Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 19
Dù gì vẫn còn sớm ,Duy Phong chưa muốn ăn sáng .cậu đến phòng cách âm của căn biệt thự.
Phòng cách âm là nơi chứa rất nhiều nhạc cụ của hai an hem . trong đây họ có thể chơi piano , violin , guitar …đủ thứ mà không sợ làm phiền ai.. (>. Phong tiến đến cây piano , tay lướt vào từng phím đàn.anh ngồi xuống , các ngón tay bắt đầu chạm vào từng phím đàn , những âm thanh vang lên trong trẽo…
Một bản nhạc được cất lên từ cây piano .
Một thứ âm thanh trầm lắng , nhưng nhẹ nhàng du dương ..
Tiếng đàn nghe rất buồn , nó chưa đựng nhiều nốt nhạc , chưa đựng nổi buồn cô đơn , mất mác của anh.
Anh cũng cất giọng lên hát , giọng hát khá trầm nhưng rất hay…( giống ưng hoàng phúc ^^ )
♥Lúc yêu em cũng là khi người đi rất xa
♥Tôi không tin trái tim em như giá lạnh
♥Tiếng yêu tôi trao bằng muôn lời ca,
♥Mà em như chẳng nghe nên tình tôi cứ mang theo trong thầm kín.
♥Biết bao nhiêu nỗi niềm chưa được trao đến em,
♥Thâm tâm tôi đã khắc tên em mất rồi.
♥Thế nên tôi đây đành mang từ đây,
♥Tình muôn kiếp không bao giờ em hiểu cho thì thôi đành thế.
♥Bao năm qua tôi đã sống trong nỗi cô đơn người hỡi.
♥Nàng là người đã đến cho tôi biết yêu thương.
♥Đành sao người ơi,đành sao người bỏ quên.
♥Nơi đây có một người thầm yêu, thầm nhớ một người.
♥Tôi cầu mong ngày mai bình minh từ đây rồi sẽ có em.
♥Khi nhân gian đã có thêm một vì sao ở trên trời cao.
♥Không ai hay tôi đã mất đi vì sao thôi con tim tôi đành mất.
♥Khi nhân gian đã có thêm một vì sao ở trên trời cao.
♥Không ai nghe, ai thấy ở trong lòng tôi thêm ngôi sao băng lạnh giá !
♥ vì ai ? ….
Giọng hát và tiếng đàn hòa quyện cùng nỗi đau , kí ức…và nước mắt…
Phải ! anh đang khóc , tiếng đàn đã đánh động đến vết thương của anh.
“Đành sao người ơi,đành sao người bỏ quên.Nơi đây có một người thầm yêu, thầm nhớ một người.” anh hát một lần nữa câu này , trái tim anh lại đau nhói.một giọt nước mắt rơi từ khóe mi xuống phím đàn trắng muốt..
Bước xuống xe , Lệ Băng vô tình gặp Duy Phong .nó tính phớt lờ anh ..
-‘vào chung được chứ !’ anh nói vọng sang khi bắt gặp anh mắt phớt lờ của nó.
-‘không sợ gặp rắc rối sao ?’
Anh không nói gì , chỉ cười rồi sánh bước cùng nó…
-‘tên kia không đi cùng cậu sao ?’
-‘quan tâm sao ?’
-‘không !’
-‘sang Mĩ rồi !’
Nó lại im lặng , đi tiếp…
Hàng trăm con mắt nhìn nó….
Reng !!
-‘hôm nay thầy có việc thông báo với các em , là bạn Âu Dương Duy Khánh-hội trưởng của chúng ta có việc đã cất chuyến bay vào sáng sớm hôm nay . bạn ý sẽ nghĩ học trong vài tháng’
Sau tiếng nói của thầy là tiếng lao xao của cánh học sinh nữ , than thở buồn , chán , nhớ..này nọ…. “làm như đại minh tinh chết rồi không bằng” nó nghĩ vẫn vơ…
Quay sang bàn Chi , hôm nay cô nàng nghĩ học. chắc lại mê chơi đêm rồi ngủ quên nữa chứ gì..nó lại thở dài , mắt đăm chiêu ra cửa sổ..
Đã vào tiết nãy giờ , nhưng trong vở Duy Phong vẫn chưa chép được chữ nào.Anh ngồi quay quay cây bút trên tay , thỉnh thoảng lại liếc về phía Lệ Băng.nhìn từ gốc độ một bên , đôi hàng mi của nó lại càng lộ rõ độ dài , cái mũi như cao thêm , thêm trán cao và cằm chẽ nữa . thật dễ thương…
“nếu cậu ta là người con gái kia ….” Duy Phong lại nghĩ về chuyện cũ , những chuyện đó cứ vẫn vơ trong đầu cậu..
Trong bản hôn ước nói rằng nếu nó có tình cảm với ai thì người đó sẽ là chồng của nó.vậy thì anh vẫn còn có cơ hội..
Nhưng làm vậy có tốt không ?trong khi anh và Khánh là anh em . chẳng lẽ vì một người con gái mà làm ảnh hưởng đến máu mủ ruột thịt sao ? đáng không ? còn Rose , cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào khi bị người khác mang hạnh phúc cả đời của mình ra phục vụ ục đích kinh doanh ? sẽ cảm thấy như thế nào khi taị mình mà hai người mang cùng dòng máu phải gây hấn lẫn nhau ? sẽ cảm thấy như thế nào khi mình trở thành vật bị tranh giành chứ? lòng tự tôn của nó rồi sẽ bị tổn thương nặng..
Nếu anh buông tay , thì mọi chuyện sẽ không có gì cả .Rose sẽ không phải tổn thương , tình cảm anh em của anh cũng sẽ chẳng bị gì cả …
Nhưng mà….
Làm em chồng của người con gái mình yêu thương….
là điều không dễ chút nào…
Mà nếu lỡ Lệ Băng không phải Rose thì sao ? anh yêu Rose và chỉ yêu Rose .
Một mớ hỗn độn trong đầu anh , chúng đan nhau làm anh rối tung cái đầu >. Reng !!!!! tiết học sáng kết thúc , học sinh ùa ra như ông vỡ tổ chạy xuống căn-tin..
Lệ Băng mệt mỏi cất đống sách vở vào hộc bàn , đi xuống căn-tin ăn trưa.
Hôm nay lại ăn trưa một mình…
-‘tiểu Chi đâu ?’ anh quay sang hỏi nó.
-‘nghỉ học’
-‘ăn trưa một mình sao ?’
-‘ừ’
-‘tôi đi chung được chứ !’ Duy Phong dập dè-‘ dù gì Khánh cũng không đi học! tôi cũng không muốn ăn một mình’ anh cũng không biết mình đang nói cái gì nữa . ăn một mình ? ôi chuyện này anh vẫn làm thường ngày cơ mà !nhưng thực sự.. trong sâu thẩm trái tim anh , lại muốn được bên cạnh nó , được ngắm đôi mắt shapphire kia ..dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi…
-‘tùy ! mà cậu đâu thiếu người ăn cùng! cả đám girl xinh cơ mà’ nó chấm biến.
Anh im lặng , sánh bước cùng nó….
Hai người trông thật đẹp đôi , một cặp nam thanh nữ tú , tài tử giai nhân >. Tuy biết hàng trăm con mắt đang nhìn về nó , hàng trăn tiếng bàn tán xì xào nói về nó.. nhưng nó vẫn phớt lờ.nó học cái thói này quen rồi . nó biết sống trên đời này mà để ý miệng người ta thì không sống nổi đâu..
Từ trong một lớp học , một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghệ tựa của giáo viên , hai chân bắt chéo đang nhìn ra phía nó.lòng đầy ghen tức….
Đó là thiên kim nhà họ Diệp-Diệp Thiên Cầm…
————
Nói qua thân thế của Diệp Thiên Cầm tí nèk :
Họ tên : Diệp Thiên Cầm ( em gái là Diệp Khả Lan lớp 10A1)
Lớp :11A1
Gia thế : thiên kim của nhà họ Diệp-một công ty hàng đầu đất nước .
Ngoại hình : xinh đẹp , thân hình chuẩn ( chưa tới bốc lửa ) năm ngoài giữ ngôi vị Queen trong cuộc thi Queen of ARISTOCRARY tổ chức hằng năm của trường.
Tính cách : ghen tị .
Câu nói “ về sắc đẹp ta mà là thứ hai, thì không ai thứ nhất”, vốn ghét Lãnh Lệ Băng từ đầu năm
ghen tị sắc đẹp và tài năng của Lãnh Lệ Băng..
————–
-‘Thiêm cầm !’ một nữ sinh đứng bên cạnh lên tiếng …
-‘cứ để đó cho tôi ! con nhỏ bình thường đó mà dám hống hách đi ngang hàng với Duy Phong sao ?’
-‘ừh ! hết cám dỗ Duy Khánh rồi bây giờ sang Duy Phong. Lần trước đã được Queen của chúng ta bỏ qua chọ vụ ngồi chung xe với Duy Khánh rồi mà còn không biết điều’ một nữ sinh khác nịnh nọt.
-‘cậu sang 10A1 gọi Khả Lan qua cho tôi’ Diệp Thiên Cầm ra lệnh.giọng nói đầy ghen tị , đôi mắt láo liếc độc ác..
Thực ra Diệp Thiên Cầm không có tình ý gì với hai anh em nhà Âu Dương cả .đối với Diệp Thiên Cầm mà nói thì hai anh em kia cao lắm là hot boy thôi.thứ mà Diệp Thiên Cầm ghét Lãnh Lệ Băng là do lòng ghen tị.Diệp Thiên Cầm ghen tị với sắc đẹp của Lệ Băng..ngay từ ngày Lãnh Lệ Băng bước vào trường , cái danh hiệu Queen của Diệp Thiên Cầm dường như chìm xuống đáng kể.nếu không phải do Lãnh Lệ Băng trầm tính , ít nói lại không thân thiện và gương mặt lạnh tanh thì từ lâu Lãnh Lệ Băng đã cướp lấy ngôi vị Queen của Diệp Thiên Cầm mà khỏi cần thi rồi..( >. Cuộc thi lại sắp diễn ra , Diệp Thiên Cầm không muốn mất đi cái danh hiệu Queen kia , nên phải dùng thủ đoạn..
———-
Nói sơ về cuộc thi Queen of ARISTOCRARY :
Là cuộc thi nữ sinh thanh lịch của trường ARISTOCRARY được tổ chức hằng năm.ai dành chiến thắng sẽ được tặng cái danh hiệu Queen của trường (vinh dự lắm đó >. Thể lệ thị :
-điểm học hành trên lớp (300)
-vẻ ngoài (100)
-đàn (100)
-hát (100)
-điểm tặng của khan giả (100)
Tổng điểm 700 , năm ngoái số điểm cao nhất thuộc về Diệp Thiêm Cầm – 570đ..
————–
~~Diệp Thiên Cầm muốn dùng thủ đoạn để Lệ Băng sợ hãi mà từ bỏ phần thi đàn và hát ( sắc đẹp có hạn mà thủ đoạn có thừa ý >.. Diệp Thiên Cầm muốn gây chiến với Lệ Băng lâu rồi , nhưng Diệp Thiên Cầm lại không có lí do gì cả. bây giờ ông trời lại cho Diệp Thiên Cầm cơ hội , hai anh em họ Âu Dương kia được nhiều nữ sinh yêu quí , Diệp Thiên Cầm sẽ lợi dụng sự ghen tức của họ để đối phó với Lãnh Lệ Băng.lí do sẽ là : Diệp Thiên Cầm vì yêu Âu Dương Duy Phong nhiều quá mà hóa mù quáng..lí do này sẽ không làm tổn hại tới danh Queen của Diệp Thiên Cầm , vừa nhận được sự cảm thông của mọi người . biết đâu còn có thể có được Âu Dương Duy Phong nữa chớ ..
-‘chị gọi em’ Diệp Khả Lan đã đến từ bao giờ , lên tiếng.
-‘chị có chuyện muốn nói với em’
-‘vâng chị ?’ Diệp Khả Lan tính tình vốn hiền lành thục nữ , không như bà chị độc ác của cô đâu..
-‘em yêu Âu Dương Duy Khánh đúng không ?’ Diệp Thiên Cầm sớm đoán được tình ý của em mình đối với đại công tử nhà Âu Dương kia rồi.
-‘chị…chị…sao chị lại hỏi như vậy ?’ Diệp Khả Lan ấp úng , gương mặt thẹn đỏ..
Diệp Thiên Cầm nhìn cô em ngây thơ bé bỏng của mình mỉm cười tinh quái..
-‘chẳng lẽ em có thể nhìn người mình yêu bên con nhỏ khác được à ?’ Diệp Thiên Cầm nhấn mạnh từng lời cay nghiến…
-‘em ..em…chị …chị nói gì em không hiểu’
-‘chẳng nhẽ em không cảm thấy bực tức khi thấy con nhỏ Lãnh Lệ Băng đó sánh bước rồi ngồi chung xe với Duy Khánh của em sao ?’
-‘em…em ..em có là gì của ảnh đâu mà có quyền bực bội.’
Nhìn cô em ngoan hiền của mình Diệp Thiên Cầm phát cáu..
-‘sao em có thể ngu dốt tới mức đó chứ’ Diệp Thiên Cầm lấy tay dí vào trán của Diệp Khả Lan , đẩy ra phía sau.
-‘chị..!’
-‘nghe chị nói đây ! tí nữa em làm cách nào đó ! em phải dụ Lãnh Lệ Băng ra khu nhà kho sau trường’
-‘chị…chị định làm gì bạn ấy chứ’ Diệp Khả Lan hớt hải.
-‘nhiều chuyện , nhiện vụ của em chỉ vậy thôi.không hoàn thánh thì đừng xem chị là chị.về lớp và hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình đi.’
Diệp Khả Lan trở về lớp trong hốt hoảng.Diệp Khả Lan không muốn hại Lãnh Lệ Băng tí nào hết , nhưng cô không muốn phản chị mình.với lại một phần nào đó về Duy Khánh đã tác động đến cô.
Bầu trời trong vắt không nắng , cái lạnh vẫn còn se se .tuyết tuy ngừng rơi nhưng vẫn chưa tan, vẫn phủ đầy dưới mặt đất
Reng !!!!!!! giờ giải lao kết thúc , tiết học chiều bắt đầu.
Tiểu Chi cũng đã vào lớp sau tiết sang ở nhà ngủ ngon lành.
Còn 15p nữa giáo viên mới vào lớp..
Sau khi ổn định lớp xong , Diệp Khả Lan bắt đầu kế hoạch của chị mình ( Diệp Khả Lan là lớp trường , xinh đẹp , ngoan hiền , học giỏi )
-‘Lãnh Lệ Băng’ Diệp Khả Lan gọi khẽ.
-‘có chuyện gì ? không cần gọi cả họ ra thế đâu !’ nó trả lời giọng lạnh tanh, tay lật lật trang sách.
-‘ơh ! à ! Lệ… Băng , mình …mình có tí chuyện muốn nhờ cậu’ đây là lần đầu tiên Diệp Khả Lan nói chuyện với nó , vốn đã nghe danh nó lạnh lùng , nhưng không ngờ lại lạnh đến như vậy , gương mặt Lệ Băng nãy giờ vẫn nhìn vào trang sách , không hề nhìn Diệp Khả Lan một cái.Diệp Khả Lan vốn nhát tính , lại đang làm chuyện không tốt , nên có phần sợ hãi.
-‘nói !’
-‘mình ..mình có tí..việc muốn nhờ bạn ra phía kho trường…à ..ừ ..lí do là….’ Diệp Khả Lan thực sự sợ hãi…
-‘không cần nói nữa , tôi sẽ ra’ Lệ Băng cắt ngang.nhếch mép lên cười khinh , nụ cười thật đáng sợ.
Diệp Khả Lan trố mắt ra , sau đó cuối đầu :
-‘cảm ơn, mình..có gì mình sẽ xin phép’ rồi quay đi.
Nó không nói gì thêm , cất cuốn sách vào hộc bàn , bước ra khỏi lớp..
-‘cậu đi đâu đó Lệ Băng ?’ Chi hỏi.
-‘việc riêng’ Lệ Băng trả lời.ánh mắt hướng thẳng ra phía cửa lớp.bước đi..
Đâu phải nó không biết gì , ngay khi Diệp Khả Lan nói chuyện với nó là nó đã cảm nhận được điều bất thường . “nhà kho sao ? nơi đó trừ bảo vệ vài tháng tới dọn dẹp một lần thì có mấy ai đến đó chứ ! Diệp Thiên Cầm , cô độc ác quá đó !” nghĩ đến mà nó nhếch mép cười khinh.ngay từ đầu nó đã biết Diệp Thiên Cầm ghen tị với nó , luôn muốn gây hấn với nó.nhưng không ngờ lại dùng tới thủ đoạn như vậy.nếu hôm nay không xuất hiện , cô ta sẽ buông nó sao ? dù sao thì cô ta cũng không giết nó được đâu.
Bước tới nhà kho , khung cảnh heo hắt kéo đến .đáng sợ !những cái cây không ai chăm sóc chết héo úa , những bông hoa bị tuyết vùi lắp không sức sống. trước mặt nó là một cái nhà nhỏ cũ kĩ-nhà kho.
-‘đúng giờ lắm Lãnh Lệ Băng , tao còn tưởng mày chết hèn trong lớp rồi chứ’ giọng nói của Diệp Thiên Cầm vang lên từ phía nhà kho đầy cay nghiệt.
Nó im lặng , ánh mắt phớt lờ Diệp Khả Lan..
Diệp Khả Lan cười ha hả
-‘xem mày còn giữ gương mặt hống hách đó bao lâu nữa’
Nói rồi Diệp Khả Lan hoắc tay , một lực từ phía sau đẩy nó về phía Diệp Khả Lan.lập tức , ả ta giáng một cái tát xuống má trái của Lệ băng.
Chát !! cái tát thứ 2 vang lên xé lòng người nghe .hai má của Lệ Băng đỏ ửng lên ,mỗi má in năm ngón tay và cả dấu móng tay của Diệp Khả Lan.gương mặt nó nóng rang lên , hai mắt cay xè.nhưng nó sẽ không khóc đâu.
Thể trạng nó vốn yếu ớt , đã vậy hai cái tát kia quá mạnh , nó không chịu nổi . nó loạng choạng ngã về phía sau.máu từ miệng chảy ra..đau đớn…
-‘sao hả Lãnh Lệ Băng , yếu đuối vậy sao ? tao vẫn còn dư sức chơi tiếp mà.sao mày gục rồi , tát lại tao xem nào..nè nè ! tát đi’ cô ta vừa nói vừa huơ huơ cái mặt vào nó.
-‘bẩn tay’ nó đáp gọn.
Chát ! một cái tát nữa chắc phải mạnh gấp đôi cái tát thứ 2 hạ xuống mặt nó.
Nó cảm thấy choáng váng , đôi chân mềm nhũn , khung cảnh xung quanh quay cuồng.
-‘Thiên Cầm ! theo mình biết thì thể trạng cô ta rất yếu , nếu cứ tiếp tục….’ một nữ sinh bên cạnh khuyên.
Nhưng Diệp Thiên Cầm còn nghe gì nữa chứ ! lòng đố kị ganh ghét đã chiếm lấy cô ta và biến cô ta thành con quỷ rồi.
-‘lo cái gì chứ ! không chết đâu ! nếu lần này bỏ qua cho nó , sẽ không có lần sau đâu ! hai anh em kia sẽ bảo vệ nó . đã vậy ta sẽ trút luôn một lần.!’ nói rồi một cai tát nữa giáng xuống mặt nó.nó gục ngã , đầu gối chạm đất.lập tức Diệp Thiên Cầm lấy chân đá vào ngực trái nó.
Nó nằm xuống đất , máu từ miệng chảy xuống đất.
Do lực tác động quá mạnh vào ngực trái nên cơn đau tim bộc phát .
Nó đau đớn quằn quại nằm dưới đất.
Diệp Thiên Cầm đá vào bụng nó một cú gần như hết lực . nó ôm bụng rồi hộc máu.
-‘Thiên Cầm ! dừng lại đi !’ mọi nữ sinh đều ré lên.
-‘dừng cái gì chứ ! chưa đủ đâu .’ Diệp Thiên Cầm cay cú –‘đưa nó vào nhà kho đi , ta có món quà muốn dành cho nó’ nói rồi một nam sinh tiến lại , bế sốc nó lên . đi vào nhà kho.
Nhìn nó như vậy , ai cũng sợ hãi . nhưng họ không dám kháng lệnh Diệp Thiên Cầm.gia thế cô ta chỉ đứng sau hai anh em song sinh.
Cậu nam sinh bế sốc nó lên xót xa lòng , nhìn cô gái hồng nhan bạc mệnh đang nhắm mắt trong vòng tay cậu , cậu chỉ muốn tát vào mặt Diệp Thiên Cầm một cái hết lực để trả thù thay cho Lãnh Lệ Băng. nhưng khổ nổi gia đình cậu lại dưới quyền nhà họ Diệp.
******trong lớp :
-‘đã vào học được hơn một tiếng rồi , tại sao cậu ta chưa vào lớp nữa chứ , gọi điện thoại lại không bắt máy , mặc dù cậu ý có cúp tiết , nhưng lần nào cũng nói tôi mà’ Chi lo lắng quay sang hỏi Phong.anh nãy giờ như ngồi trên nồi lửa.
-‘Diệp Khả Lan , Lệ Băng đi đâu ?’ Duy Phong quay sang hỏi Diệp Khả Lan đang ngồi kế bên.
-‘ơh ? mình không biết ! cậu ý chỉ xin mình ghi phép thôi’ Diệp Khả Lan nói dối trắng trợn..
“rốt cuộc em đang ở đâu , họa chăng có chuyện gì đã xảy ra với em không hả Rose ?”
-‘xin lỗi ! tôi không biết làm cách nào để cứu cậu cả ! tôi thực sự xin lỗi ! tôi không muốn gia đình tôi gặp chuyện’ cậu nam sinh bế nó đi một cách bọn Diệp Thiên Cầm một khoảng xa , xót xa nhìn nó.
-‘Duy Phong ! đi tìm Duy Phong !’ nó thều thào nói , máu chảy ra ở miệng nhiều hơn.không hiểu sao bây giờ trong đầu nó chỉ có hình bóng duy nhất một người-Duy Phong.
-‘gia đình tôi’ cậu nam sinh ấy nấy.
-‘yên tâm , tôi hứa với cậu gia đình cậu sẽ ổn’ giọng nói của nó ngày càng yếu đi.
-‘nhanh lên đi tên kia’ Diệp Thiên Cầm ra lệnh.cậu nam sinh hoảng sợ sải bước nhanh hơn đi vào nhà kho.
Trong nhà kho bụi bặm không chịu được
-‘Thiên Cầm , cậu..cậu…đừng nói với mình cậu sẽ cho Lãnh Lệ Băng vào đống cỏ gai này nha !’
Đám nữ sinh kia như không tin vào mình , trước mắt họ là một đống những sợi cỏ gai được xếp thành hình tròn . những nhánh gai nhọn chĩa ra như muốn đăm lấy mắt người nhìn.
-‘phải ! thì sao ?’ Diệp Thiên Cầm cười ha ha..
-‘dừng lại đi Thiên Cầm ! quá lắm rồi đó !’
Chát !
Câu nói vừa kết thúc thì cái tát của Diệp Thiên Cầm đã ngự trị trên mặt cô gái.cái tát nhẹ hơn cai tát dành cho nó rất nhiều nhưng làm cô gái đau đến mức chảy nước mắt là mọi người xung quanh hiểu cái tát dành cho Lệ Băng như thế nào rồi.
Xung quanh im lặng , không ai dám nói thêm câu nào nữa…
-‘quăng nó xuống đó đi’ Diệp Thiên Cầm ra lệnh.
-‘cái gì ? cậu đùa sao Thiên Cầm , rơi vào đây chắc phải thiệt hại hơn 30% cơ thể đó’ cậu nam sinh hoảng sợ.
-‘nói thừa !’ nói rồi Diệp Thiên Cầm hất tay cậu ta ra , Lãnh Lệ Băng từ tay cậu ta ngả xuống đống cỏ gai.da thịt phần lưng sau bị những chiếc gai nhọn hoắt kia đâm đau đến thấu xương.máu chảy ra thấm hết chiếc áo trắng.mọi người xung quanh đều nhắm tịt mắt lại , không thì quay sang chỗ khác.
-‘cút đi , đồ vô dụng.’ Diệp Thiên Cầm cười vui vẻ , đuổi cậu nam sinh kia đi.
Cậu nam sinh kia lẳng lặng đi ra nhà kho câu nói lúc nãy của nó cứ bám theo đầu óc cậu “ Âu Dương là tập đoàn tầm vốc quốc tế ! nhất định sẽ không sao” nghĩ rồi cậu nhanh chóng đến lớp 10A1 tìm Duy Phong.
-‘bế cô ta lên , đi theo tôi’ Diệp Thiên Cầm ra lệnh ột cậu nam sinh khác.
Cậu ta tiến đến bế nó lên , máu thấm từ áo nó sang áo cậu-một màu đỏ thuần khiết.
Đi vòng ra sau nhà kho , đây là nơi các bác bảo vệ dồn tuyết vào cho gọn lối đi.
-‘thả nó xuống đống tuyết đi !rồi lấy tuyết phủ lên người nó . ta muốn xem tuyết màu đỏ đẹp như thế nào ?’
————-
-‘cô ơi ! cho em gặp bạn Duy Phong gấp’ cậu nam sinh kia cuối cùng cũng chạy tới lớp 10A1 , vị trí lớp cách nhà kho khá xa.
Duy Phong vừa bước ra
-‘Lãnh Lệ Băng đang bị bọn người của Diệp Thiên Cầm đánh , cậu nhanh đến giúp cậu ấy đi , ở nhà kho ấy’
Duy Phong mặt tối sầm , nhanh chân chạy đến nhà kho.
Lãnh Lệ Băng gương mặt trắng bệch , đôi môi tái méc , đôi mắt nhắm nghiền lại.người không còn sức để mà run nữa rồi.
Lệ Băng đang bị tuyết lạnh lấp lên người , trừ gương mặt.
Máu từ thân thể nó thấm loang ra tuyết.
Những hạt tuyết trắng tinh khiết kia nhướm đẫm một màu đỏ tươi đau đớn.
Diệp Thiên Cầm cười hả hê , cuối xuống vùng tuyết đỏ kia thì thầm :
-‘chắc mày biết làm gì trong cuộc thi Queen of ARISTOCRARY rồi chứ !’ nói xong cô ta lấy tay bốc lấy một nắm tuyết.phủ lên mái tóc đen của Lệ Băng.cười vui vẻ…
Bỗng có tiếng bước chân đang tiến tới , tất cả đều quay lại
Dáng người cao , đứng đắn.gương mặt điển trai tối sầm , lạnh lẽo pha cả tức giận..
-‘Âu Dương nhị thiếu gia !’ một nữ sinh reo lên , rồi tất cả đăm đầu chạy sảng ! sảng đâu cũng được , miễn thoát khỏi ánh mắt kia là được.
Chưa tới 5s , tất cả mất hút không còn một bóng.chỉ còn vùng tuyết đỏ kia.chỉ còn gương mặt với đôi mắt shapphire mệt mỏi yếu ớt kia.
Tim anh đau từng hồi , nỗi xót xa kéo đến vây lấy anh.
Anh chạy đến chỗ nó , hất hết đám tuyết đỏ trên người nó ra..
Cảm giác sợ hãi năm xưa ùa về , anh ôm lấy đôi vai gầy , siết chặc lấy cơ thể nó :
-‘đừng Rose ! xin em ! tôi xin em đừng rời xa tôi nữa có được không ?xin em ! mở mắt ra nhìn tôi đi !’ Duy Phong hoảng sợ . một tay nâng lấy bờ vai nó , một tay vuốt lấy gương mặt của nó.
Nó ho khụ khụ , máu ứa ra từ miệng nó nhiều hơn
-‘tôi tin ! anh sẽ đến mà’ nó nhìn anh mĩm cười nói , đôi tay rơi xuống tuyết đỏ.đôi mắt từ từ khép lại chìm vào vô thức..
Anh hoảng hốt bế sốc nó lên , đưa vào bệnh viện cấp cứu…
Duy Phong bế sốc nó chạy ra khu giữ xe , hên là hôm nay anh đi xe riêng ( cục cưng Bugatti Veyron Grand Sport Vitesse WRC) chứ đợi tốc độ rùa bò của xe cấp cứu thì nó chết mất ( _ _! So với tốc độ của Duy Phong thì chắc vậy )
Anh đặt cô vào trong xe , thắt dây an toàn rồi nổ máy ra chạy ra cổng chính
-‘mở cổng’ anh quát lên , bác bảo vệ sợ hãi , nhanh chóng ấn nút .
Chiếc cổng vừa mở ra , thì không thấy chiếc xe đâu nữa rồi.
Chiếc xe như tia chớp xa lộ , lien tục vượt mặt các xe khác.
-‘Lệ Băng ! cố lên em ! sẽ ổn thôi ! tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu ! ’ anh nói vọng sang.
Chiếc xe thắng trước cổng bệnh viện lớn.đây là bệnh viện lớn nhất của thành phố -chất lượng mang tính quốc gia .
Không đợi xe đẩy của bệnh viện ra rước , anh mở cửa xe , bế sốc nó lên.lập tức đưa vào bệnh viện.
Xung quanh bệnh viện , mọi người đang làm việc bình thường , cho tới khi anh bế nó vào , một chàng hoàng tử cao ráo đẹp trai đang bế một thiên thần bị thương bước vào.anh và nó thu hút mọi anh nhìn và lời bàn tán :
-‘đó chẳng phải là Âu Dương thiếu gia sao ?’
-‘phải rồi ! nhỏ mà ra dáng ghê’
-‘cô bé đó xinh quá !’
-‘con bé bị gì vậy’
……… hàng trăm lời bàn tán.
-‘câm miệng hết cho tôi’ Duy Phong bực tức quát lên.đây là lần đầu tiên anh nóng đến vậy.nhưng anh đâu còn tâm trí nào mà để ý nữa chứ.
~~ tất cả mọi người sợ hãi im lặng quay sang làm tiếp công việc của mình.
Lúc này đội ngũ bác sĩ mới xuất hiện , anh đặt cô lên chiếc xe đẩy trắng.chiếc xe lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu.
Khoảng 15p sau , một ông bác sĩ bước ra
-‘ ai là người nhà bệnh nhân’
-‘là tôi’ giọng lạnh lùng , Duy Phong lên tiếng.
-‘Âu…Âu dương thiếu gia !’ ông ta ấp úng.
-‘nói mau , cô ấy sao rồi !’ anh gắt giọng.
-‘àh vâng..bệnh nhân..bệnh nhân..’
-‘nói’ anh quát
Lấy lại bình tĩnh , ông bác sĩ nói :
-‘bệnh nhân chưa qua khỏi cơn nguy kịch.nếu là người bình thường thì không sao nhưng bệnh nhân thì khác.thể trạng vốn yếu ớt lại thêm bệnh suy tim bẫm sinh nặng nên rất khó qua khỏi.bị lực tát động mạnh ở vùng tim và bụng làm tim và bụng tổn thương rất nặng.lại thêm tình trạng mất máu trầm trọng và lạnh buốt ! thực sự đang đứng giữa cánh cửa sống và chết , cơ thể tổn thương 45%’. cuối cùng ông cũng dừng lại sau một hồi thao thao bất tuyệt.
Lập tức một bàn tay nắm lấy cổ áo ông , gương mặt đáng sợ hăm he như một con hổ dữ sắp sửa nuốt trọn ông :
-‘nếu cô ấy có điều gì bất trắc , tôi không biết sẽ làm gì với cái bệnh viện này đâu’
-‘vâng…vâng..chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.’ ông bác sĩ sợ hãi thoát ra khỏi tay anh và vụt vào phòng cấp cứu.
Đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua mà phòng cấp cứu vẫn im re khiến cho con người ngoài này như sắp phát điên.
Anh đứng dậy , tiến đến cái cửa kính của một phòng bệnh
Rầm !!! Xoảng !
Tiếng thủy tinh từ cửa kính vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh nhỏ rơi xuống đất cùng máu.
Mọi người quay qua nhìn anh nhưng sau đó lại quay đi…vì gương mặt của Âu Dương thiếu gia quá đáng sợ.
Máu từng giọt , từng giọt nhỏ xuống sàn nhà trắng muốt.
anh tự trách mình tại sai không tỉm nó sớm hơn chứ , nếu không thì nó đâu bị gì.
♥ xin em đừng xảy ra chuyện gì..
♥ Rose của 2 năm trước cũng được.
♥không phải cũng được.
♥miễn là em….
Bây giờ anh không còn quan tâm người con gái đang nằm trong phòng cấp cứu kia có phải là người con gái anh yêu hai năm trước nữa không rồi.chỉ cần nó sống ..là được..
Bốn tiếng đòng hồ dài đăng đẳng trôi qua , cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng hé ra. Anh lập tức đứng phắt dậy , đi về phía vị bác sĩ già kia :
-‘cô ấy sao rồi !’
-‘Âu Dương thiếu gia yên tâm , cô bé đã qua tình trạng nguy kịch , bây giờ đang nằm ở phòng hồi sức , sẽ sớm tỉnh dậy thôi.cậu có thể vào thăm.’
Anh lập tức bay vào phòng hồi sức , mặc kệ bàn tay mình đang rỉ máu…