Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 64
Định mệnh của anh là để yêu em, để một đời nhìn thấy em cười.
Định mệnh của anh là để bên em, để một đời chở che ngày đêm.
Chỉ cần phía trước bước bên em, dẫu địa ngục anh vẫn bước tới.
Định mệnh như đã nói với anh từ phút giây đầu thấy em người ơi!
—
Ngay từ khi Lệ Băng ngồi dậy thì Âu Dương Duy Phong đã phát hiện ra, chỉ là anh muốn xem coi cô tính làm gì.
Cảm nhận những hành động ngây thơ đến buồn cười của cô, lòng anh hạnh phúc vô bờ, chỉ ước cho thời gian dừng lại mãi mãi.
***
Anh yêu cô, nhưng Duy Khánh cũng yêu cô, anh làm sao có thể tranh với anh trai mình.
Tuy sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm và là em, nhưng Duy Phong vốn trưởng thành hơn Duy Khánh, có thể nói đầu óc của anh không phải ở tuổi mười bảy. Anh không muốn ai phải tổn thương, đặc biệt là Lệ Băng. Anh hiểu, nếu cô biết vì cô mà hai anh em anh phải bất hòa, cô sẽ bỏ đi. Bởi vậy trong chuyện tình này, cần phải có một người buông tay.
Anh đã chọn mình buông tay. Hết lần này đến lần khác anh làm tổn thương cô.
Buổi chiều hôm ấy, nhìn thấy ánh mắt đau đớn cố tỏ ra lạnh nhạt của cô khi anh nói “Chúng ta chỉ vậy thôi” anh đã đau biết bao nhiêu.
Hôm cô khóc dưới trời mưa, đâu phải anh không biết. Anh luôn ở phía sau cô, chứng kiến cảnh cô vấp ngã, tim anh như muốn rỉ máu cùng những vết thương của cô, nỗi xót xa ân hận như điên cuồng dày xéo cõi lòng anh, anh chỉ muốn chạy lại ôm lấy cô vào lòng như bao lần, nhưng sao anh có thể.
Mưa xối xả, cô ngồi co người khóc như một đứa bé lạc mẹ, nước mắt lăn dài trên má, tiếng khóc của cô thê lương, cô độc, ai oán còn hơn tiếng đàn Violin ,nghe mà xé ruột xé gan.
Âu Dương Duy Phong muốn nói gì đó để nguôi cô, nhưng nghĩ đến nỗi đau mà chính mình đã gây ra cho cô, anh không đủ can đảm để bước lên an ủi cô. Dường như chưa bao giờ anh yếu đuối đến vậy.
Nỗi đau của cô chính là vũ khí lợi hại nhất đối phó với anh.
Nhìn Nhiếp Thông ôm trọn người con gái mà anh yêu thương vào lòng, anh đã phải kiềm chế biết bao mới không bay lại phá nát hình ảnh đó mà thụi vào mặt cậu ta một quả đấm.
Nhìn Nhiếp Thông bế cô đi, bao bọc cô trong màn mưa, anh đã muốn cất tiếng gọi tên cô biết bao, Lệ Băng, cái tên đó như gào thét trong lòng anh, nhưng chưa bao giờ thốt ra thành tiếng: “Lệ Băng…đừng đi…xin em, hãy ở bên anh” nhưng bóng cô đã khuất dần trong màn mưa.
Chưa bao giờ anh thấy mình vô dụng tới vậy, từ đầu tới cuối chỉ biết nhìn và nhìn.
…
Sau khi Lệ Băng nhập viện đợt đó, Duy Khánh đã nói chuyện với anh.
Có lẽ Duy Khánh nhìn ra tình cảm của Băng đối với Duy Phong, anh ấy cũng không muốn ép buộc Băng, nên mới nói với Duy Phong rằng hãy thay anh ấy chăm sóc và yêu thương Lệ Băng.
Lập tức anh vứt hết đi mọi thứ, đang đêm gần mười hai giờ, anh không cầm được hạnh phúc mà lái xe vùn vụt đến bệnh viện.
Lúc anh đến Lệ Băng đang ngủ, nhìn cô ngủ thật ngon lành, nhành lan tím cạnh đó nở bung ra đẹp hơn bao giờ hết. Anh nắm lấy tay cô, hôn lên trán cô. Tự hứa với lòng sẽ nâng niu bảo vệ cô.
Bỗng trong giây phút ấy một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt cô, không biết cô mơ thấy gì, đôi bàn tay siết chặt lấy tấm chăn, đôi môi mím chặt. Tới lúc đó anh mới hiểu cô đã đau đớn, sợ hãi đến nhường nào, mới hiểu rằng thì ra nụ cười ấy, cái vẻ lạnh lùng cao ngạo quật cường ấy cũng chỉ là giả vờ thôi. Quyết tâm bảo vệ cô càng cao hơn.
Cứ ngỡ hạnh phúc đã nằm trọn trong tay khi mỗi ngày được nhìn cô cười, nhìn cô nỗi cáu với anh, nhưng thật không ngờ vào cái buổi tối trước khi đi chơi ở trường, khi mà anh tính tặng lại sợi dây chuyền và nói rằng anh thích cô, thì một cơn bão khác lại ập đến.
Hà Thiên My.
Không biết tại sao cô ta lại biết Lệ Băng là thiên kim của Waston, ngay trong đêm đó, cô ta đã uy hiếp anh bằng một giọng chua ngoa đanh đá: “Nói thẳng ra thì tôi dính phải scandal vụ nâng mũi với vụ qua đêm cùng nam diễn viên X, bị hủy khá nhiều hợp đồng, chỉ cần anh đồng ý qua lại với tôi một thời gian, tôi sẽ để yên cho cô chủ nhà Waston sống tốt”.
Lệ Băng thích cuộc sống tự do rong rủi, mà nếu thế giới này biết Lệ Băng là Rose Waston, e rằng cuộc sống của cô sẽ không còn tự do tự tại nữa.
Xin lỗi em, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ em.
Hà Thiên My rất quỷ kế, cô ta đã sắp xếp quá đẹp tình huống Lệ Băng thấy khó chịu mà bỏ ra khỏi lều khiến anh lo lắng mà ra theo, rồi tiếp đến muốn hôn anh ngay trước mặt Lệ Băng, nếu không phải Lệ Băng bối rồi làm rớt điện thoại, thì có lẽ anh đã phải hôn lên đôi môi kinh tởm kia rồi.
Anh đã đi tìm cô khi cô không nói không rằng chạy thẳng vào rừng, nhưng do đi chậm hơn cô một khoảng thời gian, anh không đuổi kịp cô.
Khi anh phát hiện ra xăng, anh biết có lẽ với sự thông minh của cô có lẽ cũng đã phát hiện ra, vì thế chắc cô đã về báo với mọi người, nhưng điều đó chỉ làm anh phát hoảng thêm.
Anh thừa biết Hà Thiên My là kẻ làm ra chỗ xăng này, vì chỉ muốn phá những thứ Lệ Băng có, bởi vậy anh dám thề rằng Hà Thiên My sẽ lợi dụng anh mà dụ cô vào rừng, nhưng đáng hận là anh lại đến muộn, để cô một mình đi vào rừng đêm.
…
Anh bất chấp thế lửa mạnh như chẻ tre chạy đi tìm cô, lửa cháy to như thiêu đốt tâm can anh, lòng chỉ cầu xin thượng đế cho cô bình an. Lúc anh tìm thấy cô, cô đang thoi thóp giữa làn khói, dường như đã nữa chân bước đến Diêm Vương. Nhưng vì anh, cô vẫn quật cường.
Lúc cô nhìn thấy anh, cả người đã nhem nhuốc bởi máu và bùn đất, nhưng đôi mắt sáng bừng, đôi mắt ấy lung linh trong suốt như chưa bao giờ bị váy bẩn bởi bất cứ điều xấu xa gì trên đời, vẻ đẹp thuần khiết như ánh trăng ngoài kia.
Tìm được anh, cô vui đến phát khóc, lúc đó anh đã hiểu được rằng, tình cảm là từ phía hai người, anh không thể ích kỉ như vậy, cái gọi là bảo vệ của anh đã làm tổn thương cô biết bao nhiêu lần rồi. Anh làm sao có thể rời xa cô thêm một lần nào nữa? Người con gái vừa lạnh lùng vừa ấm áp, vừa yếu đuối lại quật cường ấy, sao anh có thể quên được cô.Anh sẽ không làm cô tổn thương nữa, anh muốn có cô, anh sẽ bên cô.
Hà Thiên My, ban đầu anh nghĩ cô ta là phái yếu mới nương tay nhẫn nhịn cô ta, nhưng không ngờ cô ta không biết yên phận mà dám làm tổn thương người mà anh yêu. Xem ra lần này anh không ra tay dạy cho cô ta một bài học thì anh không phải là Âu Dương Duy Phong rồi.