Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 27
Khoảng 45p, anh ta nhắn lại là về tới nhà rồi, cảm ơn tôi. Thôi vậy yên tâm học bài tiếp. Tự dưng lại có cuộc gặp tưởng linh tinh nhưng mà cũng ko hẳn linh tinh … gần 3 giờ, tôi đi ngủ.
9h sáng đám bạn độc thân alo rũ đi café sáng. Đành bò dậy mắt nhắm mở đi tắm rồi còn la ca, kiểu gì hôm nay đến cuối tuần rãnh mà, đi với đám này vui lắm, cười méo miệng.
– Hôm qua tui gặp 1 chuyện kỳ cục.
Cả đám kéo nhau đi ăn sáng, rồi đi café, tôi kể cho đám bạn nghe chuyện tối qua. Nhưng ko đi sâu quá vào vấn đề của người kia, đó ko phải chuyện của tôi, tôi chỉ qua loa cho vui như chuyện phiếm thôi.
– À, cái ông giáo chủ diễn đàn công nghệ mà bà nói đó hả?
– Ừ.
– Có duyên đó nghe, coi chừng dính luôn.
– Dính cái gì, ổng chẳng qua là xĩn mới niềm nở vậy thôi, chứ bình thường chat cộc cằn lắm!
– Ờ, mà đẹp trai ko?
– Theo tui thì thấy cũng bảnh lắm, phong độ và …. Nói chung là cũng đc.
– Ê, hay bà tấn công đi!
– Tấn công sao trời, tui ko biết. Với lại mới gặp có 1 lần, người ta còn xĩn, đang nhớ người yêu cũ. Ê, tui đâu có mất giá dữ vậy, tui ko phải xi măng mà trét vào cái lỗ hỗng của ổng!
– Ê, mà tui thấy bà cũng tươi hơn lúc đầu nhiều, sao ko lo chuyện yêu đương đi?
– Còn mấy người thì sao?
– Tụi tui tại vì kén quá, đứa thì xấu quá, đứa thì già quá nên ế … còn bà đâu có tới nổi.
– Thôi đi, tui đang học mà, học cho xong đi đã. Ê mà bộ tui là hot nhất hội mình thiệt hả? Hahhaha.
Cả đám cười phá lên, tôi hơi đau vì ăn sáng trễ …Đang mãi hàn thuyên thì có tin nhắn, 11h30 …
– Xin lỗi đêm qua đã làm phiền em, ngại quá!
– Ui, ko có gì, hôm nào em mời em đi ăn bù đc rồi.
– Ok.
– Với 1 điều kiện!
– Gì em?
– Lần sau gặp thì anh tỉnh táo là đc.
– Ok em, xin lỗi em lần nữa.
Tôi quên mất đang nói chuyện với cả đám, quay qua mấy bạn chọc ghẹo um sùm.
– Ê ê, trai tối qua nhắn tin hả mà chăm chú vậy?
– Đâu có, bạn tui nhắn!
– Sao mặt đỏ vậy? Hahha
Haiz, cái đám ế này nguy hiểm lắm, mình càng mắc cỡ tụi nó càng chọc, chọc tới khi nào đã thì thôi. Nói chung thì khi có đứa khác mắc cỡ tui cũng hùa vô chọc chung với mấy đứa còn lại.
Ngồi chơi vậy cũng hết buổi sáng, nhìn đồng hồ cũng gần 12h, tôi lại buồn ngủ quá.
– Thôi, mấy người ngồi chơi đi, tui về, ngủ thêm chút tối qua thức khuya quá.
– Hay ăn trưa luôn đi rồi về.
– Uh, cũng được.
Cả đám lại kéo nhau đi ăn trưa, xong nhà ai nấy về. Về tới nhà tôi ngủ thêm 1 giấc nữa cho đã mới đc. Ngủ tối còn học tiếp.
4h dậy, tôi vô bếp lục tủ lạnh coi còn cái gì để nấu cơm chiều, từ ngày ngoại mất thì cô Hà cũng nghĩ việc, cơm nước chỉ còn có 2 mẹ con với nhau ai rãnh thì nấu. Chắc giờ này mẹ cũng sắp về, cửa hàng chừng 5h 30 là đóng cửa.
Tôi có điện thoại, điện thoại để trên nhà trên chạy lên nghe, người tên Vinh đó lại gọi, ngại ghê!
– Alo
– Em, tối nay rãnh anh mời em café.
– Anh có xĩn ko?
– Ko đâu em.
– Vậy khoảng mấy giờ?
– 7, 8 giờ gì đó, tùy em thôi.
– Ok, lát khoảng 6h em trả lời.
Nói chung là mình cũng rãnh, nhưng mà ko hiểu sao lại ko muốn đi lắm, người này lúc tỉnh nói chuyện câu từ ngắn quá, làm mất hết hứng thú. Nhưng nghĩ lại thì củng thôi kệ đi, đi café chút cũng vui, biết đâu anh ta muốn thanh minh thanh nga gì thì sao, mà phải 6h mình mới trả lời, phải làm giá, chứ ko phải cứ ai rũ là đi.
Gần 6h mẹ về, 2 mẹ con ăn cơm tối … ước gì còn ngoại, vậy mà những ngày cuối đời, được mấy bữa cơm như vầy, có được ăn chung thì tôi với mẹ chỉ cạch nhau. Nghĩ lại tôi đúng là đáng ghét thiệt …
Dọn dẹp xong xui, 6strong5 tôi lấy điện thoại nt cho người đó.
– Ok, lát nữa gặp café nhưng mà gần gần nhà em thôi nha! (Tôi lại làm giá)
– Mấy giờ em?
– Khoảng 7h15 – 7h30 đi anh.
– Em chọn quán đi.
– Ok.
Ko thể chọn quán tôi và Thái hay ngồi đc, kỷ niệm lại ùa về tôi lại nghĩ lung tung, nên chọn 1 quán khác, xa hơn chút ở đường Nguyễn Kiệm.
Tới nơi, tôi rảo mắt tìm, à thì ra là anh ta đang tán chuyện với quản lý quán, họ hình như quen nhau. Thấy tôi anh ta đưa tay lên chào và mời ngồi vào 1 bàn gần quầy.
– Cảm ơn em đã tới.
– Ko có chi anh.
– Em ăn tối chưa?
– Em ăn rồi.
– Uhm vậy em uống gì?
– Em uống cam.
Anh ta kêu 1 ly cam cho tôi, phần anh ta là 1 ly café đá và 1 phần bò beefsteak.
– Anh chưa ăn cơm chiều hả?
– Chưa, anh nghĩ em cũng chưa ăn nên anh chờ, ai dè em ăn rồi.
Nghĩ lại cũng hơi đơ thiệt, người ta mời đi buổi này chắc cũng mời ăn tối … Thôi mà kệ, có sao đâu.
– Anh gặp em có gì cần đính chính sao?
– Ko, chuyện anh kể em là thật mà.
– Anh nhớ hết những gì anh nói em ko?
– Nhớ chứ, anh ko tỉnh thôi chứ anh ko xĩn, anh mà xĩn thì anh chỉ ngủ thôi.
– Vậy sao? Em ko tin
– Uhm, tùy em.
– Uhm, em ko tin.
– Anh mời em hôm nay có 2 việc, trước là xin lỗi em đã làm phiền, cảm ơn em nữa.
– Việc này đã nhắn tin rồi mà.
– Ko, phải gặp mặt nói rõ ràng, để mắc công em nói anh xĩn và tĩnh là 2 người khác.
– Còn chuyện thứ 2?
– Anh nhờ em 1 việc, chưa biết em có chịu ko nhưng em cứ sổ sàng nhờ đại, được ko được tính tiếp.
– Anh nói đi.