Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 125
Đầu giờ chiều, mẹ vô thăm Vinh. Tôi gọt trái cây, lấy sữa cho Vinh uống sẵn kéo mẹ ra ghế đá nói chuyện
– Ra mặt dùm chị chồng con? Còn má chồng con đâu?
– Má chồng con đó giờ lúc nào cũng muốn chị hai phục tùng ông H mà mẹ.
– Nhưng ko được, đây là chuyện của nhà chồng con, mẹ ko thể tự động chen vô giải quyết, liên quan đến nhiều người mà.
– Nhưng nếu bé Vy ko làm lớn chuyện lần này thì chị Vân có nước sống cũng như chết, con biết thế nào mẹ cũng ko chịu đâu.
– Vậy sao còn nói với mẹ?
– Con cầu may thôi, bé Vy thú thực là nó định thuê người qua làm nhục con kia rồi, nhưng nó nói nếu là mẹ thì chắc hẳn sẽ khác. Vì mẹ của con đó cũng dữ lắm, mà con thì mẹ biết rồi … nói chuyện dở.
– Thằng Vinh nó biết con can thiệp vô chuyện chị nó chưa?
– Dạ biết, nhưng chuyện con nhờ mẹ thì ko ….
– Nếu má chồng con biết thì sao?
– Tụi con sẽ giấu luôn mà, mẹ cũng có con gái, nếu con trong hoàn cảnh chị Vân mẹ sẽ làm gì, mẹ nghĩ vậy thừ đi, 1 lần thôi mẹ.
– Vậy mấy đứa mong mẹ làm gì?
– Sẽ qua nhà con đó lần nữa, nói vô mặt má nó, nói cho bả biết con bả là loại con gái gì. Tụi con có cái điện thoại của nó, có tin nhắn của nó với ông H.
– Ở đâu mà tụi con có điện thoại.
– Cái đó con kể sau đi mẹ, con chỉ muốn biết mẹ có đồng ý giúp tụi con 1 lần ko thôi.
– Chị Vân con biết ko?
– Bé Vy sẽ an ủi chỉ, con mất dạy kia nó cũng đã nhắn tin khủng bố chỉ rồi.
– Thôi được rồi, để đó đi mẹ sẽ đi với mấy đứa 1 lần, coi như trải nghiệm luôn. Nhưng con phải lo cho chồng con đàng hoàng, nó khoẻ mới được.
– Dạ,cái đó mẹ yên tâm, con biết rồi. Anh Vinh xuất viện mới đi mà mẹ.
– Uhm.
– Con cảm ơn mẹ, chắc Vy nghe nó mừng lắm.
– Thôi, vô chơi với chồng đi, mẹ về, có cần đem đồ về giặt ko đưa mẹ đem về nhà giặt cho.
– Thôi được rồi mẹ, chiều con chạy về thay đồ rồi lên, anh Vinh ở đây 1 mình 1 lát cũng ko sao đâu.
Biết là có gì đó hơi ko ổn khi lôi cả mẹ mình vô chuyện này nhưng mà đúng là chỉ tưởng tượng cảnh mẹ chửi vô đầu bà già ko biết dạy con kia là đã sướng rơn lên rồi.
Khoảng 3h30, sau khi bác sĩ thăm khám, tôi đem đồ về nhà, tắm rồi lại vô viện. Nghĩ cũng lạ, mấy lần tôi bệnh hay gì thì vợ chồng chị Vân cũng thăm, mà nay chị Vân bệnh ko nói sao chồng chị ko dắt 2 đứa nhỏ vô thăm cậu 3? Chắc là ngại, đó là suy nghĩ của tôi. Lại bị cuốn vào chuyện của chị Vân mặc dù tự dặn lòng là phải ưu tiên chồng và gia đình nhỏ của mình trước đã.
Sực nhớ chị trên webtretho cho số điện thoại và địa chỉ của thầy chữa hiếm muộn, bấm số gọi nhanh, giọng thầy cũng trẻ lắm – người Bắc, mà thật ra thì chị trên wtt cũng gọi thầy là chị, chỉ cũng nói thầy còn trẻ. Thầy dặn 4 ngày từ ngày có kinh đến khám, khám nhớ cầm theo kết quả xét nghiệm và kết quả chẩn đoán trước đó.
Hôm nay đem theo laptop lên bệnh viện có gì buồn buồn ngồi viết thêm chuyện cũng được.
Gần 6h, ba và bé Vy đem cơm chiều lên, để cho ba nói chuyện với Vinh, tôi và em lại ra hành lang nói chuyện chị Vân
– Trời, chị làm nhanh vậy, mẹ chị là nhất, chị là đỉnh nhất.
– Thật ra mẹ chị cũng hơi ngại ….
– Chị nói bác yên tâm đi, em sẽ giữ bí mật và em sẽ chịu mọi trách nhiệm.
– Thôi, phóng lao thì phải theo lao, chịu gì thì 2 chị em chịu chung. Trưa em qua thăm chị Vân khoẻ chưa?
– Chỉ khoẻ nhưng buồn, chỉ ko kể chuyện cho em nghe đâu. Nhưng em chờ má chồng chỉ đi em nói chuyện với chỉ rồi.
– Em nói gì?
– Thì em nói em biết hết rồi, khuyên chỉ đừng giữ trong lòng nữa, em sẽ giải quyết và đòi công bằng cho chỉ.
– Rồi chỉ nói sao?
– Chỉ khóc chứ nói sao gì chị, khóc và nói muốn ly hôn, nhưng sợ. Chỉ nói ông H ko bao giờ đồng ý ly hôn và chỉ rất sợ ổng, sợ má nữa.
– Rồi em có nói với chỉ là mình có bằng chứng và qua nhà con kia chưa?
– Chưa, em chỉ nói em biết thôi, rồi an ủi cho chỉ bớt buồn là chủ yếu.
– Ừ, vậy cũng được, đợi anh ba em về nhà đi rồi mình tính tiếp, mà em ko được làm gì phạm pháp nữa nghe, phải giữ bình tĩnh.
– Em sẽ cố gắng mà, mọi chuyện mà vỡ lỡ hết em mới nói cho má biết, má mà vẫn cổ hủ bắt chị hai về nhà đó em với chị hai bỏ nhà đi luôn.
– Thôi, trước mắt thì lo chuyện trước mắt thôi em à.
Tối đó, Vy gọi báo ngày mai chị Vân dọn đồ về nhà dưỡng bệnh, nhà chồng cũng đồng ý rồi, chỉ có má là ko vui cằn nhằn nhưng bị ba la nên thôi.
Tôi sau khi đã viết được 1 chap, đăng lên topic, sau đó cũng leo lên giường nằm với Vinh, hôm nay người bệnh kể bên đã xuất viện rồi. Vinh ôm tôi, tôi bâng quơ
– Em có giống mưa ko anh?
– Mưa gì?
– Mưa rào?
– Mưa rào gì em?
– Ko giống hả?
– Uhm, em là gió ko phải mưa.
– À, là gió!
– Tự nhiên hỏi tào lao gì đó?
– Thì em ko biết có khi nào em là 1 cơn mưa chưa thôi, chưa phải thì thôi.
– Mưa gì cô, cô chỉ là vợ của tôi thôi, là cục cưng của tôi nữa.
– Anh là nắng của em.
– Bởi vậy lúc em nóng chắc cũng tại anh quá, haha.
– Mệt, ko lãng mạn gì hết.
– Mai xin về đi em, nằm đây cũng vậy à, giờ chỉ uống thuốc thôi, 3 ngày rồi.
– Uhm, để mai coi sao, mà anh có khoẻ thì người ta cũng cho anh về à, bệnh viện ko có giường mà nằm chứ người ta ko có nuôi bệnh làm gì.
– Lần đầu nuôi bệnh anh cảm giác sao?
– Cảm giác là ko muốn lặp lại 1 lần nào nữa.
– Uhm, lần trước anh mổ, anh buồn lắm.
– Là tại lúc đó anh đâu có cần em, anh có bác sĩ riêng lo cho rồi mà.
Vinh nhéo má tôi, hôn lên trán tôi.
– Ở đây mà là nhà là em chết với anh!
– Có sức ko mà sung, hù em.
– Được hết!
– Có khi nào ko có em ở gần anh thích người khác hay là ham muốn người khác ko chồng?
– Ko!
– Thiệt ko?
– Thiệt mà, anh nói thiệt, ngày xưa thì thấy gái đẹp ngực nở eo thon cũng mê cũng ham hố lắm, nhưng ăn chơi nhiều rồi, hư nhiều rồi … nên giờ mấy cái đó thấy bình thường, ko còn thấy thích hay muốn.
– Vậy còn xĩn thì sao?
– Thôi, hỏi lung tung chi, ngủ đi em.
– Tháng này sạch kinh, em đi khám chỗ mới.
– Còn thuốc em đang uống?
– Thì nghỉ.
– Sạch kinh mới khám được hả?
– Dĩ nhiên, lúc nào cũng vậy mà anh.
– Uhm, tới đó anh chở đi.
– Uhm, anh phải đi chung.
– Ủa, khám anh nữa hả?
– Haha, người ta hỏi sơ thôi mà, anh sợ cái gì?
– Em nè, nếu ko có con thì anh cũng thương em nhiều, rất nhiều. Em đừng quá vì chuyện đó rồi nghĩ lung tung, trách bản thân, em mặc cảm. Nghe anh nói, anh yêu thương em và từ đầu anh đã chấp nhận tất cả rủi ro, chỉ cần em bên anh, như vậy nè là được rồi.
– Anh đừng nói vậy, em là vợ là dâu con, em phải có trách nhiệm sinh con cho anh, cháu nội cho ba má và cháu ngoại cho mẹ em nữa.
– Trách nhiệm là do em tự đặt lên vai mình thôi, anh ko có đòi hỏi em phải đẻ, anh chỉ đòi hỏi em luôn bên anh thôi.
– Nhưng mà …
– Suỵt, anh mệt rồi, nhắm mắt lại ngủ đi.
Ko cho tôi trả lời, Vinh siết tôi chặt hơn, tôi thấy nhiệt độ của Vinh vẫn còn cao lắm, chắc mai bác sĩ chưa cho về đâu. Vì mới uống thuốc nên thấm thuốc Vinh ngủ sâu, tôi lại lật nhật ký ra viết …. Viết về những điều Vinh vừa thủ thỉ, tôi hạnh phúc và vui, cả biết ơn nữa. Nhưng càng cảm kích Vinh tôi lại càng thấy hối thúc mình. Cảm giác này như déjà vu, suy nghĩ đó nó cứ lặp đi lặp lại và nó cũng ko có ý định buông tha tôi.
Sáng nay Vinh vẫn còn sốt, những hột đỏ đã nổi tới chân. Dẫn chồng đi rửa mặt, rồi đi thử máu, về phòng bác sĩ vô khám, nói là nhờ ăn ngủ được nên mau khoẻ, chắc nhiều lắm là ngày mốt sẽ được về nhà.
– Chắc nhờ bà xã chăm tốt nên sức khoẻ tiến triển tích cực ghê. Nếu từ giờ tới tối ko sốt thì mai về, còn vẫn còn sốt thì chắc mốt mới về được.
– Dạ.
– Chị nhớ cho chồng uống nước nhiều, bổ sung thực phẩm / nước uống có C nha.
– Dạ.
7strong0, con Tiên gọi điện, vì hôm qua nó có nhắn tin hỏi thăm nên biết Vinh nằm viện
– 2 vợ chồng ăn gì tao mua.
– Cháo gà cho chồng tao, mua cơm tấm cho tao, mua thêm sữa đậu nành nóng cho tao nữa.
– Má, giống quá. Còn ông Vinh uống gì?
– Chồng tao uống café nhưng mà mua ngon ngon ổng mới uống.
– Dạ, để em mua Phúc Long cho.
– Cảm ơn mày, anh Vinh uống ít đường nha.
– Dạ!!!
Con bạn vô chơi 1 hồi, nó cũng mua đồ ăn sáng, café vô ăn chung với 2 vợ chồng luôn
– Vợ chồng mấy người cần thuốc uống bồi bổ hay thực phẩm chức năng gì, thì làm ơn nói tui cái. Cỡ nào cũng có, đi ra ngoài mua tui biết tui chửi ráng chịu.
– Tao có mua ở đâu đâu, toàn thuốc của chú bạn mẹ gởi về mà.
– Thì tao nói vậy thôi.
– Tiên, đó giờ chơi em có ăn hiếp Dung ko?
– Ai dám ăn hiếp nó anh ơi.
– Sao ko, vợ anh hiền mà.
– Nó mít ướt, nạt là nó khóc, người ta oải liền, ai thèm đi ăn hiếp đứa chán như nó. Em bảo vệ nó thì có, anh phải cám ơn em, ko thì thôi mà anh còn hỏi, xuỳ.
– Em lanh thiệt, 2 người chơi thân cũng có lý, 1 hiền 1 lanh …
– Anh định nói luật bù trừ chứ gì?
– Hahha, uhm!
– Lúc anh quen nó, mỗi lần nó khóc là em muốn đi giết anh thôi!
– Giờ em yên tâm chưa?
– Giờ nó mà lại khóc thì em cũng muốn giết anh.
– Bữa nào anh mời vợ chồng em đi nhậu nha, cảm ơn em luôn bảo vệ vợ anh, haha.
– Em chờ đó, em nhớ dai lắm.
– Em nhớ dai cỡ Dung ko?
– Thôi, em chỉ nhớ ai hứa mời em đi ăn mà ko mời thôi chứ nhớ như con này thì nó là yêu quái rồi, ai mà chuyện lớn chuyện nhỏ mấy chục năm cũng nhớ. Mấy người bán thuốc bổ não gặp nó cũng nản.
– Haha, em nói chuyện mắc cười quá.
– Uhm, anh cười cho mau hết bệnh. Còn con kia mày tập trung ăn quá vậy?
3 người chúng tôi ngồi cười vang cả phòng, ông Vinh bị con Tiên ghẹo cười nghả nghiêng.
Bất giác nghĩ tới chị Vân, cũng là phụ nữ, thậm chí chị còn tốt hơn tôi gấp bội, vì chồng vì gia đình chồng, đẻ 2 đứa con dễ thương như vậy nữa …. Mà tại sao chị lại khổ hoài vậy? Cuộc sống kiếp này có phải là kết quả của kiếp trước như bà ngoại hay nói ko?
Rồi lại nghĩ tới thứ con gái khốn nạn kia, nó nói ko muốn thằng đàn ông ly hôn vì nó ko muốn làm vợ, ko muốn đẻ chửa, nó chỉ đơn giản thoả mãn dục vọng bản thân, ngày xưa nó đi học, trường học bỏ qua môn đạo đức/ giáo dục công dân cho nó sao? Bởi vậy hôm qua lang thang facebook thấy có câu “ gái văn phòng và cave, bây giờ ko biết ai là ai đâu “. Lại nghĩ tới ngoại nói, nếu như ngoại nói thì kiếp này chị Vân khổ cứ khổ mà con kia làm bao nhiêu chuyện mãi kiếp sau mới nhận hậu quả. Nếu như Vinh đi chơi gái, đi bia ôm massage thì có phải là dễ chịu hơn nhiều ko?
– Dung, em làm gì mặt đơ ra vậy?
– Hả … ko có gì.
– Lại suy nghĩ gì rồi phải ko?
Con Tiên ngồi 1 lát cũng về tiệm thuốc, tôi tiễn con bạn về, cảm ơn nó là nó chửi như tát nước vô mặt.
Tôi còn chờ tin chị Vân từ bé Vy nữa, ko biết chỉ về nhà có bị má la hay đay nghiến gì hay ko? Rồi 2 đứa nhỏ nữa, tội quá chừng.
– Em nghe bé Vy nói bữa nay chị Vân dọn về nhà.
– Dọn về là sao em?
– Em ko biết sao, nhưng Vy nói chị hai dưỡng bệnh.
– Ờ, mà chị hai dám về nhà thì cũng mừng. Cắc sắp ly hôn luôn rồi.
– Sao anh nói vậy?
– Anh nghĩ vậy rồi đoán thôi.