Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 55
(1)………
Cả ngày hôm nay trời nắng gây gắt, cơ hồ muốn bỏng da đầu, bốn giờ chiều gió mang theo hơi nóng phả vào mặt, tiết trời như thế này lại thêm cơn đau bụng hành hạ cả ngày khiến tôi đuối như con cá chuối, thật chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn kem.
Nhưng Chi cứ nằng nặc đòi đi, thế là tôi đành dời vào tối, hẹn cậu ấy 7h30 tại Frozen.
Tôi mặc chiếc váy maxi hai dây dài đến mắt cá màu trắng ngà, hoa văn nâu xen kẽ xanh nhấn mạnh ở phần đầu (trước ngực) váy và phần cuối chân váy, phần eo nhúng thun hơi bó, phần chân váy lại phồng phồng rất thoải mái, ở thân váy, họa tiết nhạt dần, rải rác đều, người mặc rất thoải mái, người ngoài nhìn vào cũng thấy nhẹ nhàng. Dù gì cũng là một style khá thịnh hành của các nàng tiểu thư của thành phố này.
Trời đêm nay không lạnh, nên tôi chẳng buồn mang áo khoác. Dù sao áo cũng chẳng hở gì ngoài hai cánh tay và cổ, với lại ngồi trong xe có máy sưởi cũng chẳng lạnh.
Mang đôi giày búp bê màu ngà đính nguyên cái bông hồng to chửng ở phía trước, tôi lon ton chạy xuống nhà lễ phép xin cô Morelli. Hai anh em nhà Âu Dương, một người ngồi uống trà, một người ngồi uống café ở phòng khách, bốn đôi mắt dán vào hai tờ báo, không thèm liếc tôi lấy một cái, chiếc ghế bành hoàng gia màu vàng rực như tôn thêm vẻ ngoài trác việt của họ.
Cả căn phòng khách nổi bật trong ánh đèn màu vàng nắng nhạt, hình như cô Morelli thích màu vàng thì phải, đến cả rèm cũng là màu vàng.
Cô cũng ngồi trên chiếc ghế bành hoàng gia cỡ lớn, thong dong nhấm nháp tách trà nóng, gật đầu cho tôi đi, nhưng phải về nhà trước 9h30.
Tôi vâng vâng dạ dạ, toan bước ra thì bị Âu Dương Duy Khánh đang ngồi đọc báo, đôi mắt chuyển sang dán vào vai tôi, rồi nhìn từ trên xuống dưới, tay cầm tách trà hớt một ngụm, nhẹ nhàng nói: “bên ngoài trời lạnh, cô nên mặc áo khoác vào”.
Âu Dương Duy Khánh nhìn tôi như vậy làm tôi thấy ngượng, cười nói: “không sao, hôm nay trời rất nắng, không lạnh đâu”.
Cô Morelli chau mày nhìn Âu Dương Duy Khánh, cất giọng thoáng nét quở trách: “mẹ đã dặn con không được xưng hô như vậy với Rose bé bỏng mà”.
“Rose bé bỏng?” Âu Dương Duy Phong không biết từ đâu chui ra, buông tờ báo xuống, cười cười nhìn vào tách café: “cô ta mà bé bỏng gì? Nặng như heo!”
Tôi trừng mắt nhìn Âu Dương Duy Phong, cái tên này đúng là thích lo chuyện bào đồng mà.
Cô Morelli thấy vậy liền bênh tôi: “dù gì Rose cũng nhỏ tuổi hơn, không nên bắt nạt con bé như thế!”
Ôi! Cô Morelli cứu như thế này chắc có ngày tôi chưa chết trong tay Âu Dương Duy Phong thì đã bị cô làm cho ngại chết rồi. Bản lĩnh cũng đâu có phụ thuộc hoàn toàn vào tuổi tác chứ!
Âu Dương Duy Phong nhìn tôi từ trên xuống dưới, khiến tôi không khỏi bị nhột mà lấy tay che che phía trước ngực, hắn liền cười tươi rói: “ồ thì ra BĂNG BÉ BỎNG cũng ngượng khi bị đàn ông dò xét từ trên xuống dưới như vậy nhỉ? Haha! Như vậy đi chơi sẽ không vui đâu! Hay là muốn khoe da??” hắn rõ là muốn nhấn mạnh ba từ Băng Bé Bỏng mà.
Tôi siết tay thành nắm đấm, bực tức lườm Âu Dương Duy Phong một cái thật sắc, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô Morelli, tôi đành gắng gượng mĩm cười tươi nhất có thể: “hơ hơ! Chỉ cần em mặc áo khoác là được chứ gì?” nói rồi tôi hung hăng bỏ lên lầu, lấy cái áo khoác màu nâu không cổ mỏng nhất khoác hờ vào, rồi đi thẳng một mạch ra khỏi nhà, chẳng buồn liếc cái gương mặt đáng ghét ấy nữa.
……..
Chi lái xe sang đón tôi.
Hôm nay là ngày thường nên đường phố cũng chẳng đông là mấy, tôi mở cửa sổ, gió lùa vào mát rượi.
Tôi liếc sang Chi, cậu ý mặc chân váy ngắn màu đen sọc ngựa vằn trắng với áo phông trắng, để lộ hai chân thon trắng trẻo, mang Boot thấp nâu, mái tóc ngang lưng phất phơ trong gió, trông cực đáng yêu.
Thượng Quan Chi – một trong những hoa khôi khối mười, cũng nằm trong top những hot girl của trường.
Cứ mỗi lần đến Frozen, cậu ấy lại lên đồ thôi rồi.
Bởi ở đó có một người mà Chi rất thích. Vì người đó mà cô bạn tôi không thèm đếm xỉa đến hàng chục anh chàng đại gia khác. Thế mới nói, tình yêu đúng là có sức mạnh rất lớn.
Frozen là quán café nổi tiếng của khu phố Frozen, cũng là quán café nổi tiếng của thành phố này bởi rất nhiều lí do, đầu tiên là nhân viên ở đây đều là nam thanh nữ tú, qua chọn lọc kĩ càng. Hai là xây dựng ở nơi những nơi yên tĩnh nhất thành phố. Ba là phong cách bài trí của nó. Bốn là khâu pha chế cực kì ngon. Năm là giá cả hợp lí…
Frozen có tận bảy chi nhánh nằm rải rác khắp thành phố, Frozen ở khu phố này là trụ sở chính.
Frozen xây dựng theo phong cách đan xen giữa cổ điển và hiện đại, cực kì bắt mắt.
Tôi và Chi chọn một vị trí sát vách tường kính ở lầu bốn để ngồi, tôi gọi một tách café, Chi thì ăn món kem đặc trưng ở đây – kem Frozen.
Ngồi được vài phút, từ đằng xa, một thanh niên tuấn tú tiến lại, đó chính là Ngô Trường Quân – người trong mộng của Chi. Người mà mọi người vẫn tôn trọng gọi hai tiếng – boss Quân.
Ngô Trường Quân năm nay độ 24, là chủ của Frozen, anh vốn là đại thiếu gia của một tập đoàn khá lớn, nhưng từ nhỏ đã không thích tiếp quản công ty của gia đình, mặc dù tốt nghiệp đại học khoa quản trị kinh doanh loại xuất sắc, nhưng anh vẫn cự tuyệt sự kì vọng của phụ huynh mà đi theo ước mơ của mình. Anh mở Frozen năm anh chỉ mới hai mươi, vừa học vừa kinh doanh, tuy nhiều lần thất bại, song lại không nản chí, kết quả bây giờ thành đạt quá trời. Tôi rất khâm phục anh vì lẽ đó, dám ước mơ dám thực hiện, nhưng anh còn một cậu em trai, may mắn thay người này rất muốn tiếp quản công ty, thế là thuận cả đôi đường.
Cơ mà mở quán café thì cũng gần là quản trị kinh doanh còn gì. =.=!
Đôi khi tôi cũng rất muốn được như anh, nhưng ngoài tôi ra, chẳng còn ai để thừa kế cả, nếu anh hai tôi còn sống, tôi nhất định sẽ quẳng hết cho anh mà hưởng thụ cuộc sống.
Anh hai!
Tôi bất giác thở dài, lòng cảm thấy tủi tủi.
Boss Quân bẩm sinh thích màu trắng, anh luôn mặc áo sơ mi màu trắng, chiếc tạp dề trắng làm bật lên vẻ nho nhã của anh, chiếc mũ đầu bếp cũng trắng. Anh rất điển trai, tướng người cao lớn, không mập cũng không ốm, một nét thư sinh thanh tao.
Anh cười với chúng tôi, lập tức mặt Chi đỏ ửng lên, anh nói, giọng anh ấm áp, dịu dàng. Chiếc bàn hình vuông, một đầu áp vào sát kính, tôi và Chi ngồi đối diện nhau, anh tiến đến, kéo ghế ngồi vào cạnh bàn còn lại: “lâu quá không tới chơi, Băng Băng, Chi Chi!”
Đó là cái tên thân mật anh thường hay gọi chúng tôi. Tôi cũng chẳng lấy làm lạ, bởi trước giờ cũng không ít người gọi tôi bằng tên thân mật, chẳng hạn như Băng nhi, tiểu Băng…
Chi phản ứng ngay lập tức, đứng bật khỏi ghế, gật đầu: “em chào anh”.
Tôi gật đầu với anh, kính phảng phất mặt tôi hơi lạnh.
Anh vẫn cười: “dạo này sao rồi? Băng Băng” anh vẫn vậy, vẫn là một con người hết mực dịu dàng, lịch sự, chu đáo, đó chính là lí do khiến mọi người tôn trọng anh.
Tôi cũng muốn làm mặt lạnh để làm nền cho Chi ghi điểm trước mặt anh, nhưng với cử chỉ lịch sự nhã nhặn như vậy, làm mặt lạnh thì hơi mất lịch sự, tôi liền quay sang cười cười nhìn anh: “không có gì ngoại trừ việc em không đứng đầu khối”.
Mắt anh thoáng nét ngạc nhiên: “sao? Thế ai có thể hơn em vậy?”
Tôi phụng mặt ra, nói: “Âu Dương Duy Phong”.
Anh oh rồi cười, hình như anh tính nói cái gì đó, nhưng lại thôi.
Lần đầu tiên tôi gặp anh khoảng hai năm về trước, cũng trong quán café này, anh ngồi vò đầu bức tóc cả buổi vẫn không hiểu được một bài tập anh văn, đúng vào câu tôi biết. Ừ thì tôi không thích lo chuyện bao đồng, nhưng lúc đó rất thích uống café ở đây, biết anh là chủ quán, nên cố ý lại nói bóng nói gió cho anh hiểu. Từ đó anh luôn cho rằng tôi là thiên tài, nữ sinh lớp tám lại giỏi hơn cả sinh viên đại học. Nhưng kì thực chẳng qua anh văn gần như ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi, vậy cũng không được tính là giỏi.
Chi bỗng đứng bật dậy, cúi chào anh, cười nói: “em đi WC một lát, hai người cứ từ từ nói chuyện” rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi thở dài, đưa mắt nhìn Boss Quân, nói: “tại sao anh không hỏi thăm cậu ấy?”
Anh cũng thở dài, đôi mắt ngó lơ: “anh chỉ xem Chi là em gái”.
Tôi nghiêng đầu: “sao? Vậy hóa ra anh đối với em khác hay sao?” bất cứ kẻ nào làm Chi tổn thương, tôi nhất định sẽ truy tới cùng.
Anh lấp bấp: “nếu anh quan tâm Chi Chi quá mức, anh sợ con bé sẽ hiểu lầm, từ đó gây ra rất nhiều đau khổ cho Chi Chi, em phải hiểu chứ!”.
Tôi nhìn thẳng vào anh, nói rất nhỏ: “vậy anh để cậu ấy ngồi như tượng rồi làm vẻ quan tâm em như thế không gây hiểu lầm thì là gì? Rõ ràng anh rất thân thiện với mọi người, sao lại cứ như vậy với Chi, cậu ấy không có can đảm đến đây một mình, nhưng khi đi với em thì lại bị anh xem như vô hình, rốt cuộc là như thế nào?’.
Ánh mắt anh đầy nét bối rối: “anh…..”
Tôi hắng giọng: “nếu làm bạn em khóc, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”.
Rồi đứng dậy bỏ đi, tôi lướt qua anh, không thèm nhìn anh một cái, toan vào WC tìm Chi thì bị anh nắm lấy cổ tay níu lại. Anh kéo khá mạnh, người bình thường sẽ ngã về phía anh một tí rồi lại giữ được thăng bằng, nhưng do tôi bẩm sinh yếu ớt, hoàn toàn không được như những cô gái bình thường, nên chỉ vài giây, tôi ngã thẳng vào anh.
Rất nhanh, anh đưa tay đỡ lấy tôi, đầu tôi đập vào một bờ ngực rộng, mùi hương café dịu ngọt tỏa ra dễ chịu. Bắt gặp ánh mắt màu café của anh, tôi hơi ngẩn người, một phần nhỏ hơi bị mê hoặc, phần lớn còn lại là cố tìm hiểu xem anh đang nghĩ gì trong ánh mắt đó, nhưng kết quả tôi nhận được là một ánh mắt yêu thương đong đầy.
(2)….
Tôi còn chưa kịp định thần được chuyện gì đang xảy ra thì bắt gặp Chi đang tròn mắt nhìn tôi, bên cạnh còn có Tạ Tiểu Tình trong trang phục nhân viên Frozen. Không những thế, mọi ánh mắt của khách ở lầu bốn cũng đang hướng về tôi.
Tôi đang ngồi trên đùi Boss Quân, đầu tựa vào ngực anh, cánh tay phải bấu lấy vai áo anh.
Cánh tay của anh mạnh mẽ siết lấy tôi, cơ hồ gần như sắp bóp nát xương cốt bên trong của tôi.
Người chứng kiến từ đầu đến đuôi nếu biết rõ tôi sẽ hiểu được chẳng qua cơ thể tôi yếu ớt và Boss Quân luôn đối tốt với mọi người như vậy, nhưng tiếc là ngoài Chi ra, ở đây dường như không còn ai biết điều đó. Người không biết sẽ nghĩ rằng tôi cố ý, bởi lẽ Boss Quân có không ít Fan, những cô gái vây quanh anh rất nhiều, họ sẽ nghĩ tôi cố ý làm vẻ yếu ớt để ngã vào lòng anh.
Anh vẫn chăm chăm nhìn tôi, còn tôi thì đang cố gắng thoát khỏi cánh tay như gọng kìm của anh, tôi đã hình dung được khuôn mặt nhăn nhó như khỉ của mình, nhưng không biết tại sao anh vẫn không chịu hình dung chuyện gì đang xảy ra. Tới khi tôi phát cáu, dùng móng tay bấu mạnh vào vai anh, anh mới tròn mắt nhìn tôi, chỉ chờ cánh tay đó lỏng ra, tôi lập tức vùng khỏi đó, chạy ra thở hỗn hễn.
Tôi nhìn vào Chi, đôi mày là liễu hơi cau lại, ánh mắt đau đớn thấy rõ.
Tôi đưa tay vuốt ngực, trợn mắt nhìn Boss Quân, lòng hi vọng anh cho tôi lời giải thích rõ ràng.
Anh bối rối, gương mặt hơi đỏ: “anh xin lỗi Băng Băng! anh quên em rất yếu!”
Tôi tròn mắt nhìn anh, còn chưa kịp thắc mắc thì đã bị Chi lên tiếng trước: “anh…..cũng biết cơ thể Băng yếu sao?”
Hai tay tôi túa mồ hôi, cơ hồ siết lấy đuôi váy.
Quả thật chẳng được bao người biết tôi bị bệnh tim di truyền từ mẹ, mặc dù công nghệ ngày nay tốt, nhưng không thể cải tiến được sức khỏe của tôi, nhưng dù sao nó giữ cho trái tim tôi yên ổn là mừng lắm rồi.
Boss Quân lúng túng: “à! Hôm trước tình cờ đi ngang phòng bệnh của Băng Băng nên nghĩ vậy?”
Tôi nhắm mắt, không còn muốn nghe bất cứ điều gì nữa rồi, bản tính Boss Quân hiền lành như thế này, không có kinh nghiệm đấu khẩu là lẽ đương nhiên.
Phòng bệnh của tôi vốn là phòng đặc biệt, nằm ở cuối hành lang, vào ngay một góc yên tĩnh, nếu anh biết tôi nằm ở đó thì ngoại trừ cố tình đi vào thì làm gì có vụ vô tình đi ngang, bởi làm gì còn đường mà đi ngang.
Rõ ràng anh đang nói dối.
Tôi ngó lơ, lòng nóng như ngồi trên đống lửa, cố gắng chuẩn bị tinh thần cho câu hỏi vạch trần của Chi.
Đột nhiên có một giọng lành lạnh cắt ngang: “cô khỏi bệnh rồi sao? Lãnh Lệ Băng”.
Tôi mừng đến hết lớn, vui vẻ mĩm cười với giọng nói kia.
Nhiếp Thông.
Tôi nói: “cảm ơn! Thì ra anh làm ở đây à?”
Nhiếp Thông ừ một tiếng, rồi quay đi bê nước cho khách. Phía xa xa, Nhiếp Trường (cho t/g đổi tên của Nhiếp Kiến Hoa nhé! Cho dễ gọi, m.n thông cảm) đang im lặng quan sát.
Nhiếp Thông mặc quần dài với áo sơmi màu lam nhạt, tạp dề màu trắng, mũ đầu bếp tinh nghịch.
Tạ Tiểu Tình đứng cạnh đó, ánh mắt sắc bén như dao nhìn tôi, cười: “thì ra là vậy! làm tôi cứ tưởng…..” chị ta cố tình để người khác suy nghĩ lung tung đây mà. Nhưng phải công nhận, giọng nói của chị ta rất khêu gợi, chất giọng ấy không thanh nhẹ như sương mai, nó nhẹ nhàng nhưng hơi trầm như tiếng thở dài của ai đó, pha thêm một chút nặng nhọc như đang thở hỗn hễn. Một giọng nói đầy khêu gợi.
Cạnh đó, Nhiếp Trường cũng tiến lại như thể muốn góp vui, nở nụ cười tít mắt, trông đến là đáng yêu, nhưng tiếc rằng những ngôn từ cậu ta phát ra lại cực kì đáng ghét: “Tiểu Tình, cậu không tưởng rằng Boss Quân thích Lệ Băng chứ?”
Một kẻ tung, một người hứng, rõ là đang dồn tôi vào đường cùng mà.
Dường như quả tim trong ngực tôi nảy lên một nhịp, tôi trấn tĩnh, làm một gượng mặt lạnh như tôi bình thường, nhẹ giọng nói: “chẳng phải Boss Quân luôn tốt bụng với mọi người hay sao?” trong thời điểm này mà giải thích lòng vòng chẳng khác nào “có tật giật mình” cả, tốt nhất chỉ một câu đơn giản để mặc người khác suy nghĩ tùy thích.
Tôi liếc ra ngoài cầu thang, nơi có khách vừa mới lên, rồi lại quay sang nhìn Nhiếp Trường đang cười tươi kia, tôi cố tình đong đưa ánh mắt, môi nở nụ cười bán nguyệt, cất giọng thanh nhẹ nhất có thể: “có khách”.
Nhiếp Trường ngớ người nhìn tôi, nhưng nhanh chóng tươi cười, gật đầu khẽ: “rất bình tĩnh, xử lí rất tốt”, truớc khi quay lưng bỏ đi còn ném cho tôi một ánh nhìn khó đoán.
Tôi mặc kệ những người khác nghĩ tôi thế nào tôi chỉ quan tâm suy nghĩ của Chi.
Tôi liếc trộm qua cậu ấy, cười: “vào rồi sao? Tôi còn dự sẽ vào WC tìm cậu”.
Chi cười gượng đáp lễ.
Tạ Tiểu Tình nhìn tôi, ánh nhìn như tia laser dò xét mọi thứ.
Tạ Tiểu Tình trong bộ váy nhân viên phục vụ của Frozen, váy đen dài đến đầu gối, chân váy phồng to, chiếc tạp dề màu trắng đính kèm với viền bèo làm nổi bật chiếc váy. Mái tóc hai mái đen mướt dài đến khủy tay, xoăn lọn ở đuôi. Đôi mắt hạnh đào với tròng mắt đen huyền, cánh môi thoa chút son đỏ rực, nước da trắng hồng. Một nét đẹp vô cùng khêu gợi. (Đôi mắt hạnh đào là kiểu mắt tròn và có phần đuôi mắt dài. Đây là hình dáng mắt lý tưởng mà nhiều cô gái mong muốn! Giống Lệ Băng nhà ta đây mà ^.^!)
Tạ Tiểu Tình đứng cạnh Chi, hai vẻ đẹp này gần như trái ngược nhau. Chi tuy vui vẻ nhưng nét đẹp nhẹ nhàng. Chị ta trầm lặng nhưng nóng bỏng. Chi thanh khiết, chị ta quyến rũ hút hồn. Xét về nét hồn nhiên, Chi vượt xa chị ta. Nhưng xét về độ quyến rũ, chị ta hơn hẳn Chi.
Đó không phải là nét đẹp của nữ sinh, mà là của một cô gái trưởng thành thật sự, mặc dù chị ta chỉ hơn tôi một tuổi. Có thể đoán, quá khứ của chi ta ắc hẳn rất cay nghiệt, bởi sự đau đớn mới có thể khiến con người ta trưởng thành dày dặn như thế, mặc dù chỉ mới tuổi mười bảy.
Boss Quân từ im lặng nảy giờ cũng lên tiếng: “nếu là người khác anh cũng sẽ như vậy. Thôi! Em đi làm việc đi Tiểu Tình”.
Tạ Tiểu Tình gật đầu, trước khi đi còn để lại nụ cười quyến rũ hình cánh cung trên cánh môi đỏ như cánh hoa hồng.
Lòng tôi bất giác dấy lên một cảm giác bất an, Nhiếp Thông, Tạ Tiểu Tình, Nhiếp Trường, ẩn sau vẻ nam thanh nữ tú, một nét rạng ngời của bộ ba này là một cái gì đó không bình thường.
Nhiếp Thông: con người bí ẩn dưới lớp bọc lạnh lùng với đôi tay chai cứng, có thể thấy đây là một tay thường xuyên cầm súng và các loại vũ khí gây sát thương lớn, thân hình tuy ốm yếu nhưng lại rất mạnh mẽ, rõ ràng đã trải qua những đợt huấn luyện vô cùng khắc khe, ở tuổi 17, ngoài huấn luyện làm một sát thủ ra, tôi chẳng còn thấy có lí do nào khả nghi nữa cả, bởi luật pháp làm gì có vụ cho công dân dưới tuổi mười tám đi làm cảnh sát. Tôi không suy đoán vô căn cứ đâu nhé, bản thân tôi vốn đã từng tham gia lớp huấn luyện này rồi, nhưng do bị ông nội phát hiện và điều kiện sức khỏe nên đã bỏ sớm, nếu không nhờ vào thuốc tốt, hai bàn tay tôi cũng sẽ chai cứng giống như tay Nhiếp Thông.
Tạ Tiểu Tình: một cô gái 17 tuổi với vẻ trưởng thành dày dặn, một quá khứ e là rất đau đớn.
Nhiếp Trường: một anh chàng với nụ cười tươi rói trên môi, nhưng rõ ràng lúc nãy lại cố ý dồn tôi vào ngõ cụt với một ánh mắt cơ hồ muốn bóp nát tôi.