Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 51


Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 51

2 đứa ngủ dậy, cùng nhau đi ăn xế, ghé vào 1 shop áo quần trung niên mua tặng mẹ 1 cái khăn choàng.

– Anh chi tiền cho em hoài, em ngại!

– Trước sau gì ko xài tiền chung, mai mốt anh đưa tiền của anh cho em giữ luôn!

– Thôi, đừng có nói trước, em cũng chưa nghĩ tới chuyện giữ tiền của anh. Giờ em chưa đi làm mà tình phí của 2 đứa nhiều quá, em ko phụ được nhiều, đôi khi cũng ngại.

– Em muốn đi làm chưa?

– Chờ em chữa xong bệnh rồi em đi làm.

– Uhm, cố lên, anh luôn bên cạnh em mà.

2 đứa về nhà, mẹ vẫn chưa về, gọi điện cho mẹ anh Vinh nói hôm nay mời mẹ đi ăn tối và tặng khăn cho mẹ.

– 2 đứa bày vẽ quá, mẹ đi chơi thôi mà.

– Dạ, có gì đâu bác ơi, bác cho con cả 1 đứa con gái thì vậy có đáng gì. Lần này bác đi chơi vui là được rồi.

– Uhm, cảm ơn 2 đứa, chắc chắn sẽ đi vui, Vinh coi thứ chủ nhật mời ba má con qua luôn nha.

– Dạ.

– Mà mai mấy giờ mẹ đi?

– Mẹ bay lúc 11h30, chắc khoảng 9h hơn mẹ có mặt được rồi.


– Mẹ ơi mẹ kêu taxi đi 1 mình được ko? Mai con đi Từ Dũ.

– Uhm, thì mẹ cũng định vậy mà, đi du lịch chứ có đi đâu đâu mà.

Mẹ cười hiền, nhìn 2 đứa tôi an tâm lắm. Tôi cũng vui nữa, đang ngồi ăn mà Vinh cứ hay nắm tay tôi.

Tối về tôi xếp quần áo phụ mẹ, rồi nói với mẹ vài chuyện vu vơ. Tối lên mở máy chat với con Tiên, con nhỏ nghe ko bị ung thư mừng quá chừng, nó còn nói tôi chắc chắn sẽ chữa khỏi và khỏe mạnh, rằng tôi luôn có thiên thần hộ mệnh ở bên, nó nói những thời khắc tôi bệnh tật thì tôi ko bao giờ cô đơn, đó là vì số tôi số hưởng.

– Ê, coi như ông Vinh lo hết chi phí hả?

– Uhm, ổng ko cho tao bỏ tiền ra, cả tiền bồi dưỡng bác sĩ ổng cũng bỏ ra.

– Kể ra ổng cũng ga lăng, vậy được rồi. Má tao đi có để tiền lại cho mày ko?

– Có, mẹ để lại 2 triệu, với bỏ thêm tiền để có gì tao ra cửa hàng này nọ.

– Uh, tao thấy kiểu như tụi mày sắp cưới nhau rồi, tao nôn quá!

– Chưa đâu bà ơi, nói vậy chứ còn lâu, tao cũng chưa có sẵn sàng, đang bệnh hoạn tùm lum mà.

– Mày lo, ủa vậy cưới xong thì ko chữa được hay sao? Mà chữa cái đó bộ lâu lắm hay sao bà?

– Thôi, tới đâu hay tới đó đi, tao cũng ko có chú trọng lắm, giờ chữa bệnh ưu tiên.

– Mà tao hỏi nha, mày thương ổng nhiều ko?

– Có.


– Mày xác định sẽ cưới chứ?

– Uhm, có lẻ.

– Sao tao thấy mày cứ chưa chắc chắn vậy?

– Tao thấy má anh Vinh hình như ko có thích tao.

– Kệ đi, mày có lấy thì lấy ông Vinh đâu. Mày bớt lo đi con!

– Dạ, con biết!

– Ngày mai may mắn nha, giờ tao chuẩn bị đi học nè.

– Uhm, cảm ơn mày, bye mày.

– Uhm, ngủ ngoan đi!

Chat với nhỏ bạn xong lại thấy nhẹ lòng hơn 1 chút. Tối nay ôm mền gối xuống ngủ ké với mẹ. Lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vinh

– Lát em ngủ với mẹ, anh đừng nhắn tin khuya nha, để mẹ ngủ. Anh cũng ngủ sớm đi.

– Ok em, chúc em ngủ ngon.

– Anh ngủ ngon!

Tôi ôm mẹ, mẹ dặn dò tôi ghé cửa hàng coi chừng phụ, mẹ cũng có nhờ anh Khải qua để ý cửa hàng nữa. Tôi dạ dạ rồi rúc đầu vô lưng mẹ, cảm giác thật là thích. 2 mẹ con ôm nhau ngủ.

Sáng tôi dậy lúc gần 6h, tôi tắm rửa sạch sẽ, cho Nemo ăn, dẫn nó đi vệ sinh này nọ, tôi mặc 1 cái đầm liền xếp li màu cam, mang cái balo nhỏ để đựng hồ sơ bệnh. Cũng đốt nhang khấn vái, rồi gọi cho Vinh, khoảng 6 rưỡi Vinh qua, chở tôi đi ăn sáng, rồi mua đồ ăn sáng về cho mẹ, hôm nay mẹ ko có đi làm.

– Giờ con đi khám bệnh, chắc cũng mất cả buổi, mẹ đi vui nha!

– Uhm, mẹ biết rồi, khám bệnh có sao thì email cho mẹ, qua đó chắc cũng có cái sim để liên lạc về.

– Qua tới nơi mẹ gọi con hay liền nha.

– Uhm, 1 đứa đi đi, đi sớm cho đỡ đông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.