Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 45
Ngày xuân con én đưa thoi…
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa..
Hoa đào nở rợp cả một vùng rời..
****
Đưa đẩy mãi cũng sẽ trôi qua thôi..
Thời gian mà..
Những ngày xuân trôi qua nhanh chóng, chợ hoa đã dẹp, hoa xuân đã tàn..học sinh lại thôi chơi tết, tiếp tục lao đầu vào học.
Lãnh Lệ Băng dậy từ sớm, đứng gần bậu cửa sổ dang tay ra hít một hơi, nắng xuân như tơ vương lên gương mặt trắng của nó..ấm áp..
Đặt hai khủy tay lên bậu cửa, chống hếch cái cằm lên nhìn trời. Nó khẽ thở dài, những ngày mua đông đã chấm dứt, một năm cũ đã qua đi mang theo biết bao là kỉ niệm..
Bầu trời xuân xanh,cao..trong veo không lấy một gợn mây trắng..tròn trịa nằm trong đôi mắt của nó..
Gió sớm phất phơ vờn trên mái tóc mềm.
Băng vòng hai tay lại, rồi nhẹ áp má mình vào đó..nhắm mắt để gió mát lùa vào ..
Xuân vừa đến…ngàn hoa ngát hương..
Hè sang cho nắng buông bao la trời cao..
Thu..làn gió nhẹ vương tóc mây..
Rồi đông sang tuyết rơi nhớ nhung tháng ngày..
Những ngày qua, quả nhiên đối với Băng là một sự khác biệt so với cuộc đời trước đó của nó..
Được đi chợ hoa, được nấu bánh , được đi xem pháo hoa , được lì xì nữa..làm nó có cảm giác mình chưa bao giờ cô đơn..chưa bao giờ phải sợ hãi ..vui lắm.. >. Còn nhớ đêm giao thừa, nó đã nấu bánh sau vườn cùng nhà Âu Dương vui như thế nào. Trong giấy phút đó dường như những mẫu thuẫn ngày qua đều tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp hạnh phúc.
Đêm đó trời se lạnh, sau vườn nhà, đầu lửa không ngừng liếm vào cây củi khô, lửa cháy phầng phật nhưng không quá lớn, những đốm lửa nổ tách tách…trong nồi , tiếng nước sôi lên ùng ục…nghe đến êm tai..hoa đêm trong vườn nở khoe sắc, cánh hoa rụng lác đác xuống mặt đất. Dưới ánh lửa, những cánh hoa kia lại càng thêm thắm sắc tựa như những bông tuyết hồng từ trời rơi xuống.
Băng nhớ rất rõ nụ cười tỏa nắng của hai anh em nhà Âu Dương, nhớ khi cô Morelli chơi trò chơi đố hát, Băng đã hát một khúc hát giao thừa, bản nhạc vang lên ấm cúng ….nhớ cả khi bánh vừa chín tới, bật nắp nồi ra, mùi hương lan tỏa trog không khí, hơi nóng từ trong nồi bốc lên khiến trán nó rướm cả mồ hôi..lần đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời nó có cảm giác yên bình đến vậy.
Băng thôi gục trên bậu cửa sổ, nhoài người đứng dậy , chuẩn bị đi học.
Bước xuống cầu thang, qua bàn ngồi ăn sáng với gia đình họ, tuy lúc đầu hơi ngượng, nhưng về sau nó đã quen, bắt đầu tự nhiên như người trong nhà.
Không khí vẫn cứ im lặng, chỉ nghe tiếng tiếng nỉa, dao và đĩa va vào nhau kêu leng keng nhẹ.
Băng đi học cùng với hai người họ, trời xuân đẹp như vậy mà rút người trong xe cũng phí..vậy nên nó lôi kéo họ đi bộ cùng..
Hai bên đường, tán cây mới hôm nọ còn trụi lơ lá mà bây giờ đã xanh rợp, Che lấy một vùng trời thoáng đãng, gió vờn lá cây kêu xào xạc..nắng vàng nhẹ thảnh thơi nằm trải dài trên con đường lát nhựa.
Tuy không ai nói với nhau câu nào, nhưng dường như tất cả đều thấy ấm áp.
——————–
Đầu năm là một chiến thắng của những học sinh xuất sắc vượt qua kì thi và cũng là những thất bại đau đớn của những học sinh không đạt được điểm sàn.
Bang A đã có hẳn mười học sinh bị chuyển xuống vì thành tích không đủ, riêng A1 chiếm hết năm người..có độ hơn hai mươi học sinh phải chuyển trường vì không qua được điểm sàn. Bù lại, có hơn hai mươi học sinh ưu tú khác chuyển vào.
Ở một lang cang trường học, nắng chiếu vào mặt đất, chiếu vào gương mặt lạnh của Nhiếp Kiến Hoa, khiến thỉnh thoảng cậu nheo mắt lại, trông như một con mèo con đang tắm nắng.
-‘ai lại đặt cho tôi cái tên Nhiếp Kiến Hoa, nghe như con gái ! lại còn là em trai cùng cha khác mẹ với Nhiếp Thông’ Nhiếp Kiến Hoa khoanh tay trước ngực, nhìn Tạ Tiểu Tình.
-‘Ngài ấy có một người quen bên Trung Hoa, nên đặt tên anh theo kiểu Trung Hoa’
-‘đứng nãy giờ mỏi cả chân, cũng không thấy bóng dáng của Lãnh Lệ Băng đâu cả . Tôi thực sự muốn nhìn thấy cô ta quá !’
-‘hừm ! đừng quên công việc’
-‘ây da ! ông ây nói Lãnh Lệ Băng là một tuyệt sắc giai nhân , khuynh nước khuynh thành, bảo tôi chỉ cần nhìn vào thôi cũng biết ! nhưng mà cậu xem ..nãy giờ đứng trước lang cang có thấy gì đâu, mấy em girl ở đây thực thì ai cũng đẹp, nhưng lại là kẻ tám lạng người mười cân , kém nhau có nhiêu , chẳng thấy ai khuynh nước khuynh thành cả’ Nhiếp Kiến Hoa đưa tay lên che miệng, ngáp ngắn ngáp dài..lại nói tiếp –‘cơ mà cô ta làm gì học đến tận A1..báo hại tôi xém nữa thì thi trượt rồi’
Tạ Tiểu Tình liếc trộm qua Nhiếp Thông một cái, anh vẫn cứ im lặng trầm tĩnh như vậy, dưới ánh nắng, đôi mắt anh sáng long lanh như tinh thể đá quý, đẹp đến ma mị.
Cô khẽ quay sang thở phào, còn nhớ ban đầu ngài ấy sắp cho cô cái tên Nhiếp Tiểu Tình cô đã tá hỏa như thế nào…làm em gái ư ? làm sao cô có thể chịu đựng nổi.
Chuông vang lên, đổ dài vài hồi, học sinh ùa nhau vào lớp, trước đó còn đưa mắt liếc bộ ba hoàn hảo này một cái…nhất là những nữ sinh, ánh mắt nhẹ nhàng theo kiểu nai tơ nhìn Nhiếp Thông, khiến Tạ Tiểu Tình bực..riêng Nhiếp Thông thì anh vẫn cứ im như vậy, tựa như một bức tượng có hồn.
————
Tiếp đến là màn chào hỏi trước lớp, và một chân lí bất hữu : các học sinh đều oh lên ..
Bỗng một học sinh nữ reo lên :-‘bạn Nhiếp Thông có họ với Lãnh Lệ Băng sao ? xem đôi mắt của bạn ấy kìa ! chân mày và cả mũi, môi nữa..anh em với nhau hả ?’
Cả lớp liền im lặng tròn mắt nhìn Nhiếp Thông rồi sau đó quay sang gật gù đồng ý, khiến anh cũng phải ngạc nhiên……
***
Tạ Tiểu Tình gương sở hữu một gương mặt đẹp, nhưng đẹp theo nét người lớn, nét trưởng thành.thân hình bốc lửa, giọng nói hỗn hễn..đôi mắt đen huyền sâu thẳm lả lướt phong tình.
Nhiếp Kiến Hoa thoạt nhìn thì ra dáng công tử, nhìn kĩ lại thì cậu sở hữu gương mặt cực kỳ baby với đôi mắt nai ngây thơ vô tội..khiến các cô gái chao đảo với đôi mắt đó..
Nhiếp Thông lạnh lùng với đôi mắt shaphire như ánh sao vào một đêm trời lạnh, tuy đẹp, tuy sáng nhưng luôn làm cho con người ta có cảm giác nhạt nhòa…thân ảnh anh cao ráo im lặng tìm Lãnh Lệ Băng…
Ba người họ liếc một vòng, sau đó Tạ Tiểu Tình và Nhiếp Kiến Hóa liếc nhìn nhau, quả thực không ai gọi là khuynh nước khuynh thành cả…
Thầy giáo liếc một vòng, rồi nheo mày nhìn xuống phía bàn ghế của Lãnh Lệ Băng, lộ vẻ khó chịu :
-‘Lãnh Lệ Băng đâu rồi ?’
-‘à ! bạn ấy nói hơi mệt nên xin nghỉ tiết đầu’ Tiểu Chi vội đứng dậy xua tay, phân bua…gương mặt lộ vẻ mệt mỏi với cô bạn của mình..
-‘thật chứ ?’ thầy cau mày hơn, nhấn mạnh
-‘thật’ một giọng nói vang lên, Âu Dương Duy Khánh lên tiếng, đôi mắt phượng của anh trầm tư ngó ra ngoài cửa sổ..gió luồng vào nhẹ phất mái tóc đen.
Nhiếp Thông nhìn xuống hai anh em họ..một người đang ngó lơ ra ngoài, một người đang miết điện thoại..khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nữa miệng, nụ cười như có như không.
Vì họ sở hữu một chiều cao chuẩn, nên đều phải ngồi ở bàn cuối..Nhiếp Thông ngồi bàn cuồi dãy ba, Nhiếp Kiến Hoa bàn cuối dãy bốn, Tạ Tiểu Tình ngồi trên Nhiếp Kiến Hoa.
Giờ học bắt đầu…
…..
Nhiếp Thông ngồi xoay bút, cây bút bị anh xoay vòng vòng trên ngón tay…thỉnh thoảng anh nhẹ liếc qua vị trí của Lãnh Lệ Băng, nơi chỉ có mỗi một cái ba lô nhỏ…
—————–
Giờ học mệt mỏi nhường bước cho giờ ra chơi náo nhiệt, sân trường ban nãy còn im ắng chỉ nghe tiếng lào xào của lá cây..bây giờ đã rôm rả tiếng cười nói..
Nhiếp Thông vốn không thích chốn ồn ào nên sải bước ra vườn trường…đó là nơi im lặng và vắng vẻ nhất của trường.
Vườn trường im ắng, gió thổi mát rượi, bãi cỏ xanh ngát trải dài như tấm thảm ..nổi bật giữa tấm thảm xanh ấy là những bông hoa dại màu trắng…khung cảnh như một bức tranh mùa xuân của thiên nhiên.
Anh sọt hai tay vào túi, thong dong đi ..từ đằng xa, anh thấy một cái cây khá to, tán lá vươn ra che mát cả một phần diện tích lớn…
Gần đến, tiếng xào xạc từ lá cây vang vọng, không khí thoáng đãng, mát mẻ, hương cỏ dại khuyếch tán vào không khí thoảng mùi thơm nhẹ..
Đang sải bước thì bỗng anh khựng lại, nhìn chằm chằm vào gốc cây..đôi mắt mơ hồ …
Dưới gốc cây, một thiên thần đang nằm ngủ, tay trái gối đầu, tay phải đặt lên bụng ,tư thế thoải mái nhàn nhã vô cùng, nhưng lại rất thanh tao…mái tóc đen trải trên thảm cỏ xanh, một bông hoa dại trắng vương trên tóc như một chiếc nơ …gió vờn lên tóc mềm rung nhẹ..
Hàng mi cong dài che rợp bầu mắt, gương mặt mộc mạc..môi đỏ thắm..nước da trắng như tuyết..chiếc cằm chẽ trông rất đáng yêu..
Gọp lại là hoàn hảo…
Người con gái trước mặt anh , tựa như một bức tranh- một bức tranh với sắc nền xanh….một bức tranh do một vị họa sĩ đại tài chấm phá mà nên, mọi thứ thật thắm sắc..
Bất giác anh nhớ lại lời của ngài ấy :-‘người con cần tìm là một tuyệt sắc giai nhân, nếu con thấm nhập lời của ta, thì ngay khi con nhìn thấy người đó, con sẽ ngộ ra lời ta ngay, và..người đó…cũng có đôi mắt giống như con vậy.’
Bàn tay anh khẽ siết chặt, trong tâm can anh vang lên ba tiếng “ Lãnh Lệ Băng”…..
Dường như đôi mắt anh không thể rời khỏi con người đó, anh vẫn nhìn…
-‘anh đang làm phiền giờ nghỉ trưa của tôi !’ không biết nó đã thức giấc từ khi nào, nhưng khi anh thoát khỏi sự mê hoặc kia thì phát hiện nó đã ngồi dậy từ bao giờ, đang tròn mắt nhìn anh..
Đôi mắt hạnh đào màu shapphire đẹp đến hút hồn…sáng long lanh…trong veo như giọt nước…
Anh thất thần nhìn vào đôi mắt đó, bờ vai khẽ run lên…
“người đó có gương mặt với nhiều nét giống con”
Băng cũng tròn mắt nhìn anh..quả thực đây là lần đầu tiên nó gặp một người có đôi mắt giống mình tới vậy. Không những vậy đến cả chân mày, mũi, môi, trán, đều như từ một khuôn đúc ra…
Gió thoảng qua, một kẻ ngồi dưới nhìn lên, một kẻ đứng từ trên nhìn xuống…hai đôi mắt màu shapphire tựa như hai tinh tú vì sao gặp nhau..long lanh long lanh…