Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 67
Cho dù…cho dù là tự mình lừa gạt mình.
Anh cũng chấp nhận.
…
Nói chung thì ngày nào cũng như ngày nấy, ban ngày đi học, tối về học bài rồi cùng nhau nói chuyện phím với nhà Âu Dương, cuộc sống của tôi cứ thế tiếp diễn, không nhàm chán cũng không mấy nổi trội.
Và tình cảm của tôi dành cho Duy Phong vẫn cứ được đong đầy từng ngày. Tựa như một chiếc đồng hồ cát vậy, từng chút từng chút một.
Tôi thật sự chưa xác định được rằng anh có thích tôi không, hay chỉ là tự tôi si tình, nhưng tôi không quan trọng điều đó, tôi chỉ biết, chỉ cần anh đang ở đây, anh vẫn bình an, thế là đủ rồi. =.=! Tuy nhiên thỉnh thoảng tôi cũng đau lòng muốn chết vì cái sự thờ ơ của anh đấy chứ.
“Yêu một người mà người đó không yêu bạn, bạn sẽ chết mỗi ngày” câu này cũng không sai nhỉ?.
Tiết trời càng ngày càng nóng lên, cho thấy mùa hè đã sắp đến rồi.
Cũng đã bước sang tháng tư rồi mà.
Ở một khu du lịch ở một vùng quê cách thành phố khoảng 2h đường ô tô đi, tôi và Edward ngồi trên một chiếc bàn trắng, nhàn tản chơi cờ vua.
Cạnh đó, loài hoa dạ lan hương đủ màu sắc hơi cúp mình dưới ánh nắng trưa.
“Cạch!” một tiếng, quân vua màu trắng ngã xuống, lăn vài vòng trên bàn cơ rồi nằm im.
Edward đưa mắt nhìn tôi, trong tròng mắt màu xanh lục bảo của anh lộ tia kinh ngạc, khóe môi mỏng tươi cười: “Tôi thua rồi” anh cầm quân vua vừa mới ngã lên, xoay xoay trên tay: “Kể từ khi tôi lên 14, tôi chưa bao giờ thua ai đó nhanh như vậy”.
Tôi chóng cằm, lườm anh một cái: “Trận này chơi gần 2h đồng hồ rồi”.
Edward hình như không để ý đến câu trả lời đó, anh liếc nhìn số quân cờ còn đứng trên bàn cờ. Quân đen của tôi chỉ còn ba, mà anh còn đến tận mười quân trắng.
Edward gật gù: “Hi sinh hết tất cả các quân cờ chỉ để giành được chiến thắng, quá tàn nhẫn”.
Tôi cầm lấy quân vua của mình, đem nó đá ngã hết hai quân cờ còn lại của tôi, rồi đặt lại đúng vị trí của nó, ngắm nhìn một quân vua đơn độc đứng trên bàn cờ lớn, tôi trầm ngâm: “Kẻ nào lấy đại cục làm trọng mới có thể chiến thắng, nếu hi sinh để đạt được mục đích thì xem ra cũng không oan uổng” đó chính là điều tôi muốn ở bản thân mình, nhưng ranh giới giữa ‘muốn có’ và ‘đã có được’ thực sự rất xa bởi vì tôi không đủ tàn nhẫn như vậy đâu.
Tôi liếc nhìn Edward, thầm nghĩ chắc anh đang nghĩ tôi là một kẻ độc ác, sẳn sàng hi sinh đồng đội để đạt được mục đích
Edward nhìn tôi, hơi cười: “Như vậy sẽ rất cô độc”.
Tôi ấn đầu ngón tay lên quân vua màu đen của mình, đáp: “Cho dù chỉ còn một quân vua duy nhất, tôi cũng không bao giờ bỏ cuộc”. Đúng, cho dù tới cuối cùng chỉ còn một mình tôi, không ai bảo vệ, không ai kề vai sát cánh, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Edward bật cười ra chiều thú vị, sau đó bảo cô phục vụ dọn dẹp bàn cờ, dọn thức ăn lên.
Khu du lịch bật một bài hát điệu Ballad. Điệu ballad không hoa mỹ, nhưng đủ để tạo cảm hứng và làm cho người nghe có cảm giác dễ chịu khi thưởng thức.
Edward khép mắt như phiêu lãng trong điệu nhạc, chợt anh nhìn chằm chằm vào đóa hoa dạ lan hương gần đó, cất giọng êm đềm hỏi: “Em có biết ý nghĩa của hoa dạ lan hương không?”.
Dạ lan hương? Tôi không thích loại hoa này cho lắm, bởi màu sắc nó quá rực rỡ, mùi hương lại khá nồng, cho nên không rành, đành lắc đầu. Nhưng tôi biết ý nghĩa của nó là một nỗi buồn.
Edwrad trầm mặt: “Tôi yêu em, nhưng đồng thời cũng có thể hủy diệt em”.
Một cơn gió mang theo hơi nóng thoảng qua, dạ lan hương hơi rung trong gió.
Mặc dù tôi biết Edward chỉ đang nói cho tôi biết về ý nghĩa của một loài hoa này, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy lòng mình gióng lên một cảm giác gì đó khó tả.
Lo sợ? Hình như tôi đang lo sợ điều gì đó mà chính bản thân tôi cũng không biết.
Cùng lúc đó, thức ăn được dọn ra, cũng phải gần chục món.
Edward bỗng dưng gallant đột xuất, với đũa gắp thức ăn cho tôi. =.=! nhưng có lẽ ông trời không thương tình cho sự “tốt đột xuất” này của anh, nên cho anh gắp phải món tôi không ăn được.
Nhìn tôi tư lự trước đĩa thức ăn, Edward nhíu mày: “Em không thích nấm?”.
Tôi lắc đầu: “Bị dị ứng, ăn vào sẽ thê thảm lắm”.
Đôi đũa chuẩn bị gắp món khác của Edward hơi dừng lại: “Trùng hợp nhỉ? Tôi cũng bị dị ứng với nấm”.
—
Tôi và Edward luôn là vậy, tính tình chúng tôi rất hợp nhau, chúng tôi thậm chí có thể ngồi trên một chiếc bàn uống hai tách café và nói chuyện phím vài giờ đồng hồ cũng không thấy chán.
Chúng tôi không trực tiếp tâm sự với nhau, mà đều mượn một câu nói bóng gió gì đó để nói. Trên thực tế những câu nói ấy cực kì khó hiểu, nhưng không hiểu sao chúng tôi đều ít nhiều hiểu được. Cứ như có thần giao cách cảm vậy.
Chiều xuống, ánh nắng cũng dịu bớt, gió chiều nhè nhẹ lướt trên những thảm có xinh đẹp.
Dường như Edward là người cực kì yêu thiên nhiên, mỗi lần đi chơi với anh, anh đều dẫn tôi đến những nơi có cỏ mướt hoa thơm, gió thoảng mây bay, thật dễ chịu.
Tháng tư, dạ lan hương khoe sắc thắm, xung quanh chúng tôi được trồng rất nhiều dạ lan hương. Điều này làm tôi có bước đầu ảo tưởng mình là công chúa trong lòng Edward.
Tưởng như đã xong một ngày thoải mái bên Edward, ấy vậy mà lại xảy ra một chuyện không mấy vui vẻ.
Tôi sử dụng hai chiếc điện thoại, một cái để liên lạc với một số người không tiện cho biết danh tính rõ ràng, như Edward chẳng hạn, một cái để liên lạc với người thân.
Bỗng dưng chiếc điện thoại liên lạc với người thân reo lên, nhìn thấy một dãy số lạ hoắc, tôi liền lịch sự xin phép ra chỗ vắng nghe điện thoại.
“Alo” tôi nghe máy.
“Hà Thiên My, chị muốn gặp em” lại nhấn mạnh: “Ngay bây giờ”.
Hà Thiên My? Sao lại là chị ta, tự nhiên lại gọi tôi làm gì nhỉ?
“Nhưng bây giờ em đang bận”.
Bên đầu dây bên kia truyền lại một giọng cười chua ngoa, tôi cau mày, gần như nín thở. Một lát sau, bên kia lên tiếng: “Nhưng chị có rất nhiều chuyện muốn nói với em đó, Rose Waston”.
Tôi suýt chút đánh rơi chiếc điện thoại trên tay mình.
Thì ra là vậy, thì ra chị ta từ lâu đã biết tôi là Rose Waston, thì ra chị ta lấy lí do đó để khống chế Âu Dương Duy Phong.
Tôi cũng chẳng cần giả vờ giả vịt mà nói câu “chị nói gì tôi không hiểu” nữa, vào thẳng đề: “Chị đang ở đâu?”.
“Theo như định vị điện thoại của em thì chị đang ở rất gần em đó, khu du lịch ‘Dạ Lan Hương’” **Tên này tg tự nghĩ ạ**
Chết tiệt, ở đây còn có Edward.
Những ngày qua trong lúc nhàm chán tôi đã nghĩ ra vài cách “chơi khăm” chị ta, cũng nghĩ đến việc chị ta sẽ nghi ngờ mà đáp trả mình. Nhưng thực sự lại không hề tính đến lại là lúc này, ngay bây giờ, bên cạnh Edward.
Tôi quay lại, cố gắng không để lộ tâm trạng đang lo lắng của mình. Nhìn Edward đang ngồi trên thảm cỏ, vẫn là thần thái lạnh nhạt của Ngọc Huyền Băng, tôi nói: “Hôm nay e là tôi phải về sớm…ừm…có chút việc”.
Edward lộ vẻ thất vọng, ngẩng đầu nhìn tôi: “Không thêm một chút được sao?”.
Tôi lắc đầu, chờ đợi cái gật đầu của anh.
Nhưng…
Bất ngờ anh đưa tay kéo tôi vào lòng anh. Tôi không kịp giật tay liền ngã thẳng vào người anh, anh ôm tôi trong lòng, nằm xuống thảm cỏ.
Tôi giật mình, cựa quậy: “Edward…”.
Hai thân thể chúng tôi áp vào nhau, Edward nằm dưới, tôi nằm trên, đầu áp vào ngực anh.
Edward dùng sức ôm chặt tôi lại, khiến tôi không làm gì được, đành nằm im.
Mùi hương bạc hà từ Edward phảng phất quanh mũi.
Trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh Nhiếp Thông.
Tôi nghe tiếng thở dài từ Edward: “Tôi nhớ em”.
Ba từ đó anh nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó được kìm nén như thế nào khi nói ra.
Nhịp tim anh đập thình thịch, và hình như tim tôi cũng vậy.
Tôi im lặng, cả người như đóng băng, không nói thành lời.
Edward hít một hơi, cất giọng trầm ấm: “Trước giờ tôi là một kẻ cực kì lạnh lùng, tôi không biết cười là gì. Nhưng không hiểu sao..em đã làm tôi cười. Tôi không hiểu gì nhiều về tình cảm, nhưng tôi biết trong tim tôi, em..em rất quan trọng”.
Tôi dường như thấy sức lực minh bị rút sạch, mấp máy môi: “Có thể anh xem tôi là em gái thì sao?” rồi lại vớ đại cái gì đó để nói: “Chưa chắc tôi là người duy nhất làm anh cười nha!”.
Edward không biết nghĩ gì, khựng người: “Còn một người nữa, nhưng tôi biết, tôi không bao giờ có thể có được cô ấy”.
Tôi “Hừm!” một tiếng: “Vậy ra trong lòng anh có hai người, cái đó không phải là yêu đâu”.
Đột nhiên một lực truyền tới, Edward lật người lại, đổi tư thế.
Tôi nằm dưới, anh nghiêng người @@.
Một chân Edward đè lên giữ hai chân tôi, bắp tay trái của anh làm gối cho tôi kê đầu, còn tay phải đặt lên má tôi.
Gió thổi mạnh, tóc của Edward bị gió hất tung, đôi mắt anh nhìn thẳng vào tôi: “Tôi luôn thắc mắc…bên em một thời gian..tôi cảm thấy hai người quả thật rất giống nhau”.
Tôi lắp bắp: “Cô ấy là ai?”.
Edward cười khổ: “Tôi và cô ấy cũng như một đóa dạ lan hương vậy, vĩnh viễn không thể bên nhau”.
Dạ lan hương? là câu nói lúc này sao? Tôi yêu em, nhưng đồng thời cũng có thể hủy diệt em.
Tôi nhíu mày: “Vậy còn tôi?”.
Edward nằm bệt xuống, siết tay ôm trọn tôi vào lòng: “Tôi..không biết” ngừng lại một chút, người anh hình như run lên một chút: “Tôi hi vọng nó sẽ không phải là sự thật…”.
Edward nói gì tôi chẳng hiểu. @@
Tôi nằm yên trong lòng Edward, thở dài: “Anh có muốn biết tôi là ai không? Hay khuôn mặt thật của tôi?”.
Hình như Edward bỏ mất một nhịp tim nhỉ?
“Không, tôi không muốn biết”.
—
Nhìn bóng Ngọc Huyền Băng xa dần, lòng Edward đau nhói.
Cơ thể đó, mái tóc đó, mùi hương hoa hồng nhàn nhạt đó, tính cách đó.
Lãnh Lệ Băng.
Ngọc Huyền Băng.
Xin đừng là một người mà, anh xin đấy.
Anh đã không thể bảo vệ được Lãnh Lệ Băng, thì xin hãy để anh mang đến sự bình an cho Ngọc Huyền Băng.
Dạ lan hương vẫn đung đưa trong gió, sắc hoa nhàn nhạt trong ánh hoàng hôn