Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 118


Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 118

Vậy là tôi quên luôn chuyện mổ nang sau khi nghe chuyện của chị Vân, đáng sợ thật. Nói với mẹ thì mẹ chỉ cho ông thầy đông y, đi tới nơi thầy bắt mạch mặc dù tôi nói trường hợp của tôi như vậy nhưng thầy có vẻ ko quan tâm cho lắm, thầy cũng khá là nổi tiếng nên có cảm giác thầy hơi khó chịu và tự tin. Thầy chỉ khăng khăng bốc thuốc bổ máu điều kinh và tăng cân, hoàn toàn ko đả động gì tới chuyện nang, viêm và hiếm muộn của tôi. Tôi uống mấy chục thang thuốc hết 3-4 tháng, ko thấy hết đau bụng kinh, ko thấy có bầu mà chỉ thấy mỗi tháng kinh có rất nhiều và rất lâu, máu ở đâu mà nó ra ồ ạt, lúc đó tôi cân nặng kỷ lục là 53kg. Ko phải tôi ko kiên trì nhưng tôi cần 1 cách khám chữa tận tình và rõ ràng, kinh tôi hàng tháng rất đều, hiếm khi trễ, vậy mà những mấy chục thang thuốc rồi thầy vẫn chưa nói tôi bị cái gì.

Tôi bỏ cuộc lần 1, mỗi tháng cứ có kinh là mỗi lần tôi thất vọng, Vinh ko nói, ko hối thúc hay áp lực nhưng tôi cảm thấy chạnh lòng khi chồng coi những clip trẻ con trên mạng mà cười tấm tắc khoái chí, khi thì chạy ngoài đường thấy trẻ con bé nào tròn tròn là ổng cũng khều tôi “ em thấy thằng nhóc dễ thương ko em “. Lúc trước Vinh có vậy đâu. Hôm nay, sạch kinh 7 ngày tôi lại vác mặt tới Từ Dũ để chụp phim, lại viêm. Thiệt chỉ muốn cắt hẳn các bộ phận ko biết làm cái quái gì mà suốt ngày viêm viêm đó cho xong. Cuối tuần, ba má kêu qua nhà ăn cơm.

– (Ba) Dạo này thấy Dung có da có thịt, hồng hào, chắc cũng tự tin có con hả con?

– (Vinh) Dạ chưa, tụi con đang kế hoạch mà ba, con cũng chưa muốn có con sớm.

– (Má) Sớm? Mấy đứa 20 – 21 hay sao mà sớm? Đứa gần 30 đứa ngoài 30, ko đọc báo đài hay sao mà ko biết đàn bà phụ nữ càng lớn tuổi càng khó đẻ chửa.

– Dạ.

– (Má) Giờ má nói vầy, má cũng hỏi khắp nơi rồi, đi đâu ci cũng chọc ghẹo sao mà cưới dâu mấy năm trời mà chưa có cháu nội, quê lắm! Má đi chùa và thầy bà xin phép và cầu xin cho 2 đứa mau có con dữ lắm. Mới biết bà thầy bên quận 8, thầy bào chế thuốc uống chuyên chữa vô sinh, hiếm muộn.

– (V) Ủa má, vợ con đâu có vô sinh mà má nói vậy.

– (Má) Để hoài là vô sinh thiệt luôn đó, đẻ 1 đứa cũng được rồi muốn kiêng bao nhiêu thì kiêng. Dung con nghĩ sao? Hai đứa lớn rồi, tụi con ko thích con cái cũng nghĩ cho ba má, cho bà nội, cho mẹ vợ con nữa chứ?

Tôi giả vờ bất mãn nhưng trong bụng vui vì lại tìm được 1 địa chỉ – lại 1 tia hy vọng mới mẻ.

– Dạ má

Ông Vinh quay qua nhìn tôi kiểu như thắc mắc sao tôi ko hợp tác với ổng.

– (Má) Dạ là đồng ý phải ko?

– Dạ, má cho con địa chỉ.

– Ừ, qua bển khám 1 lần rồi lấy thuốc uống, mấy lần sau chỉ cần gọi kêu tài xế qua lấy dùm thôi.

– Ủa, khám 1 lần thôi hả má?

– Ừ, vợ anh Thìn tài xế đó, cả 6-7 năm ko con mà khám cái có liền, rồi cổ chỉ thêm cho mấy người ai cũng có con như ý đó.


– Má con thấy được mấy người đó ko má?

– Con hỏi kiểu đó là ko tin má phải ko?

– Dạ ko má, con xin lỗi má.

– Thôi mệt quá, tôi nói là muốn tốt cho anh chị, bà già tội nghiệp này cũng là ham cháu nội chứ ko phải mập béo gì. Thích thì đi ko thì coi như tôi nói nhãm.

1 lần nữa, má bỏ ngang bữa cơm với ba và vợ chồng tôi. Tôi cảm thấy hơi bối rối vì mình lỡ lời, nhưng tôi chỉ muốn hỏi có chắc là người ta đi được như vậy ko thôi thì má lại nghĩ tôi ko tin má, má có phải là thầy đó đâu mà tin hay ko tin chứ!

2 vợ chồng đang ngồi trên sofa nghe nhạc

– Sao em khờ quá vậy, anh nói là kế hoạch còn em lại nhận lời khám liền, như vậy ko phải thừa nhận mình đang có vấn đề sao?

– Em xin lỗi.

– Má ko biết thôi, chứ mà mà biết tất cả những chuyện của em coi má hành em tới cỡ nào. Hình như qua bao nhiêu chuyện, em vẫn chưa chịu hiểu.

– Em biết em ngu, em xin lỗi rồi mà.

– Ko phải cứ làm 1 chuyện xong xin lỗi là xong đâu nha, em đập bể cái chén xon em xin lỗi coi nó có liền lại được cho em ko?

– Anh nhây quá rồi nghe? Em đã xin lỗi khi em sai. Anh có lỗi ko? Khi anh có lỗi với em anh xin lỗi em xong ko phải bây giờ cũng bình thường sao? Hay anh so sánh em với đồ vật? Em hỏi lại má vì em mong mình tìm được chỗ khám chữa khác, em mong mau có con cho anh, cháu nội cho ba má anh, chứ em làm vì em hay sao? Chuyện có thực sự lớn ko mà anh cằn nhằn em hoài? Anh nói đi, chuyện lớn lắm phải ko? Mổ anh cũng ko cho, giờ nghe ai chỉ chỗ nào hay là muốn chữa là mừng vậy mà cũng sai hay sao?

Tôi ko chờ Vinh trả lời, tôi căng hết dây thần kinh, mạch máu bỏ đi vô phòng luôn, điên hết mình.

Rồi tôi âm thầm liên hệ với anh Thìn tài xế của ba má, tôi hỏi ảnh về bà thầy đó, ảnh rất dỏng dạc và tự tin

– Trời ơi, thầy giỏi lắm, em ko tin cứ thử đi. Cả nhà anh, bạn bè gia đình anh và vợ dưới Tây Ninh giờ ai khó có con là anh lấy thuốc gởi về dùm ko đó. Ko cần khám đâu, đó là thuốc đặc trị hiếm muộn.

– Ko cần khám luôn hả anh?

– Uhm, ko cần, nhưng thuốc rẻ lắm chỉ có 500 ngàn 1 tháng thôi, em uống chừng 3-4 tháng là có tin vui liền.


– Nhưng nếu em muốn khám thì sao anh?

– Em khám thì qua khám, người ta là thầy mụ mà.

– Thầy mụ là sao anh? Ko phải là thầy thuốc bốc thuốc sao anh?

– Ko, thuốc viên nén rồi em.

– À.

Tôi suy nghĩ, thuốc bắc tôi vừa bỏ uống là 1 thang 200k, cái này uống cả 1 tháng mà 500k có phải là qúa rẻ ko? Tuy nhiên, khi nhìn vẻ mặt hớn hở của anh Thìn, khi ảnh tự hào kể về con của ảnh khoẻ mạnh và dễ thương, rồi ảnh kể về mấy trường hợp khác mà anh đã lấy thuốc dùm, thì tôi cũng thấy bị hấp dẫn. Anh Thìn đã lái xe cho nhà 13 năm qua, ảnh dễ thương và thiệt tình lắm, cái này ai cũng biết

– Em cứ thử đi, phước chủ may thầy mà, lỡ mình hợp thì mình có con cũng ko chừng đó em.

– Dạ.

– Vậy anh lấy thuốc dùm em cho.

– Dạ thôi, anh cho em địa chỉ và số điện thoại của thấy đó dùm em là được rồi, em tự đi em khỏi làm phiền anh.

– TRời, phiền gì đâu em.

– Thôi, em cảm ơn anh nhiều, anh cứ cho em địa chỉ và số điện thoại thôi.

Mấy bữa nay. Vinh cũng đã sáp sáp lại xin lỗi, nịnh nọt đủ thứ tôi cũng nguôi đi

– Em sẽ đi qua bà thấy thuốc anh Thìn chỉ

– Lại thuốc băc hả em?

– Em nghe ảnh nói là thuốc viên.


– Uhm, anh chở em đi.

– Mai nha, để sáng em gọi trước cho cô đó.

Vậy là sáng nay tôi gọi cho cô đó, tôi hỏi địa chỉ và khi nào cổ có nhà

– Lúc nào cũng có ở nhà hết em, em rãnh thì cứ qua thôi.

Chiều đó vợ chồng tôi qua, nhà thầy bên quận 8 vừa qua cầu Nguyễn Tri Phương, phải chạy vô 2, 3 đường nhỏ nữa mới tới, nhà nhỏ, là nhà chứ ko phải kiểu hiệu thuốc hay phòng khám chữa đông y. Nhà trước có 1 đứa nhỏ tầm 7-8 tháng đang ngủ, thầy giới thiệu là con của 1 cặp vợ chồng gần đó nhờ uống thuốc của thầy sau 4 năm là có thằng nhóc. Trên tường có mấy cái khánh với nội dung cảm kích. Tôi cũng ko thấy tủ thuốc mà đi ra sau có cái giường nhỏ gần bếp, kéo 1 cái màn trắng mỏng qua thì đó là nơi khám bệnh. Do tôi yêu cầu được khám mà. Tôi cũng có đem theo kết quả siêu âm, xét nghiệm và khám của 2 vợ chồng

– Bên này ko khám chữa theo kết quả này, em muốn khám thì tôi khám nhưng kết quả này ở đây vô giá trị.

Tôi nghĩ trong bụng chắc bà thầy này có nội công thâm hậu lắm, ko cần phô trương, ko có biển hiệu, ko có tủ bốc thuốc, ko có dụng cụ cũng ko cần kết quả xét nghiệm. Kiểu gì cũng tới đây rồi, tôi lên giường nằm luôn.

Bất ngờ hơn thầy chỉ đeo bao tay vô, chọt tay vô trong tôi vài cái ấn ấn là khám xong

– Em có bị gì đâu, đó giờ em có con chưa?

– Dạ có bỏ 1 đứa.

– Uhm, tử cung chỉ bị lạnh thôi, em uống thuốc này mấy tháng là có bầu.

– Thuốc này là thuốc làm ấm tử cung hả cô?

– Uhm, ấm tử cung, bổ trứng, điều kinh …. Đủ thứ hết. Ngày em uống 3 gói. Khi nào hết thì qua lấy tiếp, thuốc bào chế liên tục, nên em yên tâm ko bao giờ hết.

Tôi cầm 1 bịch thuốc bự uống trong vòng 1 tháng. Tôi xin lỗi tay nghề và lương y của các thầy, nhưng tôi ngay từ đầu đã ko hy vọng vô chỗ này. Ko khám gì hết mà phán thì chắc nịch. Vậy nang, vậy tôi bị viêm thì chừng nào mới hết đây?

Nghĩ là như vậy nhưng cứ nuôi hy vọng, hàng tháng tôi vẫn đau bụng kinh, thuốc thì uống đều đều, mỗi lần gặp là anh Thìn lại cho tôi coi hình của con ảnh, cho coi hình luôn con của những người quen của anh, rồi còn khoe là mới lấy 4-5 phần thuốc gửi về quê. Tôi lại nuôi hy vọng, tôi nhắc mình quên khoa học đi, chỉ cần duyên số và hợp với nhau, chỉ cần đúng thầy thì trời sẽ cho con.

Duy trì tới tháng thứ 5, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường ko có gì mới. Tôi muốn điên lên được, thuốc uống ko sót 1 cử, quan hệ đều đặn, chưa kể tôi còn ăn uống cẩn thận và bồi bổ, mỗi lần định ăn gì là tôi gọi điện hỏi thầy.

Hôm nay anh Thái nhắn viber

– Chào em

– Chào anh, lâu quá ko liên lạc, anh khoẻ ko?


– Anh khoẻ lắm, anh báo em tin vui là bà xã anh vừa sinh con.

– Vậy hả? Chúc mừng anh nha, con trai hay con gái vậy anh?

– Con gái em à, bụ bẫm lắm. Em thì sao rồi, có tin vui chưa?

– Dạ chưa? Em chúc mừng anh nhưng em nghĩ chắc trời trả báo em rồi, người tốt thì gặp điều tốt còn em là người xấu.

– Em nói gì vậy? Ai nói em là người xấu?

– Anh nghĩ đi, em cưới hơn 4 năm rồi ….

– Có sao đâu, nghe anh nói, em sẽ có con, sẽ mẹ tròn con vuông khoẻ mạnh vì em xứng đáng được như vậy.

– Anh chỉ giỏi an ủi em cho em vui thôi phải ko?

– Ko, anh nói với lòng mình chưa bao giờ anh nghĩ em ko có con đâu. Mỗi khi cầu nguyện gì anh đều cầu cho em sức khoẻ, may mắn và hạnh phúc. Em hạnh phúc trước, hạnh phúc của anh sẽ đi theo sau.

– Cảm ơn anh!

– Nếu bây giờ gặp em anh sẽ ôm em 1 cái thật chặt, vợ anh anh ko sợ anh chỉ sợ em sợ chồng em.

– Anh nói đúng, em sợ.

Bất cứ điều gì từ tình đầu luôn làm tôi xao xuyến, tôi ko còn yêu anh nhưng tình đầu sâu đậm và nhiều nước mắt đó ko thể nào quên, tôi ko biết phủi và ko thích phủi, tôi muốn lưu giữ và hoài niệm, luôn luôn. Tin nhắn của Thái làm tôi vừa mừng cho gia đình anh được hạnh phúc an viên, lại vừa tủi cho bản thân mình. 2 chữ quả báo cứ nghĩ mà ám ảnh. Hơn 4 năm trời sau hôn nhân tôi có gì? Tôi làm được gì và trách nhiệm 1 người vợ đã hoàn thành chưa?

Tôi đọc lại loạt tin nhắn vừa rồi nước mắt lại chảy, vô thức thôi. Những ngày cuối năm khi công việc đã giải quyết xong, phòng khác chưa xong nhưng năm nay phòng tôi đạt chỉ tiêu xong sớm hơn, thu chi và quyết toán khớp số, bây giờ chỉ còn khoản chuyển mấy khoản tiền lớn và thu hồi công nợ, nhưng đó lại ko phải là việc của tôi. Tôi rãnh rỗi thì nghe nhạc, lên mạng tìm phim coi, lên webtretho đọc bài, lúc này tôi đọc gần hết truyện Yếu Lòng, tôi quá ghét nhân vật Hà – người mà chạm vào ai là ngủ với người đó bất kể trai trẻ, trai già, trai tây, trai ta, trai giang hồ phạm pháp.Và khinh luôn nhân vật Mai – 1 kẻ lăng loàn vô đạo đức. Nếu tôi có 1 đứa bạn như vậy tôi sẽ nghỉ chơi với nó. Rồi tôi chợt nghĩ, chắc hư cấu thôi ko đọc nữa. Câu chuyện này cũng làm tôi ám ảnh lắm, ám ảnh về 1 người phụ nữ nhớp nháp bất cứ với thằng nào, tôi thấy tôi tệ … vì ít nhất trong cuộc đời tôi cũng từng ăn nằm với 1 thằng tôi ko có tình cảm. Ghê sợ mình, rồi nghĩ tới Thái với những cung bậc cảm xúc khác nhau và nghĩ về Vinh ….. tôi nợ Vinh nhiều thứ, nhưng Vinh cũng có lỗi với tôi nhiều nên chúng tôi phải cứ ở lì với nhau để xin lỗi nhau, để chọc giận nhau và rồi xin lỗi nhau. Tôi nghĩ tới con Diễm, má chồng và rồi câu hỏi loé lên : “ Tại sao mình ko kể chuyện của mình cho mọi người nghe? Ko phải cũng là 1 câu chuyện dài và rắc rối sao? “

Cái nick S_C chỉ để like và đọc truyện, nếu muốn kể chuyện tôi phải xây dựng tuyến nhân vật hợp lý sát với cuộc đời mình. Tôi sợ người quen đọc được họ sẽ nhận ra và cười cợt tôi, ai đó đọc được đoạn tôi hư hỏng sẽ mách với Thái và Vinh. Tôi phải làm sao bây giờ? Phải suy nghĩ ra những cái tên,những tính cách phải có sự xáo trộn, những hoàn cảnh, những ko gian, những con đường và những lời thoại nữa. Chỉ là viết ra vì tôi thích, tôi học giỏi văn mà, mỗi trang nhật ký hằng ngày tôi cũng kể được 1 câu chuyện mà.

Tôi phải kể ra để cho mọi người hiểu được ai cũng từng có sai lầm, ai cũng phải trả giá, ai cũng cần yêu – yêu và được yêu. Tôi muốn mọi người nhìn nhận tôi – nhân vật chính theo cả 2 cách nhìn tích cực và tiêu cực. Tôi muốn chứng minh 1 điều trên đời này người tốt cỡ nào cũng có và kẻ xấu đến mức nào cũng tồn tại. Hẳn tôi là kẻ xấu xa và hẳn tôi cũng là 1 con ngu nhưng tôi lại vô cùng đáng thương. Rằng tôi muốn kể cho mọi người biết mẹ tôi mạnh mẽ và tuyệt cỡ nào, bà ngoại ấm áp ra sao. Tình đâu là tình dang dở và hôn nhân ko phải nấm mồ của tình yêu. Về tình bạn hơn 20 năm, về cô em chồng dễ thương nhất trái đất. Tôi muốn gửi gấm các bạn trẻ đừng vì những hiếu thắng mà làm sai, làm điều lầm lỗi. Tôi muốn chia sẻ với các bà vợ nỗi niềm hiếm muộn, và tâm sự của mẹ chồng con dâu mỗi nhà mỗi cảnh.

Và, lần đầu tiên tôi kể chuyện, lần đầu tiên tôi tạo 1 email khác, 1 nick name lạ lẩm và trong topic đó của tôi, tôi viết thoải mái, lái mọi chuyện theo ý mình, chứ ko phải những câu chuyện tuổi teen tưởng tượng ngày xưa tôi làm cộng tác viên cho các diễn đàn mạng phải giới hạn câu từ, phải giới hạn đối tượng và phải câu view. Chỉ cần gặp người ta cán qua xác 1 con chuột cống trên đường mà ngày xưa tôi cũng từng dựng nên 1 bi kịch, chắc tại đọc truyện Nguyễn Nhật Ánh nhiều nên trí tưởng tượng phong phú quá!

Hôm nay, ngày 27 tháng 1 năm 2016, tôi – MrBigMrsQ với cái avatar một thanh niên cầm trái tim thật lớn trao cho con bé nhỏ thó, tầm thường mà tôi tìm mãi mới ưng. Đó là tôi và tình đầu của tôi, đó cũng là tôi và chồng tôi – đặc điểm của 2 gã xấu số khi dính đến tôi, 2 gã đàn ông ko đẹp trai nhưng trong mắt tôi tên nào cũng đẹp trai lung linh, 2 gã đàn ông trao cho tôi trọn con tim, 1 gã mà suốt đời tôi ko bao giờ quên còn gã kia thì có đến hơi thở cuối cùng tôi cũng muốn được nằm trên tay của hắn!

“Tôi xin chia sẻ bài viết này, cơ bản tôi đã đọc nhiều chia sẻ của anh chị trên diễn đàn, có những câu chuyện tôi tin, có những câu chuyện tôi ko tin. Dù có tin hay ko nhưng khi theo dõi và chờ đợi 1 bài viết, tôi đọc những dòng chữ kiểu như đã trải qua cảm xúc của nhân vật và tôi khóc. Nên tôi cũng muốn chia sẻ về câu chuyện của mình, để cho các anh chị nhất là các chị sẽ thấy được ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, người tốt và người xấu đôi khi rất mơ hồ. Câu chuyện (vẫn đang tiếp diễn) có thật nhưng vì những lý do khách quan nên tôi phải lập 1 nick ảo, tôi sửa tên nhân vật và thay đổi 1 số những đặc điểm (ko ảnh hưởng đến sự thật) để tôi thoải mái như 1 người dẫn chuyện kể về câu chuyện của mình.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.