Đọc truyện Nếu Em Là Của Anh – Chương 6
– Ahisss… Chết tiệt!…
Anh gần như phát điên lên khi nghe thấy những giọng nói lạnh tanh kia thay vì bài nhạc chờ ngu ngốc của Byun Baek Hyun… Hàng ngày thì nói nó thật chuối bựa nhưng hiện tại mong muốn lớn nhất lại là được nghe thấy nó… Phanh gấp ở gần quán bar quen thuộc, anh gần như mất bình tĩnh khi nhìn thấy một thân thể nằm rũ rượi dưới đất, áo sống mất trật tự, cả mặt lẫn người thì bê bết máu cùng các vết thâm tím trải dài… Vội vã nhấc cậu lên khỏi nền đất lạnh, anh lay liên tục vào vai cậu…
– Baek Hyun… Byun Baek Hyun… Cậu làm sao thế này? Tỉnh lại ngay! Mau tỉnh lại… Baek Hyun à! Baek Hyun?
Anh không hiểu tại sao lại cảm thấy sống mũi mình cay cay, bàn tay thấm đỏ máu của cậu chạm nhẹ lên gương mặt quen thuộc, đột nhiên sợ hãi cái cảm giác mình sắp mất đi một thứ gì đó thực quan trọng trong cuộc đời vậy… Baek Hyun khẽ cựa nhẹ, mở mắt ra vì những âm thanh liên tiếp đập vào tai…
– Chan Yeol?…Uhm…
– Cậu tỉnh rồi sao?… Nói cho tôi nghe, đã xảy ra chuyện gì?… Bọn chúng làm gì cậu?
Ngay lúc này anh liền không biết mình vì cái gì mà rơi nước mắt. Giọt nước lăn dài trên má rồi rớt xuống khuôn mặt cậu. Baek Hyun thấy vậy cũng kiềm không được mà bật khóc, nhưng đôi môi lại nở một nụ cười ngu đần chưa từng có…
– Thì đánh nhau… Đàn ông con trai đánh nhau đôi lần cũng có gì đâu… Mà hơn nữa tôi thắng chứ bộ, cậu khóc cái gì…
– Đồ ngu này…
Cậu cứ như vậy nằm trong lòng anh thật lâu, tựa như hai tên ngốc mặt ướt đẫm nước mắt mà chính mình cũng không hiểu nguyên nhân vì sao…
*****
Macao, TQ:
Tử Đào đi đi lại lại lòng vòng khắp căn phòng khách cùng với ly sữa đã nguội ngắt trên tay mà đầu óc không biết đã trôi tới tận phương nào… Nụ hôn sáng nay thực sự khiến cậu bị ám ảnh suốt ngày dài rồi… Giật mình khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn vào giờ này, cậu nhíu mày nhìn vào màn hình, đắn đo một hồi lâu rồi nhấc máy…
– Alô?
– Tôi tưởng em đã ngủ rồi…
– Tôi chưa ngủ, thưa giám đốc…
– …
– …
– Vậy có thể cùng tôi đi dạo không?
– Đi dạo?
– Tôi hiện tại đang ở trước chung cư của em… có thể đi xuống đây không?
Tử Đào nghe tới đấy trong đầu vội rít lên hai chữ “Đồ điên!”. Dù cho thời tiết Macao trong tháng này nóng nhưng vào ban đêm lúc nào cũng rất lạnh, vậy mà hắn nói hắn đang ở dưới kia sao? Giờ thì không biết vì lý gì đột nhiên lo lắng cho hắn… Chạy vội xuống sân chung cư, cậu thở ra một hơi dài vì mệt… Nhìn thấy hắn ngồi ở chiếc bàn trong khu sân chơi của bọn trẻ, bàn chân tới đây liền đóng đá, không biết nên tiến hay lùi… Đúng lúc muốn quay đầu lại thì hắn đã quay ra nhìn…
– Em ra rồi sao?
– Giám đốc…_Cậu tiến tới ngồi cạnh hắn_ Anh như thế nào mà lại ở đây giờ này… Chẳng phải rất muộn rồi sao?
Nhất Phàm ngây ngốc nhìn vào con người trước mặt trên mình đang mặc một bộ Pyjama hình gấu trúc, thậm chí trên mũ còn có cả hai cái tai màu đen. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu mặc tường phục thay vì trang phục công sở… Có gì đó đáng yêu hơn mà cũng dễ thương hơn rất nhiều… Cười nhẹ một cái, hắn trả lời tỉnh bơ…
– Tôi nhớ em…
Câu nói của hắn làm tim cậu nhỡ đi tận vài nhịp tưởng như suy tim rồi. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu quay sang hắn, khẽ lên tiếng…
– Giám đốc… Thực sự chuyện này không thể được…
– Vì Oh SeHun sao?
– Không phải vì cậu ấy, thực ra, tôi vốn dĩ rất khâm phục anh, giám đốc… Anh là một người hoàn hảo… nhưng tôi…_Cậu còn đang ngập ngừng thì hắn đã sớm lên tiếng.
– Tử Đào… Em biết không?… Ngay từ lần đầu tiên gặp em tôi đã biết em là người sẽ khiến tôi cực kỳ điên đầu trong tương lai… Thật đúng như vậy…
– Tôi có lẽ đã trở thành gánh nặng cho anh rồi giám đốc…_ Cậu nghĩ mãi chỉ nhận được mỗi cái câu trả lời trách nhiệm vì đêm đó. Có lẽ thực sự khó khăn cho hắn rồi…
– Không phải vậy… Chỉ là tôi đã trót yêu… Yêu cái bộ mặt lạnh tanh của em, yêu giọng nói vẫn lạnh lẽo vang lên bên tai hằng ngày và những dịu dàng chăm sóc khi không có một ai ở bên tôi… Tử Đào thực sự rất xin lỗi em vì đêm hôm đó… Tôi đã mất kiềm chế, thực sự rất muốn có em nên đã hành động một cách ngu ngốc như thế…
Tử Đào bị hắn dìm vào một đống những ngạc nhiên nên nhất thời không thể mở miệng nói gì, chỉ có trong đầu là hỗn loạn… Nói vậy, hắn không phải vì say mới làm chuyện đó với cậu… Cũng không phải vì trách nhiệm mà muốn hẹn hò với cậu… Tất thảy là vì hắn yêu cậu?… Yêu cậu sao?
– Tử Đào… thật xin lỗi…
– Giá…giám đốc… Anh nói anh đã yêu tôi từ trước?
– Đúng vậy…
– Nhưng… nhưng… Tôi…
– Em không cần phải nói gì cả mà hãy dành thời gian để suy nghĩ…
Tử Đào gần như lần đầu tiên rơi vào lúng túng vì những lời thổ lộ chân thành ấy của hắn… Cậu chẳng biết mình nên mở mồm nói gì vào lúc này cho phải nữa. Ai! Giá mà có thứ gì đó để ngậm…
– Ăn kem không?
Hắn đột nhiên hỏi nhưng không thèm nghe cậu trả lời đã nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu thật chặt mà kéo đi tới tiệm tạp hóa gần đó. Lấy liền hai que kem dưa lạnh, hắn mỉm cười…
– Loại kem này là ngon nhất đó…
Tử Đào từ nhỏ đã không thích ăn vặt nên mấy món này gần như mù tịt. Vừa chạm răng vào que kem đã lập tức thấy buốt lạnh nên thay vì cắn mà nhai lại ăn như kẹo mút… Cảm giác đầu tiên là mùi dưa gang thơm thơm, sau đó là vị ngọt thanh mát… Quả đúng là rất ngon… Liếc nhìn về phía hắn đang run rẩy khi lỡ cắn một miếng quá lớn, đột nhiên lại bật cười… Cứ như thế liền không nhận ra tay mình vẫn còn nằm trong lòng bàn tay hắn…
*****
Seoul, HQ:
Chườm chiếc khăn lạnh lên vầng trán nóng rực của Baek Hyun, anh thở dài một tiếng, dựa lưng vào thành giường mà nhìn cậu ta không thôi. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy mình mất bình tĩnh như thế vì một người nên quả thực vẫn còn đang rất bối rối… Tại sao khi ấy lại sợ hãi như thế?… Anh không biết!… Vì sao khi ấy lại đau lòng như thế? Anh cũng không biết… Chỉ thực sự cảm thấy lúc đó trái tim cùng lý trí gần như không còn là của mình, bên trong chỉ còn mỗi hình ảnh của cậu ta… Miên man suy nghĩ chìm đắm để rồi giật nảy mình khi nghe thấy giọng nói trầm trầm của cậu ta…
– Không về đi ngủ sao?… Mai còn phải đi làm nữa…
– Uhm… Đã biết… Về luôn đây, cậu nghỉ ngơi đi. Mai tôi sẽ xin nghỉ cho cậu…_Anh đứng dậy khỏi chiếc giường, toan quay đi thì cổ tay đột nhiên bị giữ lại thật chặt…
– Khoan đã… Park Chan Yeol!… Giữa một người con gái thật xinh đẹp nhưng lòng dạ không rõ ràng và… một thằng con trai tầm thường nhưng yêu cậu thật lòng, cậu sẽ chọn ai?
Chan Yeol trợn tròn mắt lên vì câu hỏi đột ngột. Những suy nghĩ, thắc mắc trong lòng vốn không tìm ra lời giải đáp nay lại sáng tỏ hơn bao giờ hết. Byun Baek Hyun, cậu ta chẳng lẽ là thích anh sao? Khoảng thời gian im lặng tiếp theo làm đầu óc anh rối loạn chưa từng thấy nhưng không lâu sau lại nghe thấy tiếng cười của cậu ta vang lên…
– Hahaha… Tôi đùa thôi…Cậu đương nhiên là muốn chọn cô gái kia rồi. Ngốc thật… Cậu mau về đi, đã rất muộn rồi… Tôi buồn ngủ quá, phải ngủ đây…
Anh thở dài một tiếng khi nhìn thấy cậu ta nằm quay lưng lại phía mình… Cứ tưởng những thắc mắc kia giải đáp được thì sẽ thoải mái hơn nhưng thực sự lại dẫn tới một nơi không thể bế tắc hơn nữa… Tại sao những điều về Byun Baek Hyun luôn khiến anh phải bối rối chứ?
*****3 tuần sau*****
Seoul, HQ:
Hôm nay là buổi cuối cùng trước khi sang Trung Quốc, phòng thiết kế chìm vào không gian vô cùng kỳ lạ. Đầu tiên là việc cả BaekHyun là Chan Yeol đều nghỉ làm rồi tới những cảm xúc đột biến của anh em nhân viên. Đồng nghiệp nhìn thấy mấy người sẽ đi vào đêm nay ban đầu thì cười cười nói nói tỏ vẻ vui vẻ nhưng chỉ được một lúc là cầm không được nước mắt lại như trẻ con mà ôm lấy người kia khóc lóc. Jong In nhìn về phía anh đang ôm cậu phó phòng không rời, vỗ lên vai cậu ta liên tiếp mà cuời ngu…
– Trưởng phòng, hết ba năm nhất định trở về đây với chúng tôi, đừng nán lại đấy như tên Ki Seok chết tiệt…
– Hahaha… Được rồi, đừng như vậy…_Anh bật cười, đột nhiên nhớ tới cái cậu Ki Seok kia. Hết hạn trao đổi nhưng không biết vì cái gì lại xin ở lại Trung Quốc.
Kyung Soo ôm tất cả những đồng nghiệp cùng làm việc suốt bao nhiêu năm qua, cười cười nói nói nhưng tới khi tới trước mặt Jong In, nụ cười trên đôi môi ấy lại tắt ngấm. Nhận thấy mình cư xử thật kỳ cục, anh vội nở một nụ cười gượng gạo khác, nhưng thay vì ôm chầm lấy cậu như những người khác, anh chìa tay ra bắt lấy tay cậu. Sự thực mà nói thì anh hiện tại muốn ôm cậu hơn ai hết nhưng lại sợ cậu nghe được nhưng âm thanh như trống trong lồng ngực mình… Anh biết, chỉ tới nốt ngày hôm nay thôi, tình cảm này sẽ kết thúc trong anh nhưng vẫn là không thể kiềm nén trái tim mình một giây, một phút nào hết… Anh ở lại công ty cho tới tận xẩm tối. Nhìn khắp một lượt căn phòng quen thuộc trống vắng mà lòng thật sự có nhiều níu kéo… Cười ngốc một cái, anh thu dọn đồ dùng, ôm vào thang máy. Đặt chúng xuống nền để bấm nút điều khiển, đột nhiên một bàn tay nhanh chóng chặn cánh cửa đang đóng lại. Anh mở to mắt nhìn người đối diện…
– Jong In? Cậu tại sao giờ này vẫn còn ở đây?
– Trưởng phòng, tôi lúc nào cũng là người cuối cùng rời khỏi công ty… Hơn nữa, anh quên một thứ…
– Gì vậy?
– Tôi là người duy nhất trưởng phòng không ôm. Vì sao vậy?
Anh ngơ ra một hồi rồi cười, gượng gạo ôm lấy cậu…
– Vậy sao?… Xin lỗi… Cậu ở lại mạnh khỏe nhé…
Kyung Soo nhắm thật chặt mắt lại, hít hà mùi hương trên người cậu. Đây là lần đầu tiên mà có lẽ cũng là lần cuối cùng anh cho phép mình làm điều này… Nhưng đột nhiên cơ thể bị níu chặt lại, dồn về tường thang máy, cậu buông anh ra nhưng vẫn giữ chặt lấy đôi vai gầy mà áp sát vào… Đặt lên môi anh một nụ hôn vội vã, lợi dụng sự ngạc nhiên của anh mà nhanh chóng đẩy lưỡi vào khoang miệng kia… Kyung Soo trợn tròn hai con mắt tới hết cỡ… “Chuyện này… là cái gì chứ?”… Nhưng vì nụ hôn quá say mê, quá mãnh liệt, thậm chí còn hơn cả trong những giấc mơ nên anh chẳng bao lâu bị cuốn vào đó… Dây dưa, mãnh liệt một hồi mới buông tha cho đôi môi anh, cậu hôn nhẹ lên đôi má anh, thì thầm…
– Tôi sẽ đợi anh trở về, trưởng phòng…
*****
Chan Yeol ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trên bàn trong đầu còn lùng bùng những suy nghĩ bộn bề của ba tuần qua. Thực sự anh không hiểu mình đối với BaekHyun và những lời nói đó của cậu tại sao lại suy nghĩ tới điên đầu… Kể cả khi tìm ra nguyên do của mọi việc trong đầu cũng chẳng hề được thanh thản. Ba tuần qua đối với hai người mà nói thì trừ trên công ty ra, số lần gặp mặt nhau, số câu nói với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay… Từ thân thiết không rời lại nhanh chóng chuyển thành lạnh nhạt, xa cách như người dưng… Hôm nay, vì không muốn cậu khó xử khi chia tay đồng nghiệp, anh nghỉ làm. Nhưng lại chẳng biết rằng cậu vì sợ phải nhìn vào gương mặt anh nói những lời chia tay xã giao nhạt nhẽo mà cũng nghỉ làm… Đắn đo nhìn đồng hồ, anh hoàn toàn không hiểu được những cung bậc cảm xúc hiện có trong lòng mình. Vừa nhộn nhạo khó chịu lại vừa nhấp nhổm không yên… Đột nhiên trong lòng lại thầm cầu khấn cậu đừng có mà đi… Quay qua quay lại với cái chìa khóa xe trên bàn “Sân bay… Đi hay là không?” Anh đột nhiên giật mình vì tiếng điện thoại kêu lên báo tin nhắn…
Anh vừa đọc xong tin nhắn liền vội vã nắm lấy chùm chìa khóa, không cần biết gì nữa, không cần suy nghĩ gì nữa mà lao vút trên đường quốc lộ hướng tới sân bay quốc tế… Trong lòng tự nhủ thầm… Chỉ nốt hôm nay nữa thôi, anh sẽ không nhìn thấy gương mặt ấy trong 3 năm liền… Anh không muốn… thực sự không muốn thế…
*****
Baek Hyun thở dài nhìn vào chiếc điện thoại rồi ngắt tín hiệu, nhét vào balô trên vai… Nhìn sang phía bên cạnh nơi Kyung Soo và JongHa đang tán phét linh tinh cùng với các đồng nghiệp phòng khác mà sốt ruột hỏi…
– Hyung… Sắp tới giờ bay chưa?
– Còn 10 phút nữa cơ… Cậu buồn ngủ thì chợp mắt một lát đi, lát nữa hyung sẽ gọi…
– Thôi lát nữa lên máy bay rồi ngủ cũng được hyung à… Em đi mua cafe đây… Mọi người có ai muốn uống không?
– Không, cảm ơn cậu…
Gật nhẹ đầu bước về phía máy bán cafe công cộng, Baek Hyun mua một ly café sữa, ngồi xuống gần đó mà nhấm nháp… Chưa được bao lâu thì đã thấy có người chạy tới trước mặt mình… Ngạc nhiên nhìn gương mặt đang thở hổn hển ấy, cậu đặt ly café xuống ghế…
– Chan Yeol… Cậu làm gì ở đây vậy?
– Baek Hyun… Tôi…_ Thực sự thì chính anh cũng không biết mình hiện tại là đang làm gì nữa. Ấp úng chẳng biết nói gì thì loa đã vang lên một giọng nói nhẹ nhàng…
– Đề nghị tất cả hành khách của chuyến bay D3547 Seoul-Macao nhanh chóng tới cửa an ninh để kiểm tra và lên máy bay… Xin cảm ơn!
– Um… Tôi… phải đi đây…
– Khoan đã!!!!!
Chan Yeol đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cậu, mọi hành động đều tới một cách tức thời mà không chịu sự điều khiển của bộ não. Baek Hyun ngạc nhiên quay lại nhìn anh… Nhưng đầu óc rối loạn của anh gần như chẳng thể nghĩ được một điều gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng một cách ngu ngốc…
– Uhm… Tôi…_Anh ngập ngừng_ Cậu… đi mạnh khỏe nhé!
– Dĩ nhiên rồi…
Baek Hyun cười thật tươi, nhanh chóng chạy tới cửa an ninh. Trước khi bước vào khu vực máy bay còn ngoái lại nhìn anh một lần, đưa tay lên chào kiểu quân đội…
End Chương 6