Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 38
“Đồ ngốc ! sao em cứ thích làm cho người ta phát điên lên vậy hả ?”
Duy Phong chạy với tốc độ nhanh nhất có thể , vượt mặt hết mọi chiếc xe trên tuyến đường.hướng thẳng về khu biệt thự..
Anh liếc màn hình máy tính , chấm đỏ đã dừng lại .tra khảo vài giây thì ra đó là tập đoàn nhà họ Trần , con trai ông ta là Trần Đức Duy…
Anh cho xe rẽ vào hướng khu biệt thự S , phanh xe trước một ngôi biệt thự khá lớn của nhà họ Trần.
Bước xuống xe , anh nhấn chuông liên hồi , lòng anh như rực lửa…ngọn lửa này có vẻ muốn thiêu đốt cả căn nhà chứ chẳng chơi…
Một bà giúp việc có tuổi bước ra , có vẻ bà ta là quản gia…
-‘cho hỏi cậu là ai ?’ bà ta liếc nhìn con xe , lòng tự đánh gia đây ắc hẳn là cậu ấm của tập đoàn lớn , không dám đắc tội bà ta lễ phép hỏi..
-‘Âu Dương nhị tiếu gia !’ anh đáp gọn , lập tức lao thẳng vào cổng nhà mà không cần đợi chủ nhà mời..
Đã khuya , nhưng cái vẻ yên tĩnh vốn có của nó đã bị anh phá nát.vừa bước vào nhà , anh đã nhằm ngay cái chuông báo cháy mà nhấn thẳng…
Reng ! reng !
Sau đó là những tiếng hét kinh hoàng vang lên trong ngôi nhà.mọi người bắt đầu bấn loạn chạy tung ra khỏi các phòng ngủ.trên người vẫn còn mặc nguyên bộ pajama , gương mặt đầy vẻ hớt hãi…
Họ bước xuống thì không thấy đám cháy nào , chỉ có một cậu thiếu niên trẻ đứng lười biếng tựa vào tường đầy quỷ mị , đôi mắt ngó ngang dọc như thể đang tìm thứ gì ..
-‘kẻ nào mà dám hống hách vậy ?’ Trần Đức Duy lên tiếng , quần áo trên người hắn ta sộch sệch… làm tảng băng di động kia dường như muốn rực lửa…
-‘mày là Trần Đức Duy !’ Duy Phong túm lấy cổ áo hắn ta , gương mặt tối sầm đầy giận dữ…
-‘là tao ! thì sao nào ?’ hắn liếc nhìn anh đầy vẻ thách thức , một kẻ hiểu biết nông cạn như hắn thì đâu biết gì…
Lập tức một cú đấm giáng thẳng vào mặt hắn , hắn ngã nhào xuống đất , bưng mặt lên nhìn anh .hắn đứng dậy đưa tay đấm về phía anh thì bị anh nắm chặt lấy cánh tay , bẻ ngược ra sau , vặn xoắn…
-‘Âu Dương thiếu gia , không biết thằng con dạy dỗ không tốt của tôi đã đắt tội gì ? nhưng xin thiếu gia nương tay’ Trần lão gia là người trong thương trường , cũng biết về hai anh em nhà Âu Dương văn võ song toàn , thực không phải là thứ để “đụng”..
-‘xin cậu ! nương tay cho ! Trần gia chỉ có mình nó !’ Trần phu nhân nhìn con trai đau đớn cũng cuối đầu xin tha…
-‘trả Lãnh Lệ Băng cho tôi !’ anh trả lời , gương mặt anh đằng đằng sát khí .cơ tay tăng thêm lực làm cho Trần Đức Duy đau đớn hơn nữa..
-‘trên…trên lầu phòng 3 ! tôi xin thề chưa lấy đi thứ gì của bạn gái thiếu gia cả ! xin thiếu gia nương tay’ Trần Đức Duy trả lời .
Lúc này Duy Phong mới chịu buông tay ra , nhưng thay vào đó anh cho thẳng vào bụng Trần Đức Duy một cú đá khiến hắn ta nằm lết ra sàn nhà , hộc máu…
Duy Phong lập tức đi lên lầu hai phòng số ba , đập vào mắt anh là thân ảnh Lãnh Lệ Băng nằm trên chiếc giường lớn , lưng hướng về phía anh.chiếc chăn che phủ toàn thân thể..
Anh tiến lại , mở hé chiếc chăn ra .quần áo trên cơ thể của Lãnh Lệ Băng chỉ còn lại phân nữa.Phần lưng và ngực phía trên bị Trần Đức Duy xé rách hết vài mảnh ( áo ngoài )…từng mảnh vải vụn đen nằm trải rác trên sàn nhà…
Nếu anh đến trễ dù chỉ một bước, thì có lẽ cuộc đời của nó đã đi xa vài ngàn dặm rồi, …
Anh lấy chiếc chăn trùm lấy thân thể Lãnh Lệ Băng , bế sốc Lãnh Lệ Băng đang cuộn mình trong chiếc chăn , đi ra khỏi Trần gia..
-‘cẩn thận đấy!’ anh để lại câu nói và bế Lãnh Lệ Băng ra ngoài…
Bên ngoài ngôi nhà , ánh sáng từ hang đá và cây thông noel lấp lánh như ban ngày..
Anh đặt nó vào trong băng ghế, rồi nhân lúc nó ngủ anh chạy bộ ra một cửa hàng nhỏ gần nhất và duy nhất còn mở trên phố , mua đại cho nó một bộ váy đơn giản để thay…
Lúc anh chạy về thì cũng là lúc nó vừa dậy , nó đưa tay lên xoa thái dương rồi lắc lắc cái đầu nặng trĩu .
-‘thay quần áo đi’ anh liếc về phía khác , tay đưa giỏ đồ cho nó , tránh nhìn thấy phần áo bị rách kia..
Anh quay đi môt hồi lâu , mãi sau không thấy có phản ứng gì , anh hết kiên nhẫn tiến lại xe , thì ra là nó đã ngủ nữa..
Có vẻ nó mệt do say và do thuốc ngủ vẫn còn..
Nó tựa đầu vào thành gế , người cong cong vẹo vẹo ngủ.
Anh nhìn nó lắc đầu yên lòng , tụ nhủ chắc phải bắt nó nhét vào túi mới yên lòng được quá….
Có trời mới biết lúc nãy anh đã lo lắng cho nó như thế nào..nghĩ mà anh lại thở dài….
Anh ngồi vào ghế lái , rồi nhẹ nhàng đặt nó ngồi ngay lại , ngồi nhìn nó ngủ…
Anh cảm thấy mình hạnh phúc khi bên nó , cái vẻ con nít của nó cho anh cảm giác vui vẻ .cái vẻ lạnh lùng quyết đoán của nó cho anh cảm giác an toàn…và dường như ..khi bên nó ..trong mắt anh chỉ có mình nó…mọi thứ xung quanh chẳng là gì với anh cả ..anh quên cả mệt mỏi , cả nổi đau đớn hai năm qua…và có lẽ….anh đã quên luôn một con người….Âu Dương Duy Khánh
——-
Trong giấc mơ , một phần kí ức năm nào ùa về vây lấy Lãnh Lệ Băng…
Ngoài kia tuyết đã ngưng rơi .bên trong căn phòng của một tư dinh rộng lớn.tiếng đàn piano ngân nga theo từng nốt nhạc của bản happy birthday .
-‘tiểu thư chơi piano hay quá !’ nhủ mẫu vỗ tay khen ngợi nó…
Nó nhìn nhủ mẫu cười tươi tắn , nhảy xuống chiếc ghế chạy lại loay hoay bên tấm lịch để bàn
-‘hôm nay là ngày 24 tháng 12 đó nhủ mẫu , ngày mà nhủ mẫu nói là sinh nhật Rose’ nó cười tươi thiệt tươi..tay mân mê cuốn lịch..
-‘ừ ! hôm nay Rose được 5 tuổi’ nhủ mẫu cười hiền đáp lại..
-‘Rose hỏi cô giáo (cô dạy piano ), cô nói sinh nhật là phải có bài happy birthday , nên Rose đã đàn bài này đó nhủ mẫu , nhưng Rose đàn không hay nên không vừa hát vừa đàn được ! thiệt buồn nha’ mặt nó bỗng xụ xuống , trông đến là đáng yêu…
-‘Rose đàn hay lắm ! tiểu thư chỉ mới học đàn lúc ba tuổi tới giờ chỉ mới hai năm thôi mà đã đàn được vậy là giỏi lắm rồi ! người lớn còn phải học ba năm mới đàn được như Rose đó’ nhủ mẫu an ủi nó.bàn tay đầy nếp nhăn của bà vuốt lấy từng nếp tóc gợn sóng của nó..
-‘thật không nhủ mẫu ? vậy khi nào là sinh nhật nhủ mẫu ? Rose sẽ vừa đàn vừa hát chúc mừng sinh nhật nhủ mẫu luôn’
Nhủ mẫu không trả lời mà ôm lấy nó , bế lên tay âu yếm :
-‘Rose có biết hôm nay còn là ngày gì không ?’
-‘biết nha ! là giáng sinh đó nhủ mẫu’ Rose trả lời , tay ôm lấy cổ nhủ mẫu..
-‘vậy Rose có biết giáng sinh là ngày gì không ?’
-‘biết luôn ! là ngày Chúa sinh ra đời’
-‘phải ! là ngày chúa sinh ra đời ! Rose thông minh lắm ! vậy Rose có biết Chúa là ai không ?’
-‘Rose không rõ ! nhưng Rose đọc trong sách thì Chúa rất đẹp nha ! người có trái tim yêu thương , xung quanh người có muôn vàn thiên thần ca hát chúc tụng ngài’ ( do gia đình muốn huấn luyện từ nhỏ nên lên 4 Rose đã đọc được thành thạo)
-‘kể Rose nghe một câu chuyện bí mật nhé !’
-‘bí mật là không được nói cho ai nghe nha’ Rose trả lời đáng yêu , đưa một tay đặt lên cánh môi bé xinh.
Nhủ mẫu bế Rose ra phía cửa sổ , ồn tồn nói :
-‘đó là một đêm giáng sinh lạnh giá nhưng tràn ngập niềm vui , hạnh phúc , ngọt ngào và tiếng cười..dưới đất mọi người ai nấy đều tập trung về gia đình mình để ăn mừng giáng sinh , từng cặp tình nhân nắm tay nhau dưới bầu trời lạnh , tiếng trẻ con cười đùa rôm rả với nhau khi được ông già noel cho quà .từng cây thông và hàng cây được phủ các dây đèn nối đuôi nhau sáng lấp lánh như ban ngày.từng hang đá nhỏ ở trước mỗi ngôi nhà trông thật hạnh phúc ấm cúng…trên thiên đường , các thiên thần cất tiếng hát trong trẻo cùng nhau hòa lên một bản nhạc mừng Chúa sinh ra đời..và chính vào ngày 24 , người đã sinh xuống thế gian , nhưng người không xuống một mình , người đã mang theo một thiên thần nữa , một thiên thần ngự bên tả của người , một thiên thần xinh đẹp nhất , có giọng hát hay nhất và có trái tim yêu thương nhất trong số các thiên thần của người cùng xuống..thiên thần đó ..tên là….Rose Amelia Waston’
-‘nhủ mẫu thiệt biết lừa Rose nha ! Rose làm gì xinh đẹp bằng các thiên thần chứ’ gương mặt bé xinh của Rose đỏ ửng lên vì ngại…-‘nhưng sao Rose lại ngự bên tả hả nhủ mẫu ?Rose thích bên phải hơn nha’
-‘vì bên trái có trái tim , một trái tim yêu thương’
Rose nhìn nhủ mẫu cười toe toét , ôm ghì lấy cổ nhủ mẫu , mi một cái ngay má nhủ mẫu thật sâu rồi tụt khỏi người nhủ mẫu , chạy thẳng ra mở cửa rồi quay sang nói vọng lại
-‘Rose ra ngoài chơi một tí nha nhủ mẫu ! Rose hứa sẽ về sớm ! còn nữa , Rose hứa sẽ tập vừa đàn vừa hát bài happy birthday để chúc mừng sinh nhật sắp tới của nhủ mẫu’ nói rồi nó bắt chân sáo chạy ra khỏi tư dinh .
Bên trong , nhủ mẫu đứng nhìn theo cái dáng bé bé xinh xinh của nó mà lòng ngập tràn hạnh phúc . bà tự nhủ nếu con bà còn sống ắc cũng đã lớn lên bằng Rose rồi.nhưng họa thay con gái bà đã qua đời khi chưa được 2 tháng tuổi.và bà đã nhận trách nhiệm làm nhủ mẫu của Rose ngay từ thời điểm đó. Rose đã lớn lên nhờ dòng sữa của bà .bà thừa nhận rằng ngày đầu tiên nhận công việc đó , bà đã căm phẫn vô cùng .con mình mới chết mà phải đi nuôi con người ta.nhưng không lâu sau đó , bà đã thực sự yêu Rose .và cho tới bây giờ ,trong lòng bà , Rose đã là con ruột của bà.
Nhìn Rose ngày một lớn lên trong sự bình an , hạnh phúc.bà là người vui hơn ai hết.nhưng năm nay bà đã gần 40 tuổi rồi , bà tự nhủ không biết còn có thể chăm sóc Rose thêm bao nhiêu năm nữa đây.nghĩ đến mà bà đau lòng…
…..
Rose tí ta tí tửng chạy đến bên một gốc cây to gần nhà ( tư dinh nằm ở một vùng quê nhỏ , nên cây cối khá nhiều) vừa tới nó đã ôm chầm lấy gốc cây..
-‘Rose thiệt là nhớ cây nha ! dạo này tuyết rơi nhiều quá ! Rose không được phép ra ngoài !’ nó nói chuyện với cái cây , đây là một trong những thói quen của nó _ _! ( thậm chí là thói quen tới bây giờ)
-‘hôm nay là sinh nhật Rose đó nha ! Rose vừa đàn bài happy…..’
-‘happy birthday Rose bé bỏng’ nó còn đang thao thao bất tuyệt với cái cây thì bị giọng nói trầm đáng sợ cắt ngang.
Nó quay tít đầu lại , trước mặt nó khoảng một tá người đàn ông mặc vest đen , ai nấy đếu đeo kính đen nên không thể nhìn rõ mặt..
-‘các chú là ai ?’ nó lễ phép hỏi lại , lòng gợn dậy sự sợ hãi …
-‘hôm nay là sinh nhật cháu sao ?’ người đàn ông đứng đầu hỏi nó , tròng kính đen của ông ta ánh lên vẻ chói đáng sợ..
Nó không trả lời , chỉ khẽ gật đầu…người lùi về phía sau vì nó nhớ nhủ mẫu từng dặn nó là không được nói chuyện lâu với người lạ .
-‘vậy cháu có thích quà sinh nhật không ?’ người đàn ông hỏi tiếp..
Rose lắc đầu , rồi nhanh chóng bỏ chạy.nhưng nó đã bị một người đàn ông trong số đó nắm lại.gã ta bế nó lên
-‘không ai dạy cháu cách nói chuyện lịch sự với người lớn à ? à mà ta quên , ba mẹ cháu làm gì còn mà dạy’ gã ta cười , giọng cười nghe đến thật kinh tởm…
Rose nghe đến đây thì tức giận , đã tự tiện bế nó còn dám xúc phạm ba mẹ nó
-‘chú ơi cho cháu nói cái này’ nó nói khẽ với gã ta , tay làm vẻ bí mật..
Gã ta ngưng cười , đầu hơi cuối xuống để nghe nó nói..
Nó nắm nhẹ lấy đầu gã , đưa môi lại gần tai gã
-‘cháu ghét nhất ai dám xúc phạm ba mẹ cháu’ nói rồi nó cắn vào tai gã một phát , gã đau điếng bỏ nó xuống , ôm tai mình la hét..
Nhân đó , nó lấy hết sức lực bình sinh ra phóng nước đại…
Từ đằng xa , bóng dáng nhủ mẫu hiện rõ dưới một gốc cây.nó chạy lại ôm chầm lấy nhủ mẫu , leo tót lên tay để nhủ mẫu bế..
-‘Rose sợ quá ! bọn họ là người xấu’ nó vừa nói vừa thở dốc..
Nhủ mẫu khi bế được nó thì lập tức quay đầu chạy về phía tư dinh..
Vừa quay đầu lại thì trước mặt hai người là một gã trong số đó đang cầm cây súng chỉ về phía Rose…
Chân tay nhủ mẫu như bủn rủn , gương mặt trắng bệch không giọt máu , bàn tay bắt đầu run lên bận bật…
-‘xin tha cho con bé ! nó còn quá nhỏ’ nước mắt nhủ mẩu rơi lã chã trên gương mặt đã có nếp nhăn .
-‘bà đồng ý thế mạng chứ ?!’ gã ta nhếch mép lên cười…
Nhủ mẫu yên lặng liếc nhìn Rose , gương mặt như thiên thần này không thể tận mạng tại đây được..bà đã già rồi , kiếp này bà được chăm sóc Rose trong năm năm là mãn nguyện rồi , bà không đòi hỏi gì cả.chỉ dám xin ông trời cho Rose bé bỏng này được bình an vô sự..
-‘chỉ cần ngài tha cho Rose , tôi sao cũng được..’ giọng nhủ mẫu run run . bà thả Rose xuống đất , cuối xuống hôn lên mái tóc Rose .
-‘Rose ngoan ! dù chuyện gì cũng phải sống thiệt tốt nha ! bây giờ nhủ mẫu phải đi với phu nhân rồi , trên cao kia nhủ mẫu sẽ luôn bên Rose’
Đoàng !!! một tiếng súng phá tan cái sự yên tĩnh của một vùng quê , tiếng súng phá tan màn nước mắt của nhủ mẫu …
Thân ảnh nhủ mẫu đổ rụp xuống trước mặt nó , đôi mắt nhắm nghiền.dòng máu đỏ từ trán nhủ mẫu loang ra nhuốm hết một khoảng tuyết trắng…
Rose như chết lặng , ngối bệch người xuống , chạm vào khoảng tuyết đỏ , bốc lên một nắm trong lòng bàn tay , siết chặt ..
-‘đây là gì ? tuyết ư ? nhưng sao tuyết lại có màu đỏ ? nhủ mẫu nói cho Rose biết đi ! sao tuyết lại có màu đỏ ?’
Bọn người áo đen nhìn Rose mà xót xa tấm lòng , chính bản thân họ cũng đâu có muốn..nhưng nếu họ không làm vậy thì vợ con của họ sẽ chết.nghĩ rồi họ cuối đầu bước đi , nhiệm vụ của họ xem như hoàn thành…
Rose vẫn cứ ngồi đó , đôi mắt nhìn vào khoảng tuyết đỏ tươi .không khóc , cũng không nói lời nào…trên cao , mặt trời dần mang hết những vệt nắng cuối ngày đi ngủ.từng áng mây bồng bềnh màu trắng đang ngả sang màu vàng tối có chút màu đỏ…một màu máu thê lương nhuốm đẫm ánh hoàng hôn buồn..
Đêm hôm đó-đêm giáng sinh-đêm sinh nhật Rose.hai đám giỗ và một đám tang đã được tiến hành tại tư dinh…
———————-
Trong hiện tại , Duy Phong đã thíp đi , đầu anh tựa vào cánh tay đang chống lên thành cửa sổ xe. .nó tỉnh dậy , liếc mắt nhìn anh đang ngủ , lòng nó quặn thắt.nó không thể để anh vì nó mà chết.mang sống con người là vô giá , nó sẽ không để ai phải hi sinh vì nó nữa.nếu sinh nhật lần này lại chơi trò “săn” nữa .thì một mình nó chơi là đủ rồi.. từng giọt nước mắt chạy từ khóe mi xuống bờ má…
Nó nhẹ nhàng ngồi dậy , vừa lúc đồng hồ trong xe điểm báo 12h , khoảng khắc chuyển từ ngày 23 đến ngày 24..
Nó im lặng , đưa tay quệt hết những giọt nước mắt…nhẹ nhàng rời khỏi chiếc xe..lê từng bước chân đi trong màn đêm lạnh…