Nếu Em Là Vampire... Anh Còn Yêu Em Không?

Chương 6: Đi học


Đọc truyện Nếu Em Là Vampire… Anh Còn Yêu Em Không? – Chương 6: Đi học

Đứng trước cổng trường, nhìn vào bên trong rộng thênh thang và lớn, nó còn nhiều tầng nữa. Cái này còn to gấp đôi lâu đài của cô

“Công chúa vào thôi”

“Này Vivian! Chị cũng nên đổi xưng hô đi. Vì đây là thế giới loài người theo cấp bậc thì chị lớn hơn tôi nên gọi tôi là em. Hãy sửa đi!” Vivian mỉm cười gật đầu “Em!”

“Dạ!” Cô tinh nghịch cười khoái chí

“Cộc cộc” hai người đứng trước một căn phòng khi vừa nãy phải đứng trong cái hộp sắt di động gọi là Thang máy. Cái này tiện hơn cầu thang nhiều một tí đã đến nơi. Vivian lấy tay gõ cửa hai tiếng rồi quay sang nhắc nhở cô

“Tí vào nhớ phải cúi người thấp xuống và chào bằng thầy”

“Mời vào!” Tiếng nói bên trong vọng ra rất nhỏ nhưng hai người nghe rất rõ

Cô theo sau Vivian vào trong, nhớ lời Vivian dặn, đứng đối diện người đàn ông trung niên ngồi trên bàn làm việc chuẩn bị đứng dậy. Cô cúi thấp người cất giọng

“Chào thầy!”

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –

“Nhà của em đây sao?” Cô nhìn ngắm xung quanh ngôi nhà vui sướng. Nhà không lớn cũng không phải nhỏ nhưng rất thoải mái chỉ có một tầng. Nhưng có điều cách bài trí hoàn toàn khác và lạ với lâu đài của mình.


Cô nhìn vào cái ti vi to mỏng treo trên tường, cầm sách lật lật lật

“Cái này… Cái này là….ừm… Ti vi? Nhìn trông kì kì! Cái này sử dụng kiểu gì nhỉ? À phải có điều khiển. Mà điều khiển là cái gì?” Cô quay sang nhìn Vivian tìm sự giúp đỡ, Vivian cầm một thứ gì ở trên mặt bàn đưa tới trước mặt cô, cô khó hiểu

“Là điều khiển” Vivian giải thích rồi chỉ cách sử dụng “Bật vào đây này”

Cô gật gù chĩa điều khiển vào màn hình, ấn

“Á!!”Cô hét thất thanh, chạy núp sau Vivian khi nghe thấy tiếng nhạc bốc lửa vang lên. Vivian thì ôm bụng cười sặc sụa

Cô run rẩy sợ sệt hỏi nhỏ

“Cái gì thế?”

“Chỉ là một kênh âm nhạc thôi”

“Âm nhạc?” Cô nghe rõ lại thì đúng âm nhạc thật nhưng mà không du dương, êm tai

“Nhạc này gọi là nhạc rock”

Cô ngớ người, chịu thôi, chẳng biết rock là cái gì cả.

Cô tắt đi sau đó tìm hiểu mấy cái khác

“Cái này là… Ờm… Còn cái kia…” Cứ thế cả tối ấy cô chỉ có quanh quẩn trong ngôi nhà cầm cuốn sách lẩm bẩm

Còn Vivian mặc kệ cô, vào phòng mình định đánh một giấc thì nhận được một thông báo.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

“Chìa khoá nhà nè. Hãy giữ cẩn thận!” cô nhận lấy hỏi

“Chị không ở đây sao?”

Vivian lắc đầu

“Tối qua chị nhận được thông báo của Đức Vua nói rằng có vẻ em rất vui và không lo sợ nên gọi chị về làm chút việc. Em hãy tự chăm sóc mình thật tốt nghe chưa?” Vivian xoa đầu cô rồi biến thành dơi bay đi mất. Magaret bĩu môi rồi mau chóng mặc đồng phục mới nhận hôm qua đeo cặp sách và đội mũ phớt lên tránh ánh nắng sớm.


Cô nhanh đến trường, chạy tránh ánh nắng nên đã đụng vào ai đó nhưng cô vẫn chạy tiếp mặc kệ tiếng mắng chửi của một thằng con trai ở đằng sau.

Chuông reo.

Cô cùng chủ nhiệm vào lớp, cô bỏ mũ xuống đứng cạnh chủ nhiệm

“Hôm nay lớp ta có thêm một thành viên mới rất xinh xắn. Em hãy giới thiệu đôi chút về em cho các bạn nghe đi” Chủ nhiệm là một cô giáo rất trẻ đẹp, rất dịu dàng. Cô còn tưởng loài người cũng như loài sói, rất hung dữ và ác độc hoá ra không phải, tính cách cũng giống loài Vampire bọn cô.

Magaret chỉnh lại xưng hô mỉm cười nói một cách thật hoà nhã

“Mình là Magaret Felix! Rất vui được học cùng các bạn! Mong các bạn giúp đỡ!” Những lời nói này hôm qua Vivan đã dạy cho cô, còn dạy rất nhiều rất nhiều thứ khác.

“Cô cũng bổ sung thêm bố mẹ Magaret làm ăn nơi xa nên bạn ấy đang ở cùng với chị họ nhưng chị họ Magaret lại có việc bận nên Magaret phải ở nhà một mình vài ngày. Magret cũng mới vào học ở đây nên cô mong các em hãy hoà thuận và giúp đỡ bạn ấy nhé”

“Bàn kia vẫn còn trống em có thể ngồi đấy” Cô chỉ vào cái bàn thứ hai từ cuối lên ở dãy thứ ba

Magaret nhanh nhẹn đi vào chỗ, gần đến nơi có một cái chân ngáng trước mặt cô, cô liền bước cao lên rồi ngồi vào ghế. Ai đó ngồi trên cô tức xì khói.

Một bàn tay đằng sau vỗ nhẹ vào vai cô, cô quay xuống nhìn thấy một gương mặt cười tươi có vẻ thân thiện

“Chào Magaret! Mình là Hilary! Rất vui được làm quen!”

Tay cái người tên Hilary chĩa trước mặt cô, cô lấy tay mình nắm lại mỉm cười. Đây là hành động làm quen thì phải.

“Thưa cô! “Hoàng Tử” vẫn chưa đến” Một giọng nam vang lên

Hoàng Tử?? Cô kinh ngạc tại sao lại có Hoàng Tử ở đây??


“Em đến rồi!” Một cậu con trai cao ráo, mặt mũi sáng sủa, đẹp trai ngời ngời, đồng phục cởi hai nút cúc, một tay vác cặp trên vai còn một tay đút túi quần ung dung bước vào.

Chủ nhiệm thì mặc kệ, vẫn giữ thái độ giảng dạy cho học sinh như cậu ta không tồn tại.

“Rầm!” cái cặp bị thả tự do xuống đất, cậu ta ngồi vào ghế rồi ngước nhìn lên bảng tay vẫn đút túi quần.

Gì vậy?? Hoàng Tử của thế giới này là như vậy sao?? Cô nhếch mép khinh bỉ

—————–

“Reng reng” tiết học cũng hết, Hilary rủ cô xuống căn tin ăn gì đó rồi vào lớp. Mấy món ăn con người hôm qua cô ăn thử cũng tạm, hôm nay ăn lại có chút ngon hơn.

Bước vào lớp cô chưa kịp ngồi đã thấy một bàn chân đi giày búp bê trắng di di lên ghế của cô. Là cô gái vừa nãy ngáng chân cô nhưng không thành. Tóc dài nâu nâu và gợn sóng, đôi môi đỏ hơi bóng. Cũng xinh nhưng vẻ mặt thì kiêu ngạo, không có thiện cảm mấy. Cô nhíu mày lên tiếng

“Cậu làm ơn hãy nhấc chân khỏi chỗ ngồi của tôi”

Cô gái kia bình thản

“A xin lỗi! Mình không thấy chỗ nào để chân lau giày, giày mình bẩn quá tiện chân nên không biết đây là chỗ bạn ngồi” Cô gái kia lấy tay phất phất nhẹ giày mình rồi nhấc chân khỏi ghế, mỉm cười quay đi.

“Quay lại!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.