Đọc truyện Nếu Giây Phút Ấy Ta Không Gặp Nhau FULL – Chương 29: Phiên Ngoại Bản Sưu Tầm Uổng Ngưng Mi
« Đôi chân mày uốn cong vô hồn »
(Lần trước mình nhìn lướt qua nên không để ý, Trương Đức Quân là thư ký của Mộ Dung Thanh Dịch, không phải tên người vợ sau.
Xin lỗi vì sự nhầm lẫn ????)
Trời mưa suốt đêm, đến lúc bình minh cuối cùng cũng tạnh.
Nước đọng trên mái hiên vẫn còn nhỏ giọt.
Vừa tỉnh dậy còn choáng váng, mắt đờ đẫn, toàn thân đau nhức, đầu nặng như sắt, như thể vừa từ địa ngục trở về, ba hồn bảy vía còn chưa về vị trí cũ.
Cố gắng gượng dậy tinh thần, đưa tay kéo rèm cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là những mảng lá xanh còn sũng nước, nước mua đọng trên lá nhỏ giọt phát ra vài âm thanh nhẹ nhàng tràn ra khắp mặt đất.
Trên ngọn cây có tiếng chim hót nhỏ, lông vũ màu sáng.
Nắng ban mai từ phía đông chiếu xuống, hôm nay trời nắng.
Người hầu nghe thấy động tĩnh, gõ cửa, thấp giọng: “Phu nhân?”
Ống tay áo ngủ bằng vải sa tanh rộng thùng thình, đong đưa trong gió sớm.
Vạt vải chạm xuống nền nhà.
Đường viền tinh xảo trên thảm gấm như gỗ mun.
Cô mệt mỏi phiền não suy nghĩ, đẹp thì có ích gì? Giống như mặt trời mọc bên ngoài cửa sổ, trong mùa mưa Ô Trì, chỉ xuất hiện chớp nhoáng, hai giờ đồng hồ sau là mưa lại kéo đến.
Nhân sinh như những trận mưa này, vô vọng kéo dài dằng dặc.
Cô không quay đầu lại, chỉ thờ ơ nói: “Vào đi.”
Bất luận thế nào thì ngày mới cũng vẫn bắt đầu, nực cười.
Hai người hầu tay chân nhanh nhẹn giúp cô rửa mặt, một lúc sau, người làm tóc tiến lên thay cô chải đầu.
Lại có một người trang điểm.
Bận rộn cả hai tiếng đồng hồ, nhìn người trong gương xinh đẹp rạng rỡ, bản thân cũng cảm thấy không chê vào đâu được.
Thay một bộ sườn xám màu đỏ bạc chấm đen, uể oải đi xuống cầu thang.
Hầu cận Trương Đức Quân cũng đang ở đó, cung kính chào: “Phu nhân, chào buổi sáng.” Cô thở dài một hơi, bỗng nhìn thấy chiếc bật lửa bạc để trên bàn cà phê, tim đập thình thịch, trong lòng nhảy dựng, hỏi: “Về rồi à?”
Đã từ rất lâu rồi, cô không thể gọi thẳng tên của anh, không thể gọi danh hàm, càng không thể gọi “Tam công tử” như cách người thân và bạn bè của anh gọi.
Người hầu cận kia cũng biết điều này, vẫn nghiêm chỉnh đáp lại theo quy củ: “Vâng.
Sáng hôm nay tiên sinh trở về thay quần áo.
Anh ấy phải đi Lương Quan.”
Khoé miệng cô chùng xuống, “Làm gì vậy? Một tháng ở Lương Quan còn nhiều hơn thời gian về Ô Trì.”
Trương Đức Quân không buồn trả lời, biết rõ tính tình của cô đều khó chịu lúc vừa ngủ dậy, mỗi ngày đều bộc phát, dần dần mấy người phục vụ cũng giả câm giả điếc coi như không có chuyện gì.
Cô cầm cái bật lửa lên, kim loại lạnh lẽo trơn trượt, đầu ngón tay của anh cũng không có hơi ấm.
Ngón tay của anh không lúc nào ấm áp, vẫn luôn lạnh lẽo như thế, nếu vô tình chạm vào, sẽ không chút kiên nhẫn hất tay cô ra, quay lưng lại, như nhìn thấy một thứ ghê tởm nhất trên đời.
Sau này, đến cả sự chán ghét đó của anh cũng không nhìn thấy được, vĩnh viễn chỉ dành cho cô một bóng dáng xa xăm, xa như vậy, mơ hồ như vậy.
Nửa đêm tỉnh lại từ trong giấc mộng, mò mẫm đi xuống lầu.
Ánh đèn hành lang lạnh lẽo, trên tường treo rất nhiều khung ảnh gỗ đàn hương, ảnh gia đình, ảnh trưởng bối, xen lẫn cả những tấm ảnh của anh.
Anh đứng sau lưng cha mẹ, gương mặt trẻ tuổi ấy, lúc cười khẽ nhướng lông mày.
Cô từ từ áp mặt vào khung ảnh, hơi lạnh từ mặt kính thuỷ tinh từ từ xâm nhập vào làn da, giữa gương mặt và kính thuỷ tinh như có vô số loài bò sát nhỏ xíu, nước mắt chậm rãi chảy xuống…
Những hạt đá đính trên bật lửa đâm vào lòng bàn tay đau nhẹ.
Cô đột nhiên ném chiếc bật lửa ra xa, bật lửa đập vào bình hoa vang lên một tiếng.
Bình hoa hơi lung lay, có người vội vàng đỡ lấy.
Cô cười lạnh: “Đi Lương Quan làm gì? Tôi muốn xem Lương Quan có cái gì mê hoặc anh ấy đến thế?”
Trương Đức Quân không hống hách cũng chẳng cung kính nịnh bợ, chỉ nói: “Hôm nay tiên sinh đi Lương Quan có công vụ.
Chúng tôi cũng không biết chi tiết.”
“Anh?” Cô lại cười lạnh một tiếng: “Anh thì biết được cái gì? Nếu anh biết thì cũng sẽ không để rò rỉ một chữ cho tôi.
Đừng tưởng tôi không biết, các người liền xoay tôi quay vòng.
Làm tôi tức chết các người mới cao hứng.”
Trương Đức Quân chẳng nói lời nào.
Cô thở hổn hển, biết rõ mình đã mất thể diện, từ khi sinh ra đã coi trọng thể diện, tất cả mọi thứ bên ngoài đều chu toàn hào nhoáng.
Ngày đầu tiên của lễ tân hôn, cô ở biệt thự Song Kiều nghe Mộ Dung phu nhân dạy bảo.
Đối với người mẹ chồng này, cô vô cùng lo lắng, kính sợ.
Nhưng nhìn bà cũng hoà ái dễ gần, nhẹ nhàng bưng ly cà phê mỉm cười: “Người ta nói làm con dâu nhà nhà này tưởng khó mà cũng không khó, chỉ cần cô nhớ rõ hai chữ thể diện là được.”
Cô có chút sợ hãi nói: “Mong mẹ chỉ bảo.”
Mộ Dung phu nhân chỉ mỉm cười: “Làm gì cần tôi phải chỉ bảo cô? Ông nội của cô từng là đại thần Thanh triều, danh vọng không kể xiết.
Khi còn tại thế, tiên sinh luôn nói ông ấy là người chính trực thanh liêm hiếm có, đó là người cô có thể noi theo.
Tính tình của Lão Tam nóng nảy, hôm nay kết hôn với cô, người làm mẹ như tôi cũng buông lỏng được vài phần tâm tư, còn về những việc khác, cô là người thông minh, tự mình giải quyết là được.”
Cô không biết làm thế nào, mặt đỏ đến tận mang tai, vội vàng đứng dậy.
Kể từ đó, bạn bè thân hữu đều đồn là Mộ Dung phu nhân đối với cô chẳng có chút nào giả bộ tỏ ra ưu ái, chứng tỏ cũng không được yêu quý.
Cô cố hết sức lấy lòng mẹ chồng, thế nhưng bà chỉ khách khí mà lãnh đạm, cùng lắm thì tỏ ra lịch sự căn bản trước mặt người khác.
Những năm này, tác dụng duy nhất của cô chỉ là làm vật trang trí trước mắt người ngoài.
Cũng giống như mấy đồ vật bài trí kiểu Pháp đó, cách cắm hoa tinh tế kiểu Tây trên bàn trà, bức tượng hoạ tiết bồ đề trên giá gỗ đàn hương đỏ, bức « Thái Dịch Hà Phong » của Phùng Đại Hữu treo trên tường,…!Gia tộc này, không thể bắt bẻ chút nào về việc bài trí.
Những tháng đầu, ngày tháng trôi qua như giấc mộng.
Giống như đặt chân đến Thần Tiên Động Phủ, ngẫu nhiên mở một ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng ngủ, toàn là châu báu.
Người bình thường giấu bảo vật trong hầm, trong tủ sắt, vậy mà trong phòng ngủ này, dây chuyền kim cương cả chục kara cũng tuỳ tiện để ở đó.
Mặc dù cô xuất thân thế gia, nhưng ông nội cả đời thanh liêm chính trực nên không có nhiều của cải tư, vì vậy cảm thấy cái nhà này như hang động của Vua Solomon trong truyền thuyết.
Mỗi lần muốn mua thêm trang sức, công ty châu báu danh giá đều đưa lên cả danh sách dài dằng dặc để cô lựa chọn, có cả những trân bảo gia truyền quý hiếm.
Trang sức sáng chói, ngọc trai tròn, pha lê xanh trong đến mức tưởng như có thể nhỏ giọt.
Phòng để quần áo còn lớn hơn cả nhà kho, tất cả các loại áo da lông, áo khoác dài, ngắn, váy hay sườn xám đều được phân loại riêng, có người quản lý.
Bất cứ khi nào, muốn mặc bộ nào, người quản lý sẽ kiểm tra ghi chép để tìm xem bộ đồ đó ở chỗ nào.
Những ngày trong mơ, khi ấy anh đối với cô khá lịch sự, một tuần có một hai ngày ở nhà.
Thỉnh thoảng nửa đêm bỗng dưng tỉnh dậy, lúc nào cũng thấy anh lang thang trên sân thượng hút thuốc, châm hết điếu này đến điếu khác, cúi đầu đầy tâm sự…!Anh phờ phạc khiến người ta đau lòng…!Kiến thức Hán học của cô rất tốt, lúc nhỏ thường theo ông nội đọc Tứ thư, Ngũ kinh, trong thơ nhà Thanh có một dòng: “Tự thử tinh thần phi tạc dạ.
Vị thuỳ phong lộ lập trung tiêu?”
Vị thuỳ phong lộ lập trung tiêu?
(Trích “Khởi hoài” của Hoàng Cảnh Nhân.
Đêm nay trăng sao tựa như khác với đêm qua; Đêm khuya vì ai mà đứng dưới gió sương?)
Cô từng nhìn thấy bức ảnh của người con gái đó.
Đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Khi nhắc đến cô ấy, bạn bè thân hữu đều tán thưởng: “Phu nhân của Tam công tử, mỹ nhân, đích thực là mỹ nhân!”
Anh bồi hồi lang thang trong gió lạnh nửa đêm, có phải anh đang nhớ cô ấy?
Như vậy, cô làm sao có thể tranh giành được với một người đã chết?
Một vài khoảng thời gian ngọt ngào, quá ngắn ngủi, quá ít ỏi.
Cô hồi hộp chờ đợi cả đêm tân hôn, khách khứa giải tán, anh say đến mức bất tỉnh nhân sự, phải để người hầu dìu về phòng.
Chủ nhiệm Lôi Thiếu Công có chút áy náy: “Thiếu nãi nãi, thực sự xin lỗi.
Mấy vị kia không chịu buông tha cho Tam công tử, Tam công tử cũng không có cách nào.”
Cô đã quen nhìn anh mặc quân phục hoặc trường sam, bây giờ lại mặc Tây trang yên lặng ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, yên tĩnh như một đứa trẻ.
Lôi Thiếu Công khẽ cúi đầu rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn anh và cô, nghe hơi thở của anh, cô bỗng cảm thấy thanh thản.
Vinh hoa phú quý vạn người ngưỡng mộ chỉ là ở bên ngoài, cô là người duy nhất có được anh.
Thay anh cởi giày, anh cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Đột nhiên nhào đến ôm lấy cô, nhanh như vậy, ôm cô thật chặt khiến cho cô không thở nổi.
Anh chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Tố Tố, em đừng đi.
Tố Tố, em đừng đi.
Tố Tố, đừng đi…”
Dòng nước mắt nóng hổi trượt xuống, rơi xuống cổ anh.
Toàn thân anh run rẩy, môi cũng run lên.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ anh lại có lúc run rẩy thế này.
“Em đừng khóc…” Anh bỗng dưng buông tay như chạm phải khối sắt nung nóng, hoảng sợ bối rối lùi về phía sau, “Anh cách xa em rồi, Tố Tố, anh hứa, từ nay anh sẽ như vậy.
Anh sẽ cách xa em mà, chỉ cần em đừng khóc…”
Nước mắt của cô lẳng lặng tuôn rơi, đó là người con gái như thế nào mà khiến anh yêu sâu đậm đến như vậy? Một thiên chi kiêu tử, một kẻ đào hoa phong lãng, hiên ngang kiêu ngạo như anh lại có thể sẵn sàng hèn mọn đến vậy, chỉ cần cô ấy không khóc, anh sẽ cam tâm tình nguyện đứng ở phía xa?
Làm sao có thể cạnh tranh với cô ấy được?
Huống hồ, còn có một đứa trẻ như vậy…!Đứa bé kia xinh xắn vô cùng, mọi người đều nói đứa trẻ đó giống mẹ.
Cô biết con bé đó giống mẹ nó đến thế nào, vì mỗi lần anh ngẫu nhiên nhìn thấy con gái, luôn buồn buồn quay mặt đi.
Đứa trẻ kia có một đôi mắt đen trong veo khiến người ta không dám nhìn, có lẽ vì vẻ xinh xắn đáng yêu này, thuở nhỏ lại mất mẹ, được ông bà che chở bao bọc nên sau này tính cách càng ngày càng kỳ quái, lập dị.
Nghe nói khi Mộ Dung tiên sinh còn sống, những người hầu cận từng có câu nói: “Không sợ trời, không sợ đất.
Thứ nhất, sợ ngày hai mươi tám tháng Chạp âm lịch.
Thứ hai, sợ Niếp Niếp không nói lời nào.” Tại sao mấy người bọn họ sợ ngày hai mươi tám tháng Chạp? Cô không thể nào biết được.
Còn về điều thứ hai, Mộ Dung Phong cưng chiều cô cháu gái này thế nào mọi người ai cũng biết, nếu nó tự nhiên hờn dỗi không thèm để ý tới người khác, đây là chuyện quan trọng khiến người người trên dưới biệt thự Song Kiều đau đầu.
Nó là tiểu công chúa của Mộ Dung gia, Mộ Dung phu nhân và Mộ Dung tiên sinh đều yêu thương vô cùng.
Nhất là khi Mộ Dung tiên sinh qua đời, phu nhân lạnh lẽo cô đơn nên càng dốc lòng yêu chiều dạy dỗ đứa nhỏ này.
Chỉ là lấy lòng Mộ Dung phu nhân đã khó, lấy lòng đứa nhỏ này còn khó hơn.
Lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt của nó toàn thù địch.
“Cô sẽ gả cho cha tôi?”
Hung hăng như vậy, cô bỗng nhiên chột dạ.
Cũng không hiểu vì sao đứa trẻ này khinh người như thế, chỉ đáp: “Phải.”
Đứa trẻ kia mỉm cười, trong phút chốc điềm tĩnh như thiên sứ, khiến cho cô nhất thời ngạc nhiên.
Cô chưa từng thấy đứa trẻ nào xinh xắn như vậy, cái miệng nhỏ thanh tú như hồng lăng lại phun ra lời nói phũ phàng: “Đừng có mơ.
Cha không yêu cô đâu, cha sẽ không bao giờ yêu cô.
Cha chỉ yêu mẹ.
Dù mẹ đã mất nhưng linh hồn của mẹ vẫn ở đây! Ở ngay chỗ này!”
Có tiếng động.
Cô chưa kịp nói gì, anh đã khinh thường quay lưng bước đi.
Toàn thân lạnh như băng đứng ở nơi đó.
Đúng vậy, Nhâm Tố Tố đã chết rồi, nhưng linh hồn cô ấy vẫn ở đây, lạnh lùng nhìn cô, nhìn cô giãy giụa.
Dù là thời điểm cô và anh thân mật nhất, Nhâm Tố Tố vẫn ở đây, lạnh lùng chắn giữa cô và anh.
Lại lần nữa tỉnh lại trong cơn ác mộng, đầu đầy mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, tứ chi lạnh như băng, cả căn phòng chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo, chỉ có một mình cô nằm trên chiếc giường lớn.
Anh ở đâu? Anh đâu rồi?
Cô mặc kệ tất cả, bất luận là mấy giờ rồi, nhấc máy nói: “Tôi muốn tìm anh ấy.” Tổng đài lịch sự: “Phu nhân, xin hỏi muốn gọi đi đâu?” Thanh âm của cô sắc lạnh: “Anh ấy ở đâu? Tôi muốn tìm anh ấy, các người gọi anh ấy tới nghe điện thoại đi.
Anh ấy ở đâu?”
Anh ấy ở đâu? Anh ấy ở đâu?
Nửa đêm hôm đó, cuối cùng cũng tìm được anh.
Giọng nói của anh xa xăm mơ hồ: “Muộn như vậy rồi.
Chuyện gì?” Cô cầm ống nghe, nước mắt trực trào: “Em sợ lắm.
Anh về đi, được không?”
Anh yên lặng một lát, cô áp sát ống nghe, dường như làm thế thì có thể gần anh hơn một chút.
Qua ống nghe có thể nghe thấy hơi thở của anh, gần như vậy, lại xa như vậy, cô muốn khóc, bỗng nghe cạch một tiếng, anh đã dập điện thoại.
Thật tàn nhẫn.
Chỉ còn lại âm thanh đường dây bận.
Ánh trăng ảm đạm, phủ lên bàn tay cô, hiện lên một mảng trắng xanh, cảnh đêm như nước, yên tĩnh khiến cho người ta hốt hoảng.
Cô nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Đặt tay lên ngực, nơi đó đã bị người ta moi ra, trống rỗng sợ hãi, không…!không còn sợ hãi, chỉ tuyệt vọng hư không.
Thỉnh thoảng cũng có lúc anh đối xử với cô rất tốt.
Một hôm đang tìm sách trong phòng, anh đi ngang qua cửa, nhìn thấy cô từ xa còn mỉm cười với cô.
Năm đó anh đã giữ chức vụ Tổng tham mưu trưởng, chức vụ càng cao càng ít khi thấy anh cười.
Vào lúc hoàng hôn, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, kệ sách chia cắt ánh sáng và bóng tối.
Căn phòng mờ tối không rõ ràng.
Anh cười nhìn rất đẹp.
Phía sau có ánh đèn chiếu xuống lối đi, chiếu vào dáng người anh ưu nhã như cây ngọc bích đón gió.
Tim cô đột nhiên nhảy dựng, tựa vào giá sách, quên cả bỏ cuốn sách trên tay xuống, đưa tay chống cằm.
Anh đứng ở cửa, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hoà đến ngạc nhiên: “Em đang đọc sách gì vậy?”
Giọng cô cũng nhẹ nhàng mềm mại: “Thái Bình Quảng Tiêu.”
Anh “Ồ” một tiếng, lặng lẽ đứng đó, trong mắt có một sự quyến luyến không nỡ rời xa rất khó giải thích.
Anh đứng ở đó rất lâu, không động đậy, cô cũng không động đậy.
Một hồi lâu, anh mới nói: “Em đừng đọc sách nữa, đau mắt.”
Cô vội vàng nói: “Vậy em bật đèn.”
Công tắc đèn ngay cạnh tay cô, vừa bật công tắc, vô số đèn trên trần nhà sáng lên, thư phòng sáng rõ như ban ngày.
Cô bỗng thấy trong mắt anh có cái gì đó tan vỡ sụp đổ, khí lạnh dần dần nổi lên.
Anh lại cách xa cô ngàn vạn dặm, anh với người khi nãy giống như là hai con người hoàn toàn khác nhau, lạnh lùng xoay người bước đi không nói lời nào.
Vậy đấy, thế là hết…!Quên đi.
Dần dần cô cũng trở nên lười biếng chán nản, tìm người đến chơi mạt chược.
Mặc dù thua suốt nhưng cô vẫn chơi cả đêm, đến khi tờ mờ sáng, ai nấy đều kiệt sức, giải tán, mí mắt díu vào nhau, cô có thể về phòng ngủ một giấc thật say.
Thật tuyệt.
Thường xuyên qua lại, nhà cũng náo nhiệt hẳn lên.
Mấy vị phu nhân thường xuyên lui tới, có quan hệ tốt với cô nhất là Ngô phu nhân.
Đó là người vợ tái hôn của Ngô tư lệnh, trong đám người này là người trẻ tuổi nhất, còn nhỏ hơn cô một tuổi, nói chuyện rất ăn ý.
Ngày thường Ngô phu nhân cũng xinh đẹp ngọt ngào, cùng cô dùng bữa trà trưa.
Ngồi bó gối trên ghế sofa, lười biếng nghịch chuỗi hạt trên cổ tay, nói: “Chị thật thà quá!”
Ngoài Ngô phu nhân, không có ai dùng khẩu khí này nói chuyện với cô.
Mộ Dung Thanh Dịch chỉ là Phó chủ tịch Uỷ ban Hành chính, nhưng Chủ tịch trên danh nghĩa là Thẩm Gia Bình tư chất cũng tầm thường, gặp chuyện chỉ biết lắc đầu, nên còn có biệt danh là “Thẩm lắc đầu”.
Hơn nữa tuổi tác đã cao, lá gan thì bé, một năm thì đến nửa năm ở bệnh viện Giang Sơn.
Mà Mộ Dung Thanh Dịch còn kiêm Chủ tịch Uỷ ban Chấp hành, thực quyền nằm trong tay anh, chuyện này ai cũng nhìn ra được.
Cô còn nghe nói năm xưa Mộ Dung Phong để Thẩm lắc đầu làm chủ tịch Uỷ ban Hành chính thực chất là để dọn sẵn đường cho Mộ Dung Thanh Dịch.
Mọi người đều một hai tiếng “Thiếu phu nhân” lấy lòng cô, vì quan hệ của anh nên ai cũng tỏ ra cung kính.
Buồn cười thật, dù muốn hay không thì cũng do anh.
Cô cúi đầu uống trà, “Không thật thà thì có thể làm gì nữa?”
Ngô phu nhân hơi nghiêng người về phía trước, “Em nghe nói vị Thiếu nãi nãi trước kia còn thật thà hơn, nhưng mà mọi người từ trên xuống dưới ai cũng thích cô ấy.
Em thấy cũng quá khoa trương thôi, nghe nói năm đó Tam công tử còn đòi ly hôn, náo loạn đến tai tiên sinh, kết quả tiên sinh không cho phép.
Vụ đó phu nhân với tiên sinh còn cãi nhau một trận, cuối cùng không ly hôn nữa.”
Hồng trà ngọt, vậy mà đắng chát trong miệng.
“Đương nhiên không cho ly hôn rồi.
Sao có thể ly hôn được?”
Ngô phu nhân thấy ngữ khí của cô hơi mất tự nhiên, thế là an ủi: “Không sao, dù sao cô ấy cũng không có ở đây.
Yên tâm đi.
Đàn ông mà, còn trẻ là như vậy, vài năm nữa có con rồi tự khắc sẽ an phận.” Lại hiếu kỳ hỏi: “Phu nhân thích trẻ con như vậy, cưng chiều đứa nhỏ kia giống như công chúa vậy, sao chị không sinh vài đứa đi? Không cần phải nói, chắc chắn trong nhà náo nhiệt hẳn lên.”
Con? Làm sao có thể có con được? Vô thức vuốt nhẹ tóc mai bên thái dương, một cái kẹp tóc màu đỏ san hô, lạnh lẽo chạm vào gương mặt nóng rực.
Cô phải tính xem đã bao lâu rồi không gặp anh.
Một tháng hay hai tháng? Là một tháng lẻ mười sáu ngày.
Lần trước nhìn thấy anh là lúc Uỷ ban Hành chính tổ chức tiệc Trung thu, các Uỷ viên đều đem theo gia đình tới tham dự.
Mấy dịp trọng đại hàng năm, anh chỉ sai người báo cho cô một tiếng, sẽ có người an bài mọi việc.
Hai người gặp nhau bên ngoài yến tiệc rồi cùng đi vào, phóng viên nối tiếp ánh đèn huỳnh quang.
Trong mắt người ngoài, có phải cũng khá giống một đôi vợ chồng ân ái?
Vậy cũng gần hai tháng không gặp anh.
Thế còn lần cuối anh về nhà ngủ là lúc nào? Hai tháng trước hay ba tháng trước? Thực ra ban đêm anh quay về cô cũng không biết rõ, biệt thự lớn như vậy, phòng ngủ của hai người lại ở hai tầng lầu khác nhau, vô tình thấy có thêm người trực ban mới biết anh về.
Nghe thấy một hai lời bàn tán, nói dạo này anh thích một thư ký ở Bộ Tổng tham mưu, hình như họ Vương.
Ngô phu nhân cũng không nhịn được nhắc nhở: “Vị Vương tiểu thư kia đúng là ghê gớm.
Nghe nói Tam công tử đi đâu cũng mang theo cô ta.
Hai người họ còn ở Thuỵ Tuệ một thời gian.” Cô cũng chẳng buồn để ý, nhiều năm như vậy cũng bình tĩnh thong dong.
Anh ham thứ mới lạ, quốc sắc mỹ nhân gì thì cũng chỉ được tầm hai, ba tháng rồi lại vứt bỏ quên luôn.
Cô buồn buồn suy nghĩ, bởi vì dù có đẹp đến thế nào cũng làm sao sánh bằng Nhâm Tố Tố? Người ấy đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
So với Nhâm Tố Tố, cả những người con gái kia và cô cũng chỉ là kẻ phàm tục, nên anh ở giữa ngàn hoa không đụng lá.
Cô chỉ cảm thấy thoải mái, thật tốt, cô không thắng được, cũng không một ai thắng được.
Chỉ trừ Nhâm Tố Tố.
Ngày Mộ Dung phu nhân qua đời, lúc đó anh đã nắm giữ chức vụ Tham mưu Chủ tịch Hội đồng Nhân sự vài năm.
Vì vậy thời điểm tổ chức tang lễ, biệt thự Song Kiều nằm trên Ngân Sơn mùa tuyết, phồn hoa như nước.
Mặc dù mọi chuyện đều được người ta sắp xếp an bài, nhưng bọn họ vẫn đem mấy chuyện vặt vãnh ấy xin ý kiến của cô trên danh nghĩa.
Hơn nửa tháng nay cô giống như bị rút cạn sức lực, sau ngày đưa tang khoảng một tuần, khuôn mặt lúc nào cũng ảm đạm bi thương.
Cũng không phải giả vờ, đến sức lực để giả vờ cũng không có.
Đoàn xe chạy khỏi Song Kiều trong tiếng nhạc tang lễ buồn, xe ô tô khẽ rung lên.
Cô vô tình xoay mặt lại, thấy anh ngồi bên cạnh, chậm rãi rơi nước mắt.
Cô chưa từng thấy anh khóc.
Phu nhân bị một cơn đau tim vào sáng sớm, không bao giờ tỉnh lại.
Khi cô đến nơi, anh đã vội vã từ Bang Tây trở về Ô Trì.
Lúc anh về đến Song Kiều, bác sĩ đã tuyên bố ngừng điều trị.
Anh lặng lẽ đứng trước giường mẹ, một lúc lâu sau cô mới nghe thấy tiếng anh thì thầm: “Mẹ ơi.” Giống như một đứa trẻ mơ hồ bất lực, cô biết đó là tiếng Ủng Nam.
Thỉnh thoảng anh dành thời gian ở bên mẹ, mẹ con họ lại vui vẻ nói chuyện bằng giọng Ủng Nam.
Lúc ấy họ vô cùng hạnh phúc.
Cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ khóc, vốn dĩ cho rằng anh sinh ra trong gia đình quyền quý, từ nhỏ đã là công tử quý tộc, vạn người bên ngoài kính ngưỡng không thôi.
Hoá ra anh cũng chỉ giống như cô, cũng có lúc đau buồn cực điểm, cũng có lúc rơi lệ.
Khoảng khắc ấy khiến cô mềm lòng, băng tuyết tích tụ bao năm lặng lẽ tan ra.
Cô nghĩ anh khó tính như vậy vì chức vụ ngày càng cao, càng lúc càng bận rộn.
Hầu như chưa bao giờ thấy anh cười một cách thoải mái.
Nụ cười trước mặt người khác chỉ là hư vô, trong đó luôn mang theo một tia ủ rũ.
Sau đám tang không cần túc trực bên linh cữu, hơn một tháng sau mới lại thấy anh.
Ngày ấy đúng vào ngày sinh nhật của anh, sau khi trở về cũng không ăn cơm chiều, nhốt mình trong thư phòng.
Chủ nhiệm Lôi Thiếu Công lo lắng đi đi lại lại trên hành lang, cô vừa xuống lầu nhìn thấy liền nói: “Tôi đi xem một chút.” Lôi chủ nhiệm cười nhẹ: “Không bằng chúng ta mời Đại tiểu thư đi xem một chút?” Cô kiên định nói: “Đưa chìa khoá cho tôi.” Anh ta đành phải đưa cho cô.
Anh chưa thay quần áo, vẫn mặc quân phục ngồi sâu ở góc ghế sofa, giống như mắc kẹt ở đó.
Cô nhẹ nhàng bước lại gần, phát hiện ra anh khẽ nhắm mắt ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Một tay chống trên thành ghế, một tay tuỳ tiện để ngang trước ngực, không cả cởi găng tay ra.
Rèm buông xuống, đèn không bật, cô lặng lẽ đứng sau anh, anh nhẹ nhàng hô hấp, bình tĩnh an ổn.
Trong ánh sáng mờ ảo nhìn không rõ, đường nét trên gương mặt anh cũng mơ hồ, dù đã lâu không nhìn thấy, cô cũng biết đôi lông mày đang khẽ động, biết sống mũi thẳng tắp, bờ môi khẽ cong lên của anh.
Cô giống như đứa trẻ nhà nghèo lặng lẽ nhìn gánh hàng rong bán kẹo đường xa xỉ, tuy biết không bao giờ có được nhưng lại cảm thấy ngọt ngào.
Cô nín thở, một lúc lâu mới dám đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai anh.
Thân thể của anh hơi động, dường như đã tỉnh, nhưng không mở mắt, nắm lấy tay cô.
“Tố Tố?”
Bất cứ nơi nào!
Người con gái đã chết ấy ở bất cứ nói nào, khắp mọi nơi, nhiều năm như vậy vẫn không buông tha cho cô.
Cô giật mạnh tay, cuối cùng anh cũng hoàn toàn tỉnh lại, gương mặt không có chút biểu cảm: “Ai bảo cô vào?”
Ngay cả thư ký của anh còn được coi trọng hơn cô.
Cơn giận tích tụ nhiều năm cuối cùng cũng bùng lên.
“Mộ Dung Thanh Dịch, Nhâm Tố Tố đã chết từ lâu rồi, bây giờ em mới là vợ anh!”
Anh thờ ơ nói: “Tốt nhất cô nên hiểu rõ, tôi chưa từng thừa nhận cô là vợ tôi.
Cùng lắm cô chỉ có danh nghĩa là phu nhân của Mộ Dung Thanh Dịch.”
Tuyệt vọng ớn lạnh dâng lên.
Sau ngần ấy năm, ngần ấy năm, anh có thể nói ra một câu như vậy.
Cô chưa bao giờ thực sự là vợ của anh, nhưng anh không cần phải nói ra một cách tàn nhẫn như vậy.
Nhẫn tâm khinh thường nhìn cô, tất cả chỉ là hai chữ thể diện, nhấm chìm cô trong vực thẳm lạnh lẽo vô tận.
Không thở được, không thể cử động, bốn phía đều là hơi lạnh thấu xương, lạnh lẽo bao phủ cả cơ thể.
Cô cuồng loạn nguyền rủa: “Mộ Dung Thanh Dịch, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận.
Dù tôi có xuống địa ngục cũng phải kéo anh xuống cùng!”
Anh cười nhạt: “Đáng tiếc, tôi đã ở trong địa ngục từ lâu rồi.”
Một câu bâng quơ nhẹ nhàng, không chút quan tâm.
Anh đã ở trong địa ngục rồi, còn cô?
Cô biết rõ mình cũng đã chìm sâu vào địa ngục.