Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 102: Trở về


Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 102: Trở về

Rồi hắn ta đỡ tôi lên, lại ôm, lau nước mắt, thứ nước ở mắt tôi cứ chảy ra như van xả nước bị hư vậy, hắn cứ thì thầm “ anh xin lỗi, anh xin lỗi bé “ (xin bật mí là tới giờ chồng mình vẫn gọi mình là bé trước tên). Cái tật của tôi, bình thường buồn 1 mình ko sao, khóc 1 mình ko sao hễ ai mà dỗ, càng dỗ lại càng khóc dữ khóc dai hơn.

Lần đầu tiên tôi thấy hơi ấm của chồng tôi nó ấm mãnh liệt đến vậy, cảm giác yêu thương lấp đầy, ko có dục vọng, tôi cảm thấy đúng như người ta nói “ lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi “, tôi muốn Vinh ôm tôi mãi như vậy thôi …. Cái mùi, cái hơi thở nghe dễ chịu. Mặc dù vẫn còn giận, nằm quay lưng, rấm rức miết, nhưng 1 hồi cũng ko chịu nổi, lại cồn cào, lại mắc ói, nôn oẹ dữ dội 

– Em ăn gì ko anh đi mua cho.

– (Ko trả lời) 

– Hambuger nha, hay là gà rán, ngay dưới có M.Donald đó, anh xuống mua cho. 

Tôi thề là tôi đang thèm ăn cháo ếch, nhưng giờ đang dỗi ko thể nói ra. 

– Hay anh vô 711 mua cơm, hay là ăn cháo ếch ko? Ăn cháo cho dễ nuốt, em mệt rồi mà, lần trước em cũng bị vậy mà nửa đêm mình ăn cháo anh thấy em tỉnh ra. 

– Thôi, trễ rồi … người nhìn ghê lắm, ko muốn đi ra đường.

– Bên này người ta sống về đêm mà. Em nằm đây đi anh mua. 

Thấy tôi im lặng, anh ta biết thừa tôi muốn ăn cháo 

– Em nằm đây nghỉ chút, ráng chờ anh mua về cho, giờ này xe thưa bên này tay lái lụa chạy 100-110 nhanh lắm.


Ko đợi tôi trả lời, Vinh dặn đứng dậy mở cửa phòng đi. Giờ tôi mới hoàn hồn, ngồi dậy, suy nghĩ, nước mắt cũng còn ướt nhem nhưng tôi có thể cười, ko biết diễn tả sao nữa. Mà chết, từ lúc qua tới giờ quên gọi báo cho mẹ, chắc mẹ lo lắm, mà bây giờ khuya rồi, mẹ ngủ rồi. Tôi ôm cái đầu đang giật ầm ầm, tay xoa xoa 2 thái dương, hít mũi hoài vì bị nghẹt, cố gắng đi vô toilet, rửa mặt, nhìn cái bản mặt thất thần xơ xác, sưng lên của mình trong cái kiếng, tôi tự nhiên cười 1 cái…. Mà cái toilet kiếng khắp nơi nên tôi thấy có tới cả chục mình đang cười 1 mình, đúng là điên thiệt. Mặc dù khuya rồi nhưng do người dơ và rít quá nên cứ xả nước nóng mà tắm thôi, trong cái toilet nó còn có tv nữa, tôi xả cho đầy bồn nước ấm, mở tv và tắm …. Thư thái, coi như tôi tự thưởng cho mình, bây giờ ko phải tôi đang là hoàng hậu sao? Giờ có nên trừng phạt hắn thêm ko? Tàn nhẫn với tôi những mấy tháng trời, con chó ảo tưởng kia nó có biết chồng tôi đã quỳ dưới chân tôi để xin lỗi ko? Tôi ko phải đang hả hê với nó, mà tôi đang cảm thấy những gì vừa diễn ra tôi đáng được trân trọng, đáng được như vậy mặc dù tôi ko thích thấy chồng tôi quỳ 1 lần nào nữa trước mặt mình. 

Ngâm khoảng 15p tôi lau mình đi ra, vừa mở cửa tôi lại giật mình xém tè ra đó, ông Vinh ở đâu lù lù ra ôm tôi lần nữa, mặt mũi tôi tôi tái mét 

– Anh sao còn ở đây?

– Anh trả tiền xe kêu taxi mua đem về dùm mình luôn rồi, anh sợ em bỏ về Việt Nam nên anh lên giữ em.

– Tào lao 

– Trời ơi, cái trán của em sưng lên rồi, chậc. Bộ em ko biết đau hả.

Tôi liếc 1 cái hình viên đạn, tên chồng khốn kiếp vuốt vuốt đầu tôi cười trừ. Rồi hắn tìm chai dầu thoa cho tôi.

– Chờ chút, ăn miếng rồi ngủ, chắc em đói lắm rồi. 

Tôi cứ im lặng ko trả lời, nhưng mà đúng là tôi đói lắm rồi. Rồi hắn ta từ từ cứ ngồi gần tôi, hắn ngồi sát người tôi, lại ôm tôi, rồi mò mẫm lung tung, cái thái độ mới xin lỗi đã muốn tôi cho à, còn lâu! 

Tôi đấy ra, hắn lì lắm, đẩy ra thì lại lết vô, lại ôm, rồi chồng hôn lên trán tôi, làn môi đó, tôi nhớ từ rất lâu rồi, hơi thở nóng làm tôi ấm áp, mãn nguyện. Tôi nhắm mắt hưởng thụ, nhưng rồi tôi sực nhớ lại mọi chuyện thì lại thấy tức nên đẩy ra. Lần này Vinh ko còn sáp vô nữa.

Có người gõ cửa, cháo ếch về tới rồi, ổng còn gởi mua thêm cho tôi 1 ly trà, ko biết là trà gì nhưng ngon lắm, mấy lần ăn bên đó lần nào tôi cũng uống nên thích. Tôi cũng im lặng, bày ra ăn, chu choa nó ngon, ngon đúng vị cay mà tôi ưng (tôi là con ma ăn cay). Thấy tôi ăn ngon hắn cũng gật gù 


– Đúng là danh bất hư truyền, ngon thiệt, em ăn nhiều đi nha, ăn rồi ngủ đi, mai đi chơi.

Tôi liếc hắn kèm theo cái bĩu môi tỏ thái độ “ anh tưởng chắc tôi dễ lắm vậy, tưởng vậy là xong sao? “. Tôi ăn thì chậm, cái gì cứ từ từ mà ăn, ăn cháo cũng chậm. 

Tự nhiên đang ăn,tôi dừng lại đầy bối rối khi bắt gặp Vinh đang nhìn mình, anh ta nhìn thẳng vào mặt tôi – ánh mắt trìu mến, đầy yêu thương – thứ mà tôi luôn ao ước, anh ta cứ yêu thương tôi như vậy thì sống sao tôi cũng chịu, ko cần cháo ếch, ko cần khách sạn 5*. Tự nhiên lại thấy nghẹn, tôi ko ăn nữa, ánh mắt đó như thôi miên tôi, đã mấy tháng trời Vinh luôn nhìn tôi với ánh mắt đáng ghét, cho tới bây giờ – tôi mới cảm nhận được, đây mới là chồng tôi, người mà đã hứa sẽ yêu thương tôi suốt đời. 2 hàng nước mắt bất giác chảy, tôi quay mặt chỗ khác, Vinh lại bước qua ngồi sát bên tôi, ôm từ phía sau 

– Anh biết lỗi rồi, anh xin lỗi em, đừng khóc nữa. Thấy em khóc, nhìn mắt em anh biết em còn giận còn buồn anh, anh xin lỗi em. 

Tôi ko nói gì, lại bưng mặt khóc, nhưng 1 chút thôi, tôi nín. Đứng dậy dẹp cháo qua 1 bên, tôi ăn cũng nhiều rồi, tôi đi vô rửa mặt súc miệng, ra nằm cuộn mền quay mặt vô tường. Vinh cũng đi theo, lên giường nằm 

– Em giận nhưng em muốn anh ôm em.

Ngay lập tức, người đàn ông của tôi, anh ta đỡ đầu tôi lên tay và ôm tôi. Hic mấy cái, tôi nhắm mắt nằm, muốn cảm giác trong vòng tay này kéo dài mãi mãi, tôi muốn sáng mai thức dậy, vẫn như vậy. Nếu chỉ là chiêm bao chắc tôi ko sống nổi vì hụt hẫng quá. 

Tôi thức dậy, nhìn đồng hồ thấy 7h, ông Vinh vẫn ôm tôi rất chặt, tôi quay qua thì đúng là chồng rồi, tôi ko mơ, mặc dù hơi đau đầu nhưng tôi vẫn cố gắng ngồi dậy, thấy Vinh ngủ say quá nhưng tôi cần gọi về cho mẹ, tôi ko biết máy điện thoại bàn của khách sạn bấm gọi quốc tế ra sao, tôi lay lay tay Vinh 

– Em cần gọi cho mẹ! 

Vinh mở mắt, cười nụ cười toả nắng, nheo mắt ngáy ngủ 


– Hôm qua anh gọi cho mẹ rồi, lúc em qua tới là anh gọi rồi, em yên tâm.

– Thiệt hông?

– Uhm …

Rồi anh ta kéo tôi nằm xuống, tôi vẫn bán tín bán nghi 

– Anh đưa điện thoại đây 

Thật là anh ta có gọi cho mẹ, tôi vuốt đầu tóc rối nùi của minh lại nằm xuống vì thực chất bên này phải 9 – 10 giờ họ mới bắt đầu hoạt động vui chơi, ăn uống, lần trước tôi bị rồi nên biết. 

Vừa nằm xuống ông Vinh đã bạo dạn đè tôi rồi, chưa súc miệng gì mà hăn đã hôn hít loạn xạ, người tôi cứ rần rần lên, nữa muốn đạp ra nhưng ko đạp, thích lắm. Rồi môi cũng chạm môi, điện xẹt tứ tung, bây giờ bản năng trỗi dậy quá, đây là chồng tôi, chúng tôi yêu nhau, cảm giác chiếm hữu thân xác và sự hưng phấn của cả 2 như 2 con thú đói, anh ta đè tôi xuống, hôn sâu và kêu nữa, người tôi cứ nóng bừng, cảm nhận được mãnh lực thể xác. Vinh cho tay vào áo, cho tay vào quần rồi bàn tay điện năng đi khắp cơ thể, tôi bị điều khiển mất rồi, tôi cũng muốn như vậy. Môi thì cứ quấn lấy môi, hồn phách bay lạc đi đâu mất … (Bật mí là từ sau bữa đó về 2 vợ chồng mình cũng hay gần nhau buổi sáng lắm, cái này mấy anh thanh niên hiểu rõ hơn ai hết nè). Tên khốn chồng tôi, hắn ta vừa hành sự vừa xin lỗi liên tục, đố ai mà nói ko cho được, đê tiện! 

Cuộc đi du lịch, cuộc xin lỗi hay là cuộc hấp hôn gì đó ấy vậy mà cũng trôi qua, mặc dù đã để cho hắn đè ra nhưng tôi cứ dỗi ko thôi. Hôm cuối về Việt Nam, đang ngồi trên taxi ra sân bay, Vinh chụp lấy tay của tôi, tôi cũng ko quan tâm vì mấy ngay hôm nay lúc nào ông ấy ko ôm ấp, chắc là cảm giác tội lỗi nhiều lắm. Tự nhiên tôi thấy Vinh xỏ 1 chiếc nhẫn vô ngón tay áp út của mình. Giật mình tôi hơi níu tay về nhưng Vinh cứ giữ chặt tay tôi, anh đeo xong chiếc nhẫn, cầm tay lên hôn chụt chụt, bác tài ngồi trước nhìn thấy hết cười chia sẻ, chắc bác tưởng chắc ông này cầu hôn tôi đó mà.

Chiếc nhẫn giống y chang nhẫn cưới 

– Hôm trước em liệng mất rồi mà anh lượm lại à? 

– Ở đâu ra, em quăng ra giữa đường như vậy, trời thì tối anh tìm đâu ra, cái này đặt làm lại cho em đó, anh năn nỉ, em đừng liệng nữa. 

Tôi rút tay về, trề môi. 

Về tới nhà, Vinh về nhà tôi luôn, mới mở cửa thấy 2 đứa mẹ cười chọc ghẹo 


– Thôi tui sợ cô, cô giống ai mà lì như trâu! 2 đứa đi chơi vui ko?

– (Vinh) Dạ vui mẹ, 1 phần nhờ mẹ, con cảm ơn mẹ. 

– Ủa, nhờ mẹ là sao? Bộ mẹ biết gì hả?

– Ừ, biết hết! 

– Mẹ biết hết hồi nào? 

– Mùng 1 Tết, mà thôi. Cái đó nói sau đi, bây giờ muốn về nhà chồng luôn chưa?

– Thôi, con ngủ ở đây bữa nữa. 

– Anh ngủ chung với em.

– Tuỳ anh 

– Uhm, vậy 2 đứa ăn uống chưa? Ăn thêm ko?

– Ko con ko ăn nữa, con mệt lắm con đi nằm trước. 

Nói xong tôi bỏ đồ đạc cho ông Vinh làm gì làm, tôi lên đốt nhang xong rồi vô phòng nằm. Nằm 1 hồi vẫn chưa thấy ổng lên, chắc là nói chuyện với mẹ, tôi ngủ luôn. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.