như vậy, những gì có với nhau coi như xí xóa. Dẹp!
Hét dứt câu, tôi vùng chạy, vừa chạy vừa khóc mặt mày tối sầm, trong bụng tức ko tả được. Gã chạy theo nhanh như chớp đã ôm chặt tôi, gã xoay người tôi lại, 2 tay đặt lên vai tôi
– Em chỉ biết la hét vậy thôi hả? Ko cho anh giải thích luôn hả?
– Ừ, anh giải thích đi, nhưng em nói anh biết, em ko phải con nít, đừng có mơ mà dụ em. Em mệt rồi, em muốn buông bỏ, em ghét nhìn thấy anh và cả bà kia!
– Anh từng qua lại với Chi, trong thời gian mới chia tay Diễm, ko hẳn là tình cảm nhưng có ngủ với nhau, anh xác nhận. Nhưng cũng chỉ có 1 vài lần.
– Haha, “ 1 vài lần “! (tôi cười chua chát)
– Đó là chuyện trước khi gặp em, anh là đàn ông, ko lẻ anh phải kể cho em nghe tất cả những người anh đã ngủ cho em nghe? Có thể em kể anh nghe chuyện cũ của em, nhưng lúc đó em cũng có men bia rồi, nhưng anh tôn trọng. Còn chuyện của anh, anh qua lại với bao nhiêu người anh ko phải cứ kể hết được, nhưng đó là khoản thời gian anh thất tình, anh ăn bánh trả tiền có, anh tình 1 đêm có, và Chi cũng chỉ là 1 trong những mối quan hệ ko xác định như vậy. Anh có cần phải kể em nghe ko? Em có nhu cầu nghe mấy chuyện như vậy ko?
– Làm sao chị ta biết số của em?
Anh ta cầm tay lôi tôi vô bàn làm việc, có 1 xấp giấy note, trong đó có 1 tờ ghi số điện thoại của tôi (0908……. – Dung yêu).
Tim tôi hạ nhịp, máu tôi cũng hết sôi, mặt tôi cũng hết tái, môi tôi hết run và nói chung toàn thân tôi dịu xuống. Nhưng vẫn chưa hết cảnh giác.
– Chị ta tùy tiện vô chỗ của anh à?
– Thì những lúc ko có anh, anh ủy quyền chứ.
– Đàn ông mấy anh, ngủ với người ta 1 vài lần, rồi coi như ko có gì xảy ra, rồi vẫn gặp nhau hằng ngày, vẫn nói chuyện với nhau tỉnh queo. Mấy người ko có trái tim hay là dây thần kinh cảm xúc có vấn đề? Sao mấy người có thể như vậy với nhau, biểu ai mà tin cho được?
– Anh nói thiệt, trước kia anh ăn chơi, anh phong lưu, nhưng từ khi quen em rồi anh ko như vậy. Em biết sao ko? Vì anh thương em, còn trước kia anh chỉ là thất tình, ko thể níu kéo được Diễm, anh đâm ra như vậy. Nhưng có em rồi, anh đã dừng lại.
– Anh ngủ với chị ta thôi à? Ko có trách nhiệm gì à?
– Trách nhiệm gì em, Chi đâu phải gái mới lớn mà anh dụ dỗ mà trách nhiệm, Chi cũng thích cũng muốn, 2 người đi nhậu chung rồi ngủ với nhau thôi. Anh nói em biết, anh ko phải loại người vô trách nhiệm, tại em ko sống theo kiểu đó, em ko dính vô mấy mối quan hệ kiểu đó, chứ ko ai đòi trách nhiệm cả, an toàn có bao cao su, ko để có bầu. Vì cả 2 ai cũng chỉ muốn tìm vui hay giải sầu nhất thời thôi.
Tôi im lặng suy nghĩ, sao anh biết là tôi ko có mối quan hệ kiểu đó … Tôi biết mà, cái kiểu ko yêu thương nhau nhưng vẫn lên giường được với nhau. Chuyện tôi với thằng Khang đã như vậy còn gì, nhưng khác ở chỗ, tôi và nó giả bộ là 1 cặp … Tôi cố gắng quên đi những tháng ngày đó rồi mà hôm nay lại phải lấy nó ra để minh họa. Haiz, ông Vinh nói cũng có lý. Rõ ràng bản thân tôi cũng đâu có kể lúc đó cho ổng nghe đâu mà. Mắt tôi ráo quảnh, nước mắt cũng hết chảy luôn.
– Anh ko thích chị kia sao?
– Ko, lúc đó anh chả thích ai vô nổi!
– Vậy còn chị ta?
– Hình như có thích, nhưng anh ko đáp trả. Sau lần Chi hỏi anh có thích Chi ko, anh xin lỗi và ko qua lại ngoài công việc nữa.
– Rồi chị ta tỏ ra bình thường hả?
– Uhm, công việc rất tốt, anh vẫn luôn chi hoa hồng cao khi có hợp đồng lớn. Gia đình anh vẫn qua lại coi như 1 nhân viên đắc lực.
– Anh thật sự bình thường với bả sao?
– Uhm, lâu lâu cũng giỡn nhưng giữ kẽ, anh ko muốn tự nhiên làm mất tình cảm anh em có sẵn, cũng ko thích để bị hiểu lầm, cũng ko muốn làm ảnh hưởng tới công việc kinh doanh chung. Cho nên khi quen em anh nói chi Chi biết liền mà!
Tôi lại im lặng, thầm suy nghĩ sâu chuỗi vấn đền, dần hiểu ra và tôi suy đoán là bà này thích ông này nhưng bị ông này từ chối, nhưng vẫn cố tỏ ra mình bình tĩnh, cao thượng và cống hiến cho công việc mà nuôi hy vọng. Nhưng đến bây giờ, biết ông Vinh sắp lấy vợ thì hiện nguyên hình con hồ ly tinh phá hoại, tôi tự nhiên trở thành mục đích bắn tỉa của bả. Nhưng có lẻ người tính ko bằng trời tính, 1 đứa luôn tìm hiểu sự thật như tôi, ko phải cứ nghe cái gì là nhảy dựng lên. Tôi có 1 chiến thắng nhẹ đầu đời trong công cuộc ghen tuông …. Nghe chẳng có gì đáng tự hào. Tôi đã bớt giận nhiều rồi, sau chuyện lần này phải siêng điều tra hơn, phải siêng quan sát hơn. Dù gì thì vẫn phải giữ giá, tỏ vẻ dỗi hời ….
– Tết tới nơi rồi, em ko muốn có chuyện, em ko muốn làm ảnh hưởng đến mọi người.
– Rồi sao? ý em là sao? Em nói xong chưa?
– Em về đây, xong rồi.
– Còn muốn chia tay ko?
– Để em suy nghĩ lại.
– Xong rồi thì bây giờ tới anh!
– Anh? Anh nói gì?
– Ai cho em nói tục trước mặt anh? Ai cho em chưa gì đòi chia tay?
– Rồi sao? Giờ anh muốn gây hả? Có 1 người gọi cho anh, nói với anh kiểu đó anh có điên lên ko? Bực mình hà!
– Sao em hung dữ quá vậy?
– Anh đi mà hỏi cái bà Chi kia đi!
– Được, anh sẽ hỏi!
“Nóng giận ko tự sinh ra và mất đi, có chuyển từ người này sang người khác “. Tự dưng bây giờ tôi từ người nóng giận lại là người bị giận. Ko biết nên cương hay nên nhu đây.Nghĩ tới nghĩ lui tôi ko thấy tôi sai, nghoe nguẫy đòi đi về.
– Anh gọi điện nói chuyện với thư ký của anh đi, em ko có nhu cầu tìm hiểu chuyện của mấy người, em về!
– Em đứng đó!
– Anh đừng có ra lệnh kiểu gia trưởng với em, em ko có ba!
– Em đứng đó, để anh nói chuyện cho em nghe cho em vừa lòng.
Vừa nói gã vừa bấm điện thoại, bật loa ngoài, tôi còn nghe nhạc chờ của con mụ kia là Thì thầm mùa xuân … nghe là thấy mắc ghét!
– Alo, Chi nghe nè Vinh!
– Tại sao Chi lại tìm nói chuyện gì với bé Dung vậy?
– Ủa, Dung mới đây mà méc Vinh rồi hả, cô bé nhanh thiệt.
– Tôi hỏi tại sao thì trả lời đi!
– Thì Chi cũng chỉ nói sự thật thôi mà, Chi đâu có nói thêm gì đâu.
– Chi muốn tụi này gây nhau khỏi ăn tết à?
– Đâu có, đừng hiểu sai vấn đề, mình là người lớn mà, ko cần phải quát tháo nhau như vậy.
– Ừ, người lớn ko ai mà xử xự như Chi hết, qua Tết vô để tôi bàn giao Chi xuống Cần Thơ làm, ko thì thôi việc!
Cái mặt hậm hực, gã tắt máy … quay qua nhìn tôi. Tôi vẫn nghênh mặt, tôi chờ 2 tiếng xin lỗi, gã bực dọc ngồi phịch xuống ghế. Tôi cũng bực dọc bỏ đi, định đi ra dắt xe ra ngoài đi về, tôi chán quá! Mà ko ngờ Vinh lại quát tháo bà kia lớn tiếng như vậy, đúng kiểu sếp la nhân viên, lại còn dọa cho thôi việc, ko biết mọi chuyện có đi quá xa hay ko? Ko biết là có khi nào ổng hù thôi hay ko, nhưng tôi cũng ko thèm quan tâm, chuyện của tôi tôi chưa giải quyết dứt điểm lại còn để ý chuyện thiên hạ, mệt!
– Em thương mà ko tin anh? Vậy sau này có 10 cô, 20 cô gọi cho em kể chuyện từng ngủ với anh thì em đòi chia tay anh 10 lần, 20 lần hả?
– Anh mệt mỏi rồi à?
– Anh ghét con gái trả lời anh bằng 1 câu hỏi!
– Em cũng như con gái khác thôi ha?
– Em lại tiếp tục hỏi anh, anh thật sự ko thích, anh đang giận.
– Thì thôi, giận thì ko cần phải thấy cho gai mắt, em về cho xong!
– Còn chuyện mình thì sao?
– Qua tết tính đi!
– Còn từ đây tới tết thì sao?
– Giờ chứ anh muốn cái gì? Anh ko cho em nóng giận trong trường hợp này, anh thiệt quá đáng mà! Em nổi nóng em đòi chia tay là lỗi của em, nhưng đó là có lý do. Anh ko thử suy nghĩ cho cảm giác của em hả? Anh hỏi em có tin anh ko? Em ko tin anh mà em đi hỏi anh, em lắng nghe anh nói nãy giờ hả?
Lại tức lên nữa rồi, nước mắt tự nhiên lại tuông ra ko kiểm soát được, giọng thì nghẹt nghẹt nghèn nghẹn …. Gã đứng dậy, đi chậm về phía tôi, ôm tôi, hôn lên tóc tôi, nâng cằm tôi lên định hôn môi tôi, thì tôi hất ra, tủi thân lắm chứ. Tôi lại bỏ đi, lần này đi gần tới chỗ để xe ở cổng rồi … Giận thiệt là giận
– Anh xin lỗi bé!
Tôi đứng lại, đây mới là điều tôi chờ và muốn nghe nè. Tôi đứng đó, ko quay lại, giọng của gã nghe nhỏ nhưng đủ rõ …
– Uhm, em về đây, ngày hôm nay chẳng ra cái giống gì hết!
– Anh chở em về.
– Em có xe, em tự đi.
– Giờ này tối rồi. Để anh chở em, lát anh đi taxi về.
– Anh đi mà lo tắt mấy cái cầu giao đi! Đường tết đông lắm anh khỏi lo.
– Anh thương em lắm.
– Thôi mệt quá, em về thiệt đây.
Gã tiến lại gần, ôm tôi thêm lần nữa, chặt hơn, vòng tay ấm lắm.
– Anh sẽ ko làm gì có lỗi với em đâu, anh hứa. Chuyện hôm nay huề đi, anh xin lỗi rồi mà.
Tôi hứ 1 cái rồi cũng nâng tay lên ôm gã. Chúng tôi ôm nhau trong 1 nơi toàn sắt thép, như 1 câu trong quảng cáo thép Pomina “ những công trình trường tồn mãi mãi theo thời gian “ …. Tôi cũng muốn chuyện của chúng tôi được như vậy.