Đọc truyện Nếu Được Yêu Như Thế – Chương 7: Sự thật ngoài sức tưởng tượng
Ngày tốt nghiệp đến gần, đã đến lúc phải chơi bài ngửa
với Y Na. Lý Triệt muốn cho Y Na cảm thấy sự lãng mạn, ấm áp nên dẫn Y Na đến
một cửa hàng bán đồ gia dụng.
Anh ta muốn chuẩn bị cho cuộc hôn nhân này một bộ chăn
ga gối đệm. Cô bán hàng giới thiệu với giọng từ tốn, nhỏ nhẹ: “Thương hiệu
ở đây mang phong cách châu Âu, rất trang nhã mà sang trọng, anh chị sẽ thấy
giấc ngủ đến thật dễ chịu. Chúng em có tám dòng sản phẩm chính, với hơn năm
trăm loại mẫu mã khác nhau, nhất định sẽ làm anh chị vừa lòng.”
Y Na không tỏ thái độ gì đặc biệt, Lý Triệt theo Y Na
dạo đến ba bốn vòng, không chịu được đành nói: “Y Na, em thấy bộ nào
đẹp?”
Ya Na không nói gì, thờ ơ đẩy cửa đi ra khỏi cửa hàng,
tính đi dạo chợ một vòng. Lý Triệt sốt ruột kéo tay Y Na lại. Y Na quay người
lại nói với anh ta: “Tốt nghiệp xong, em không có dự định kết hôn với anh,
anh dẫn em đến đây làm gì?”
Lý Triệt đần mặt.
Y Na lại nói: “Có phải anh tính kết hôn với em
xong sẽ ở lại Bắc Kinh không? Sao anh không nghĩ kỹ xem, nếu như em thích Bắc
Kinh, em có thể đến An Huy học được sao? Em ghét sống ở Bắc Kinh, người đông,
xe nhiều, không khí ô nhiễm. Cho nên em mới đến An Huy để hít thở không khí
trong lành, em rất thích lịch sử nơi đây, có thể coi là địa linh nhân
kiệt.”
Một lúc sau, Lý Triệt mới nói: “Nếu em thích ở
đó, thì ở đó, anh sẽ theo. Nhưng chúng ta kết hôn nhé?”
Y Na dường như cảm thấy lời Lý Triệt nói rất buồn
cười: “Em cũng không nói là sẽ sống ở đó. Em đã làm thủ tục sang Anh
học.”
Câu nói của Y Na như hòn đá đập vào đầu Lý Triệt, anh
ta mặt đỏ tía, hai mắt hoa lên, hai tai ù đi, môi mấp máy mãi mới nói được một
câu: “Nhưng mà anh và em đã lên giường với nhau rồi, anh phải có trách
nhiệm với em chứ?”
“Em không cần anh có trách nhiệm với em!” Y
Na không nhịn được, cười phá lên. “Là anh thấy mình thiệt thòi nên mới nói
như vậy đúng không? Em bù đắp cho anh là xong.”
Trời vừa mới vào hạ mà ánh nắng buổi trưa đã gay gắt
đến khó chịu. Lưng Lý Triệt ướt sũng mồ hôi, đến những sợi tóc cũng phải tỏa ra
hơi nóng. Buổi trưa hôm nay chính là một cơn ác mộng!
Lý Triệt nói: “Đương nhiên là em phải bồi thường
cho anh rồi. Để anh tính cho.” Anh ta lôi một quyển sổ nhỏ trong cặp ra,
trong đó ghi lại chi tiết tất cả những lần anh ta phải chi ra cho việc hẹn hò
với Y Na. Bắt đầu từ lần hẹn hò đầu tiên, đến tiền đi xe buýt anh ta cũng không
bỏ qua. Lý Triệt tính cả tiền anh ta tiêu, cuối cùng hiện ra một con số, đưa
cho Y Na xem rồi nói: “Đây không phải là tất cả, còn tiền bồi thường tuổi
thanh xuân, tiền bồi thường tình cảm, cộng thêm một trăm nghìn tệ nữa.”
Thực ra Lý Triệt rất muốn thêm một số không vào sau con số một trăm nghìn,
nhưng anh ta không dám, tuổi thanh xuân của một người con trai không đáng tiền
bằng con gái, hơn nữa thời gian anh ta và Y Na yêu nhau quá ngắn.
Y Na bĩu môi: “Em chấp nhận bồi thường số tiền
chúng ta cùng tiêu, nhưng con số một trăm nghìn kia, anh thấy có đáng
không?”
Mặt Lý Triệt đanh lại, anh ta nghiến chặt răng nhìn Y
Na: “Một trăm nghìn.”
Bộ mặt anh ta lúc đó khiến Y Na sợ hãi, đành nhượng bộ
nói: “Thôi được, giá cuối cùng là hai mươi nghìn. Anh phải viết một tờ
giấy nhận tiền, trong đó nói rõ nguyên nhân, kết quả sự việc, nếu sau này anh
còn đến quấy nhiễu em, bố em sẽ cho anh cái bạt tai!”
Lý Triệt không nói gì, bắt đầu viết. Y Na nhìn anh ta
viết nói: “Anh còn dám ra giá sao? Theo em thấy, cái anh bạn học cùng anh
thời trung học mà là bạn trai của Diệp Trăn Trăn còn đáng giá hơn anh. Chỉ tiếc
người thật sự đáng giá lại không bán mình.”
Lý Triệt nhét vào tay Y Na tờ giấy đã viết xong, nói
luôn: “Đưa tiền đây.”
Hai người bọn họ đi vào ngân hàng, giải quyết dứt điểm
mọi chuyện rồi đường ai nấy đi.
Lý Triệt bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình.
Lần này anh ta lỗ nặng. Từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến giờ
mới bị một đòn chí mạng. Thôn Trung Quan
có xa đây không? Mất một đêm đi tàu là tới. Nhưng mình có đi được không? Lẽ nào
mình lại chấp nhận cuộc sống làm tám tiếng một ngày, rồi cuối tháng nhận lấy
đồng lương ít ỏi? Lẽ nào mình lại giống bọn họ, kết thúc một giấc mộng hô mưa
gọi gió, lẽ nào lại sống một cách hèn mọn, không có lấy một cơ hội? Lẽ nào lại
lấy một cô vợ tầm thường, phấn đấu cả đời rồi cũng chỉ mua được căn nhà có bảy
mươi năm quyền sử dụng, cày mờ mắt để nuôi một đứa con nhỏ, cuối cùng chết đi
trong lặng lẽ? Lý Triệt chẳng sợ khó khăn, anh ta cũng chịu khó phấn đấu, chỉ
là công sức mà anh ta bỏ ra bắt buộc phải nhìn thấy được thành công. Anh ta
không muốn giấc mộng giàu sang của mình không thể trở thành hiện thực. Anh ta
cần được giúp đỡ, nhưng ai sẽ giúp anh ta? Bố mẹ? Quên cho nhanh ông bà già ở
quê suốt ngày làm ruộng, rồi chẳng biết cái gì đi, sau này họ không là gánh
nặng của anh ta thì cũng cảm ơn trời đất lắm rồi.
Thế là giấc mơ về thôn Trung Quân cứ hiện hữu trong
đầu, muốn quên cũng không quên được, anh ta phải vắt óc suy nghĩ để tìm được
một chỗ đứng ở cái thành phố rộng lớn này.
Lý Triệt nghĩ tới Nhan Thuấn Nhân. Nghĩ tới cái tên
này, anh ta lại nhớ lại mối tình nồng nàn ngày nào, suy nghĩ một hồi, cuối cùng
gọi vào số máy của Thuấn Nhân.
Không ngờ Thuấn Nhân cúp máy.
Phải chăng cô không tiện nghe máy? Lý Triệt chờ ba
tiếng sau, Thuấn Nhân không gọi lại, anh ta gọi lại lần nữa, lần này cũng bị
cúp máy.
Một sự khởi đầu không may mắn. Hôm nay vận may không
mỉm cười, Lý Triệt quyết định không hành động nữa, chờ ngày xui xẻo này qua đi,
sẽ tìm Thuấn Nhân nói chuyện.
Tuy Y Na đột nhiên trở mặt khiến anh ta phải tìm cô
gái khác, nhưng anh ta vẫn rất tự tin.
Ngày hôm sau, Thuấn Nhân từ nhà xuất bản đi ra thì
nhìn thấy Lý Triệt đang đứng đợi ở cổng.
Anh ta chạy về phía Thuấn Nhân, chủ tâm hạ giọng, đê
hèn nói: “Thuấn Nhân, anh có chuyện muốn nói với em, mình tìm một chỗ ngồi
uống trà, nói chuyện nhé.”
Thuấn Nhân không nhìn anh ta, cũng không trả lời, đi
thẳng về phía trước. Lý Triệt nói: “Sai lầm thời trai trẻ, Thượng Đế còn
tha thứ. Thuấn Nhân, anh thực lòng yêu em, quay về với anh nhé!”
Nghe thấy vậy, Thuấn Nhân đứng lại, không chần chừ mà
quay đầu lại, cười khẩy, nói: “Nhưng tôi không yêu anh.”
Bên đường, chiếc xe taxi đi tới, Thuấn Nhân vẫy tay
gọi lại, rồi bước nhanh lên xe đi mất. Còn lại Lý Triệt một mình trơ trọi bên
lề đường, gió thổi từ dưới chân khiến anh ta rùng
mình.
Một tuần trước khi Thời Hân về nước, Tử Chấn dọn về ký
túc xá ở. Việc “tách rời” này khiến Trăn Trăn cảm thấy buồn chán.
Tử Chấn luyện tập cực khổ, phải đên trường kịch học
thêm, rồi tranh thủ làm thêm kiếm tiền. Ngày nào cũng tối muộn mới về nhà, mệt
mỏi đến nỗi chẳng thèm nói. Trăn Trăn thấy xót lắm, nên cũng không có yêu cầu
gì nhiều. Nhưng nhìn Tử Chấn chìm trong giấc mộng, bản thân không kiềm chế
được, tình cảnh lúc đó khiến Trăn Trăn giống như đứa con gái lưu manh đang dùng
bạo lực cưỡng hiếp con mồi.
Trăn Trăn luôn khuyến khích Tử Chấn ra ngoài thuê một
căn nhà. Thậm chí cô ta còn đề xuất việc cùng nhau chi trả tiền thuê nhà, nhưng
Tử Chấn chẳng bao giờ muốn bỏ tiền ra.
Lý do của anh là còn ba năm nữa thì hai người kết hôn,
nên từ giờ phải tiết kiệm. Thuê nhà ở ngoài, tiền chi tiêu nhiều, ba năm tính
ra là một con số không nhỏ, nếu để ra số tiền này có thể mua được tất cả nội
thất trong nhà, việc sắm sửa sẽ chẳng phải lo.
Tuy sống ở thủ đô gần bốn năm, nhưng Trăn Trăn chưa
từng nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ làm thay đổi một điều gì đó. Thành tích học tâp
tốt, đến việc học thạc sỹ, sau khi tốt nghiệp sẽ làm quản lý của một doanh
nghiệp lớn cũng không khó lắm, tương lai như thế đối với Trăn Trăn đã là tốt
lắm rồi. Điều quan trọng là Trăn Trăn quá yêu Tử Chấn.
Những ngày sống cùng nhau, Tử Chấn luôn bỏ tiền trang
trải cho cuộc sống của hai người. Anh còn làm tất cả việc nhà khi Trăn Trăn bị
ốm, nấu canh bồi bổ cho cô. Mệt mỏi là thế, nhưng hễ Trăn Trăn yêu cầu mãnh liệt,
anh lại cố gắng làm cô thỏa mãn. Cho dù như vậy, Trăn Trăn vẫn cảm thấy cuộc
tình này thiếu một cái gì đó.
Tình yêu là gì? Tình yêu là hai người không muốn rời
xa nhau. Mặc dù không thể ở cạnh nhau từng giờ từng phút, nhưng từng giờ từng
phút ấy phải cảm nhận được hơi thở của nhau. Ở điểm này, Tử Chấn ít khi gọi
điện hoặc nhắn tin tình tứ, ra nước ngoài biểu diễn cũng chỉ gửi một cái email
đơn giản, cũng không nói khi nào về.
Trăn Trăn nghĩ cảnh người bạn gái đứng đón bạn trai ở
sân bay là việc rất hạnh phúc. Nhưng dường như Tử Chấn
lại vứt bỏ cái hạnh phúc này. Thậm chí, Trăn Trăn còn nghi ngờ có yêu tinh nào
trong trường múa đang đợi Tử Chấn. Mấy lần, Trăn Trăn biết được giờ Tử Chấn về
nước, cô liền ra sân bay theo dõi, nhưng chỉ nhìn thấy Tử Chấn đi theo sau thầy
giáo, cúi đầu, không để ý xung quanh, rồi leo lên xe buýt đi mất.
Trăn Trăn cảm thấy dường như mình vĩnh viễn không thể
bước vào tâm hồn người con trai đó.
Chiều thứ bảy, Thời Hân dẫn mẹ con Lệ Huyên đi ăn nhà
hàng gần cầu Tứ Thập, ông gọi điện bảo Tử Chấn đến.
Khi Tử Chấn dẫn Trăn Trăn đến trước mặt Thời Hân, vợ
chồng Thời Hân và đứa con cái chăm chăm nhìn họ. Thời Hân và con trai nhìn nhau
như đang dò xét, thời khắc này có thể hình dung ra bằng câu: “Xa nhau lâu
ngày gặp lại”, nhưng không biết tình cảm của hai bên như thế nào.
Thời Hân không mời Tử Chấn ngồi xuống, không biết là
do quên hay còn có dụng ý khác. Tử Chấn tự tìm chỗ cho mình rồi cũng bảo Trăn
Trăn ngồi xuống.
Trăn Trăn phát hiện ra hai người phụ nữ, một lớn một
nhỏ ngồi đối diện rất thú vị. Dáng vẻ họ rất phù hợp với từ “diễm
lệ”, nhìn họ khôn ngoan, lanh lợi, không hề già nua, miệng tuy cười đấy
nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Sự lạnh lùng đó tế nhị khác thường, chỉ có người
phụ nữa mẫn cảm như Trăn Trăn mới cảm nhận được, còn người khác nhìn vào, đặc
biệt là đàn ông cứ tưởng họ tình cảm, niềm nở lắm. Người con gái nhỏ chắc chưa
tới hai mươi tuổi, nhìn vô cùng quyến rũ. Người nào tiếp xúc với cô sẽ không
kìm lòng mà chủ động nở nụ cười với khuôn mặt dễ thương ấy, cảm giác vui vẻ, dễ
chịu đến lạ kỳ. Trước đó Trăn Trăn có biết một chút về thân thế của Tử Chấn,
nên cũng đoán ra được đây chính là mẹ con Lệ Huyên.
Hàm răng trắng muốt, nụ cười rạng rỡ, con bé nói:
“Chào anh, em là An An.” Cô gái đó là con của Lệ Huyên với người
chồng trước, nên không có quan hệ huyết thống với Tử Chấn.
Tử Chấn gật đầu: “Chào em!”
Lệ Huyên hỏi: “Bạn gái của con à?”
Tử Chấn cầm đũa lên, gắp miếng sườn chiên mật ong bỏ
vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Là vợ chưa cưới.”
Trăn Trăn nhìn Tử Chấn. Tử Chấn với lấy chai rượu để
trước mặt Thời Hân, rót cho mình một ly, uống một ngụm lớn.
Cuối cùng, Thời Hân cũng thốt ra được câu hỏi:
“Con cứ học múa suốt à?”
Tử Chấn cúi đầu, cứ thế ăn, rồi cũng trả lời không rõ
ràng: “Có liên quan gì đến ông?”
Lệ Huyên nói: “Vợ chưa cưới của con không xinh
lắm, dì thấy không xứng với con.”
Tử Chấn tỏ vẻ như không nghe thấy, cắm cúi ăn, không
nhìn lên, lời nói cũng không mấy tình cảm: “Đừng lôi vợ chưa cưới của tôi
ra làm trò đùa.”
Trăn Trăn nghe lời Lệ Huyên nói không lọt tai, liền
đáp trả: “Vậy ạ? Cháu thấy bác cũng không xứng làm mẹ Tử Chấn.”
Thời Hân ho một tiếng. Lệ Huyên cũng không thèm để ý,
nhếch mép cười nói: “Đừng nói là tôi không nhắc nhở nhé, người con trai
như Tử Chấn không có cái số chung sống với một người con gái đến hết đời
đâu.”
Trăn Trăn nói: “Chính bác cũng không chung sống
với một người đàn ông đến hết đời, nên bác mong đàn bà ai cũng như bác có phải
không?”
An An nói lớn: “Các người thật là không tôn trọng
anh Tử Chấn!”
Tử Chấn ăn hết bát cơm, uống hết ly rượu, rồi lấy giấy
ăn lau miệng, nói: “Cảm ơn mấy người đã gọi tôi ra đây ăn cơm, tôi ăn no
rồi, tạm biệt.” Nói xong, anh kéo tay Trăn Trăn đi.
An An gọi: “Anh ơi! Anh ơi!”
Không thấy bóng dáng Tử Chấn nữa.
Tử Chấn cầm tay Trăn Trăn, đi đến nửa đường mới bỏ tay
ra.
Tiếng lá cây xào xạc trong gió, Tử Chấn đứng đó ngước
mắt lên nhìn bầu trời.
Trăn Trăn nhìn nghiêng qua mặt Tử Chấn, thấy giọt nước
trong suốt đọng trên mi mắt.
Cô vòng tay ôm lấy lưng Tử Chấn, cái ôm thật chặt!
Tử Chấn nhỏ nhẹ hỏi: “Em chưa ăn gì, đói lắm phải
không? Anh dẫn em đi ăn cơm nhé?”
Trăn Trăn nũng nịu: “Không ăn cơm, ăn anh
cơ.”
Tử Chấn kéo Trăn Trăn đến trước mặt anh: “Đừng hư
thế chứ. ngoan nào, ăn pizza nhé?”
Trăn Trăn giơ ngón tay xoa nhẹ lên đôi mắt trong như
sương mai của Tử Chấn gật đầu cười.
Trường học của Trăn Trăn ở trung tâm thành phố, cách
đại sứ quán không xa. Do suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương cho nên bốn
năm đại học, cô dường như không có bạn. Khi Tử Chấn thoát ra khỏi cuộc sống
chung với Trăn Trăn, sự ngọt ngào của buổi hoàng hôn biến thành vị đắng cô đơn.
Nghe nói thói quen và sự phụ thuộc khiến một người phụ nữ cam tâm tình nguyện
lấy một người đàn ông mình không yêu. Nhưng nếu đối tượng của thói quen và sự
phụ thuộc đó lại là một người đàn ông mình hết lòng yêu thương thì sao? Đàn bà
sẽ giống như một con ếch bị vứt vào nồi nước đang sôi. Trăn Trăn cảm thấy tình
cảnh của mình lúc này còn đáng sợ hơn cả con ếch nằm trong nồi nước sôi. Cô
nhìn thấy bên đường có những xiên thịt nướng đang nổ lốp bốp trên bếp than đỏ
rực, cảm thấy đó mới giống với tình trạng của mình. Mới xa Tử Chấn có một tuần,
nhưng Trăn Trăn đã thấy mình như bị nướng chín, hơn nữa lại bị bôi lên một lớp
tương ớt dày cộm, toàn thân khó chịu vô cùng.
Trăn Trăn biết buổi tối Tử Chấn có giờ lên lớp ở
trường múa, nhưng vẫn gọi điện cho anh. Cô hy vọng Tử Chấn có thể tới nói
chuyện với mình. Tử Chấn nói sau khi tan học mới đến.
Nhưng đó cũng là chuyện của bốn tiếng sau, còn bây giờ
phải làm thế nào đây?
Trăn Trăn men theo lề đường. Trên con đường này có rất
nhiều quán bar, cô tiện tay đẩy một cánh cửa bước vào.
Ở giữa quán có để mấy chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, xung
quanh kê mấy chiếc ghế băng dài, dưới bóng tối mờ ảo, những chiếc đèn có ánh
sáng với đủ các hình khối nhấp nháy theo tiếng nhạc xập xình. Cách bố trí, bày
biện trông như quán trọ trong phim võ hiệp, nơi các cao thủ võ lâm quyết một
trận sống mái. Tiếng nhạc càng chát chúa anh cháng đứng trên sân khấu càng nhảy
tưng bừng, nào thì ưỡn ngực, lắc eo, lắc hông, quay ngồi v.v… Trăn Trăn rất
muốn dưới ánh đèn mông lung này nhìn anh ta thành Tử Chấn, nhưng cô không sao
nhìn lầm được. Cơ thể của Tử Chấn quá hoàn hảo, có thể nói là hoàn hảo đến mức
hơn người.
Trăn Trăn gọi một ly soda, người lắc lư theo tiếng
nhạc một cách vô hồn, có lúc lại kêu lên điên cuồng. Trong mắt đàn ông phương
Tây, Trăn Trăn được xếp vào tiêu chuẩn của phụ nữ Á Đông. Nhỏ nhắn, da vàng,
tóc đen, thẳng, đặc biệt là đôi mắt một mí nhỏ xíu. Bởi thế, ngồi đó chưa đựợc
bao lâu đã anh chàng người Mỹ chú ý đến cô.
Anh chàng người Mỹ giới
thiệu với Trăn Trăn mình tên là Brian, giám đốc một ngân hàng của Mỹ có chi
nhánh tại Trung Quốc. Khả năng nghe và nói tiếng Anh của Trăn Trăn rất tốt, nên
thuận lợi khi giao tiếp với Brian.
Brian nói: “Trong tiếng Ireland,
Brian có nghĩa là sức mạnh và đức hạnh. Số đông người ta coi tôi là đàn ông Ireland,
thông minh, thích thể thao, và giỏi giao thiệp. Nhưng có người lại cho rằng tôi
là đứa con trai rảnh rỗi thích bám váy mẹ.”
Nghe anh chàng kia giải thích như vậy, Trăn Trăn cười
phá lên: “Tôi đang bị một anh chàng bám váy đây.”
Brian nói: “Tôi muốn em đặt cho tôi một cái tên
Trung Quốc.”
“Gọi anh là “con sên không vỏ”
nhé?” Trăn Trăn nói. “Trong tiếng Trung đây là cách gọi thân mật của
một người mẹ đối với đứa con yêu của mình.”
Brian cụng ly với Trăn Trăn, tỏ vẻ rất hứng thú với
cái tên này.
Brian có thân hình cường tráng, chỉ nhìn cũng có thể
đoán anh ta cao trên 1m85, bộ ngực vạm vỡ, vai to và cứng như đá. Trăn Trăn vô
tình đưa tay chạm một cái. Brian liền cho rằng, động tác này là một ám thị, còn
thực sự là ám thị hay không, bản thân Trăn Trăn cũng không rõ.