Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 25: Trưởng thành!
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua. 23 tuổi, thay vì người ta đã tốt nghiệp thì tôi học mới năm 2, còn 2 năm nữa là xong. Thời điểm này cũng có thể nói tư tưởng tôi lớn hơn nhiều, đôi khi tôi vẫn nghĩ tới anh Thái nhưng rồi chỉ dừng lại ở suy nghĩ, việc hàn gắn là hoàn toàn có thể … nhưng tôi ko dám màn tới chuyện đó. Tôi muốn mối tình đó ngủ yên như 1 giấc mơ đẹp. Tôi chẳng phải loại người lạnh lùng nên ko mang ý nghĩ ở vậy suốt đời, tôi vẫn chờ 1 tình yêu nữa, tôi tin là trời sẽ cho tôi 1 cơ hội nữa, tôi thích được yêu lần nữa ……
Vẫn giao lưu với bạn bè, càng lớn càng nhiều bạn, bạn ngoài đời cũng có, bạn trên mạng cũng có.
Tôi định mua 1 cái laptop mới, lên diễn đàn công nghệ hỏi ý kiến, thế là được 1 bạn mod tư vấn nhiệt tình, thế này thế nọ còn trao đổi YM để dễ nói chuyện. Dần dà tôi được quen thêm 1 người bạn ảo giỏi công nghệ, cũng tốt thôi vì có gì còn nhờ vả. Rồi bạn đó và tôi bắt đầu giao lưu qua YM, ban đầu tôi cũng bình thường. Nhưng càng ngày tôi càng thấy bạn này thú vị, nói chuyện thì ko hay nói giỡn, lại cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận khi dặn dò.
– Bữa giờ chat cũng lâu mà chưa biết bạn là trai hay gái.
– Mình là nam.
– Hèn gì, mình cũng nghi nghi, vì con gái mình nghĩ chắc ít hứng thú về công nghệ.
– Uhm, chắc vậy.
– Mà bạn tên gì, cũng kêu là giáo chủ trên diễn đàn nhưng ngoài đời chưa biết tên, để biết mà cám ơn.
– À, mình tên Vinh.
Những câu hỏi cơ bản của chat ngày xưa, mà sao chỉ có mình hỏi bên kia cứ lạnh lùng làm mình thêm tò mò.
– Vinh bao nhiêu tuổi?
– Mình 27.
– Oh, vậy mình gọi bằng anh Vinh rồi.
– Uhm.
– Thôi, em mua được máy rồi, dù sao cũng nhờ sự chỉ dẫn của anh mà em mua đc cái máy theo ý mình, thanks anh nha!
– Uhm.
Đoạn chat nào cũng y như vậy, ko về mấy cái máy ko về linh kiện thì cũng là uhm, oh … làm mình tưởng ra 1 anh bạn rất lạnh lùng và khó gần. Chuyện cũng ko có gì to tát cho đến 1 ngày, học bài onl khuya thấy người đó viết trạng thái “ nếu máy tính có tình cảm, có khi kết hôn với 1 em cũng được, em hư chỗ nào, mình sửa chỗ đó, khi em hư nặng thì mình bỏ em chứ em ko bao giờ được bỏ mình … “. Dòng trạng thấy gây tò mò quá, ko biết có nên buzz 1 cái để hỏi han 8 một chút hay ko nữa, khoảng hơn 9h giờ thôi, mắc cái gì mà bạn bè cú đêm của mình cũng offline gần hết còn 2 3 đứa đang treo nick thôi.
– Buzz
-?
– Tâm trạng vậy anh Vinh.
– À, quên, đáng lẻ anh cũng nên hỏi lại em tên gì? Bao nhiêu tuổi, còn em là con gái anh biết rồi.
– Sao anh biết em là con gái?
– Chỉ có con gái khi nói về máy tính mới hỏi hết cái này tới cái kia tùm lum như vậy thôi.
– Em là Dung, 23 tuổi.
– Sao em chưa ngủ?
– Em ôn thi.
– 23 tuổi em học gì mà thi?
– Em đang cao đẳng, học dốt bị lưu ban hết 2 năm nên trễ anh ơi!
– Ờ, em học ngành gì?
– Kế toán anh!
– Uhm
– Còn anh? Mà anh viết cái trạng thái nghe hay ghê!
– Hay ko em?
– Hay mà, như kiểu anh bị thất tình vậy.
– Thì anh đang bị thất tình mà.
– Nhà anh ở SG luôn hả?
– Uhm, nhà anh Tân Bình, còn em ở đâu?
– Em ở Gò Vấp.
– Thôi, anh đang có tâm trạng em ko làm phiền, em ôn bài đây.
– Cũng phải, em nên học đi, học giỏi thì cố tìm người giỏi hơn mà yêu, đừng có yêu người dở hơn rồi bỏ người ta, chê người ta, tội nghiệp lắm nha.
– Ủa, sao anh nói vậy?
– Uhm ko có gì đâu, anh tào lao thôi.
– Dạ, em out đây.
Nói tới đây, tôi tạm thời để máy đó mà quay ra soạn ra ôn.
– Buzz!
Bị buzz lại 1 cái rung cả màn hình.
– Dạ?
– Sao nói out mà chưa out?
– Dạ. em, out liền đây anh!
– Mà em có điện thoại ko?
– Có anh
– Cho anh số, có gì đi nhậu chung.
– Sao lại rũ đi nhậu? Em là sinh viên chứ đâu phải bán quán nhậu?
– Bộ sinh viên là ko nhậu hả em?
– Ok, anh cho số đi, em nhá qua cho.
– OK em 0903………..
Tôi lại quay ra làm mấy bài toán, nhưng sao mà học ko vô gì. Nghĩ lại cũng lạ, cái ông này bình thường đâu có nói nhiều vậy mà sao hôm nay còn xin cả số điện thoại. Thôi thì cho đại đi, chắc cũng ko đến nỗi nào.
– Buzz
– Sao anh?
– Sao chưa nhá qua cho anh nữa em sinh viên?
– Ok, ok..
Vậy là anh ta lại buzz, tôi đành phải gọi qua số anh ta vừa cho. Thật bất ngờ là chuông vừa đổ bên kia bắt máy luôn.
– Alo em.
– Alo, em tưởng chỉ nhá máy?
– Ừ, nghe thử giọng em?
– Nghe giọng em làm gì?
– Coi bói!
– Sao nghe giọng mà coi bói được?
– Uhm, giọng em ko đến nổi.
– Đến nổi gì?
– Đến nổi dịu dàng và ngọt ngào, giọng có vẻ hơi thô.
– Thì sao anh?
– Thì em ko phải người lãng mạn, dịu dàng.
– Hay quá ta ơi, sai rồi, em lãng mạn và dịu dàng lắm!
– Ko phải đâu, em yếu đuối và thích dựa dẫm phải ko?
Tự nhiên tôi bị chựng lại, chỉ là 1 câu nói bâng quơ của 1 người chưa từng gặp mặt, tự nhiên làm tim tôi đập hơi nhanh. Mất vài giây suy nghĩ lung tung
– Alo, alo, em gì còn đó ko?
– Em Dung anh!
– À bé Dung, giờ em rãnh ko?
– Em đang học bài mà.
– Oh quên, anh định rũ em đi nhậu.
– Đâu anh, giờ này nhậu gì?
– Anh chạy qua Gò Vấp nhậu cho gần nhà em.
– Uh, nhà em gần chợ Gò Vấp, anh qua thì em tiếp.
– Ok em!
Nói là nói vậy, chứ tôi nghĩ chỉ là bông đùa cho vui thôi, tôi còn nghĩ có khi hôm nay ai vào nick của anh này chat mà chọc tôi cũng ko chừng … Thôi kệ, out nick học tiếp, hôm nay mới thứ 5, nhưng tôi được nghỉ tới hết tuần, qua tuần thì thi, thôi ráng cho qua mấy môn còn nợ, cũng có mấy cái bài tin học nữa mệt mỏi lắm, nhưng mà sao hôm nay mắc cái giống gì mà học hành ko có vô gì hết. Lâu lắm mới có con trai kêu là bé Dung.