Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 34
Tôi đã ngủ bao lâu rồi nhỉ ? mà chắc là chưa lâu đâu , bởi bì quần áo trên người tôi vẫn còn ướt sũng.nhưng tôi có cảm giác không rét buốt như lúc nãy nữa , mà thay vào đó là một cảm giác ấm áp hơn.
Tôi cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi chỉ muốn khép lại ra để xem xét tình hình xung quanh .tôi nhận thấy mình đang đeo găng tay , đội nón len và đắp một chiếc áo len rất dày và dài.
Hương Lavender từ chiếc áo nhẹ phả vào mũi tôi dễ chịu.
Tôi nhích cổ ngó xung quanh tìm anh , anh đang nằm ngủ ở phần ghế đối diện.người anh run bần bật lên , gương mặt anh trắng bệt như người không máu , đôi môi anh run run lên vì quá lạnh .cánh môi mỏng kia khô thăm lại.trông tàn tạ hết sức.
Tôi cố gượng ngồi dậy , lết người lại phía anh.đưa tay chạm vào cơ thể anh..
Lạnh buốt..
-‘Phong ! tỉnh lại đi ! Phong ! đừng làm tôi sợ nha !’ tôi nói lớn đồng thời lấy tay vỗ vào mặt anh.
Anh vẫn không trả lời , người anh lạnh như một tảng băng .
Lòng tôi gợn lên đầy dẫy sự sợ hãi , bất an..
Tôi nhìn lại cơ thể tôi và anh , trên người anh chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi mỏng manh còn tôi thì đầy đủ mọi thứ..
-‘đồ ngốc ! sao lại làm vậy chứ !’ tôi nói khẽ với anh.hàng mi của tôi lại bắt đầu ngấn lệ..
Nước ! anh cần nước
Tôi loay hoay tìm xem xung quanh có thứ gì cho anh uống được không , nhưng chẳng có bất cứ thứ gì cả.
Mà khoan , núi này thỉnh thoảng vẫn có người leo núi.để đề phòng sẵn ,khu bảo vệ có lắp đặt hệ thống nước ở trạm dừng cáp treo.tôi phải đến đó ..
Tôi cởi áo khoác và găng tay ra đắp cho anh.đây là thứ giữ ấm duy nhất cho anh và tôi , nếu để ướt thì hậu quả khó lường.
Với chiếc áo sơ mi mỏng manh , tôi mở cửa cabin bước ra rồi tiến về phía trạm dừng chính.
Gió như muốn quật đổ tôi.
Nhưng tôi phải đi , nếu không anh sẽ chết.
tôi quệt hết hai hàng mi ướt , đây không phải là lúc tôi khóc , tôi phải mạnh mẽ lên.
Tôi cố lết từng bước chân nặng nhọc đi , tuyết lún làm bước chân tôi thêm trĩu nặng.
Sau 5 phút tôi đã đến được trạm dừng chính , đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ , xem ra ở đây ấm áp hơn cabin rất nhiều .
Tôi cố lục lọi xung quanh , tôi tìm được một bình nước , lập tức tôi rời khỏi đó và tiến về phía cabin…
Tôi đỡ anh ngồi dậy , cho anh uống nước.nhưng nước vào miệng anh đều chảy ra ở khóe môi.
Tôi phải làm sao đây ?
Tôi hớp lấy một ngụm nước nhỏ và giữ ở khoang miệng tôi , tôi không còn cách nào khác cả.tôi áp môi tôi lên môi anh , khóe môi hở ra cho nước bên trong chảy vào miệng anh.đây là cách duy nhất..
Ở đây càng lúc càng lạnh , tôi phải đưa anh tới ngôi nhà nhỏ lúc nãy , nơi đó ấm áp và có cả lò sưởi.
Nghĩ rồi tôi đỡ anh dậy , lấy chiếc áo khoác ướt của tôi cuộn chiếc áo khoác khô của anh lại.tôi cho anh đứng thẳng dậy , cơ thể anh như gã say rượu không thăng bằng.tôi cố gắng choàng một tay anh qua vai tôi.thân ảnh anh tựa vào vai và lưng tôi trĩu nặng.
tôi sinh ra không phải chỉ để được bảo vệ mãi , hôm nay..tôi sẽ bảo vệ anh..
tôi nhất định sẽ bảo vệ anh…
Tôi phải cố gắng lấy hết sức đỡ lấy anh và phải mất thêm sức để tôi đứng được.
Tôi cố nhích từng bước một , do quá nặng nên tôi đã vấp ngã , trán tôi đập vào cửa cabin đau điếng người.còn anh thì nằm lăn ra sàn cabin vô thức..
-‘Phong ! cố lên anh !’ tôi nói với anh , một lần nữa cố gắng đỡ anh đứng dậy.
Tôi mở cửa cabin ra , gió ùa vào lạnh thấu xương..
Tôi cố gắng lấy hết sức lực bình sinh ra lê từng bước trên tuyết lạnh…hơi thở tôi phả ra tạo thành một làn khí trắng nhạt nhòa trong màn đêm…
Tôi không biết bao nhiêu lần tôi và anh đã ngã nhào xuống tuyết
Lạnh lắm..
Mệt mỏi lắm..
Tôi thực muốn khép đôi mi lại rồi ngủ luôn..nhưng không được.tôi phải sống , tôi và anh phải sống…
Nhìn thân ảnh anh đang bị tuyết bám đầy trên người mà lòng tôi như bị ai cào xé , tôi lại cố gắng gượng dậy đỡ anh lên và tiếp tục bước đi..
Cánh cửa căn nhà nhỏ bị tôi và anh bật tung , tôi và anh ngã nhào xuống nền nhà.tôi nằm thở dốc , đôi mắt nhìn mông lung mệt mỏi.
Tôi khép cửa lại , tiến về phía lò sưởi .nhưng tôi không biết làm sao cho nó cháy được…tôi cố gắng vắt óc ra suy nghĩ, đây là lúc tôi sử dụng tới bộ não thông minh trời ban rồi đấy.
Tôi loay hoay kím một vài khúc gỗ to nhỏ , mở ngăn tủ cạnh bên lấy ra một chiếc bật lửa và một ít dầu..tôi xếp củi ngay ngắn lên trong lòng lò , rưới ít dầu lên và lấy một tờ giấy châm lửa đốt.
Dầu nhanh chóng bắt lửa và cháy rực lên.
Tôi tiến về phía anh , lôi anh lại gần lò sưởi , huơ huơ tay tôi trước lò sưởi cho nóng rồi áp tay lên gương mặt lạnh của anh..
Tôi cởi chiếc áo sơ mi ướt tuyết của anh ra , vắt ráo rồi vắt lên gần lò sưởi.
Tôi và anh chỉ có mỗi một chiếc áo khoác để giữ ấm.tôi cần nằm sát lại anh thì mới có thể cùng ấm..
Nhưng vấn đề là , người tôi ướt sủng , nằm sát thì anh sẽ bị ướt .không còn cách nào khác , anh không thể thiếu chiếc áo , tôi cũng không thể.
Tôi lắc lắc đầu , bây giờ không phải lúc sỉ diện hay tiểu thư nữa đâu.
Nghĩ rồi tôi ngại ngần nhìn anh đang ngủ , đưa tay cởi từng cúc áo ra cho đến khi chiếc ao rời khỏi thân thể tôi .từng mảnh áo trên cơ thể tôi lần lượt rơi xuống sàn , trên thân thể tôi bây giờ chỉ còn mỗi chiếc quần jean. tôi thu nhặt chúng và treo chúng gần lò sưởi.
Tiến đến bên đống rơm anh đang nằm ,ôm lấy cơ thể anh.chiếc áo khoác dài che phủ lấy chúng tôi
Hơi ấm của tôi và anh hòa quyện cùng nhau…
Ấm áp…
———-
Tôi tuy thiếp đi nhưng không hoàn toàn là vô thức , qua từng cảm nhận của cơ thể , tôi có thể biết em đang làm gì …
Thậm chí tôi còn biết lúc tôi ngã trong cabin , lúc em cho tôi uống nước , lúc tôi và em ngả nhào trên tuyết , chỉ là..tôi không thể nào mở mắt ra nổi..
Mệt mỏi…
Tôi dang tay ra ôm em vào lòng , cảm nhận mùi hương hoa hồng cùng sự ấm áp của em….
Tôi nhận ra rằng…
Trong tim tôi , em là một thứ gì đó rất sâu nặng…
Dường như , tôi đã có tình cảm với em rồi….