Bạn đang đọc Nếu Em Ở Đây: Chương 11
Khải mặc sơ mi trắng sọc ca rô đen nhạt, chạy trên chiếc xe cub 85 xanh dương, đội nón kết xám.
hơi khó để nhận ra…
gặp tôi, anh ta chẳng nói câu nào, chỉ mỉm cười, rồi nổ máy xe chạy băng băng..
whew…
“sao lại thở dài?”
câu hỏi đột ngột của KHải làm tôi hơi bất ngờ..
nên khá ấp úng..
”huh?? àh…thì… anh lạnh nhạt quá..”
“xin lỗi…vì. tính tôi vậy.”
“uh… nhưng khiến người khác thấy sợ…”
“Vân có sợ đâu…”
giống như buộc miệng nhắc tới Vân, Khải tự ngưng câu nói
như muốn che giấu điều gì đó..
ko biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ.
“Vân thế nào?”
“cũng…ko có gì đặc biệt… cô bé ấy…bất trị thật..”
tôi thoáng thấy ánh mắt Khải vui vui khi nói về Vân, có lẽ… anh ta thích nó..
…………
“chị!! nãy giờ có người nhắc chị hoài nè! biết ai ko? nhân vật chính đang sốt ruột kìa!!”
tôi vừa leo khỏi xe Khải thì Vân đã nhào ra nói liên tục, tay chỉ về hướng chỗ Thắng đang mặc lễ phục tốt nghiệp nhìn tôi tươi cười.
mặt tôi buồn hiu chán nản.
ko biết tại sao.
“chị bị sếp la sao mà mặt mày thảm vậy?”
“…………”
“anh!! anh ăn hiếp chị em hả?? bảo anh đi đón có 1 chút mà làm gì chị em??”
nhỏ từ chỗ hỏi thăm tôi, ko thấy tôi phản ứng, thì quay sang mắng Khải bằng giọng lanh lảnh của nó.
Khải ra vẻ ko bận tâm, cho tay vào túi quần, bước đi trước..
Vân vẫn giữ cái giọng liến thoắng của nó lầm bầm, rồi tôi đi vào trong..
chúng tôi ngồi 1 dãy ghế bên dưới đợi Thắng, cậu ấy nhận bằng xong cũng bước xuống gọi thợ chụp hình..
4 người..
đúng là ko thấy gia đình của Thắng đâu.
“mà sao người nhà anh ko tới vậy Thắng?”
Vân hỏi thay tôi, giọng quan tâm chân thật, đúng ra nó có thể nói giọng như vậy có phải dễ nghe hơn ko..
mà cứ giống y như lão Quân..
arghh… hẳn là gã ấy đang nguyền rủa tôi ở đó.+___+
“ko có, anh lớn lên trong nhà mở.”
“nhà mở?”
cả tôi và Vân đều đồng thanh hỏi, như thể cụm từ đó là rất lạ, tôi hiểu cái gọi là nhà mở..
trẻ lang thang đường phố được mấy người tình nguyện viên gom lại, cho ăn, ở, học.. và dạy chúng làm việc…
chỉ có điều tôi ko nghĩ 1 người trông như Thắng, lại lớn lên từ đó..
“tốt nghiệp trung học thì bọn anh phải rời khỏi đó..giờ cũng ko liên lạc ai..”
“bọn anh?”
“thì anh, và hắn”
Thắng đáp quay sang khoác vai Khải, thì anh chàng này nhún vai cười mỉm..
thì ra họ đã lớn lên cùng nhau trong một nơi như thế..
tôi và Vân ra vẻ thương cảm.
“các cô đừng có làm như đang coi cải lương! nào, đi ăn uống thôi!!”
“chiều em đi phát tờ bướm..việc bán thời gian đấy!!”
“dẹp đi, phát được bao nhiêu 1 ca anh trả cho!”
“thiệt ko? hứa đó. nếu vậy em bỏ liền, hí hí…”
nhỏ cười tít cả mắt, lắc lư cái đuôi tóc dài mượt, vòng tay vào tay Thắng cảm ơn rối rít..
nó là vậy, vô tư 1 cách … quá đáng.
con trai con gái mới quen ko bao lâu mà đã…
“này, bỏ anh ra, có người ghen kìa!”
tự nhiên Thắng nói câu đó làm tôi bối rối, ack…
tôi ghen cái gì… T___T
nhưng điều quan trọng là ko chỉ có tôi, có vẻ Khải cũng như đang bị bắt quả tang nhìn cảnh ấy ko hài lòng.
“ai?? anh Khải, hay chị Yên?? hình như cả 2 người họ đều liếc chúng ta khó chịu anh nhỉ??”
lúc nào nó cũng ăn nói hàm hồ như thế..>__
con nhỏ này.. hợp với Thắng quá… sao họ ko thành 1 cặp thì, ko còn gì xứng bằng. -____-
“giọng Lưu Chí Vỹ?? điện thoại của chị phải ko?”
“ah.. phải!”
tôi nhận ra máy của mình rung nhẹ trong túi quần, do mải nghĩ vẩn vơ mà ko để ý tiếng nhạc..
Bếp trưởng đang gọi.
ôi trời. giờ tử đã đến..
tôi thậm chí ko dám nghe máy..
“sao ko nghe??”
Thắng nhìn tôi thắc mắc và liếc nhìn vào màn hình, có lẽ thấy chữ Bep truong calling, anh ta liền đoạt máy và bấm nút nghe.. O__O
“alo?……….tôi là ai ko quan trọng…bây giờ cô ấy ko nghe máy đuợc… cô ta phải đi với tôi..gì?? buồn cười, tại sao phải về??….. bếp trưởng?… sếp thì sao… bộ lớn lắm hả??……….”
trời ạh.. tôi chồm lên giật lại máy trước khi Thắng ném tôi xuống địa ngục, lão ấy mà để yên cho tôi sau chuyện này thì hắn ko phải là bếp trưởng Phát xít!
“alo?? anh còn đó ko, sư huynh??…”
“cái tên vừa nói chuyện ở đâu ra vậy? cô TRỐN VIỆC ĐI CHƠI VỚI BẠN TRAI hả??”
điếc… tôi sắp điếc rồi..
Quân nói lớn đến nỗi cả 3 người kia dường như cũng thoáng nghe thấy… và Thắng thích thú cười…..