Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 50


Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 50

Hãy quên anh, dù anh biết sẽ mãi dõi theo em…
Đồng hồ tích tắc tích tắc nhích từng nấc kim giây chậm chạp, ngoài trời hơi u ám, mây đen không biết từ đâu kéo về ngùn ngụt, đen khắp một vùng trời, hai cửa kính khép chặt lại, bên ngoài gió rít liên tục, cuốn theo lá cây và bụi bay phất phơ.
Bên trong lớp học, tám bóng đèn bật lên sáng trưng, tôi nhìn ra ngoài trời, thở dài rồi chóng tay lên cằm, có vẻ sẽ mưa lớn đây.
Tự nhiên trong tôi thấy bất an…
Tôi khoanh tay trước ngực, hai cánh tay luồn qua siết lấy bờ vai nhỏ nhắn của mình…
Tôi…tôi sợ trời mưa lắm…
Thởu nhỏ, mỗi lần trời mưa, tôi đều chui rút vào trong chăn, nằm run lên bần bật.
Cái thói tới giờ vẫn chưa bỏ được.
Hở mưa lớn là lại nảy sinh cảm giác bất an…
Reng !!!!
Tiếng chuông đổ dài, lập tức các lớp ùa ùa nhau chạy ra thật nhanh, ai nấy đều muốn trở về nhà nhanh để không bị dính cơn mưa lạnh này.
Tôi nhìn hai anh em nhà Âu Dương, ánh đèn trong phòng chiếu lên hai nước da đẹp đẽ.
– “ xe nhà tôi có đến !! cô đi cùng nhé !” ADDK vẫn một giọng dịu dàng, mĩm cười nhìn tôi, sâu trong ánh mắt đen láy kia, tôi thấy một cảm giác yêu thương tràn ngập.
Tôi ngượng, nhưng cũng mĩm cười nhẹ, đang tính gật đầu thì bắt gặp ánh mắt của ADDP, hắn hình như đang nhìn tôi, nhưng lại quay hoắc ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng khó đoán..
Tôi gần như nín thở, thấy khóe mắt mình cay xè..
Tôi chịu đựng đủ rồi…
Tôi phiền phức đến mức đó sao ?
Đến mức được một ánh nhìn cũng không đáng sao ?
Tôi đã làm gì sai ? làm gì nên tội với hắn ?
Sao lại đối xử với tôi như vậy chứ ?
Tôi thu lại nụ cười trên mặt, lòng ngực như muốn nổ tung.
Một không gian yên lặng bao trùm lấy ba chúng tôi, bầu không khi nặng nề ngày càng chùng xuống. Trong bóng tối nhờ nhạt, ánh mắt đen của ADDP thật xa xôi, tôi nhìn vào đó, cố gắng len lỏi vào, nhưng tôi không nhận được gì ngoài trừ một màn đêm u ám lạnh lẽo ở đó. Một màn đêm ngột ngạt như muốn bóp nghẹt lấy tim tôi.
Ánh mắt đó sắc như một lưỡi dao đâm vào tim tôi.
Đau lắm !!
Lớp học đều ra về hết, chỉ còn ba chúng tôi.
Tổ trực đã tắt đèn, xung quanh gian phòng hơi tối, một tia sấm rẹt ngang trời, từ trên nơi không trung xa xôi ấy, mưa bắt đầu rơi nhè nhẹ, rồi nặng hạt dần..
Rào rào !!
Mưa !!

Mưa xối xả..
Gió quất từng hạt mưa yếu ớt…
Giọt nước mưa rơi xuống đất vỡ tan như giọt nước mắt yếu ớt..
Bầu trời đen ngùn ngụt…
Bên ngoài gió xô đẩy, ngọn cây bị gió hất mạnh ngoai nguẩy trong mưa như một con người bị số phận trêu đùa.
Mưa càng ngay càng lớn, mưa tuôn ra như một con người sau bao nhiêu kìm nén chịu đựng cuối cùng cũng bật khóc òa lên.
Mưa …
Gió ..
Sấm sét…
Từng yếu tố như hợp thành một thứ gì đó đáng sợ lắm, nó như nhấn chìm tất cả.
Khóe mắt tôi cay xè, tôi ngẩng mặt lên, cố gắng thu những giọt nước mắt kia lại.
Tôi không muốn khóc trước mặt ai cả..
Một Lãnh Lệ Băng như tôi không yếu ớt..
Tôi bỏ sách vở ở bàn, tiến lại gần ADDP, hai mắt không rời khỏi hắn.
Trong ánh mắt hắn thể hiện sự kinh ngạc, đâu đó lẫn thêm chút đau đớn.
Tôi nhìn hắn, cười nhạt, nụ cười lạnh ngắt đến vô tình.
Hắn cũng cười, nhưng sao tôi thấy nụ cười ấy khổ sở quá :
– “ nữ vương Băng có gì chỉ dạy sao ?” một câu nói như sát muối vào vết thương chưa lành, rát, cay, đau lắm .
Tất cả như nhấn chìm tôi….
Bốp !!
Tiếng sét vang lên hòa cùng một âm thanh khác, nghe rất đáng sợ.
Bàn tay tôi siết chặt lại, siết đến mức móng tay cắm phập vào lòng bàn tay ứ máu.
Sét đánh ngang trời, trong tia sáng của sét sẹt qua, tôi thấy gương mặt hắn trắng bệt, nhưng má trái của hắn đỏ ửng, in đúng năm ngón tay của tôi.
Bàn tay tôi tát hắn cũng đỏ lên, kèm theo những vết cắm của móng tay, hai tay tôi như mất hết cảm giác.
– “ Lệ Băng” tôi nghe loáng thoáng tiếng ADDK gọi tên tôi, giọng đầy hoảng hốt, tay ADDK hơi lành lạnh, nắm lấy khủy tay tôi.
Hai tai tôi ù ù, là tiếng mưa..hay tiếng gió….tôi không xác định được. Nhưng, tôi thấy mình đau đớn lắm, đau đến mất cảm giác.
Tôi quay mặt lại nhìn ADDK. Tôi ghét gương mặt này..
– “ bỏ tôi ra, làm ơn để tôi yên đi !!” tôi vùng tay mình ra khỏi tay ADDK, quay sang nhìn ADDP đang đứng trong ở giữa ánh sáng và bóng tối. Một nữa khuôn mặt trên của hắn chìm vào bóng đêm. Tôi chỉ thấy được đôi môi của hắn, đôi môi ấy, hình như đang run lên.
Tôi đau đớn lê chân chạy lướt qua hai anh em họ, bàn tay siết chặt lại, máu lại ứa ra, máu theo chiều gió, hất vào chiếc áo trắng tinh khôi của tôi.

Tôi ra sức chạy..
Chạy đi đâu cũng được..
Chỉ cần bước ra khỏi cuộc đời ADDP là được..
Cổ chân trái tôi đau đến thấu xương,
Nhưng vẫn cứ cắm đầu cắm cổ chạy..
Tôi hòa vào màn mưa trắng xóa, gió hất mưa vào mặt tôi, đau rát. Gió cuồng quét lấy thân thể như muốn xô tôi ngã.
Tôi không nhớ mình đã vấp ngã bao nhiêu lần, nhưng cứ mỗi một lần ngã tôi lại thấy mình đỡ đau hơn.
Hai đầu gối tôi trầy trụa, máu chảy xuống loang ra đôi vớ trắng nhưng ngay lập tức, dòng máu đỏ ấy lại được mưa làm cho nhạt nhòa rồi cuốn sạch.
Mưa cuốn đi tất cả…
Mọi thứ trôi đi nhẹ bỗng như chưa từng tồn tại.
Tôi vụt ra khỏi cổng trường, mặc kệ đằng sau kia ai đang gọi tôi, tôi vẫn cứ chạy như điên.
Trời mưa to, nên con đường số 11 vốn không đông đúc bây giờ chẳng còn mấy bóng người. Hạt mưa trong suốt như viên pha lê, trượt dài trên ô cửa kính. Nước mưa như nước mắt, rơi đằm đìa trên gương mặt Lãnh Lệ Băng. Trong màn mưa lạnh, gương mặt cô trắng bệt, môi tím tái, đôi mắt mệt mỏi đầy đau đớn lết đi giữa trời mưa, dường như trong đôi mắt xanh ấy, mọi thứ đều nhạt nhòa đi. Nhưng cô vẫn không khóc.
Mưa ! một cô gái tựa thiên sứ đang lết đi rất thảm thương, phải chăng là một thiên sứ bị gãy cánh phải cô độc ở chốn nhân gian này ? Thần sắc cô dửng dưng, nhưng vẫn không làm lưu mờ đi vẻ đẹp của mình, đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo của cô tựa một bức tranh thủy mặc, nhưng ở trong màn mưa, có lẽ bức tranh thủy mặc này vẽ nhạt nét.
Tôi mặc kệ mọi người xung quanh nhìn mình như thế nào, tôi vẫn cứ khập khiễng lết đi.
Tôi cần một nơi yên tỉnh.
Tôi lết từ đường số 11 sang đường số 7 mất hết ba mươi phút. Cơn mưa vẫn không dứt.
Con hẽm 102 vẫn cô độc như vậy, không lấy một bóng người. Ở cuối con hẽm, một cây bàng to đang chao liệng trong gió, cạnh đó là một mảnh đất trống, gạch nằm ngổn ngang chồng chất nhau.
Tôi lết chân lại, tiếng tôi giẫm lên những vũng nước nghe như tiếng giọt nước nhỏ vào đá, áp mặt vào cây bàng, thân người trụ không vững, tì lên thân cây rồi trượt xuống như một giọt nước, hơi thở tôi trắng xóa, mệt nhọc.
-“ Lệ Băng về thăm mi rồi đây !! mi còn nhớ ta không ? ta đã ở đây với mi bốn năm rồi còn gì. Ta biết mi cũng đang lạnh như ta phải không ?”
Hình ảnh ADDP lại hiện ra trong đầu tôi, từng cử chỉ ấm áp của hắn ngày trước, rồi tới ánh mắt lạnh nhạt của hắn.
Đầu tôi đau như búa bổ.
Không !
Tôi không được nghĩ đến hắn nữa..
Nhưng tại sao ?
Từ nãy tới giờ…
Tôi không ngừng nghĩ về hắn.
Không được,,
Không được nghĩ nữa…

Tôi lấy tay mình, đập vào đầu
Đau điếng..
Tôi bất lực, tựa đầu vào thân cây, cơ thể lạnh đến mức run bần bật, cảnh vật trước mắt nhạt dần.
– “ Lãnh Lệ Băng, cậu làm cái gì vậy chứ ?”
Ai ? ai đang gọi tôi đấy ? giọng nói nhẹ nhàng này nghe quen thuộc quá.
Tôi lắc đầu mạnh, lấy sức đứng lên, hơi thở hỗn hễn.
Tôi cười cười nhìn cô gái nhỏ nhắn đang đứng trước mặt tôi.
Thượng Quan Chi.
Cậu ấy vẫn mặc đồng phục, trên chiếc áo trắng lấm tấm mưa. Dưới chiếc ô đen, cậu ấy thật đẹp.
-“ tôi không sao ? cậu về đi !” tôi lạnh nhạt đáp, xin lỗi Chi, tôi không muốn cậu nhìn thấy tôi trong bộ dạng như thế này. Tôi không muốn Chi phải mệt mỏi vì tôi nữa.
-“ như thế này mà không sao ? cậu xem lại mình đi ! có còn là một nữ hoàng Băng uy nghi làm mưa làm gió ở các trường học không ?” Chi quát lên, đôi mắt đầy giận dữ, chiếc ô trên tay cậu ấy buông thõng xuống, nằm bất tri bất thức trên đường.
-“ nữ hoàng ư ? ha ha ! buồn cười …” tôi bật cười to, đầu óc tôi bị điên rồi. Điên thật rồi.
Khuôn mặt Chi bị mưa lạnh làm cho trắng bệch, cánh mũi nhỏ nhắn do lạnh quá nên đỏ lên, tóc ướt bám bê bết trên vầng trán cao.
Bốp !!!
Tôi cảm thấy gương mặt mình đau rát, nhưng nỗi đau đó có là gì so với nỗi đau bên lòng trong tôi chứ.
Gương mặt Chi nhìn tôi đầy kinh ngạc, có vẻ cậu ấy không cố ý tát tôi, nhưng ngay lập tức, đôi mày lá liễu ướt nhẹp của cậu ấy châu lại…
Bốp !!
Tôi ăn thêm một cái tát tay của Chi, hai má nóng rát, đau điếng người.
-“ cô tỉnh táo lại đi Lãnh Lệ Băng” Chi hét lớn, giọng cậu ấy nghẹn lại, tuy trong mưa, nhưng tôi biết cậu ấy đang khóc. Sâu trong ánh mắt nâu chỉ biết tươi cười kia, đau đớn và giận dữ dâng lên như vũ bão.
-“ bạn thân ư ? bạn thân ư ?” Tiểu Chi bật cười – “đến cả cô là ai tôi còn không biết ? vậy mà dám tự vỗ ngực xưng tên bạn thân cô ? tôi ảo tưởng quá rồi” Tiểu Chi ngưng cười, khóc thét lên như một đứa trẻ.
-“ từ bây giờ về sau, tôi và cô…sẽ không còn là gì của nhau nữa”
Chi quay lưng chạy một mạch, tiếng nấc nghẹn ngào và bóng dáng nhỏ nhắn của nhỏ xa dần rồi mất hút. Trước mặt tôi, chỉ còn lại một màn mưa u ám.
Đầu óc tôi quay cuồng, nhưng vẫn cố gắng nhặt lại chiếc ô Chi đánh rơi.Thu ô lại, tôi mệt mỏi tựa người vào vách tường gần đó.
Xung quanh tôi chỉ có bóng đêm và lạnh lẽo.
Bỗng tôi bật cười ha hả, cười như một người ăn xin vừa trúng giải độc đắc vậy.
Bỗng dưng, trong khóe mắt tôi tràn ra một thứ chất lỏng ấm nóng, chất lỏng ấy như mưa vậy, tuôn không ngừng trên má tôi.
Mưa đã ngơi bớt, gió cũng thôi gào thét. Sấm rút hẳn, nhưng bầu trời vẫn cứ tối đen như thế..
Hoàng hôn đã buông xuống từ khi nào thế ?
Tiếng cười ha hả kia vụt tắt đi..
Thay vào đó là tiếng rào rào nhè nhẹ không hối hả của mưa.
Rào rào !!
Rồi là những tiếng nấc nghẹn ngào.
Cuối cùng là tiếng òa lên, khóc tức tưởi.

Tôi khóc như một đứa con nít lạc mất mẹ.
Dù có cố gắng gào thét tới đâu..
Xung quanh vẫn im ắng không có ai..
– “ đừng để tôi một mình mà, tôi xin đấy !! ai cũng được !! hãy đến đây đi !! được không ?”
Tôi gào lên, nhưng đáp lại tôi, chỉ là âm thanh yên lặng đáng sợ.
Tôi ngồi bó gối lại, sợ hãi tột cùng. Cơ thể tôi run lên bần bật.
-“ lạnh quá” tôi thở hỗn hễn.
Bỗng từ đằng sau, một hương bạc hà dịu nhẹ thoảng đến mũi tôi, tuy hơi lành lạnh nhưng không hiểu sao tôi thấy ấm áp quá.
Con người đó ở ngay sau lưng tôi, khụy hai đầu gối xuống, tựa đầu vào vai tôi, hơi thở phả vào vai tôi nóng ấm.
Tôi toan quay đầu lại, nhưng một cảm giác gì đó mạch bảo tôi rằng : nếu quay đầu lại, tất cả sẽ biến mất.
Đầu óc tôi quay cuồng..
Cảnh vật cũng quay cuồng..
Cho dù hơi ấm kia có là ảo giác, tôi cũng chịu.
Tôi tiếp tục ngồi như vậy, gục đầu trên hai đầu gối, hơi thở đó vẫn phả vào vai tôi, mùi hương bạc hà vây quanh như đang bảo vệ cho tôi vậy.
-“ người ta nói, nếu mở lòng cùng cơn mưa, sẽ dễ chịu hơn” sau một lát, mà không, chắc là lâu lắm. Người đó cũng lên tiếng.
Cái giọng trầm lạnh thường ngày trong cơn mưa bỗng biến thành một giọng nói trầm ấm.
Tôi khóc huhu, nức nở..
– “ tôi không muốn xa Chi, cũng không muốn Chi gặp nguy hiểm. Tôi sợ lắm ! sợ nếu tôi nói cho Chi biết tất cả, Chi sẽ gặp nguy hiểm hoặc sẽ kinh tởm tôi, tôi không muốn đâu” tôi như một đứa trẻ, vừa khóc vừa lắc đầu.
Hai cánh tay như hai gọng kìm ấy dang ra, ôm lấy tôi, ôm lấy đôi tay máu me run lên đang đặt chéo, buông xuôi ở giữa hai ống khủy.
-“ mưa lạnh rồi ! về nhà nhé !” giọng nói Nhiếp Thông ấm áp như làn gió xuân, mang theo vị hơi nong nóng của mùa hè, có cả sự dịu dàng của mùa thu..và hơi lành lạnh của tiết đông.
-“ anh sẽ không có tôi lại một mình ? đúng không ?” tôi ngồi bệt ra, quay lại nhìn Nhiếp Thông. Đầu tôi chỉ đến vai của Nhiếp Thông, tôi đành mang cả đôi mắt đang đỏ hoen ngẫm lệ của mình lên nhìn cậu ấy.
Ánh mắt xanh của Nhiếp Thông thoáng ngạc nhiên, nhưng chợt cậu ấy cười nhẹ nhàng với tôi, nụ cười của cậu ấy như xua tan mọi băng giá lạnh lẽo và đêm tối trong tôi.
Cánh môi mỏng của Nhiếp Thông mấy máy, đang định nói gì đó, nhưng tôi đã nhanh chóng đặt hai đầu ngón tay của mình lên môi Nhiếp Thông.
Đầu tôi cuối xuống, tựa vào vai Nhiếp Thông.
Tôi nhắm nghiền mắt lại.
Cảm nhận bờ vai tuy hơi gầy nhưng cực kì vững chắc và an toàn..
Cảm nhận mùi hương bạc hà dịu nhẹ.
Cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của cậu ấy.
Nhiếp Thông siết chặt lấy tôi, nhấc bổng tôi lên.
Cậu ấy đang bế tôi.
Ấm áp và an toàn quá !!
Chẳng do dự gì, tôi gục vào vai Nhiếp Thông, ngủ một giấc thật sâu.
Hai lần trong cùng một ngày tôi đã ngủ trên vai Nhiếp Thông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.