Nếu Em Là Vampire... Anh Còn Yêu Em Không?

Chương 22: Trở thành tay sai


Đọc truyện Nếu Em Là Vampire… Anh Còn Yêu Em Không? – Chương 22: Trở thành tay sai

Giờ học trôi qua được một nửa, trong khi cả lớp ngoan ngoãn, chăm chú lắng nghe cô giảng bài trên bục thì lại xuất hiện một con người nào đó ngồi ở cuối góc lớp thất thần nhìn đâu đó. À thì ra là nhìn một bạn nữ ở dãy kế bên chênh mình mấy bàn. Không biết Kenneth đang nghĩ gì mà cả người có chút căng thẳng, đôi mắt ánh lên vẻ cảnh giác sau đó lại hồi tưởng về vụ việc tối qua. Con người đó, cái ôm đó thật là… Kenneth chợt ôm đầu nhăn mặt tự trách bản thân tại sao lại có hành động mất tự chủ đến như thế. Cái ôm đó lại cứ hiện rõ trong đầu cậu, nó cứ quanh quẩn mãi không thôi, văng vẳng đâu đó toàn bộ câu nói của cậu hôm qua… A! Cậu không thể chịu nổi nữa rồi. Hai tay bỗng nắm chặt đập mạnh xuống bàn cái “Rầm”

Giáo viên và cả lớp đang đắm chìm trong yên tĩnh thì bị một tiếng động này làm cho giật mình, hốt hoảng quay xuống chỗ vừa phát ra âm thanh đáng sợ đó. Kenneth giờ mới ý thức được rằng mình vẫn còn đang trong lớp học, bị những ánh mắt khó hiểu đang tập trung vào mình cảm giác mất mặt trào lên đến đỉnh điểm nhưng vẫn làm bộ mặt lạnh nhạt cùng hờ hững như chưa có chuyện gì xảy ra. Giáo viên lo lắng hỏi cậu

“Kenneth, em không khỏe ở đâu à?”

“Chỉ là có con kiến bò trên bàn nên em lỡ tay thôi”

Một câu trả lời có chút không thuyết phục, toàn bộ vẫn bắt buộc quay lên nghe giảng. Magaret khinh bỉ nhìn cậu với vẻ không bình thường. Bỗng như có thần giao cách cảm Kenneth bất ngờ nhìn sang bắt gặp ánh mắt của ai đó. Thời gian như ngừng đọng, bốn con mắt giao nhau chỉ chưa đầy năm giây nhưng như hàng ngàn thế kỉ vậy. Trong lòng Kenneth lại rấy lên một cảm giác quen thuộc nhưng không hiểu cảm giác đó là gì, trái tim bỗng đập nhanh hơn bình thường, không ngờ đôi mắt xanh đó lại đẹp đến như thế. Nhưng lí trí lại kéo cậu trở về thực tại, thức tỉnh bản chất con người cậu. Bao nhiêu cảm xúc nãy giờ bỗng vụt tắt, lạnh nhạt liếc Magaret một cái rồi quay đi. Magaret cũng không thèm bận tâm chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Căn – tin đông đúc, Magaret và Hilary đi đến đâu đều bị dòm ngó và bàn tán. Tại sao ư? Tại vì xuất hiện hai con người ma ám bám theo sau. Hilary nửa bất an nửa vui mừng chỉ biết huých huých eo ma nữ bên cạnh đang mím môi phẫn nộ. Bỗng cô dừng bước khó chịu quay lại, ngước lên nhìn khuôn mặt điển trai nhưng lạnh tanh kia, nghiến răng nói

“Cậu làm ơn đừng gây thị phi cho tôi nữa”

“Tôi không hề”

“Vậy thì tránh xa tôi ra đi”

“Không”


“Tại sao?”

Kenneth liếc nhìn hai con người ngoài cuộc đang hóng hớt, bất giác Hilary và Neil không hẹn cùng quay ngoắt đi chỗ khác, không ngờ họ lại quay về phía đối phương. Kenneth thì thầm vào tai Magaret, hơi ấm phả xuống gáy bất chợt người cô run run, tai không tự chủ mà đỏ ửng. Cả người cô lúc này chỉ có gói gọn trong 4 chữ “tim đập chân run”.

“Không theo dõi cậu thì sao mà biết cậu có giữ lời hay không?”

Magaret cảm thấy mất tự nhiên, đẩy người Kenneth ra xa

“Tôi không phải là loại người hứa không giữ lời”

“Thật sao? Ai mà biết một lúc nào đó cậu không giữ miệng”

“Vậy thì tôi không phải là ma… Hụ… là người nữa. Nhưng…”

Đầu Magaret bất chợt lóe lên một tia tinh nghịch nhưng Kenneth lại cảm thấy bất an, cậu nhíu nhíu mày

“Tôi cảm thấy khát nước”


“Liên quan gì đến tôi à?”

“Nhỡ đâu trong cơn khát, tôi lại buột miệng nói ra thì…”

“Uống gì?” chưa kịp nói hết câu đã bị cậu tranh mất, hưởng thụ cái nỗi lo sợ của tên đáng ghét này cô càng thấy sảng khoái. Cô cầm khay chưa lấy cơm của Hilary và của mình đưa vào tay Kenneth, bổ sung thêm

“Tôi chưa kịp ăn, nhờ cậu. Hai cốc nước lọc nhé. Cảm ơn nhiều!”

Cô cười toe toét, lần đầu tiên thấy cô thoải mái với mình như vậy, trong lòng ai đó có chút rung rinh nhưng lại chớm tắt. Chỉ hừ lạnh, bất đắc dĩ đi đến quầy cơm. Neil, Hilary cùng đồng loạt con người trong căn-tin đều sững người như không thể tin nổi cảnh tượng này. Hilary vội vàng định chạy đến lấy lại khay cơm nhưng bị Magaret kéo lại, cô trách

“Cậu có phải bị điên rồi không? Sao lại? Nhưng sao cậu ấy…?” không thể nói nên lời nữa, đầu óc cô bạn giờ rối như tơ vò. Còn Magaret chỉ mỉm cười vui vẻ, nhún nhún vai tỏ ra mình vô tội.

“Kenneth! Cậu có phải là Kenneth của mình không đấy?” Người ngoài cuộc Neil cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa đi theo vừa lẩm bẩm hỏi con người mặt lạnh tanh cầm ba khay cơm như không có chuyện lạ xảy ra.

“Tôi không phải của cậu”


“Cậu đang làm cái gì đây? Tại sao? Khay cơm…?”

Cậu bạn nào đó vẫn tỉnh bơ

“Có chuyện gì to tát sao? Cũng chỉ là ba khay cơm. Giúp bạn bè là chuyện bình thường. Có cần mình lấy giúp cơm cho cậu không?”

Neil giật mình sau đó thì vui mừng gật gật đầu liên hồi nhưng lại bị liếc một trận. Kenneth độc ác phun ra ba từ lạnh lẽo

“Nằm mơ đi!”

Trái tim bé bỏng của Neil đã bị tảng băng kia bóp nát trong đau đớn, cậu bắt đầu nhập vai, một tay đặt lên ngực trái bộ mặt đáng thương

“Ôi! Trái tim tôi đau quá!”

Kenneth làm bộ mặt chán ghét, xua đuổi

“Cậu biến đi”

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –

Khay đựng cơm lạnh nhạt hạ xuống bàn không mạnh cũng không nhẹ. Magaret ngồi bàn ăn mím môi cố nén cười nhìn công tử kiêu ngạo đang đặt khay cơm trước mặt mình, không nói không rằng cầm đũa lên chuẩn bị ăn. Công tử nào đó nhíu mày khó chịu, hận không thể thịt chết người con gái đối diện.


Hilary đang cảm thấy lo sợ cho Magaret thì một khay cơm đặt trước mặt. Cô ngước lên nhìn, nụ cười ấy như làm tan chảy cả tim cô, trái tim cũng rộn ràng vì nụ cười đó. Trong vô thức cô không thể nào rời khỏi hình ảnh đó. Tâm trí hiện giờ đang rất rối bời, một loạt câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cô. Đây là thực hay mơ? Là mơ? Sao lại thấy chân thực như vậy? Đây có phải là một loại hạnh phúc không? Cậu ấy…

Trông Hilary cứ thất thần nhìn cái gì đó của mình, cậu đưa tay lên vuốt vuốt mặt, rồi lại thấy không ổn, giả vờ ho vài tiếng. Hilary bỗng trong cơn mộng bừng tỉnh, hai má đỏ ửng, cô nhanh cúi đầu xuống, giọng lí nhí

“Cảm… Cảm ơn cậu”

Neil nghe thấy, mỉm cười

“Không có gì”

Magaret thấy có gì đó bất thường, ngẩng đầu lên thì giật mình, Hilary thấy thế cũng nhìn theo thì vui trong lòng. Lần đầu tiên được ngồi ăn cùng với cậu ấy, đó phải chăng cũng là một loại hạnh phúc. Cô lại cúi xuống hưởng thụ tiếp cái hạnh phúc nhỏ nhoi này. Nhưng Magaret thì trái lại, khó chịu hỏi

“Sao các cậu lại ở đây?”

“Không ở đây thì ở đâu? Không phải tôi nói rồi sao?” Kenneth vừa ăn vừa trả lời hờ hững

Magaret chỉ biết hừ lạnh. Cô không phục cúi xuống ăn. Nhìn thấy trong thức ăn chứa tỏi cùng với ớt đã được băm nhuyễn. Cô choáng váng, che mũi, lấy đũa cố tách chúng ra khỏi thức ăn nhưng cũng vô vọng. Không thể nào nuốt nổi mỗi cơm trắng. Cô cầm cốc nước uống ừng ực hết sạch. Kenneth một mình chứng kiến hết cảnh này thở dài trong bụng trách cô phung phí thức ăn. Thấy Hilary ăn xong cô cũng đứng dậy theo, thấy khay cơm của cô vẫn còn đầy ắp. Hilary biết cô không ăn được tỏi, ớt dù là một lượng nhỏ. Dù biết vậy nhưng cũng không giúp gì được cho bạn, rất nhiều lần như vậy cô đều nhắc Magaret mua cái gì đó ăn hoặc cô đề cập mua đồ cho thì đều bị từ chối, chỉ đáp một câu quen thuộc “không sao”. Càng ngày Magaret càng gầy đi, lắm lúc còn đi đứng không vững, Hilary rấy lên một cảm giác đau lòng. Chỉ biết lắc đầu thở dài bất lực. Đang đi thì Magaret đâm phải vai một cậu học sinh, cô bỗng loạng choạng xuýt thì ngã may mà có Hilary bên cạnh đỡ cô. Cậu học sinh lịch sự xin lỗi, thấy cô không sao thì mới bước đi. Ở xa xa một đôi mắt đang dõi theo bóng lưng nhỏ đang lảo đảo xuýt ngã vì va vào người khác. Cả người định đứng lên thì thấy người bên cạnh đỡ, vội thả lỏng người, lẩm bẩm

“Hậu đậu”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.