Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Chương 15


Bạn đang đọc Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào: Chương 15

chap 15
“Phòng cậu chật nhỉ?” Cảm tưởng của Karin khi bước vào phòng tôi. “Thế nhưng trông gọn gàng hơn tớ nghĩ.”
Tôi vừa đá mấy cuốn tập chí thủy sinh dưới chân vào gầm giường vừa nói với Karin. “Vì tớ không dẹp gọn thì cũng chẳng có chỗ mà ngủ.”
“Cái giường dễ thương quá.”
“Ừ, mặc dù thân hình tớ thế này nằm lên giường đơn cũng khá khó chịu đấy.”
Karin ngồi xuống giường một lần nữa rồi nhìn xung quanh phòng, “Nhưng mà trông hay lắm. Cảm giác đây đúng là phòng của con trai.”
“Toàn đồ tạp nham thôi.”
“Bên trong là phòng bếp?”
“Ừ, cả phòng tắm và phòng vệ sinh nữa.”
“Thế này tương đương với phòng 1K ở các căn hộ cho thuê đấy nhỉ?”
“Tớ định lúc nào đó xây thêm phòng nữa. Vẫn còn chỗ trống mà.”
“Ồ, nghe hay đấy. Cậu tiết kiệm tiền rồi làm hả?”
“Ừ. Đúng ra là, khi nào kết hôn…”
“À, vậy hả. Ừ đúng rồi nhỉ, ra là vậy.” Karin làm bộ phủi bụi trên giường một cách vô nghĩa.
“Bỏ qua chuyện đó đi,” tôi nói rồi chỉ tay lên bức tường phía cuối giường. “Cậu nhìn cái này đi.”
“Cái gì thế?”
Karin bò đến phía đuôi giường rồi làm động tác quỳ gối khi gần đến mép. Khi trông thấy thứ tôi muốn cô xem, cô nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, “Cái này…”
“Đúng rồi đấy,” tôi xác nhận. “Là bức tranh Yuji vẽ. Tranh vẽ phong cảnh thị trấn mà cậu ấy tặng tớ hôm chia tay.”
Karin chăm chú ngắm nhìn bức tranh.
“Phong cảnh nhìn từ phòng tớ đấy.”
“Ừ, tớ nhớ. Tớ đã nhìn thấy nó lúc đến phòng cậu.” Karin đưa tay khẽ sờ vào khung tranh. “Nhớ quá…”
“Treo trên tường như thế này có cảm giác như là ở đó có một khung cửa sổ và bọn mình đang ngắm phong cảnh của thị trấn ấy phải không?”
“Đúng rồi đấy. Thời gian và không gian có thay đổi nhưng đây vẫn là khung cảnh của hồi đó.”
“Đồng lúa trải rộng mênh mông, mùa đông thì lạnh ơi là lạnh.”
“Thế nên ba đứa trẻ và một con vật lúc nào cũng co ro trong cái ống bê tông cốt thép nhỉ.”
“Hằng ngày mình nói chuyện gì ấy nhỉ?”
“Đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Nhưng vui lắm ấy.”
“Mùa hè thì bọn mình đi lấy thủy sinh nhỉ?”
“Diệp tài hồng…”
“Đúng rồi. Cả cỏ thìa và thủy phỉ.”
“Bọn mình còn đi bắt đom đóm nữa. Ba đứa nắm tay nhau trong đêm tối…”
“Tớ muốn trở về ngày xưa quá,” Karin nói. “Giờ mà đi xuyên qua bức tranh này rồi quay về thị trấn năm nào thì tuyệt.”
“Tớ cũng rất hay nghĩ vậy. Tớ không hiểu vì sao mình vẫn trẻ thế này mà đã có sở thích hoài cổ.”
“Nhưng ông nhà văn Proust khi bắt đầu viết tiểu thuyết Đi tìm thời gian đã mất cũng mới khoảng ba mươi tuổi thôi mà. Đây là bản năng của con người đấy chứ.”
“Lội ngược thời gian? Nghe như bản năng trở về tổ của loài cá hồi ấy nhỉ?”
“Lực hướng tâm sinh ra càng lâu, thì càng đi xa nó càng trở nên mạnh mẽ. Lực này có quan hệ tỉ lệ nghịch với khoảng cách.”
“Thế nghĩa là càng ngày cảm xúc nhớ nhung càng lớn phải không?”
“Phải, sẽ bị hấp dẫn bởi những điều như tình cảm ấm áp của mẹ thuở ấu thơ hay những bài hát mình nghe thời bé.”
“Và rồi chúng ta luôn quay lại với mối tình đầu.”
“Ừ, như hai đứa mình.”
Karin ra khỏi giường, hỏi tôi. “Tớ mượn phòng tắm được không?”
Bị bất ngờ, tôi phải mất một lúc mới trả lời được, “Ừ, được mà.”
“Cậu đừng có kỳ vọng quá mức. Tớ chỉ muốn tắm sạch trước khi chìm vào giấc ngủ mà thôi.”
“À, dĩ nhiên rồi.”
“Dĩ nhiên?”
“Dĩ nhiên là tớ nghĩ như vậy.”
Karin cười khúc khích đoạn lấy tay đẩy ngực tôi, đi vụt ngang qua. Tôi như bị hút kiệt sinh khí, cứ ngồi phịch xuống mép giường. Giọng Karin vọng ra từ phòng tắm. “Trong này cũng sạch đấy chứ.”
Bị câu nói ấy dẫn dụ, tôi đưa mắt nhìn vào phía bên trong bếp thì đúng lúc Karin đang cởi quần jeans. Mắt tôi lỡ bị hút vào bởi vòng ba trông có vẻ nặng hơn tôi tưởng tượng. Nhận ra ánh mắt của tôi, Karin ra chiều hớn hở, “Không vấn đề gì. Nhìn là tự do mà. Lần cuối cùng cậu được nhìn đấy.”

“À không không,” tôi nói.
“Cái gì mà không không hả?”
Cô đá bay chiếc quần jeans mắc trên đầu ngón chân. Chiếc quần vẽ thành đường vòng cung rồi biến khỏi tầm mắt tôi.
“À không… Tớ đang nghĩ hông của cậu trông chắc nhỉ.”
Karin nói, “95 đấy”. Xỏ ngón tay vào bên trong chiếc quần lót trắng, cô quay về phía tôi, “Là số đo vòng mông. Nhỏ hơn Jenifer Lopez khoảng ba xentimét. Ngoài ra còn gì nữa?”
“À không, hết rồi. Thế là đủ rồi.”
“Chà chà, cậu chẳng có ham muốn gì cả.”
Karin bỏ ngón tay ra khỏi quần lót, cứ thế túm lấy gấu áo sơ mi rồi cởi phăng ra, phô bày lỗ rốn nằm theo chiều dọc và chiếc áo lót thiết kế đơn giản. Bầu ngực tròn căng rất giống gò má Karin, sáng mịn như tờ giấy Kent. Tôi chợt nhớ lại mùa hè năm mười bốn tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Karin trong bộ áo tắm ở hồ nước nằm giữa khu rừng. Sau mười lăm năm, cô trưởng thành lên khá nhiều. Mà không, diễn tả là “khá” còn quá khiêm tốn. Thân hình mảnh khảnh như búp bê vải của Karin giờ trông giống hệt nữ thần tình yêu sinh ra từ bọt biển.
“Tớ hơi béo lên,” Karin nói.
Thấy cô vòng tay ra sau lưng định cởi áo lót, tôi bèn chuyển ánh mắt nhìn xuống sàn nhà. Karin đã nói “Nhìn là tự do” nên tôi cũng chẳng cần thiết phải làm như vậy, thế nhưng tôi đã đến điểm giới hạn của con người mình. Karin không hề ngại ngùng, tiếp tục nói, “Tại tớ ăn buffet bánh ngọt bốn lần cơ đấy. Ngon quá đi mất. Nếu để đổi với niềm hạnh phúc đó thì hai xăngtimét vòng eo là quá rẻ.”
“Cậu tăng hai xentimét sao?”
“Ừ. Tớ lỡ vượt qua đầu 6 rồi đấy. Nhưng mà giờ cũng chẳng có ai để ý đến chuyện đó nữa đâu.”
“Không, có tớ vẫn để ý mà. Mọi thứ của Karin.”
“Vậy hả?”
Tôi ngẩng mặt lên, nhìn trân trân vào khoảng không gian mơ hồ giữa tôi và Karin. Tôi lờ mờ nhìn thấy cô đang khom người, cởi chiếc quần lót ra khỏi chân.
“Đúng thế thật.” Tôi nói.
“Đúng thế thật?”
“Đúng là hai xentimét.”
Karin cất giọng hừ hừ như đe dọa, nhưng liền đó lại cười hì hì, “Này, tớ có việc nhờ cậu.”
“Gì thế?”
“Cậu xuống dưới nhà lấy đồ lót cho tớ thay được không? Tớ lỡ quên mất rồi.”
“Ừ, được thôi.”
“Đồ chuẩn bị sẵn cho hôm nay, tớ để trong ngăn nhỏ của túi xách ấy.”
Câu nói kéo tôi trở lại hiện thực. Karin nói như thể đó là bộ váy mặc đi dự tiệc, nhưng ý nghĩa của từ “đồ lót” này thực tế còn nặng nề hơn nhiều.
Tôi đứng dậy và đi về phía cửa thông xuống tầng dưới. Đặt tay lên nắm đấm cửa, đúng lúc sắp đẩy cửa ra, tôi quay người lại, chạm mắt với Karin đang không mặc gì trên người. Cô bắt chéo chân, dựa sát vào bức tường và lấy một tay che ngực. Như biết tôi quay lại, cô nở nụ cười gượng gạo và phe phẩy bàn tay còn lại trước mặt. Tôi vội vã quay người ra trước rồi chạy như bay xuống cầu thang.
Bước vào trong quầy, tôi tìm túi xách của Karin. Nó được đẩy vào phía dưới gầm ghế đẩu. Karin bảo ở ngăn nhỏ nên tôi mở phéc mơ tuya bên hông và tìm thử. Trong ngăn đầu tiên là con dao vạn năng. Cái này không phải. Tôi mở tiếp phéc mơ tuya bên cạnh, thử cho tay vào trong. Cảm giác có vẻ là sách. Tôi thử lấy xem, thì ra là cuốn Đậu phộng bản mới. Tôi liền nhớ ra. Đây là cuốn sách lúc nào cô cũng đọc ở “phòng khách” của bãi rác. Karin nói cô có mấy chục cuốn trong xê ri truyện này. Đây có lẽ là một trong số đó. Nó rất cũ nhưng có thể thấy người dùng giữ nó vô cùng cẩn thận. Cảm giác thân thương, tôi lật từng trang sách, bỗng một thứ gì đó giống thẻ nhỏ rơi ra sàn nhà, có lẽ dùng để đánh dấu trang. Tôi nhặt lên và nhìn vào đó, chỉ tích tắc mọi suy nghĩ chạy loạn lên trong cái đầu vốn đã đần độn của tôi.
Làm thế nào mà bức ảnh này lại có thể di chuyển từ căn phòng của tôi ở chung cư để vào được cuốn Đậu phộng?
Đương nhiên đây là bức ảnh tôi và Karin tạt nước vào nhau bên hồ nước trong rừng mà tôi nhắc đến.
Thế nhưng thử suy nghĩ kỹ, ảnh này không phải chỉ có mỗi một tấm trên đời. Tôi phải mất mấy giây mới nhận ra điều đó, Karin đã rửa thêm một tấm nữa để kẹp vào cuốn sách và luôn mang theo bên người. Đây lại là sự ngẫu nhiên được sắp đặt tuyệt vời. Trong mười lăm năm, (có lẽ) tấm ảnh mà cả hai chúng tôi luôn luôn ngắm nhìn để nhớ về mối tình đầu hoàn toàn giống nhau. Khi nghe bố kể chuyện về tấm ảnh, không biết Karin đã nghĩ như thế nào về một mảnh của cặp song sinh đang cất gọn gàng trong túi xách nhỉ? Nhớ lại đôi môi mím chặt của Karin, có lẽ với cô đó là một sự thật vô cùng ngượng ngùng. Nếu là Karin, có vẻ như cô sẽ bảo “Hắn có vẻ không phải kiểu người như thế”. Tôi cũng nghĩ như vậy nên thấy vô cùng bất ngờ. Không hiểu sao tôi còn ngượng ngùng hơn, mặt nóng bừng. Xem trộm bức ảnh, biết được tình cảm của Karin không hiểu sao còn làm trống ngực tôi đập mạnh hơn cả khi được cô tỏ tình. Karin khi khỏa thân, cả thể xác và tâm hồn ấy đều vô cùng dễ thương và khiến tôi bị kích thích.
Nhận ra đã mất khá nhiều thời gian, tôi vội vã đặt bức ảnh và cuốn sách vào chỗ cũ rồi chuyển sang chiếc phéc mơ tuya cuối cùng. Tôi thử đưa tay vào trong. Cảm giác có gì đó mềm mại. Tôi lấy ra, một chiếc túi bằng ren. Miệng túi được cột lại bằng dây. Nhìn vào bên trong tôi thấy chiếc quần lót đơn giản, không trang trí. Dĩ nhiên nó là hàng mới chưa từng mặc. Nếu không phải vậy thì Karin đã chẳng nhờ tôi. Karin sẽ mặc chiếc quần lót này và bước vào giấc ngủ dài. Nghĩ vậy, tôi lại thấy mảnh vải trắng mềm mại này thật giống trang phục trong một nghi thức thần thánh, hay bộ váy mặc khi lên thiên đường. Tôi tự ý vẽ ra trong đầu hình ảnh Karin đang ngủ trong chiếc quần lót rồi tự khoe với mình “Xem kìa”. Karin đẹp đến nghẹt thở, nhưng đồng thời hình ảnh đó cũng gợi đến “cái chết” và làm tôi buồn vô hạn. Nói sau bây giờ nhỉ, nó khiến tôi có cảm giác nặng trĩu, không phải vì Karin mà chính vì cụm từ “xa cách vĩnh viễn”. Tôi nhắm nghiền mắt, cố đuổi theo bóng dáng cô ở phía bên kia khung cảnh tối đen. Nhưng thứ hiện ra là dư ảnh của Karin đang mỉm cười trong phòng tắm. Dưới lỗ rốn dài, đám lông mu tạo thành hình uốn khúc mềm mại trông như thủy sinh dưới đáy con suối.
Trở lại tầng hai rồi cứ thế đi về phía phòng tắm. Karin đang dùng vòi sen phía sau cửa kính mờ.
“Cậu lâu thế. Không biết chỗ hả?” Bóng Karin động đậy, tôi biết cô đang quay về phía tôi.
“À không, không sao. Tớ để ở đây nhé.”
“Cảm ơn cậu. Xin lỗi.”
“À, không có gì.”
“Tớ thì nghĩ là cậu có quá nhiều thông tin ấy chứ.”
“Cậu đừng có mà xem thường tớ.”
Nghe tôi nói, Karin cười vui vẻ. Đúng vậy, hãy giữ trạng thái này đến phút cuối cùng. Tôi vừa nghĩ vừa quay trở về phòng.
Tôi ngồi xuống giường, quẩn quanh suy nghĩ về thời gian còn lại, về chặng đường dài phía trước và về thế giới giấc mơ kỳ lạ mà Karin kể. Thoạt tiên, câu chuyện xem chừng khó tin, nhưng tôi cũng nhận ra rằng bản thân tôi đang cố tin vào nó. Giả sử nó tồn tại một cách “khách quan” thì quả thật là một điều đáng an ủi. Chắc tôi có thể thở phào nhẹ nhõm hơn bây giờ.
Bỗng nhiên tôi nhìn lên, Karin đang đứng trước mặt tôi. Cô mặc chiếc áo phông hình con Trash bên ngoài đồ lót. Ở giữa hai điểm gồ lên trên ngực, vẻ mặt con Trash trông khá là bối rối.
“Tớ mượn của cậu đấy.” Karin nói. “Tớ thấy có những bốn chiếc áo phông giống nhau được phơi khô.”
“Ừ. Áo ngủ kiêm luôn áo mặc trong phòng của tớ đấy. Có bảy chiếc, thường thì một tuần tớ gom làm hai lần giặt.”
“Nhìn kỹ thì thấy cả số xê ri in dưới con Trash này. Cái này là số 28.”
“Tớ in ba mươi chiếc để phát hôm kỷ niệm khai trương cửa hàng. Còn thừa bảy chiếc, tớ dành cho tớ.”
“Thế tức là chỉ có hai mươi ba cái là có người nhận thôi hả?”
“Hình như thế.”
Karin ngước lên trời, dang rộng hai tay trước ngực như một ảo thuật gia. “Vậy thì, kế hoạch tăng phòng ở của cậu có vẻ vẫn còn xa lắm nhỉ?”

“Chính là như vậy.”
Karin ngồi xuống, cách tôi khoảng năm mươi xăngtimét, lấy mông làm trụ, cô xoay một vòng rồi nằm xuống giường. Thở mội tiếng “phù,” cô nói “Dễ chịu quá.” Tôi quay lại, chiếc áo phông đã lên môt đoạn khá rộng, để lộ ra quần lót và phần bụng dưới mềm mại.
“Như thế này cậu có phiền không?” Karin hỏi. “Tớ định khuyến mại cho cậu thêm một ít.”
“À không phiền, tớ cảm thấy cảm xúc dâng trào, kèm thêm cả phát hiện mới lạ là Karin ngày nào đã trở nên như thế này.”
“Cậu có muốn làm tình không?”
Karin hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. Thấy tôi ngập ngừng, Karin đón trước, “Tớ muốn làm. Tớ muốn được cậu ôm. Thế nhưng, tớ tuyệt đối không thể để mang thai. Bụng to lên lúc tớ đang ngủ thì phiền lắm.”
“Ừ, đúng rồi.”
“Cậu có biết câu chuyện về cô công chúa Ibara không?” Karin hỏi.
“Không, tớ không biết.”
“Nó nằm trong bộ truyện cổ Grim đấy. Chỉ vì làm bà phù thủy nổi giận, cô công chúa đã bị yểm bùa. Cô bị chiếc thoi quay tơ đâm vào ngón tay và chìm vào giấc ngủ trăm năm.”
“À, là truyện Công chúa ngủ trong rừng phải không?”
“Ừ, nhưng đó là bản của Pháp. Bản của Ý còn kinh hơn nhiều.”
“Kinh thế nào?”
“Tới đoạn chìm vào giấc ngủ thì đại khái giống nhau nhưng đến đoạn đó có một nhà vua đến thăm.”
“À.”
“Nhà vua đó ghê gớm lắm nhé. Ông ta đã làm công chúa mang bầu. Và cứ rời xa công chúa thì nhà vua sẽ quên sạch mọi chuyện.”
Ra vậy. Tôi đã hiểu lý do Karin đưa ra câu chuyện.
Dù vậy, hành vi bừa bãi của nhà vua này khác xa quy phạm hành động của tôi, tôi không tin cho lắm. Kể cả đó có là truyện tưởng tượng đi chăng nữa.
Làm cho công chúa đang ngủ mang bầu?
“Và rồi cô công chúa sinh hạ một cặp song sinh trong khi vẫn đang ngủ. Hai đứa trẻ bú sữa mẹ và trưởng thành như bình thường.”
“Vậy thì giỏi quá nhỉ?”
“Ừ, bọn trẻ rất tự lập.”
“Giống con của loài nhện.”
Karin hơi nhăn mũi trước câu nói của tôi nhưng ngay lập tức trở về vẻ mặt bình thường. “Đoạn tiếp đó thú vị lắm. Bọn trẻ định tìm bú sữa mẹ nhưng cắn nhầm vào đầu ngón tay của cô công chúa. Và rồi đầu nhọn hay sợi tơ gì đó ở đầu ngón tay tuột ra, cô công chúa đã tỉnh lại. Trải qua rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng cô đã hạnh phúc với vị vua nọ.”
“Hạnh phúc?”
“Ừ, có vẻ như thế.”
Hừ, tôi bảo. Vì tôi chẳng thấy có gì là hạnh phúc. Đây chẳng phải chỉ là câu chuyện về một gã đàn ông ích kỷ hay sao? Chẳng lẽ từ “ích kỷ” không tồn tại bên trong gã đàn ông này? Đã vậy, cả cô công chúa mù quáng chấp nhận hành vi của gã đàn ông vớ vẩn này cũng có vấn đề.
“Nếu tớ cũng mang bầu không biết đứa bé có giúp tớ tỉnh lại không nhỉ?” Karin nhìn chăm chú lên trần nhà.
“Sẽ không có chuyện đó đâu. Tớ thì cho rằng chương này chỉ thêm vào chỉ để cho những gã đàn ông ích kỷ bào chữa cho hành vi của bản thân mình.”
“Là truyện cổ tích mà.”
“Thì biết là thế.”
Thấy tôi tỏ vẻ tức giận. Karin phì cười.
“Satoshi bình thường không chuẩn bị biện pháp tránh thai phải không?”
“Tớ không chuẩn bị.” Tôi nói. “Cũng giống như những người sống trên sa mạc không có ô ấy.”
Karin vẫn nhìn chăm chú lên trần nhà rồi gật đầu.
“Thế thì phải phòng tránh rủi ro thôi.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.”
Karin nằm dịch lại một góc, rỗi gõ tay vào khoảng trống bên cạnh. Tôi gật đầu kiểu “tớ hiểu rồi”, đoạn nằm xuống bên cạnh Karin.
“Chật quá nhỉ?”
“Ừ. Vì tớ chẳng nghĩ lại có người nằm ngủ bên cạnh tớ.”
“Sinh hoạt tình dục của cậu thế nào?”
“Chẳng khác gì hồi mười bốn tuổi. Hiếm lắm cũng có những buổi hẹn hò như người lớn vì sự cố bất thường nào đó.”
“Giống như mưa trên sa mạc?”
“Ừ, như mưa trên sa mạc.”
“Giá mà tớ đến chỗ cậu sớm hơn nữa nhỉ?”

“Ừ.”
“Ngày nào mưa cũng chẳng ngại đâu.”
“Vậy thì quá tuyệt còn gì.”
“Tớ đã phải cố gắng nhiều lắm.”
Karin đưa hai tay hướng lên trần nhà, lấy lòng bàn tay chắn ánh điện.
“Tớ đã phải cố gắng để không ngoảnh lại phía sau. Nếu không làm vậy tớ cảm giác sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.”
“Trong giấc mơ ấy à.”
“Có lẽ là vậy.”
Tôi bắt chước Karin, lấy hai tay che ánh đèn. Ngón tay út ở bàn tay phải của tôi và ngón cái của bàn tay trái Karin chạm vào nhau, hai chúng tôi ngoắc hai ngón tay đó vô cùng tự nhiên. Nhưng dường như từ sau đó mọi thứ không thể tự nhiên được nữa.
“Tớ hơi lạnh.”
Nói rồi Karin buông tay, ôm lấy ngực. Có lẽ cô đang tạo cơ hội cho tôi. Tôi xoay nghiêng người, quay về phía cô, luồn một tay xuống phía dưới đầu của cô đoạn xích lại gần. Tay còn lại tôi vòng tay ôm chặt eo cô. Karin xoay người, khớp vừa vặn với tôi. Cảm giác dễ chịu vô cùng. Mặt hai chúng tôi cách nhau chưa đến năm xăngtimét.
“Thật là không sao chứ?” Vừa nhìn vào mắt Karin vừa hỏi.
“Không sao mà. Tớ không giống với ông vua ích kỷ như loài chuột kia. Chỉ thế này thôi là đủ rồi.
“Vả lại,” tôi nói thêm. “Tớ cũng thích như thế này lắm. Phần khai vị ấy.”
“Không cần đồ ăn chính mà cũng được sao?”
“Ừ thì…”
“Hồi trước tớ đã nghĩ rằng,” Karin bảo. “Cậu đúng là lập dị.”
“Trước tớ cũng có nghe rồi.”
“Chẳng khác gì hậu duệ của loài động vật đang bên bờ vực tuyệt chủng.”
“Tớ cũng luôn nghĩ về Yuji như thế.”
“Ừ, phải rồi.” Karin cười buồn. “Cậu ấy cũng vậy.”
Karin co người, đẩy hông và ngực lại gần tôi hơn nữa. Dường như thấy như thế vẫn là chưa đủ, cô gác chân lên người tôi đoạn vòng hai tay qua lưng tôi, cô định vùi chặt mình vào trong tôi. Ở phía cổ họng tôi là miệng Karin, tôi nghe thấy tiếng cô từ đó.
“Tớ quen Yuji từ hồi lớp năm.”
“Ừ. Yuji cũng bảo thế.”
Tôi xê dịch bàn tay đang đặt trên lưng Karin rồi luồn tay vào trong quần lót cô. Nó trơn và rất lạnh. Cô tiếp tục nói như không đặc biệt để ý đến điều đó.
“Hồi đó cậu ấy đã bị bắt nạt.”
“Vì thế mà Karin đã nói chuyện với chúng bằng tay chân phải không?”
“Ừ, đúng vậy. Tớ không tha cho ai làm tổn thương Yuji.”
“Ngay từ đầu các cậu đã hợp nhau nhỉ?”
“Ừ. Trông cậu ấy vô cùng trong sáng, tội nghiệp. Không hiểu sao tớ không thể bỏ mặt cậu ấy được.”
“Từ trước tớ đã rất muốn hỏi cậu,” tôi nói. “Karin nghĩ sao về Yuji?”
“Sao tức là sao?”
“Nghĩa là như một người đàn ông ấy.”
À, cô gật đầu. Mái tóc mềm mại của cô đong đưa trên mũi tôi.
“Đúng là bọn tớ gắn kết với nhau rất chặt chẽ, nhưng cảm giác rạo rực nơi vòng eo như thế này thì không có. Có lẽ vì bọn tớ quen nhau lúc còn nhỏ quá. Không có những chuyện kiểu như mắt tớ không thể rời khỏi môi Yuji.”
“Rung động tình yêu là những biểu hiện vật lý như thế sao?”
Thích một người đàn ông là cảm xúc hết sức nguyên sơ. Tin rạo rực, có thứ gì đó như một sinh vật lạ đâm ra từ lỗ chân lông.”
“Đó là cái gì vậy?”
“Phân tử hữu cơ của tình yêu. Đó là bức thư tình với kích cỡ nano.” Vẻ mặt cô đúng kiểu học sinh khối tự nhiên. “Chính vì thế, dù cho không được dạy dỗ gì đi chăng nữa, chàng trai và cô gái yêu nhau sẽ hôn nhau, rồi thậm chí là đi đến quan hệ tình dục còn gì?!”
Ra vậy.
“Này,” Karin nói. “Có ai đó ở giữa tớ và cậu đấy.”
Tôi hơi nhích hông, thay đổi vị trí. “Đừng để ý. Hắn đang làm điều hắn thích.”
“Vậy hả?”
“Ừ.”
“Cả ai đó ở trên mông tớ cũng vậy?”
“À, có vẻ như hắn ta đã phản ứng lại với bức thư tình kích cỡ nano thì phải. Cậu cứ để mặc như vậy đi.”
Cô phì cười, tôi có cảm giác nhột nơi cổ họng.
“Nhất định tớ sẽ đưa Yuji trở về.” Nói rồi cô hôn lên cổ tôi. “Cậu cứ giao phó cho tớ. Tớ đã chăm sóc Yuji từ đầu đến giờ mà. Tớ quen rồi.”
“Ừ, tớ tin cậu. Giúp bạn tớ nhé.”
“Tuân lệnh.”
Rồi sau đó, hai chúng tôi trao nhau nụ hôn dài. Sau mười lăm năm, cả hai cũng đã tích lũy được chút kinh nghiệm, đã có thể làm được khá nhiều thứ với lưỡi và môi. Giờ thì chẳng còn mùi soda lẫn vị của thép chống gỉ. Chỉ còn lại cảm giác mềm mại, ấm nóng. Tôi luồn tay vào mái tóc cô, lẫn theo hình dáng của khuôn mặt nhỏ nhắn. Tôi cũng rất thích chỗ lông mu phía bên trong quần lít của cô, tận tình khám phá mọi vị trí. Hơi thở cô gấp gáp, mọi kìm nén như được giải thoát bằng hành động. Cô kẹp chặt hai chân vào đùi tôi và lặp đi lặp lại đoạn điệp khúc nhẹ nhàng, chậm rãi. Điều chúng tôi đang làm gần như là làm tình. Không phải là tình dục với ý nghĩa vốn có của nó, chúng tôi chỉ đang thưởng thức sự thăng hoa, cũng có thể gọi là những tinh hoa của tình dục.
Lát sau, vị trí của hai chúng tôi thay đổi, cô nằm lên người tôi lúc đó đang ngửa mặt lên trần nhà. Từ xung quanh khuôn mặt trắng của Karin, mái tóc đổ xuống uốn lượn như hình con rồng. Phía đầu của nó chạm vào mặt tôi làm tôi hơi nhột nhột. Tôi luồn tay vào áo phông của cô và sờ thấy chiếc áo lót. Có nghĩa là sự tiến triển này vượt quá dự định của cô chăng? Trong một khắc tôi nghĩ vậy. Thế nhưng ở khắc tiếp theo, tôi đã cởi móc chiếc áo lót trắng thần thánh. Hai bàn tay tôi sung sướng ôm lấy bầu ngực mềm mại vừa được giải thoát. Cô thở gấp gáp.
Lát sau như không thể đỡ nổi sức nặng của mình, cô thả người xuống, đổ ập lên ngực tôi.
Phù, cô thở dài một hơi thật sâu.
“Nếu đi xa hơn nữa,” cô nói như rên rỉ. “Thì sẽ không quay lại được nữa. Đến giới hạn mất rồi.”

OK, tôi gật đầu.
“Kết thúc màn dạo đầu nhé.”
Chúng tôi đã hoàn thành những việc cần làm. Những việc cần làm, có nghĩa là không làm.
Nhưng mà thêm một lần nữa nhé. Karin nói rồi lại hôn vào môi tôi. Cô đặt một tay lên ngực tôi, cong vai và ngửa mặt lên, tay kia cô đưa lên hất tóc.
“Cậu có tin được không?” cô nói.
“Tin gì cơ?”
“Bọn mình làm như thế này.”
“Ừ, cảm giác lạ nhỉ. Karin và Satoshi này.”
“Phải đấy, Satoshi đó lại đang xoa mông Karin này.”
“Cảm giác tuyệt vời thật. Mười lăm năm.”
“Bọn mình phải mất mười lăm năm để đi từ hôn cho đến chuyện này.”
“Ừ. Tiếp theo là…”
Cô khẽ lắc đầu, xuống khỏi người tôi đoạn ngồi ngang bên cạnh. Cô luồn tay ra sau lưng và móc lại áo lót. Sau đó cô lại nằm xuống song song với tôi. Cố nhích đầu vào vai tôi và đặt môi lên cổ tôi.
“Tớ đã rất muốn thấy cậu chạy một lần nữa.”
“Một lúc nào đó nhé,” tôi bảo. “Ngày đó sẽ đến thôi.”
“Lúc đó hai đứa mình chắc cũng già lắm rồi.”
“Tớ sẽ cố gắng luyện tập cho đến lúc đó. Để cho cậu thấy.”
“Ừ,” cô bảo. Rồi sau đó cô nhắm mắt, ngáp ngủ. “Cho tớ ngủ bên cạnh cậu nhé.”
“Được mà. Cậu cứ như thế này mà từ từ ngủ đi.”
“Cậu phải mặc quần áo cho tớ tử tế đấy.”
“Cậu yên tâm. Cứ để tớ.”
“Đừng nhìn trong lúc tớ đang ngủ. Tớ ngại lắm.”
“Ừ.”
“Đưa tớ đến chỗ mẹ tớ. Tớ đã kể với mẹ rồi.”
“Ừ.”
“Bố tớ phải chăm sóc chị Suzune. Bố bị chị ấy ám ảnh. Bố giam mình để chờ cô công chúa mở mắt, bỏ mặt mẹ con tớ.”
“Cậu đừng trở nên như thế nhé,” Karin thêm.
“Không sao mà. Tớ hứa với cậu rồi phải không? Không sao đâu.”
Karin gật đầu, cảm giác ấy truyền qua cổ tôi, “Tớ yêu cậu.”
Cô nói với giọng mơ màng, “Được như thế này tớ vui lắm. Tớ khong nghĩ tớ lại được ngủ theo cách này. Có thể nói ‘Tớ yêu cậu’ thật là hạnh phúc biết bao.”
“Ừ, đúng rồi đấy.”
“Tớ đã định ra đi một mình. Không nói gì cho cậu biết. Tớ đã tự nhủ với mình rằng cậu phải được hạnh phúc bên Misaki.”
“Nếu thế thì tớ sẽ phải hối hận cả đời vì không nói ra tình cảm của mình. Chắc chắn tớ sẽ chẳng biết gì, đến nhà cậu, nhìn thấy cậu đang ngủ và há hốc vì ngạc nhiên.”
“Ừ. Thế thì như thế này hẳn là được rồi phải không?”
“Ừ, tớ nghĩ đây là cách tốt nhát để thỏa mãn hy vọng.”
Karin khẽ thở dài, tỏ vẻ an tâm. Cô nhích vai lên và liên tục ngáp ngủ, “Sau khi Yuji tỉnh lại, mọi việc nhờ cả vào cậu nhé.” Cô nói với giọng nhỏ hơn nữa.
“Ừ, mọi việc sau đó tớ sẽ lo. Cậu cứ yên tâm.”
“Bọn mình là những người bạn tốt nhất.”
“Ừ.”
“Tớ phải giúp cậu ấy.”
“Ừ.”
“Cô ấy đang lạc mất đường về.”
“Ừ.”
“Ôi, tớ vẫn chưa muốn đi… tớ muốn ở lại bên Satoshi.”
“Không sao đâu. Tớ sẽ mãi ôm cậu thế này.”
“Lúc nào bọn mình lại gặp nhau nhé…” Giọng nói nhỏ tới mức tôi gần như không thể nghe thấy. “Ở cuối chuyến đi dài… lúc nào đó, bọn mình sẽ…”
“Ừ. Tớ mong cậu tỉnh dậy lắm.”
“Ừ… để gặp được cậu… tớ…”
“Ừ.”
“Chắc chắn…”
“Ừ.” Và rồi, cô đột nhiên quay lại giọng nói rõ ràng. “Tớ đi nhé.”
Đó là lời cuối cùng. Môi cô vẫn hẽ mở nhưng âm thanh tôi nghe được chỉ là tiếng thở khẽ khàng. Trên má cô, một dòng nước mắt đã chảy xuống từ bao giờ và còn hằn lại. Cả trên hàng mi cong vút cũng đọng một vài giọt tròn, trong suốt. Tôi lấy ngón tay lau đi, “Ngủ ngon nhé.”
Tôi nói rồi hôn lên trán Karin. Cô không nói lời nào. Cô ngủ với khuôn mặt ngây thơ như em bé. Cuối cùng, sau hai mươi năm, cô đã có thể chìm vào giấc ngủ sâu, yên tĩnh. Khuôn mặt mềm mại của cô như được giải thoát. Đúng như đã hứa, tôi vẫn ôm lấy cô đang ngủ, im lặng ngắm nhìn cô.
Ở giữa ngực cô, con Trash nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.