Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 59
Chưa 1 lần anh ngưng suy nghĩ, anh đã làm sai điều gì?
Hay là còn điều gì anh chưa bằng người ấy?
Cũng chẳng biết phải nên làm gì đây.
—-
Dĩ nhiên như mọi ngày, tôi vẫn là người thức dậy sau cùng trong Âu Dương gia.
Khi tỉnh dậy phát hiện ra tôi đang ở phòng mình thì cũng không lấy làm ngạc nhiên, bởi tôi biết Âu Dương Duy Phong sẽ nhân lúc tôi ngủ say mà ném tôi về mà. Ai chứ cái tên chết giẫm đó thì có đấy..
Con nhà quyền quý bậc nhất cũng có cái sướng của nó, đó là cho dù bạn có trễ giờ cũng chẳng ai lên tiếng chỉ trích thẳng mặt bạn. Mặc dù tôi từ lâu đã không còn là Rose Waston, nhưng sống ở nhà Âu Dương cũng du di hưởng ké đặc ân đó. Hehe! Nên cứ từ từ, không gì phải vội. Nhưng nói vậy không có nghĩa là tôi vô kỉ luật không có quan niệm thời gian đâu nhé, chỉ là không đi sớm như trước thôi.
ARISTOCRARY là trường quý tộc dành cho con cháu dòng dõi thượng lưu và trung lưu, nên đa số các học viên của trường đều có xe riêng. Chuyến dã ngoại lần trước do vào mùa đông, để tránh trường hợp tuyết rơi làm tắt nghẽn giao thông, nên nhà trường mới buộc học viên đi xe tập thể, còn bây giờ là mùa xuân, nên dĩ nhiên sẽ được thoải mái tự lái xe đi, hoặc cũng có thể nhờ phụ huynh đưa đi, một số học viên nhỏ chuyển vào nhờ học bổng không có điều kiện sẽ đi xe chung, nhưng số đó rất ít, bởi vì thường thì họ sẽ đi với bạn mình, bởi học sinh ARISTOCRARY tuy là giàu có, nhưng không phải ai cũng kiêu căng đâu, họ đều rất tốt nhé.
Chuyến đi lần này rất thú vị, đó là mỗi học sinh còn được dẫn thêm một người thân khác đi nữa. Bởi thế nên Chi đi chung với Boss Quân, khiến tôi chẳng còn cách nào khác đành đi với hai anh em nhà Âu Dương. Nhưng mà hình như nghe nói Âu Dương Duy Phong có mời thêm ai thì phải, là ai nhỉ? Hắn trước giờ nào có thân với ai?.
Do đồ đạc đã chuẩn bị từ tối qua, nên bây giờ tôi chỉ vệ sinh cá nhân với thay quần áo là xong.
Tôi buộc tóc đuôi gà, mặc quần legging lửng đen và áo T-shirt kẻ sọc ngang tay ngắn màu xám và đen, đi đôi giày thể thao màu đen dây giày đỏ. Ban đầu tính mặc váy dã ngoại, nhưng nghĩ lại lúc đi phải leo núi, vậy thì bất tiện lắm, nên bỏ vào balo, hôm sau sẽ mặc, nghĩ xong lại soi mình trong gương lần nữa, tôi thấy như vậy là hợp với những chuyến đi rừng nhất.
Sáng thứ bảy giữa xuân, nắng và gió chan hòa, qua tấm kính trong suốt của cửa sổ, hoa trong khuôn viên nhà Âu Dương yểu điệu khoác lên mình bộ áo xinh đẹp chào ngày mới.
Tôi hí ha hí hửng khoác balo đen và cầm lấy chiếc áo khoác Adidass đen, bắt chân sáo xuống nhà, trên môi nở nụ cười tươi kèm theo một vài lời hát véo von như một chú chim nhỏ, tới mức lúc đi qua Âu Dương Duy Khánh, anh ta kinh ngạc nhìn tôi, tôi nháy mắt với anh ta một cái, kết quả hình như anh ta suýt lọt cầu thang, rồi sau đó tươi cười lại nhìn tôi, nụ cười anh ta như tỏa nắng, ấm áp đến gần gũi thân thương. Âu Dương Duy Khánh, anh ta thật dịu dàng, khác hẳn với em trai anh ta.
Âu Dương Duy Khánh vội bước nhanh để bắt kịp tôi, thấy vậy tôi cũng đi chậm lại, tròn mắt nhìn anh ta, ý hỏi anh ta cần gì.
Như hiểu được ý tôi, Âu Dương Duy Khánh cười: “Hôm nay Phong đi với bạn, em có muốn bốn người đi chung một xe không? Nếu không anh sẽ đi xe riêng với em” Âu Dương Duy Khánh đã đổi cách xưng hô từ lâu với tôi vì lí do cô Morelli không ngừng hát ‘bài ca con cá’ về vụ đó, khiến ba chúng tôi đều đau đầu mà làm theo. Ban đầu còn hơi ngượng, nhưng giờ thì chai mặt rồi. Riêng Âu Dương Duy Phong thì never.
Tôi “Ồ!” một tiếng, thì ra chuyện Âu Dương Duy Phong rủ thêm một người ngoài là có thật, lòng tự nhiên thấy hụt hẫng, không khỏi tò mò buộc miệng hỏi: “Ai vậy anh?”.
Âu Dương Duy Khánh trong mắt có điều gì đó khó nói, anh ta không giống Âu Dương Duy Phong, không giỏi che dấu cảm xúc.
Tôi hơi cau mày trước ánh mắt ấy, toan nhắc khéo Âu Dương Duy Khánh thì phút chốc đã sững người, khóe môi như đóng băng không nói thành lời.
Trước mặt tôi, một cô gái trắng trẻo xinh đẹp với chiếc váy hoa màu xanh dương đậm, trên nền xanh dương ấy, những bông hoa hồng màu đỏ, màu tím, màu hồng điệu đà nằm xen kẻ nhau đầy tinh tế, đôi giày cao gót đế xuồng tông màu váy tôn lên dáng người cao ráo mảnh mai nhưng khá chuẩn.
Mái tóc ngang vai xoăn đuôi màu nâu hạt dẻ e ấp trong chiếc nón tròn màu kem, ôm lấy khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt bồ cau to tròn, sống mũi S line, cánh môi trái tim thoa chút son trông ướt át dễ thương.
Cô gái trước mặt tôi, đẹp một cách thuần khiết, một vẻ đẹp mỏng manh, dịu dàng nữ tính.
Tôi hơi nheo mi, đây chính là cô gái đã nói chuyện với Âu Dương Duy Phong hôm diễn ra cuộc thi học sinh thanh lịch đây mà.
Tôi quen biết hắn tuy không lâu, nhưng ngoài tôi ra thì hình như tôi chưa bao giờ thấy hắn thân với bất cứ cô gái nào cả, hôm nay dắt cô gái này đến tận cổng nhà, lại còn đi chung xe, xem ra quan hệ của họ không hề bình thường.
Lòng tôi nhói lên một nhịp, một cảm giác khôn tả, đau có, sợ có..chung quy bức rức khôn nguôi.
Tôi liếc qua Âu Dương Duy Phong đứng cạnh đó, hắn đang đeo kính râm đen, hoàn toàn không hề biết hắn đang nghĩ gì.
Cô gái ấy đang nhìn Âu Dương Duy Phong thì phát hiện ra tôi, cô ta quay lại đối diện tôi, mắt có tia gì đó ngạc nhiên, nở nụ cười thân thiện, nhưng không hiểu sao tôi thấy không ưng mắt tí nào.
Cô ta toan bước vào cổng nhà Âu Dương để tới chào hỏi tôi nhưng tôi đã nhanh chóng chủ động bước lại gần cô ta, có lẽ tôi không muốn bất cứ cô gái nào được bước vào nhà Âu Dương cả, trừ tôi.
Phút chốc lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình thật ích kỉ.
Cô gái tròn mắt nhìn tôi, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười thuần khiết như hoa ban mai của mình, cất giọng nói: “Chị là Thiên My. Em là Lãnh Lệ Băng sao? Rất vui được làm quen với em!”.
Tôi không đáp, gật đầu nhẹ.
Cô ta lại tiếp: “Từ lâu đã nghe nói em rất đẹp, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy”.
Tôi lơ đãng: “Không dám”.
Có lẽ thấy thái độ của tôi, chị ta không nói gì với tôi nữa, quay sang nói với hai anh em nhà Âu Dương: “Chúng ta lên đường thôi”.
Chiếc Aston Martin màu bạc sáng loáng đã đậu trước cổng, Âu Dương Duy Phong im lặng bước vào xe, cô gái tên là Thiên My ngồi ở ghế phụ lái, Âu Dương Duy Khánh ngồi ở phía sau, ngoắc tay với tôi ý bảo tôi vào ngồi cùng.
Vị trí phụ lái, vốn là của tôi mà. Nó là của tôi.
Tôi không biết bây giờ trong lòng mình có cảm giác gì nữa, rất khó chịu và không ưng mắt, tôi không muốn ngồi phía sau bọn họ, thật sự không muốn.
Âu Dương Duy Khánh nghi hoặc nhìn tôi: “Băng?”.
Tôi vội cười nhẹ với anh ta, lòng chua chát, nói: “Em muốn đi xe riêng, cũng lâu rồi không tung hoành đường lộ một trận”.
Âu Dương Duy Khánh đưa mắt dò xét rồi gật đầu: “Vậy anh đi với em”.
Tôi vội lắc đầu xua tay: “Không cần, đơn phương độc mã tung hoành mới thích chứ”. Với lại chưa biết hai người kia ở một mình sẽ làm gì mà.
Mãi Âu Dương Duy Khánh mới gật đầu: “Vậy lấy xe anh đi nhé, chìa khóa cứ hỏi quản gia”.
—
Có vài quy luật ột chuyến đi của tập thể, một trong số đó là luôn luôn trễ hơn giờ dự định.
Ban đầu nhà trường dự định sẽ đi lúc 7h.
Đã gần chín giờ, mặt trời lên cao chiếu xuống cái nắng hơi oi, khiến ai nấy đều lấm tấm mồ hôi.
Được dịp lái xe đi xa, dĩ nhiên các cô cậu ấm này sẽ tân trang ình một con ‘xế’ xịn để ngạnh với bạn bè, vì vậy sân trường của ARISTOCRARY bây giờ chẳng khác nào cái bãi đậu xe khổng lồ, chứa không biết bao nhiêu là siêu xe trên thế giới.
Sau khi đã điểm danh đầy đủ, ba chiếc xe một lăn bánh chạy ra khỏi cổng trường để bắt đầu cuộc dã ngoại của mình.
Trong chiếc Aston, Âu Dương Duy Khánh liên tục gọi điện thoại cho Lãnh Lệ Băng nhưng cô không bắt máy, lo lắng hỏi Âu Dương Duy Phong: “Không biết Băng có xảy ra chuyện gì không?”.
Âu Dương Duy Phong vẫn tập trung lái xe, nhếch mép: “Yên tâm đi, một khi cô ta đã lên xe, có trời mới bắt được”. Phải, tuy Lãnh Lệ Băng yếu đuối, nhưng Âu Dương Duy Phong không thể không công nhận cô là một tay lái thượng đẳng, anh đã được chứng kiến vài lần rồi, cảm thấy rất yên tâm.
—
Không ngờ cái nơi dã ngoại lại xa đến vậy, đi đến năm tiếng đồng hồ mới tới, đó là chưa kể trên đường đi các học viên còn tổ chức nhiều cuộc đua tốc độ, giúp quá trình đi được nhanh đi rất nhiều.
Đến tận ba giờ chiều mọi người mới đổ được xe vào bãi, ai nấy đều uể oải, nhất là những người cầm lái.
Cả khu du lịch trên núi này đều đã được ARISTOCRARY bao trọn gói, dĩ nhiên hôm nay và ngày mai ngoài học viên của ARISTOCRARY thì không ai có thể đến đây được, ấy vậy mà trong bãi, không biết từ khi nào một chiếc Ferrari đỏ rực, tỏa ánh hào quang bóng nhoáng dưới cái nắng xế chiều đã đậu ở đó.
Âu Dương Duy Phong đậu xe cạnh ngay vị trí xe đó, lơ đễnh nói với Âu Dương Duy Khánh: “Đánh thức con heo nướng đó đi là vừa”.
Âu Dương Duy Khánh vươn vai nghe vậy thì khựng người: “Là Băng?”.
Âu Dương Duy Phong biết, với kĩ thuật lái xe và độ gan của Lãnh Lệ Băng, đến sớm hơn là điều quá ư bình thường.
Âu Dương Duy Phong tháo dây an toàn: “Ngoài cô ta thì còn ai, đang ngủ là cái chắc”.
Câu nói của Âu Dương Duy Phong dường như xoắn vào tim Âu Dương Duy Phong một cái nhẹ, Duy Phong hiểu Băng tới vậy sao?
Âu Dương Duy Khánh cười nhẹ, rồi bước xuống xe, tiến lại chiếc Ferrari, qua tấm kính màu đen nhạt, Lãnh Lệ Băng đang ngủ ngon lành, đầu cô tựa vào kính xe, môi chun chun đáng yêu.
Anh chỉ biết nhìn Âu Dương Duy Phong ngao ngán, trước giờ đã bao giờ anh đánh thức được cô đâu mà.
Cửa xe không khóa, anh mở cửa ra, Lãnh Lệ Băng mất điểm tựa liền ngã nhào xuống, cũng may Âu Dương Duy Khánh đã liệu trước, anh nhanh chóng kê vai vào để cô tựa.
Anh thật sự không biết phải làm sao, đành gọi khẽ: “Lệ Băng, dậy đi em”.
Trời nắng thật nắng, mặc dù trong xe có điều hòa nhưng trán Âu Dương Duy Khánh vẫn lấm tấm mồ hôi, khóe miệng hơi giật giật, Băng à! Dậy dùm anh đi em, anh đã gọi em đến lần thứ n rồi.
Âu Dương Duy Phong thấy vậy chỉ biết lắc đầu, có thể nói anh là người đầu tiên và duy nhất đánh thức được Lệ Băng khi mà cô đã muốn ngủ.
Âu Dương Duy Phong tiến lại, hơi cuối người xuống, thủ thỉ nhỏ gì đó vào tai Băng, lập tức cô nàng ngồi bật dậy, đôi mắt tuy mớ ngủ nhưng tròn xoe nhìn Âu Dương Duy Phong.
Âu Dương Duy Khánh thấy vậy không biết nên vui hay buồn, tim anh nhoi nhói. Lệ Băng, rốt cục anh phải làm sao đây hả em?.